CHƯƠNG 3: GẶP THOÁNG QUA
Editor: Bông Béo
Lâm Dật ưu nhã mà dạo bước chân tiến vào thang máy chuyên dụng bên cạnh dành cho tổng tài,gương mặt như pho tượng cổ Hy Lạp kia bất luận không có biểu tình gì, lại tản ra một cỗ âm lãnh khiếp người . Trợ lý Alan không ngừng ở một bên mà báo cáo lịch trình hôm nay của hắn , hắn nhất nhất đều nhớ trong lòng.
“Chuyện thông báo tuyển dụng thiết kế đến đâu rồi?” Ngữ khí nghe tựa nhẹ nhàng bâng quơ , nhưng là ai cũng đều biết người thiết kế là linh hồn không thể thiếu của Điền Lâm . Mina rời đi, làm cho Điền Lâm gần như chịu tổn thất , mọi người đều không thể lý giải được, Lâm Dật như thế nào như vậy liền dễ dàng để Mina rời đi.
“Hôm nay là ngày cuối cùng . Sau đó quản lý hành chính sẽ đưa những tài liệu về tuyển dụng thiết kế đưa cho ngài.” Trợ lý Alan nghiêm túc mà trả lời , không có nửa điểm hài hước, không có nửa điểm có lệ.
“Không cần, cậu bảo bọn họ trực tiếp đem tư liệu đưa đến văn phòng của tôi, tôi phải nhanh một chút nhìn xem.” Lâm Dật giống như quân vương mà hạ một đạo thánh chỉ, ngữ khí bình đạm lại không thể nghi ngờ.
“Tốt. Đúng rồi, những người hôm nay muốn xin việc hẵn còn ở bên phỏng vấn, ngài muốn hay không qua đó nhìn xem.” Nghĩ hắn an bài sẽ có một đoạn khe hở, hơn nữa hắn đối với chuyện này lại như vậy coi trọng, trợ lý Alan dò hỏi.
Lâm Dật suy nghĩ vài giây, đang muốn trả lời là được,di động trong túi lại đúng lúc vang lên, nhìn thấy một chuỗi dãy số xa lạ , hắn hơi hơi sửng sốt, nhưng vẫn là bấm nghe .
“Là Lâm thúc thúc sao?” Điền Bảo Bảo ghé vào trên sô pha, một tay cầm ống nghe của điện thoại , một tay còn ở bận rộn mà chơi ipad.
“Cậu là?” Nghe được một cái thanh âm của tiểu hài tử, làm Lâm Dật cảm thấy có chút không thể nào hiểu được.
Nghe Lâm Dật nghi vấn như vậy, Điền Bảo Bảo nhất thời nổi khí, vội vàng từ trên sô pha mà ngồi dậy 1 cách đoan chính, cũng bất chấp bé bên này đang chơi đến cao trào trò chơi, chỉ cảm thấy tâm chịu đả kích, không, chuẩn xác mà phải nói là bị sỉ nhục, bé đã lớn như vậy rồi , còn chưa từng có người nào có thể đem bé xem nhẹ đến trên chín tầng mây đi. Tốt xấu gì bọn họ cũng đã từng gặp mặt một lần, cái này đại thúc có phải hay không tuổi lớn nên trí nhớ không tốt. Điền Bảo Bảo chửi thầm một chuỗi dài, đã cảm thấy ủy khuất, lại đối với Lâm Dật biểu tình, “Thúc thúc, người khỏe, con là Điền Bảo Bảo, cái kia ở sân bay……”
“Nguyên lai là con a, thực xin lỗi, thúc thúc nhất thời không có nhớ tới, tìm thúc thúc có việc sao?” Trải qua Điền Bảo Bảo nhắc nhở, Lâm Dật cuối cùng nhớ tới ngày đó ở sân bay gặp được tiểu gia hỏa này, không nghĩ tới đứa bé kia cũng nhớ rõ hắn, không biết sao, hắn trong lòng thế nhưng cảm thấy vui vẻ. Tâm tình tức khắc cũng giống như dược ánh sáng mặt trời chiếu lên giống nhau trở nên sáng sủa hơn. Môi mỏng khẽ nhếch, một tia cười như có như không ý nhộn nhạo ở trên mặt kia , lại làm trợ lý Alan 1 bên xem đến trợn mắt há hốc mồm. Vội vàng đỡ đỡ mắt mũi trên mặt, quả thực muốn hoài nghi thị lực của chính mình xảy ra vấn đề, theo gia hỏa cái này phúc hắc nhiều năm như vậy, hắn thế nhưng sẽ đối với một cái hài tử ở trong điện thoại lộ ra biểu tình như vậy, thái dương đều phải đánh phía tây tới.
