Cô chủ động hôn anh thay cho lời cảm ơn.Đã đến kịp lúc cứu đời cô khỏi sự ô nhục...Chậm trễ thôi cô sẽ là một con cá nhỏ giữa bầy sói...
Mà...sói giữ thì nên bắn chết...Dù cho hôm đó không là cô thì cũng sẽ có những cô gái khác bị bọn chúng áp bức cưỡng hiếp...
Tổng tài đọc được suy nghĩ của cô anh rất vui.
-Anh đúng là kẻ như vậy ở thế giới ngầm.Em có sợ ở bên một người vấy bẩn máu tanh?
Cô dường như đã say và vỗ vỗ mặt anh...
-Em...em cũng muốn làm chị đại
Rồi gục luôn.Tổng tài phì cười.Anh gọi cho Bạch Vỹ.
-Xe đi chưa.Chạy lên cổng chính đón tao với Tiểu Hoa.Cô ấy ngủ rồi.
Mọi người về lại dinh thự Bạch Gia.Tổng tài bế cô lên giường.
-Đạo Thiên...chắc uống nhiều nên em khó chịu.
-Em khó chịu ở đâu?
-Đầu và bụng..
Anh bảo cô đợi rồi đi pha cho cô ly đá chanh giả rượu.
-Làm gì vậy Đạo Thiên?
-À...chắc uống nhiều nên bị cào ruột,bảo khó chịu.
-Em gái tao được Tổng tài khét tiếng sủng ái thế nhỉ?
Anh không nói rồi đi lên.
Tiểu Hoa tỉnh giấc khi trời sắp bình minh.Cô lật đật xem đồng hồ rồi đi thay đồ.
-Chết rồi quên ngắm bình minh..
Con bé xuống nhà với bộ đồ thể thao mà cả ba mua ở couple.Trời vẫn còn sao sáng.
Cô lên phòng Tổng tài gọi anh.Hai ông tướng ngủ ôm nhau trông cảnh tượng thật hãi hùng
Cô đi dọn mớ hỗn độn mà đêm qua hai gã này bày ra.Tiếng lột xột làm hai gã thức giấc.
-Tiểu Hoa à?
-Hai người đêm qua hàn thuyên hả,rồi lên giường cùng nhau?
-Anh....
Bạch Vỹ còn bỡn cợt..
-Chứ sao, bên đây hai người ấm áp,có người ganh tỵ.
-Xì ai thèm...Em đi ra biển chạy bộ.Hai người nhanh đi.
-Gì...em đi thì đi, tự dưng bắt ép ng ta vậy.
Tổng tài nhanh nhẹn chui vào wc.
-Ai bảo vệ em? -Cô đứng chống nạnh ra lệnh.
Thế rồi ba đứa diện đồ cặp đi ra biển.Bạch vỹ trêu đùa
-Thật là dễ hiểu lầm chết luôn á.Tình tây ba à?
Cô cười đi giữa hai thanh niên tuấn tú mà hãnh diện.
-Em lại thích người ta hiểu lầm.
Tiểu Hoa chạy bộ qua hai người.Đuôi tóc ngoắc ngoay trong thật đáng yêu.
-Khởi động đi em quay lại tiếp chiêu đó.
Tiểu Hoa chạy một vòng quanh rồi thở hì hộc.
-Em thở cái...hai người thử tấn công em xem..
Thế là cả ba luyện võ cùng nhau và hình ảnh bị lọt vào ống kính.Vừa rèn luyện cả hai chỉ thêm cho Tiểu Hoa nhiều cách xử lý.
Ba người nằm vật ra cát thở hì hộc.
-Em thật vui....cảm thấy bao mệt mỏi tan biến luôn.
Đôi bàn tay một bên là người yêu mình một bên là gia đình mình.Cảm thấy như được truyền thêm sức mạnh.Chỉ cần có hai người đàn ông này bên cạnh như có cả thế giới trong cô.
