Cố phu nhân nghe thấy vậy, sắc mặt tỏ vẻ khó coi.
Bà nhìn thoáng qua Lam Hân đang cúi đầu.
Chẳng lẽ đúng như An An nói, Hạo Thành thực sự bị người phụ nữa này mê hoặc rồi, bất tri bất giác, ánh mắt mà Cố phu nhân nhìn Lam Hân có thái độ thù địch.
Hạo Thành đứa trẻ này, là bà từ nhỏ nhìn anh lớn lên, anh đối với mọi chuyện đều rất nghiêm túc.
Nếu Lam Lam của bà còn, bå sẽ không cần phải dùng sức ép để ép hôn sự của hai nhà?
Lục Hạo Khải chính là một loại phế vật ăn chơi đàng điểm.
An An gả cho hắn, sẽ không được hạnh phúc.
Nhưng Lam Lam của bà, như thế nào cũng không tìm được, bà hi vọng bao nhiêu, sẽ có một ngày con bé sẽ đột nhiên xuất hiện bên cạnh bà.
Bà nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lục Hạo Thành, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nói nặng lời:"Hạo Thành, cậu có biết tôi để cậu cưới An An là có nguyên nhân, chẳng lẽ cậu không thể hoàn thành tâm nguyện của hai bác hay sao?"
Lục Hạo Thành suy nghĩ, anh biết ý của Cố phu nhân, một lúc sau, anh mới nhìn Cố phu nhân cười nói:"Sẽ có một ngày, tôi sẽ tìm được cô ấy trở về."
Câu nói ngắn gọn, đã thể hiện được cảm giác đau khổ chờ đợi của anh bao năm qua.
Nghe thấy lời của Lục Hạo thành, thân thể Cổ An An không khỏi run lên, cô hiểu được, Lục Hạo Thành muốn kết hôn cũng sẽ gả cho Cổ Ức Lam mà không phải là cô.
Trong lòng cô lại đau lòng hơn, lí do cô tồn tại đến nay ở Cố gia là vì muốn gả cho Lục Hạo Thành, nếu không vì về để gả được cho Lục Hạo thành, trong mắt người nhà Cố gia, cô không có giá trị lợi dụng nào cả.
"Hạo Thành!" Cố phu nhân đau lòng nhìn anh, bà không muốn nhắc lại chuyện tìm con gái, hai mươi năm sắp trôi qua rồi, vẫn còn hi vọng hay sao?
"Hạo Thành, không được nữ rồi, cậu không cần phải sống cố chấp như vậy nữa." Cổ phu nhân biết, anh đối với Lam Lam cảm thấy áy náy, bà cũng biết, Hạo Thành mấy năm nay đều đi tìm Lam Lam.
Lam Lam mặc dù là vì anh mà mất tích, đối với đứa trẻ mà bà nhìn thấy sự trưởng thành, bà cũng không mong cả đời này anh sẽ sống tròn sự áy náy hối tiếc.
Giữa triệu người như vậy, như là đi mò kim đáy biển, làm sao còn có thể tim thấy Lam Lam được nữa?
Lục Hạo Thành không nói gì, anh nhìn Lam Hân, khóe miệng khẽ cười, nụ cười của anh cực kỳ đẹp mắt, Lam Lam, có lẽ đang ở ngay trước mắt anh.
Cổ phu nhân nhìn Lục Hạo Thành, bà bỗng cười nói:"Hạo Thành, ở công ty bác còn có việc, hôm khác hẹn ba mẹ cháu, rồi cùng bàn chuyện hôn sự hai nhà, hai bác hi vọng cháu có thế suy nghĩ thận trọng một chút."
Nói xong, Cố phu nhân đưa Cổ An An rời đi.
Trước khi rời đi, ánh mắt của Cố An An lạnh lùng nhìn liếc qua Lam Hân.
It nhất, trước khi Lam Hân xuất hiện, Lục Hạo Thành đối với cô không nóng không lạnh, nhưng cũng không đến mức hờ hững như vậy.
Nhưng Lục Hạo Thành bây giờ, đến cả nhìn cũng không thèm nhìn Cố An An.
Trời đã sáng hẳn rồi, Lam Hân cũng không có nói gì, củi đầu ăn cháo.
Sắc mặt của cô rất là bình thản, đối với sự xuất hiện của Lục phu nhân bọn họ, không có chút cảm giác nào.
Nhưng trong lòng cũng có chút để tâm, Cổ phu nhân và Cố An An như vậy là có đích ý với cô, khiên cho cô rất không thoải mái.
Sự trùng hợp này rất ít khi có mà lại xuất hiện với cô tận hai lần.
Đều có liên quan đến Cố An An,
Lục Hạo Thành nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cô, ngồi thẳng người, Cười nói một câu:"Lam tiểu thư không có điều gì muốn hỏi sao?"
Lam Hân dương mắt, nhìn nụ cười tà mị của anh, hơi hơi mim môi, ngữ khí không nhanh không chậm:"Lục tổng muốn tôi hỏi cái gi?"
Hỏi anh, có phải là tại cô, mới không đến bàn chuyện hôn sự với Cố gia, hay là hôm nay, cô cũng là cố ý xuất hiện ở con đường này để câu dẫn anh ?