Nếu không phải biết hắn chưa lập gia đình, hắn quả thực muốn hoài nghi đầu bên kia điện thoại là con của hắn. Liền dùng 3 từ “Thực xin lỗi” đều dùng tới, hắn tự phụ cao ngạo như vậy, khi nào sẽ nói qua một câu xin lỗi a. Trợ lý Alan đỡ đỡ trán , không hiểu ra sao.
“Con ——” Điền Bảo Bảo biết Điền Kỳ Kỳ là đi tập đoàn Điền Lâm tập do thông báo tuyển dụng, vừa vặn bé nhớ tới Lâm Dật từng cho bé danh thiếp phía trên viết là Tổng giám đốc của tập đoàn Điền Lâm , liền nếu muốn thỉnh hắn hỗ trợ chiếu cố một chút cho mình mẹ. Chỉ là lời nói đến bên miệng, hắn lại bỗng nhiên chuyển biến chủ ý, “Mẹ không ở đây, có việc đi ra ngoài rồi, con mới vừa về nước liền rất nhàm chán, thúc thúc người có thể hay không nói cho con biết nơi này có cái gì đẹp không a?” Mê chơi là thiên tính của bé rồi, cho dù Điền Bảo Bảo là thiên tài đi chăng nữa, chỉ số thông minh đạt tới 180, đã trở thành hội viên của câu lạc bộ thiên tài thế giới , hắn cũng vẫn như cũ vô pháp mất đi tâm tính như vậy từ lúc sinh ra đã có sẵn .
“Cái này…… Con một mình đi chơi sao? Khó mà làm được.” Lâm Dật không cần nghĩ ngợi, liền phủ định đề nghị của Điền Bảo Bảo “Ninh Thành nếu như có sự cố, con là một cái tiểu hài tử, nếu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ. Ngoan, con ở nhà ngoan ngoãn chờ mẹ con về nhà, đến lúc đó con liền có thể đi chơi.” Lâm Dật chưa bao giờ nghĩ tới chính mình còn có 1 ngày dạy bảo 1 đứa trẻ như vậy. Chỉ là việc này làm cho trợ lý Alan sợ tới mức không hề nhẹ, rốt cuộc là một đứa trẻ như thế nào, thế nhưng có thể làm vị tổng tài lạnh lẽo vô tình này, lại có thể trở nên như thế, thật sự là không thể tưởng tượng được.
“Mẹ con đi tìm việc rồi. Mấy ngày nay mẹ đều đi tìm việc, đều không có thời gian chơi với con, con đều đã mau nhàm chán đến chết. Thúc thúc, người liền nói cho con đi, bằng không con chính mình tự ra ngoài tìm.” Điền Bảo Bảo rất có tâm kế bĩu môi, làm nũng nghịch ngợm mà uy hiếp Lâm Dật.
Lâm Dật thật sự không có cách, “Được được, con nói cho thúc thúc biết con ở nơi nào, thúc thúc mang con đi ra ngoài chơi trong chốc lát. Nhưng là chỉ có thể là trong chốc lát.” Lâm Dật một lần lại một lần mà cường điệu.
“Cám ơn thúc thúc. Thúc thúc người tốt nhất.” Điền Bảo Bảo cao hứng mà quơ chân múa tay.
Tựa hồ cũng cảm nhận được đầu điện thoại bên kia Điền Bảo Bảo đang happy, Lâm Dật tâm tình cũng trở nên phá lệ thoải mái. Tắt điện thoại, thang máy vừa vặn cũng mở ra, Lâm Dật lại trực tiếp ấn lầu 1, trực tiếp đi xuống dưới lầu .