Bình minh ló dạng,Tiểu Hoa bắt gặp một cậu bé trạc 10 tuổi đang lui cui đào cái gì đó.Theo sau một bé gái tầm 5tuoi ôm cái rổ.
Cô tò mò bước tới...
-Hai đứa làm gì đó..
-Con đãi hến ạ.
Cô nhìn cậu bé thoăn thoắt mỗi khi sóng biển dạt ra.
-Em bắt con này làm gì?
Cậu bé ngây thơ trả lời.
-Để mẹ nấu cháo cho em và để bán?
-Bán?
Cô vừa hỏi thăm vừa bắt phụ bọn trẻ.
-Người dân ở đây rất khá vì đa số hợp tác với du lịch và canh tác hoa mẫu đơn...
-Gia đình em mới chuyển tới đây,chưa có việc làm.Mẹ già ở nhà lo chăm vài khóm hoa rau kiếm tiền.Chỉ có chị hai đi làm giúp việc tại khách sạn Du Phong.
-Còn ba em đâu?
-Ba em mất rồi..
-Ồ...chị xin lỗi.
Thấy hai đứa nhỏ mà cô cảm thấy thương cảm.
-Chị chỉ cho,em thấy mỗi khi sóng rút xuống nè...nè nó nổi bong bóng và đùn cát....đây là con to đấy.
Cô dùng tay cào cào lên và đúng là một con nghêu to.Hai đứa nhỏ mừng và khoái.
-Chị giỏi quá chị bắt tiếp đi...
Tiểu Hoa vui vẻ dùng đôi tay tiểu thư ấy mà cào đất cho bọn trẻ.Bạch vỹ mĩm cười.
-Đấy tính con bé thương người không bao giờ nghĩ đến mình.Giúp người cũng tốt nhưng đôi lúc cũng hại thân.
Cả hai chàng trai bước tới vui vẻ giúp, chỉ một tiếng sau đã đầy rổ.
-Em cảm ơn anh chị nhiều...hôm nay nhà em có bữa ăn ngon.Thường ngày toàn ăn cơm với rau.
-Hả...với rau?Sao lại đến nổi vậy.Chính quyền ở đây được hai tập đoàn hổ trợ để giúp người dân cũng tiến mà.Thế nhà các em ở đâu.
-Dạ ở thôn Vọng Cát.Chị hỏi nhà bà Tô mới đến người ta chỉ cho.
- Em về đi chiều chị sẽ tìm đến.Nè cầm lấy đưa mẹ mua thêm đồ ăn.
-Em cảm ơn nhưng mẹ và chị dặn không được nhận đồ từ người khác.
-Em cứ nhận rồi nói với chị rằng.Cô Bạch đến nhà nhé.
-Mà chị ơi chị tên gì chị đẹp quá chị ơi.
Tổng tài bẹo má thằng nhỏ.
-Này...này nhóc.Còn nhỏ mà biết tán gái hả?
Tổng tài trừng mắt khiến hai đứa sợ bỏ chạy.Lúc này chú ý thấy người đã đông lên..Cả ba đi mướn chiếc du thuyền tránh những ánh nhìn không mong muốn.Tổng tài đứng cạnh.
-Những lúc như thế này lại cảm thấy mình thật xấu hổ.
-Sao vậy?
-Có cái ăn cái mặc,mà đôi khi còn thầm oán trách số phận.
-Tiểu thư, tâm địa em thật tốt.Nhưng xã hội không phải ai cũng thấu tình đạt lý.
Tiểu Hoa quay nhìn anh:
-Anh đi thế này công ty không gọi điện thoai à?
-Anh giao cho Tử Long.Sau khi hai ta về thì chắc phải tăng ca đấy.
-Em có gì phải tăng nhỉ?Anh bắt em đi làm liền à?
Anh nắm tay kéo cô sát lại.
-Không trông thấy em,anh bất an.
Cô đẩy người anh ra
-Ủa sao ta tiến triển nhanh vậy?
