Hạ Trí nghi hoặc hỏi, Ai tới?
Thông thường thì sẽ không có ai tìm nhà tìm bọn họ, cho nên nó thực sự rất tò mò, rốt cuộc là người nào tới đây?.
Hạ Trí đi qua mở cửa, nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi trong bộ comle và đi một đôi giày da đang đứng ở bên ngoài.
Xin hỏi, đây có phải là nhà tiểu thư Hạ Tinh Hà hay không? Thanh niên lễ phép hỏi.
Hạ Trí gật đầu, Đúng rồi, anh là ai, tìm chị tôi có chuyện gì sao?
Thanh niên cười nói: Xin chào, tôi là trợ lý của tiên sinh Tịch Mục Bạch, tôi tên là Thường An. Tổng tài của tôi phái tôi tới đây và đưa một thứ cho Hạ tiểu thư, không biết hiện giờ cô ấy có ở nhà hay không?
Sắc mặt Hạ Trí lập tức trở nên không tốt, thì ra là người do Tịch Mục Bạch phái tới.
Nhưng nó đã không nói gì cả, Sức khỏe của chị tôi không được tốt lắm, anh vào đi.
Được.
Từ trong phòng ngủ, Hạ Tinh Hà cũng đã nghe thấy sự trao đổi ở bên ngoài.
Phòng ở nơi này hiệu quả cách âm thật sự không tốt, hơn nữa căn hộ của bọn họ chỉ có hai phòng ngủ và một khu vực sinh hoạt chung, vừa đủ rộng để làm phòng khách. Vì thế, từ trong phòng ngủ có thể nghe thấy giọng nói ở ngoài cửa.
Thường An đi vào phòng ngủ nhỏ hẹp, nhìn thấy Hạ Tinh Hà đang dựa vào đầu giường, sắc mặt khá xấu.
Điều này không phải khiến anh kinh ngạc, điều khiến anh kinh ngạc chính là, Hạ tiểu thư vì sao lại nhìn tiều tụy như vậy?
Anh thật sự không thể tưởng tượng nổi, cô đã từng là thê tử của tổng tài, là mẫu thân của tiểu thiếu gia......
Tuy nhiên, anh thường được huấn luyện rất tốt, không hề biểu hiện điều gì ra ngoài, mắt nhìn thẳng, cung kính lấy ra một tờ ngân phiếu và đưa cho cô.
Hạ tiểu thư, rất vui được gặp cô. Tôi là trợ lý của Tịch tổng. Tịch tổng nhờ tôi giao cái này cho cô. Tổng tài nói, đây là vật thuộc về cô, vì thế mong cô nhất định phải nhận lấy.
Hạ Tinh Hà không cần xem, cũng biết đó là một tấm ngân phiếu một trăm triệu nhân dân tệ.
Năm đó, Tịch Mục Bạch cho cô một số tiền cấp dưỡng nhưng cô đã từ chối. Chứng tỏ mẹ anh đã không nói lại cho anh biết, chắc là tới bây giờ anh mới biết được.
Tuy nhiên, năm đó cô đã từ chối nó, hiện tại càng sẽ từ chối nó lần nữa.
Không cần, anh quay về nói với Tịch Mục Bạch, anh ấy không nợ tôi gì nữa cả, tôi cũng sẽ không nhận nó. Hạ Tinh Hà thờ ơ nói.
Thường An đã rất kinh ngạc, Hạ tiểu thư, cô không nhìn xem đó là bao nhiêu tiền hay sao?
Một trăm triệu đúng không?
Đúng...... Thường An càng thêm kinh ngạc, cô ấy nếu đã biết là nhiều tiền như thế, vì sao lại không lấy?
Đoán được tâm tư của anh, Hạ Tinh Hà lại nói: Tiền này 3 năm trước tôi đã từ chối, 3 năm qua tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ cần tới nó. Anh hãy trở về và nói với Tịch Mục Bạch, anh ấy không cần cho tôi cái gì, hãy chăm sóc Tiểu Lâm thật tốt là được.
