Tuyết Lạc cũng không muốn quấy rầy Phong Lập Hân nghỉ ngơi. Nếu Phong Lập Hân vì chuyện gia đình này mà bệnh tình trở nặng, Tuyết Lạc sẽ vô cùng áy náy, tự trách. Nhưng nếu chỉ dựa vào sức mình mà đối phó với loại đàn ông hung ác bá đạo này, Tuyết Lạc vẫn là không có khả năng. Nói phải trải với hắn chính là đàn gày tại trâu, nếu dùng trí, thì hắn cũng đâu phải dạng có chỉ số thông minh thấp...
“Ha ha..." Không ngờ sự phẫn nộ của Tuyết Lạc lại chọc cười dì An. “Phu nhân, tôi nhất định sẽ nói chuyện với Nhị Thiếu gia. Nhưng tôi cũng tin rằng: có tình cảm ắt sẽ thành người thân.”
Lần này Tuyết Lạc càng run sợ: có tình cảm sẽ thành người thân? Cái này là có ý gì? Dĩ An cũng là muốn tác hợp mình với Hàng Lãng sao?
Đột nhiên nghĩ như vậy, Tuyết Lạc cũng giật mình!
Người của Phong gia không có ai bình thường sao?
Dạ Trang, vốn là tụ điểm giải trí lớn nhất trong thành phố.
Cửa sổ nạm thủy tinh màu sắc rực rỡ, ánh sáng nhảy múa khắp không gian, ghế mềm lưng cao, đèn chùm uốn lượn như san hô, âm nhạc nhộn nhịp liên tục không ngắt quãng. Bầu không khí sôi nổi náo nhiệt, nam nữ cứ thế vui đùa, tạo nên bầu không khí mập mờ quỷ dị.
Phụ nữ cười khanh khách duyên dáng, giọng nói du dương rạng rỡ. Bàn tay nhỏ bé như rắn, từ từ luồn vào trong âu phục của đàn ông...
Bạch Mặc, Nghiêm Bang và Phong Hàng Lãng, ba người được gán cái mác tài phiệt giàu sang của thành phố. Ngoài mặt, bọn họ chính là như nước với lửa, không cách nào hòa hợp, nhưng không ai biết, bọn họ thật ra ăn ý đến mức một cái quần cũng mặc chung được.
Lúc Phong Hàng Lãng bước vào phòng VIP xa hoa cao cấp, Bạch Mặc đã say sưa với hai cô gái rồi.
Bạch Mặc dáng dấp tương đối phong nhã, cả người mặc đồ trắng, cực kỳ giống nam tử bước ra từ tranh thủy mặc cổ điển.
Thấy Hàng Lãng tới, Bạch Mặc đánh nhẹ vào hông một trong hai cô gái, lười biếng nói. “Mau đi phục vụ Phong Nhị thiếu gia.”
Hàng Lãng cau mày. “Không cần.”
“Làm gì tỏ ra lạnh lùng như vậy? Chê hàng tôi chơi qua rồi sao? Chúng ta cũng đâu phải là chưa từng chơi chung.” Bạch Mặc môi đỏ răng trắng, cười đến là yêu nghiệt.
“Đi ra ngoài hết đi! Ông đây phải nói chuyện với thái tử gia nhà mấy người.” Phong Hàng Lãng đuổi cả hai cô gái lõa lồ kia đi.
“Muốn nói chuyện nghiêm túc sao? Cái gì chứ...” Bạch Mặc vỗ vỗ đầu mình. “Ép một người không nghiêm túc như tôi nói chuyện nghiêm túc? Này chẳng phải là muốn lấy mạng tôi sao?"
“Mặc, giúp tôi điều tra một người. Người này đối với tôi mà nói, rất quan trọng.” Hàng Lãng đưa một tấm
hình qua.
Bạch Mặc ghét nhất là dáng vẻ nói chuyện nghiêm túc của Phong Hàng Lãng. Thật sự quá áp lực! Làm gã buộc phải ra vẻ đứng đắn cùng với hắn.
Gã nhận tấm hình, ngồi thẳng dậy. “Người phụ nữ này... có chơi đàn dương cầm ở đây một tháng. Bản nghệ không bán thân! Không phải là người mà anh cậu nhìn trúng sao? Hơn một tháng trời, anh trai cậu luôn đến hỗ trợ cô ấy. Làm sao, muốn đổi khẩu vị, dùng cùng một người với anh trai à?”
Hàng Lãng đã sớm quen với thói không đúng đắn của Bạch Mặc. Nếu gã có thể nói ra câu nào nghiêm chỉnh, thì đã không gọi là Bạch Mặc.
“Cô ta chưa chết! Tôi muốn tìm người sống!” Phong Hàng Lãng nói ngắn gọn.
“Phong Hàng Lãng! Đây là thái độ nhờ vả của cậu sao? Thật quá không có thành ý rồi!” Bạch Mặc lần nữa dựa vào ghế. “Cậu chơi cái ả tôi vừa chơi qua kia đi, tôi sẽ giúp cậu!”
Ba giây sau, từ phòng VIP xa hoa vang lên tiếng Bạch Mặc gào khóc như sói tru. “Phong Hàng Lãng, tôi X tổ tông mười tám đời nhà cậu!”
Trong phòng y tế Phong gia.
Phong Lập Hân bỏ máy thở xuống. Trước mặt em trai Phong Hàng Lãng, anh luôn cố gắng bày ra dáng vẻ khỏe mạnh nhất.
“Sao không nói với Tuyết Lạc, em mới là chồng hợp pháp của cô ấy?” Hô hấp của Phong Lập Hân có chút gấp gáp, nghe hết sức khó khăn.
“Vậy tại sao anh không làm giải phẫu cấy ghép da?” Phong Hàng Lãng không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Hàng Lãng... cùng Tuyết Lạc sống hạnh phúc đi! Cô ấy là cô gái tốt. Chỉ cần em thật lòng đợi cô ấy, cô ấy sẽ yêu em.” Từ đầu đến cuối, đề tài nói chuyện của Phong Lập Hân luôn xoay quanh Tuyết Lạc.
Mà chủ đề nói chuyện của Hàng Lãng lại chỉ xoay quanh chuyện cấy ghép da. “Anh cố tình không làm giải phẫu, là vì Lam Du Du có phải không? Một người phụ nữ lại có thể làm anh trai em mất hết động lực sống như vậy sao?”
“Hàng Lãng, tha cho anh đi! Biết đâu ở một thế giới khác, chúng ta có thể gặp lại.” Phong Lập Hân muốn cầm tay Hàng Lãng, nhưng hắn đã tránh được.
“Tha cho anh?” Hàng Lãng cười lạnh. “Vậy tại sao khi trong kho hàng dưới lòng đất, anh không buông em ra?"
Phong Lập Hân trầm mặc. Hồi lâu sau mới nhẹ nhàng thở ra. “Hàng Lãng, Tuyết Lạc là cô gái tốt. Anh không cho phép em hết lần này đến lần khác bắt nạt cô ấy.”
“Anh không phải đã muốn chết rồi sao? Đến thế giới khác rồi, anh còn để ý chuyện em bắt nạt cô ta làm gì?”
Hàng Lãng hừ lạnh một tiếng. “Anh nên biết, em sẽ hung hãn đùa bỡn cô ta, sau đó tàn nhẫn vứt bỏ. Để cô ta ở Thân Thành này, không ai dám cưới, không ai dám đụng! Sẽ phải sống không bằng chết.”
/1549
|