Anh mĩm cười
-Anh đã tỏ tình rất nhiều lần mà tại...em ngốc thôi.
Cô mĩm cười kéo anh lại gần và ngã đầu vào
-Cảm ơn,nhờ có anh em mới có thể đủ dũng khí.
-Đạo Thiên,Tiểu Hoa đến đây câu hải sản về làm bữa đi.
Thế rồi cả ba cùng nhau câu cá.Tiểu Hoa thì chẳng câu được con nào cứ bị Bạch Vỹ châm chọc.
-Xì... bởi vì tâm tính bổn cô nương nhân hậu nên mới không câu được cá thôi.
-Thế em có ăn nó không mà nhân hậu?--Bạch vỹ
-Ăn thì vẫn ăn chớ.Vì có người khác bắt sống và sát sinh chứ đâu phải em.
Cả ba về nhà với giỏ cá chiến lợi phẩm.
Gia gia ngồi đọc sách uống trà bên hiên mĩm cười khi thấy ba đứa nhỏ từ xa.
-Cha..cha...chỗ này say tới sáng à
-Cá ngon ông nhỉ? (Bạch Vỹ giơ giơ khoe chiến lợi phẩm).
Tiểu Hoa ra vẻ không quan tâm ngồi xuống cạnh ông uống trà.
-Sao thế? Bộ ai chọc cháu gái ông à?
Cô uống ngụm nước rồi nói Xì...anh hai luôn là tay sát cá.Từ đó giờ đi câu, con chả câu được con nào,vẫn cứ chọc con miết.Hỏi con nhân hậu mà có ăn cá không?
Ông vỗ đầu cười. Thế con lại bảo nhân hậu nên không câu được cá,nên nó chẳng nói vậy?
Tổng tài phì cười
-Thì ra là bài ca câu cá muôn thuở của cô ấy hả ông?
Cả nhà phì cười...Anh hai xoa dịu em gái.
-Thôi anh đùa,đem chỗ cá này cho đám nhóc nãy nhé.
Tiểu Hoa đôi mắt sáng rỡ tán thành.
Bạch vỹ đưa chỗ cá cho Tiểu Hoa.
-Hai đứa đi đi.Anh ở nhà chuẩn bị thức ăn,làm cái tiệc nhẹ mai về rồi.
Tổng tài chở Tiểu Hoa đi tìm nhà mấy đứa bé.Khi tìm đc nhà cả hai đổ xe ngoài đường lớn và đi bộ vào.
Hai đứa nhỏ đang chơi cát phía ngoài thấy cả hai chạy ù vào nhà.Thế là cả gia đình ra chào đón.
Họ mời vào nhà.Căn nhà hơi xụp xệ và đầy mùi cá biển ươn.Tiểu Hoa vẫn tế nhị bước vào còn Tổng tài thì anh đứng khựng tại chỗ.
Biết tính hắn sạch sẽ,Tiểu Hoa nắm tay kéo vào.
-Mời cô và cậu dùng nước.
Tổng tài lúc này mất hết phong độ bởi cảm thấy không đc sạch sẽ.Anh ngồi bất động như pho tượng
Tiểu Hoa buồn cười cố gắng hỏi han nhanh để đưa anh ra khỏi.
-Cháu sẽ nhờ chính quyền hổ trợ cô,tạo điều kiện cho người nhập cư mới.Cô cứ yên tâm.Cái đảo này của hai gia tộc Bạch-Du với chính sách đưa người dân gắn bó nơi đây ngày càng no đủ,không để ai phải khó khăn.
-Vâng thật đội ơn cô cậu rất nhiều.
Tiểu Hoa thúc tay vào anh Này chào người ta cái đi
-Tậ..p đòa..n,tôi...tôi sẽ hổ trợ học bổng cho các con còn lại của bà ăn học.Với điều kiện,sau này tốt nghiệp phải theo ngành nghề mà tập đoàn chúng tôi chỉ thị.
Bà ấy vui mừng chộp lấy tay Tổng tài.