Nhưng......
Tiểu Trí, tiễn khách.
Hạ Trí lập tức đi tới tiễn khách, Thường tiên sinh, mời anh quay về đi, chúng tôi không cần số tiền này.
Thường An chưa từ bỏ ý định, thời điểm rời đi còn dùng sức khuyên bảo Hạ Trí nhận thay Hạ Tinh Hà, nhưng nó vẫn kiên quyết cự tuyệt.
Nhìn cánh cửa đã được đóng lại, Thường An có cảm giác gia đình này thực sự rất đáng kinh ngạc.
Rõ ràng là họ thực sự rất cần tiền, vì sao mỗi người đều không hề có động tâm đối với số tiền này?
Đây chính là một trăm triệu! Vì sao đều từ chối, thật sự là họ rất có tính cách rất mạnh mẽ, hay là cảm thấy quá ít?
Thường An không thể hiểu rõ, cũng chỉ đành quay trở về, thành thật báo cáo nhiệm vụ.
Rất nhanh, anh đã trở lại công ty, đến văn phòng tổng tài để báo cáo chuyện này.
Đối với phản ứng của Hạ Tinh Hà, Tịch Mục Bạch cũng không có gì ngạc nhiên, Cô ấy đã nói như vậy?
Đúng vậy. Cô ấy nói ngài không cần phải cho cô ấy cái gì, chỉ cần tổng tài chăm sóc thật tốt tiểu thiếu gia là được.
Tịch Mục Bạch buồn cười nói: Tiểu Lâm cũng là con trai tôi, không cần cô giao phó, tôi tự nhiên sẽ chăm sóc tốt cho nó. Nếu như cô ấy đã từ chối số tiền này, vậy thì hãy quên nó đi.
Tổng tài, vậy tôi sẽ đi làm việc. Thường An xoay người muốn rời đi, Tịch Mục Bạch bỗng nhiên mở miệng, Chờ đã......
Thông thường thì sẽ không có ai tìm nhà tìm bọn họ, cho nên nó thực sự rất tò mò, rốt cuộc là người nào tới đây?.
Hạ Trí đi qua mở cửa, nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi trong bộ comle và đi một đôi giày da đang đứng ở bên ngoài.
Xin hỏi, đây có phải là nhà tiểu thư Hạ Tinh Hà hay không? Thanh niên lễ phép hỏi.
Hạ Trí gật đầu, Đúng rồi, anh là ai, tìm chị tôi có chuyện gì sao?
Thanh niên cười nói: Xin chào, tôi là trợ lý của tiên sinh Tịch Mục Bạch, tôi tên là Thường An. Tổng tài của tôi phái tôi tới đây và đưa một thứ cho Hạ tiểu thư, không biết hiện giờ cô ấy có ở nhà hay không?
Sắc mặt Hạ Trí lập tức trở nên không tốt, thì ra là người do Tịch Mục Bạch phái tới.
Nhưng nó đã không nói gì cả, Sức khỏe của chị tôi không được tốt lắm, anh vào đi.
Được.
Từ trong phòng ngủ, Hạ Tinh Hà cũng đã nghe thấy sự trao đổi ở bên ngoài.
Phòng ở nơi này hiệu quả cách âm thật sự không tốt, hơn nữa căn hộ của bọn họ chỉ có hai phòng ngủ và một khu vực sinh hoạt chung, vừa đủ rộng để làm phòng khách. Vì thế, từ trong phòng ngủ có thể nghe thấy giọng nói ở ngoài cửa.
Thường An đi vào phòng ngủ nhỏ hẹp, nhìn thấy Hạ Tinh Hà đang dựa vào đầu giường, sắc mặt khá xấu.
Điều này không phải khiến anh kinh ngạc, điều khiến anh kinh ngạc chính là, Hạ tiểu thư vì sao lại nhìn tiều tụy như vậy?
