Chương 27: Cho nên, cô bị lừa sao?
Ninh Trạch Hiên không thể kéo cửa ra, anh ta đang chuẩn bị nhấc chân đạp cửa, nhưng vừa quay đầu lại, nhìn thấy Liễu Thuần Nhi che mặt khóc, tầm mắt nhìn đến dáng người cô ta càng thêm linh lung sau khi bị dội ướt.
Buổi tối Ninh Trạch Hiên đã uống không ít rượu, nhìn Liễu Thuần Nhi như vậy, khí huyết dâng dào, anh ta ôm cổ Liễu Thuần Nhi, "Thuần Nhi đừng khóc, chờ lát ra ngoài, anh nhất định tìm đến người kia giúp em hả giận!"
Liễu Thuần Nhi nhìn ánh mắt sáng quắc của Ninh Trạch Hiên, cô ta nhận ra nguy hiểm, hai tay dùng sức đẩy anh ta, "Cậu chủ Hiên, anh nghĩ cách đẩy cửa ra ngoài đã... Ưm..."
Ninh Trạch Hiên cắn đôi môi trơn bóng còn dính nước mắt của Liễu Thuần Nhi, bàn tay to ra sức bóp chặt cái eo như lá liễu của cô ta, "Thuần Nhi, cửa không mở được, có lẽ đây là ý trời rồi, em yên tâm, sau này anh sẽ không bạc đãi em đâu!"
"Cậu chủ Hiên, đừng mà, người ta còn chưa trải qua chuyện thế này bao giờ, người ta sợ..."
Ngoài cửa Ninh Sơ nghe thấy Liễu Thuần Nhi nói thế, toàn thân nổi da gà.
Đã sớm thân kinh bách chiến rồi còn giả làm Tiểu Bạch Thỏ thanh thuần cái gì!
Thật không biết xấu hổ!
Ninh Sơ buông chậu nước trong tay ra, đi đến bồn rửa mặt, rửa sạch tay, nghe thấy tiếng Liễu Thuần Nhi từ bỏ vùng vẫy mà thỏa hiệp, mặt mày Ninh Sơ không chút thay đổi đi ra ngoài.
Bên ngoài toilet, bóng dáng cao gầy, lười biếng thanh thản dựa vào trên tường, đầu ngón tay thon dài mang theo thuốc lá, sương trắng lượn lờ, đôi mắt đen như nghiên mực.
Nhìn thấy Dung Cẩn Ngôn đứng bên ngoài toilet, Ninh Sơ hoảng sợ.
Chắc anh không nhìn thấy cô làm việc gì trong phòng rửa tay tay kia chứ?
Có điều thấy được thì thế nào, cô vốn chưa từng tỏ vẻ mình đơn tuần vô hại bao giờ.
Cô quay mặt thu lại ánh mắt nhìn Dung Cẩn Ngôn, Ninh Sơ nhấc chân, đang định rời đi thì Dung Cẩn Ngôn đột nhiên nhìn sang cô.
Nhìn thấy đôi mắt lạnh thấu xương kia của anh, trái tim Ninh Sơ đập nhanh.
Cô bỗng có cảm giác như học sinh tiểu học làm sai, bị thầy cô bắt được.
Nhưng cũng chỉ là cảm giác chợt lóe lên, rất nhanh cô đã trấn định lại.
Cô nhếch miệng cười nói, "Tổng giám đốc Dung, tới nơi này hút thuốc sao? Tôi còn phải đi làm, không quấy rầy nhé, anh cứ từ từ mà hút!"
Dung Cẩn Ngôn nhả ra một ngụm khói, môi mỏng hé mở, vừa định nói gì đó thì cô đã nhanh chóng rời đi.
Đi đến trước phòng khách quý, cô nhìn thấy Âu Trạch, duỗi tay về phía anh ta, "Cậu chủ Âu, chi phiếu của tôi đâu."
"Anh hai đi tìm cô rồi, cô không thấy sao? Chi phiếu còn đang trong tay anh ấy, anh ấy nói sẽ giao cho cô mà."
Ninh Sơ trợn trừng mắt, "..."
Âu Trạch nhún vai, dáng vẻ lực bất tòng tâm, "Anh hai lên tiếng, tôi cũng không còn cách nào, tự cô đi tìm anh ấy lấy đi! Anh ấy không đến mức lừa cô 50 vạn này đâu!"
Ninh Sơ cắn chặt răng, "Tôi mặc kệ, anh thua thì phải giúp tôi lấy chi phiếu."
Lúc trước ở bên ngoài toilet, ánh mắt Dung Cẩn Ngôn nhìn cô, khiến cô đến giờ hãy còn sợ, nào dám qua chỗ anh đòi lấy chi phiếu?
"Tôi đi làm trước, anh nghĩ cách cầm chi phiếu lại cho tôi đi."
Âu Trạch, "..." Chuyện vớ vẩn gì thế này!
...
Ninh Sơ làm đến rạng sáng, hôm nay đen đủi, đến một vị khách mua rượu cũng không có.
Cô thay quần áo, đi một chuyến đến phòng khách quý ở tầng hai.
Bên trong thế mà không còn một bóng người rồi.
Quản lí nói bọn họ đã sớm rời đi, cũng không để lại chi phiếu.
Ninh Sơ tức đến sắc mặt xám ngắt.
Dung Cẩn Ngôn nhất định là cố ý đúng không? Anh có tiền mà lừa của cô 50 vạn làm gì!
... ...
/1384
|