-Tôi...tôi không biết nói gì hơn.
Tổng tài trừng mắt nhìn,tay run lên...
Mà...sói giữ thì nên bắn chết...Dù cho hôm đó không là cô thì cũng sẽ có những cô gái khác bị bọn chúng áp bức cưỡng hiếp...
Tổng tài đọc được suy nghĩ của cô anh rất vui.
-Anh đúng là kẻ như vậy ở thế giới ngầm.Em có sợ ở bên một người vấy bẩn máu tanh?
Cô dường như đã say và vỗ vỗ mặt anh...
-Em...em cũng muốn làm chị đại
Rồi gục luôn.Tổng tài phì cười.Anh gọi cho Bạch Vỹ.
-Xe đi chưa.Chạy lên cổng chính đón tao với Tiểu Hoa.Cô ấy ngủ rồi.
Mọi người về lại dinh thự Bạch Gia.Tổng tài bế cô lên giường.
-Đạo Thiên...chắc uống nhiều nên em khó chịu.
-Em khó chịu ở đâu?
-Đầu và bụng..
Anh bảo cô đợi rồi đi pha cho cô ly đá chanh giả rượu.
-Làm gì vậy Đạo Thiên?
-À...chắc uống nhiều nên bị cào ruột,bảo khó chịu.
-Em gái tao được Tổng tài khét tiếng sủng ái thế nhỉ?
Anh không nói rồi đi lên.
Tiểu Hoa tỉnh giấc khi trời sắp bình minh.Cô lật đật xem đồng hồ rồi đi thay đồ.
-Chết rồi quên ngắm bình minh..
Con bé xuống nhà với bộ đồ thể thao mà cả ba mua ở couple.Trời vẫn còn sao sáng.
Cô lên phòng Tổng tài gọi anh.Hai ông tướng ngủ ôm nhau trông cảnh tượng thật hãi hùng
Cô đi dọn mớ hỗn độn mà đêm qua hai gã này bày ra.Tiếng lột xột làm hai gã thức giấc.
-Tiểu Hoa à?
-Hai người đêm qua hàn thuyên hả,rồi lên giường cùng nhau?
-Anh....
Bạch Vỹ còn bỡn cợt..
-Chứ sao, bên đây hai người ấm áp,có người ganh tỵ.
-Xì ai thèm...Em đi ra biển chạy bộ.Hai người nhanh đi.
-Gì...em đi thì đi, tự dưng bắt ép ng ta vậy.
Tổng tài nhanh nhẹn chui vào wc.
-Ai bảo vệ em? -Cô đứng chống nạnh ra lệnh.
Thế rồi ba đứa diện đồ cặp đi ra biển.Bạch vỹ trêu đùa
-Thật là dễ hiểu lầm chết luôn á.Tình tây ba à?
Cô cười đi giữa hai thanh niên tuấn tú mà hãnh diện.
-Em lại thích người ta hiểu lầm.
Tiểu Hoa chạy bộ qua hai người.Đuôi tóc ngoắc ngoay trong thật đáng yêu.
-Khởi động đi em quay lại tiếp chiêu đó.
Tiểu Hoa chạy một vòng quanh rồi thở hì hộc.
-Em thở cái...hai người thử tấn công em xem..
Thế là cả ba luyện võ cùng nhau và hình ảnh bị lọt vào ống kính.Vừa rèn luyện cả hai chỉ thêm cho Tiểu Hoa nhiều cách xử lý.
Ba người nằm vật ra cát thở hì hộc.
-Em thật vui....cảm thấy bao mệt mỏi tan biến luôn.
Đôi bàn tay một bên là người yêu mình một bên là gia đình mình.Cảm thấy như được truyền thêm sức mạnh.Chỉ cần có hai người đàn ông này bên cạnh như có cả thế giới trong cô.
Bình minh ló dạng,Tiểu Hoa bắt gặp một cậu bé trạc 10 tuổi đang lui cui đào cái gì đó.Theo sau một bé gái tầm 5tuoi ôm cái rổ.