“Lâm tổng, ngài bên kia vừa nhận lời mời?”
“Tôi liền không đi. Tôi có việc muốn đi ra ngoài một chuyến, hai giờ sau sẽ trở về.”
Vì một đứa trẻ mà thay đổi kế hoạch công tác? Thế giới này loạn rồi sao? Trợ lý nhìn Lâm Dật bước nhanh đi ra ngoài, cả người cơ hồ đều hóa thạch ở bên trong thang máy.
Tự nhiên, Lâm Dật vô cùng hối hận lần này lại bị Điền Bảo Bảo lừa dối mà tới. Cái này tiểu gia hỏa nói là đi chơi, thế nhưng lại là dạo chợ bán thức ăn! Hắn hoàn toàn vô pháp lý giải đứa nhỏ này nghĩ cái gì, nguyên bản cho rằng nhiều nhất sẽ bảo hắn mang đi ăn kfc hoặc là MacDonald, quả nhiên thiên tài không giống người thường.
“Thúc thúc, người có phải hay không không thích con a?” Điền Bảo Bảo nhìn Lâm Dật mặc một bộ âu phục Oman ni, lại xách theo vô số túi đồ ăn mà bé đã mua ở chợ , thực phúc hắc mà thêm mắm thêm muối.
Lâm Dật trong lòng có vô vàn lửa giận, nề hà lại không thể phát tác, “Bảo bảo như thế nào lại nghĩ như vậy ? Nếu là không thích con, thúc thúc liền sẽ không dẫn con tới.” Lần đầu tiên, hắn có cảm giác hài tử này muốn so với nữ nhân còn khó chiều ngàn vạn lần, ít nhất đối với nữ nhân hắn trực tiếp dùng một chuỗi con số liền có thể một lần giải quyết hết vấn đề. Nhưng là đứa nhỏ này, có khả năng mà hắn nói sai một câu đều sẽ ảnh hưởng sự trưởng thành của bé.
“Vì cái gì mà muốn tới nơi này ?” Lâm Dật nhịn không được tò mò, bé bất quá chỉ là một đứa trẻ sáu đến bảy tuổi , dạo chợ bán thức ăn thế nhưng mà gọi là lạc thú? Dung nhan soái khí của Lâm Dật hiện lên một tia nghi hoặc cùng mờ mịt. Cặp mắt thâm trầm kia lại mang theo mười phần ma lực, bọn họ hai người đã là trở thành tiêu điểm của mọi người, thế nhưng mà Điền Bảo Bảo lại còn hồn nhiên không biết mà tiếp tục.
“ Con còn phải làm đồ ăn để chờ mẹ trở về ăn.”
Lâm Dật lại lần nữa xuất hiện hắc tuyến. Đứa bé nhỏ như vậy, liền phải học nấu cơm?
“Thúc thúc người đừng có hiểu lầm. Đây đều là khả năng cho phép, mẹ nói, nữ hài muốn phú dưỡng, nam hài muốn nghèo dưỡng. Mẹ muốn từ rèn luyện con trở thành nam nhân tốt thế kỷ 21 .”
Lâm Dật lại một lần nữa lĩnh giáo, mụ mụ cái dạng gì lại có thể giáo dục một đứa trẻ sáu bảy tuổi như vậy. Này không khác ngược đãi trẻ em.
“Đúng rồi, bảo bảo, cha con đâu?” Tựa hồ chỉ nghe bé nói đến mẹ.
Điền Bảo Bảo dùng chân, chần chừ trong chốc lát, mới lắc lắc đầu, “Bảo bảo không có daddy.” Luôn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện là bé lúc này đang nói chuyện lại không có quay đầu lại. Ai cũng không biết, kỳ thật bé để ý chính mình không có daddy. Chỉ là bé sợ mẹ khổ sở, tuyệt đối không thể ở trước mặt mẹ biểu hiện ra ngoài.