Bà nhìn thoáng qua Lam Hân đang cúi đầu.
Chẳng lẽ đúng như An An nói, Hạo Thành thực sự bị người phụ nữa này mê hoặc rồi, bất tri bất giác, ánh mắt mà Cố phu nhân nhìn Lam Hân có thái độ thù địch.
Hạo Thành đứa trẻ này, là bà từ nhỏ nhìn anh lớn lên, anh đối với mọi chuyện đều rất nghiêm túc.
Nếu Lam Lam của bà còn, bå sẽ không cần phải dùng sức ép để ép hôn sự của hai nhà?
Lục Hạo Khải chính là một loại phế vật ăn chơi đàng điểm.
An An gả cho hắn, sẽ không được hạnh phúc.
Nhưng Lam Lam của bà, như thế nào cũng không tìm được, bà hi vọng bao nhiêu, sẽ có một ngày con bé sẽ đột nhiên xuất hiện bên cạnh bà.
Bà nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lục Hạo Thành, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nói nặng lời:"Hạo Thành, cậu có biết tôi để cậu cưới An An là có nguyên nhân, chẳng lẽ cậu không thể hoàn thành tâm nguyện của hai bác hay sao?"
Lục Hạo Thành suy nghĩ, anh biết ý của Cố phu nhân, một lúc sau, anh mới nhìn Cố phu nhân cười nói:"Sẽ có một ngày, tôi sẽ tìm được cô ấy trở về."
Câu nói ngắn gọn, đã thể hiện được cảm giác đau khổ chờ đợi của anh bao năm qua.
Nghe thấy lời của Lục Hạo thành, thân thể Cổ An An không khỏi run lên, cô hiểu được, Lục Hạo Thành muốn kết hôn cũng sẽ gả cho Cổ Ức Lam mà không phải là cô.
Trong lòng cô lại đau lòng hơn, lí do cô tồn tại đến nay ở Cố gia là vì muốn gả cho Lục Hạo Thành, nếu không vì về để gả được cho Lục Hạo thành, trong mắt người nhà Cố gia, cô không có giá trị lợi dụng nào cả.
"Hạo Thành!" Cố phu nhân đau lòng nhìn anh, bà không muốn nhắc lại chuyện tìm con gái, hai mươi năm sắp trôi qua rồi, vẫn còn hi vọng hay sao?
"Hạo Thành, không được nữ rồi, cậu không cần phải sống cố chấp như vậy nữa." Cổ phu nhân biết, anh đối với Lam Lam cảm thấy áy náy, bà cũng biết, Hạo Thành mấy năm nay đều đi tìm Lam Lam.
Lam Lam mặc dù là vì anh mà mất tích, đối với đứa trẻ mà bà nhìn thấy sự trưởng thành, bà cũng không mong cả đời này anh sẽ sống tròn sự áy náy hối tiếc.
Giữa triệu người như vậy, như là đi mò kim đáy biển, làm sao còn có thể tim thấy Lam Lam được nữa?
Lục Hạo Thành không nói gì, anh nhìn Lam Hân, khóe miệng khẽ cười, nụ cười của anh cực kỳ đẹp mắt, Lam Lam, có lẽ đang ở ngay trước mắt anh.
Cổ phu nhân nhìn Lục Hạo Thành, bà bỗng cười nói:"Hạo Thành, ở công ty bác còn có việc, hôm khác hẹn ba mẹ cháu, rồi cùng bàn chuyện hôn sự hai nhà, hai bác hi vọng cháu có thế suy nghĩ thận trọng một chút."
Nói xong, Cố phu nhân đưa Cổ An An rời đi.
Trước khi rời đi, ánh mắt của Cố An An lạnh lùng nhìn liếc qua Lam Hân.
It nhất, trước khi Lam Hân xuất hiện, Lục Hạo Thành đối với cô không nóng không lạnh, nhưng cũng không đến mức hờ hững như vậy.
Nhưng Lục Hạo Thành bây giờ, đến cả nhìn cũng không thèm nhìn Cố An An.
Trời đã sáng hẳn rồi, Lam Hân cũng không có nói gì, củi đầu ăn cháo.
Sắc mặt của cô rất là bình thản, đối với sự xuất hiện của Lục phu nhân bọn họ, không có chút cảm giác nào.
Nhưng trong lòng cũng có chút để tâm, Cổ phu nhân và Cố An An như vậy là có đích ý với cô, khiên cho cô rất không thoải mái.
Sự trùng hợp này rất ít khi có mà lại xuất hiện với cô tận hai lần.
Đều có liên quan đến Cố An An,
Lục Hạo Thành nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cô, ngồi thẳng người, Cười nói một câu:"Lam tiểu thư không có điều gì muốn hỏi sao?"
Lam Hân dương mắt, nhìn nụ cười tà mị của anh, hơi hơi mim môi, ngữ khí không nhanh không chậm:"Lục tổng muốn tôi hỏi cái gi?"
Hỏi anh, có phải là tại cô, mới không đến bàn chuyện hôn sự với Cố gia, hay là hôm nay, cô cũng là cố ý xuất hiện ở con đường này để câu dẫn anh ?
/2194
|