Cô tò mò bước tới...
-Hai đứa làm gì đó..
-Con đãi hến ạ.
Cô nhìn cậu bé thoăn thoắt mỗi khi sóng biển dạt ra.
-Em bắt con này làm gì?
Cậu bé ngây thơ trả lời.
-Để mẹ nấu cháo cho em và để bán?
-Bán?
Cô vừa hỏi thăm vừa bắt phụ bọn trẻ.
-Người dân ở đây rất khá vì đa số hợp tác với du lịch và canh tác hoa mẫu đơn...
-Gia đình em mới chuyển tới đây,chưa có việc làm.Mẹ già ở nhà lo chăm vài khóm hoa rau kiếm tiền.Chỉ có chị hai đi làm giúp việc tại khách sạn Du Phong.
-Còn ba em đâu?
-Ba em mất rồi..
-Ồ...chị xin lỗi.
Thấy hai đứa nhỏ mà cô cảm thấy thương cảm.
-Chị chỉ cho,em thấy mỗi khi sóng rút xuống nè...nè nó nổi bong bóng và đùn cát....đây là con to đấy.
Cô dùng tay cào cào lên và đúng là một con nghêu to.Hai đứa nhỏ mừng và khoái.
-Chị giỏi quá chị bắt tiếp đi...
Tiểu Hoa vui vẻ dùng đôi tay tiểu thư ấy mà cào đất cho bọn trẻ.Bạch vỹ mĩm cười.
-Đấy tính con bé thương người không bao giờ nghĩ đến mình.Giúp người cũng tốt nhưng đôi lúc cũng hại thân.
Cả hai chàng trai bước tới vui vẻ giúp, chỉ một tiếng sau đã đầy rổ.
-Em cảm ơn anh chị nhiều...hôm nay nhà em có bữa ăn ngon.Thường ngày toàn ăn cơm với rau.
-Hả...với rau?Sao lại đến nổi vậy.Chính quyền ở đây được hai tập đoàn hổ trợ để giúp người dân cũng tiến mà.Thế nhà các em ở đâu.
-Dạ ở thôn Vọng Cát.Chị hỏi nhà bà Tô mới đến người ta chỉ cho.
- Em về đi chiều chị sẽ tìm đến.Nè cầm lấy đưa mẹ mua thêm đồ ăn.
-Em cảm ơn nhưng mẹ và chị dặn không được nhận đồ từ người khác.
-Em cứ nhận rồi nói với chị rằng.Cô Bạch đến nhà nhé.
-Mà chị ơi chị tên gì chị đẹp quá chị ơi.
Tổng tài bẹo má thằng nhỏ.
-Này...này nhóc.Còn nhỏ mà biết tán gái hả?
Tổng tài trừng mắt khiến hai đứa sợ bỏ chạy.Lúc này chú ý thấy người đã đông lên..Cả ba đi mướn chiếc du thuyền tránh những ánh nhìn không mong muốn.Tổng tài đứng cạnh.
-Những lúc như thế này lại cảm thấy mình thật xấu hổ.
-Sao vậy?
-Có cái ăn cái mặc,mà đôi khi còn thầm oán trách số phận.
-Tiểu thư, tâm địa em thật tốt.Nhưng xã hội không phải ai cũng thấu tình đạt lý.
Tiểu Hoa quay nhìn anh:
-Anh đi thế này công ty không gọi điện thoai à?
-Anh giao cho Tử Long.Sau khi hai ta về thì chắc phải tăng ca đấy.
-Em có gì phải tăng nhỉ?Anh bắt em đi làm liền à?
Anh nắm tay kéo cô sát lại.
-Không trông thấy em,anh bất an.
Cô đẩy người anh ra
-Ủa sao ta tiến triển nhanh vậy?
Anh mĩm cười
-Anh đã tỏ tình rất nhiều lần mà tại...em ngốc thôi.
