Đến lúc ăn thì vô cùng huyên náo, tạm thời dập tắt được mồi lửa khó chịu trong lòng Phong Hàng Lãng.
Tuyết Lạc thật sự không nghĩ có ngày, Phong Hàng Lãng luôn sống trong cảnh giàu sang lại ăn cơm bình dân, uống bia giá rẻ với một đám người làm tình nguyện. Lúc ấy cô còn có chút lo lắng: nếu Hàng Lãng uống say, liệu cô có thể đưa hắn cùng chiếc Ferrari sang trọng kia về Phong gia không? Lái xe đó có khác gì lái xe sang số bình thường không?
“Anh Phong, anh hàng vạn lần đừng hiểu lầm... tôi đã Có vợ con rồi... tôi coi Tuyết Lạc như em gái ruột, Tuyết Lạc được nuôi nấng ở Hạ gia nhưng cuộc sống cũng không dễ dàng gì, cái mụ Ôn Mỹ Quyên đó từ trước đến giờ vẫn không ưa con bé... còn có ba vị tiểu
thư của Hạ gia nữa, căn bản cũng không coi Tuyết Lạc là người thân, con bé sống cuộc sống ăn nhờ ở đậu ở Hạ gia, còn không bằng một người làm thuê! Cho nên a, nếu như anh yêu Tuyết Lạc của chúng tôi, hãy sớm rước nó về đi... Tuyết Lạc chính là cô gái tốt hiếm có khó tìm đấy!”
Người đang say khướt mà bộc bạch này chính là người vừa suýt đánh nhau với Phong Hàng Lãng, An Nham. Anh rất thương cho cuộc sống của Tuyết Lạc ở Hạ gia.
“Anh An, đừng nói vậy!” Tuyết Lạc có chút khó xử, càng thêm buồn phiền.
Tuyết Lạc chưa từng than vãn về cuộc sống ở nhà cậu mợ, cũng không trách móc ba vị tiểu như Hạ gia. Cô luôn cảm thấy: là mình đột nhiên xuất hiện, quấy nhiễu cuộc sống yên bình của gia đình họ.
Nhưng Tuyết Lạc cũng không giải thích rằng mình là vợ Phong Lập Hân, cũng không phải bạn gái Phong Hàng Lãng như Viên Đóa Đóa và mọi người làm tưởng. Cô không muốn mọi người càng thêm thương hại mình. Có lẽ bọn họ có thể hiểu rằng cô gả vào Phong gia không phải vì tiền tài hay quyền thế, nhưng nếu để họ biết cô là bị Hạ gia ép gả đi, lại còn cưới Phong Lập Hân bị lửa thiêu đến tàn tạ, không thể tự chăm sóc chính mình, bọn họ nhất định sẽ vì cô mà làm loạn lên.
Như vậy có thể thay đổi được gì chứ? Tuyết Lạc không muốn mọi người khó xử vì mình. Chuyện bạn trai này, đành để khi về Phong gia sẽ giải thích rõ với
Hàng Lãng vậy.
Ngồi trong hàng cơm bình dân vừa huyên náo vừa chật chội. Tuyết Lạc ngồi bên trái Hàng Lãng.
Khi người phục vụ mang thức ăn tới, hình như là bị vấp vào ghế, bị ngã vào hướng vai trái của Hàng Lãng.
“Hàng Lãng, cẩn thận!” Tuyết Lạc nhoài người tới, dùng thân mình chặn được nắp nồi suýt đập vào vai trái hắn.
Khoảnh khắc đó, trong lòng Tuyết Lạc chỉ có một suy nghĩ: không thể để người đàn ông này bị thương chảy máu lần nữa.
Nắp nồi bị rơi khiến canh nấm bên trong chuẩn bị đổ ra, hướng thẳng vào lưng Tuyết Lạc, Hàng Lãng nhanh tay lẹ mắt, một tay vòng qua eo Tuyết Lạc, kéo cô vào ngực mình, tay kia nắm quyền, đánh vào nắp nồi chuẩn bị rơi trên tay phục vụ.
Phong Hàng Lãng kịp thời đẩy nắp nồi về vị trí cũ, nhưng súp nóng vẫn kịp tràn xuống lưng Tuyết Lạc, khiến cô đau đến hít một ngụm khí lạnh, nước mắt cũng suýt trào ra. Thật sự rất đau! Tuyết Lạc thật sự không hiểu mình lấy đâu ra dũng khí, dùng thân thể nhỏ bé đỡ cho người đàn ông kia...
Nấm trong súp bám chặt trên lưng áo Tuyết Lạc, khiến Cô đã bị bỏng còn thấy nóng rát hơn.
Không kịp cởi áo, roẹt một tiếng, Hàng Lãng xé chiếc áo sơ mi trên người Tuyết Lạc ra, đồng thời cởi áo của mình, đem cơ thể gầy gò của cô bọc kĩ lại không lọt một tấc.
“Hàng Lãng, anh đừng, đừng làm như vậy..." Tuyết Lạc hết sức khó xử. Nhất là trước mặt bao nhiêu tình nguyện viên như vậy, cùng Hàng Lãng làm ra mấy hành động ám muội, thật sự là rất không dễ nhìn.
“Đừng lộn xộn!” Hàng Lãng mắng một tiếng, dáng vẻ kiêu ngạo cường tráng cứ thế mà phô diễn trước mặt mọi người.
Hắn ôm lấy Tuyết Lạc, không hề buông tay, hắn vươn người, kiểm tra một lượt vết bỏng trên lưng từ chỗ lộ ra ở cổ áo. Bởi vì xử lý kịp thời nên làn da cô vẫn trắng nõn, chẳng qua là có thêm một vết màu đỏ nhàn nhạt, không quá nghiêm trọng.
Vết bỏng màu đỏ tương đối lớn kia nổi bần bật trên làn da trắng của cô, thế nên nhìn thấy vẫn có chút giật mình. Trong mắt Hàng Lãng thoảng chút đau lòng. Hắn cài kĩ nút sơ mi trên áo cho cô.
Giây tiếp theo, Tuyết Lạc còn chưa kịp hoàn hồn đã được Hàng Lãng vác lên vai. Bởi sau lưng cô bị bỏng, không thể ôm ngang, đành phải vác như vậy.
“Hàng Lãng... Phong Hàng Lãng anh muốn làm gì? Mau bỏ tôi xuống...” Tuyết Lạc khó xử đến không nói nên lời.
Trước mặt bao nhiêu người, Phong Hàng Lãng cứ thế mang Tuyết Lạc ra ngoài như vậy, hướng tới chiếc
Ferrari đang dừng bên đường.
Một bàn những tình nguyện viên ở viện mồ côi ngơ ngẩn nhìn nhau. Cái kiểu yêu đương này, thật sự quá bá đạo!
“Quá ngang ngược! Em thích! Tại sao em lại không gặp được tổng tài bá đạo như vậy chứ?" Viên Đóa Đóa thở dài.
“... là yêu thật a! Không ngại ánh mắt của người khác, muốn nuông chiều thế nào liền nuông chiều thế ấy!” Đội trưởng An Nham thật sự xúc động. “Tuyết Lạc cuối cùng cũng tìm được người yêu thương mình thật lòng rồi! Chỉ là hơi bạo một chút."
[1] Thời Đường, Lư Tàng Dụng và làm ẩn sĩ, sống trong núi Chung Nam gần kinh đô Trường An, với hi vọng được vua mời ra làm quan. Sau quả nhiên ông được làm quan.
/1549
|