Anh thật sự không thể tưởng tượng nổi, cô đã từng là thê tử của tổng tài, là mẫu thân của tiểu thiếu gia......
Tuy nhiên, anh thường được huấn luyện rất tốt, không hề biểu hiện điều gì ra ngoài, mắt nhìn thẳng, cung kính lấy ra một tờ ngân phiếu và đưa cho cô.
Hạ tiểu thư, rất vui được gặp cô. Tôi là trợ lý của Tịch tổng. Tịch tổng nhờ tôi giao cái này cho cô. Tổng tài nói, đây là vật thuộc về cô, vì thế mong cô nhất định phải nhận lấy.
Hạ Tinh Hà không cần xem, cũng biết đó là một tấm ngân phiếu một trăm triệu nhân dân tệ.
Năm đó, Tịch Mục Bạch cho cô một số tiền cấp dưỡng nhưng cô đã từ chối. Chứng tỏ mẹ anh đã không nói lại cho anh biết, chắc là tới bây giờ anh mới biết được.
Tuy nhiên, năm đó cô đã từ chối nó, hiện tại càng sẽ từ chối nó lần nữa.
Không cần, anh quay về nói với Tịch Mục Bạch, anh ấy không nợ tôi gì nữa cả, tôi cũng sẽ không nhận nó. Hạ Tinh Hà thờ ơ nói.
Thường An đã rất kinh ngạc, Hạ tiểu thư, cô không nhìn xem đó là bao nhiêu tiền hay sao?
Một trăm triệu đúng không?
Đúng...... Thường An càng thêm kinh ngạc, cô ấy nếu đã biết là nhiều tiền như thế, vì sao lại không lấy?
Đoán được tâm tư của anh, Hạ Tinh Hà lại nói: Tiền này 3 năm trước tôi đã từ chối, 3 năm qua tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ cần tới nó. Anh hãy trở về và nói với Tịch Mục Bạch, anh ấy không cần cho tôi cái gì, hãy chăm sóc Tiểu Lâm thật tốt là được.
Nhưng......
Tiểu Trí, tiễn khách.
Hạ Trí lập tức đi tới tiễn khách, Thường tiên sinh, mời anh quay về đi, chúng tôi không cần số tiền này.
Thường An chưa từ bỏ ý định, thời điểm rời đi còn dùng sức khuyên bảo Hạ Trí nhận thay Hạ Tinh Hà, nhưng nó vẫn kiên quyết cự tuyệt.
Nhìn cánh cửa đã được đóng lại, Thường An có cảm giác gia đình này thực sự rất đáng kinh ngạc.
Rõ ràng là họ thực sự rất cần tiền, vì sao mỗi người đều không hề có động tâm đối với số tiền này?
Đây chính là một trăm triệu! Vì sao đều từ chối, thật sự là họ rất có tính cách rất mạnh mẽ, hay là cảm thấy quá ít?
Thường An không thể hiểu rõ, cũng chỉ đành quay trở về, thành thật báo cáo nhiệm vụ.
Rất nhanh, anh đã trở lại công ty, đến văn phòng tổng tài để báo cáo chuyện này.
Đối với phản ứng của Hạ Tinh Hà, Tịch Mục Bạch cũng không có gì ngạc nhiên, Cô ấy đã nói như vậy?
Đúng vậy. Cô ấy nói ngài không cần phải cho cô ấy cái gì, chỉ cần tổng tài chăm sóc thật tốt tiểu thiếu gia là được.
Tịch Mục Bạch buồn cười nói: Tiểu Lâm cũng là con trai tôi, không cần cô giao phó, tôi tự nhiên sẽ chăm sóc tốt cho nó. Nếu như cô ấy đã từ chối số tiền này, vậy thì hãy quên nó đi.
Tổng tài, vậy tôi sẽ đi làm việc. Thường An xoay người muốn rời đi, Tịch Mục Bạch bỗng nhiên mở miệng, Chờ đã......
/22
|