Cô mĩm cười kéo anh lại gần và ngã đầu vào
-Cảm ơn,nhờ có anh em mới có thể đủ dũng khí.
-Đạo Thiên,Tiểu Hoa đến đây câu hải sản về làm bữa đi.
Thế rồi cả ba cùng nhau câu cá.Tiểu Hoa thì chẳng câu được con nào cứ bị Bạch Vỹ châm chọc.
-Xì... bởi vì tâm tính bổn cô nương nhân hậu nên mới không câu được cá thôi.
-Thế em có ăn nó không mà nhân hậu?--Bạch vỹ
-Ăn thì vẫn ăn chớ.Vì có người khác bắt sống và sát sinh chứ đâu phải em.
Cả ba về nhà với giỏ cá chiến lợi phẩm.
Gia gia ngồi đọc sách uống trà bên hiên mĩm cười khi thấy ba đứa nhỏ từ xa.
-Cha..cha...chỗ này say tới sáng à
-Cá ngon ông nhỉ? (Bạch Vỹ giơ giơ khoe chiến lợi phẩm).
Tiểu Hoa ra vẻ không quan tâm ngồi xuống cạnh ông uống trà.
-Sao thế? Bộ ai chọc cháu gái ông à?
Cô uống ngụm nước rồi nói Xì...anh hai luôn là tay sát cá.Từ đó giờ đi câu, con chả câu được con nào,vẫn cứ chọc con miết.Hỏi con nhân hậu mà có ăn cá không?
Ông vỗ đầu cười. Thế con lại bảo nhân hậu nên không câu được cá,nên nó chẳng nói vậy?
Tổng tài phì cười
-Thì ra là bài ca câu cá muôn thuở của cô ấy hả ông?
Cả nhà phì cười...Anh hai xoa dịu em gái.
-Thôi anh đùa,đem chỗ cá này cho đám nhóc nãy nhé.
Tiểu Hoa đôi mắt sáng rỡ tán thành.
Bạch vỹ đưa chỗ cá cho Tiểu Hoa.
-Hai đứa đi đi.Anh ở nhà chuẩn bị thức ăn,làm cái tiệc nhẹ mai về rồi.
Tổng tài chở Tiểu Hoa đi tìm nhà mấy đứa bé.Khi tìm đc nhà cả hai đổ xe ngoài đường lớn và đi bộ vào.
Hai đứa nhỏ đang chơi cát phía ngoài thấy cả hai chạy ù vào nhà.Thế là cả gia đình ra chào đón.
Họ mời vào nhà.Căn nhà hơi xụp xệ và đầy mùi cá biển ươn.Tiểu Hoa vẫn tế nhị bước vào còn Tổng tài thì anh đứng khựng tại chỗ.
Biết tính hắn sạch sẽ,Tiểu Hoa nắm tay kéo vào.
-Mời cô và cậu dùng nước.
Tổng tài lúc này mất hết phong độ bởi cảm thấy không đc sạch sẽ.Anh ngồi bất động như pho tượng
Tiểu Hoa buồn cười cố gắng hỏi han nhanh để đưa anh ra khỏi.
-Cháu sẽ nhờ chính quyền hổ trợ cô,tạo điều kiện cho người nhập cư mới.Cô cứ yên tâm.Cái đảo này của hai gia tộc Bạch-Du với chính sách đưa người dân gắn bó nơi đây ngày càng no đủ,không để ai phải khó khăn.
-Vâng thật đội ơn cô cậu rất nhiều.
Tiểu Hoa thúc tay vào anh Này chào người ta cái đi
-Tậ..p đòa..n,tôi...tôi sẽ hổ trợ học bổng cho các con còn lại của bà ăn học.Với điều kiện,sau này tốt nghiệp phải theo ngành nghề mà tập đoàn chúng tôi chỉ thị.
Bà ấy vui mừng chộp lấy tay Tổng tài.
-Tôi...tôi không biết nói gì hơn.
Tổng tài trừng mắt nhìn,tay run lên...
/28
|