Thế nhưng là như thế này! Lâm Dật tự giác có khả năng xúc phạm tới bé, trong lòng suy sụp sinh ra một loại áy náy cảm thán mà nói, “Thực xin lỗi bảo bảo, thúc thúc không phải cố ý.” Giờ khắc này, hắn bỗng nhiên minh bạch nhận ra thiên tài lại trưởng thành sớm như vậy. Không có cha yêu thương, bé có thể như thế mà khỏe mạnh trưởng thành, mẹ của bé cũng nên là nữ tử ghê gớm đi.
“Không có quan hệ, không trách thúc thúc.” Điền Bảo Bảo rầu rĩ không vui cũng bất quá giằng co vài giây, nháy mắt bé liền lại khôi phục đến bộ dạng đứa trẻ vô tư kia.
“Mẹ thích nhất ăn sườn heo chua ngọt, lại đi mua tiếp xương sườn chúng ta liền trở về đi.” Điền Bảo Bảo tròn tròn đôi mắt lượng đồng đồng, như là đá quý giá trị liên thành . Tuy là Lâm Dật thời gian chặt chẽ, cũng vô pháp không thể cự tuyệt yêu cầu cuối cùng của bé. Vô ý thức , hắn tựa hồ đối với đứa nhỏ này yêu thích không thôi.
“Ai nha, này thật là một nam nhân tốt, mang theo con trai đi mua đồ ăn.”
“Đúng vậy, vừa thấy người nam nhân này chính là có thân phận có địa vị, thế nhưng nguyện ý tự mình đi chợ bán thức ăn này?”
“Người nam nhân này hảo soái a, con của hắn cùng hắn giống như vậy, quả thực một cái khuôn mẫu mà khắc ra .”
………………
Thử nghĩ, một cái nam tử dáng người khí tràng mà cân xứng , một thân quý báu mặc bộ tây trang hoàn mỹ bó sát, ngũ quan tinh xảo anh tuấn đến líu lưỡi. khuyên tai kim cương trên tai tỏa sáng, càng làm cho hắn thêm nhiều một phần lóng lánh, làm người khác choáng váng……
Mà con trai hắn một bên, đôi lông mày nồng đậm nổi lên nhu nhu gợn sóng, cong cong, tựa như bầu trời đêm .Làn da màu trắng nộn nộn, giống như kem ly và khuôn mặt giống nhau, làm người khác nhịn không được muốn đi lên hôn một cái, khóe miệng hơi hơi gợi lên, vẫn luôn mang theo ý cười, có vẻ như vậy hoạt bát đáng yêu……
Giống như ra yêu dân một lớn một nhỏ hai người cùng xuất hiện, có thể nào không chọc người chú ý, có thể nào làm cho người kinh ngạc cảm thán!
“Thúc thúc, bọn họ nói hai chúng ta lớn lên giống nhau, chúng ta giống sao?” Điền Bảo Bảo ngửa đầu, cẩn thận mà đánh giá gương mặt nam nhân phía sau .
Lâm Dật cúi người nhìn nhìn tiểu gia hỏa, vươn ra một bàn tay , nhéo nhéo gương mặt bé, “Nếu là có nhi tử giống như vậy , thúc thúc nhưng thật ra không ngại.”
“Nói không chừng con chính là nhi tử của người!” Điền Bảo Bảo xoa xoa mặt bị hắn niết , dẩu miệng nói.
“Mẹ con tên gọi là gì a?”
“Điền kỳ kỳ ——”
“Ngượng ngùng, thúc thúc tưởng chúng ta thật không có duyên phận làm phụ tử , tên mẹ con thúc thúc chưa bao giờ nghe nói qua.”
“Kỳ thật…… Thúc thúc, con trộm nói cho người, mẹ con là thời điểm mộng du nhặt con về . Cho nên, chúng ta vẫn là có khả năng là phụ tử……” Điền Bảo Bảo rải khai tứ chi vui sướng đi về phía trước chạy vội,bộ dáng kia nghiêng ngả lảo đảo , khơi dậy ôn nhu từ đáy lòng chỗ sâu nhất của Lâm Dật, nếu là hắn thực sự có một nhi tử như vậy……
/983
|