"30 vạn? !" Nghe thấy con số trên trời, Hạ Trí bị dọa đến sửng sốt.
Bây giờ tất cả gia sản bọn họ cộng lại, 5000 nhân dân tệ còn chưa tới.
Mỗi tháng chi phí sinh hoạt của họ được kiểm soát chặt chẽ trong khoảng 2.000, 30 vạn đối với nó mà nói, thật là một con số quá xa vời.
Nhưng thân thể của cha không thể kéo dài hơn được nữa.
Hai năm qua, tình trạng của ông ngày càng xấu đi, hậu quả sẽ rất khó lường nếu cứ để ông tiếp tục như vậy.
Hơn nữa nguồn lực cho thận (nguồn) rất khó tìm, cuối cùng bây giờ đã tìm được thận phù hợp (nguồn), nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, không biết khi nào phẫu thuật mới có thể thực hiện.
Nhưng mà nó phải đi đâu để xoay sở 30 vạn?
Hạ Trí chợt nghĩ ra một cách, nó vội vàng nói với bác sĩ, "Bác sĩ, chúng tôi có thể suy nghĩ một chút được không, lát nữa tôi chắc chắn sẽ trả lời."
Bác sĩ gật đầu, "Được, cứ suy nghĩ đi. Nếu đã thông suốt, trước hết nên đóng một phần tiền viện phí và phí phẫu thuật. Chỉ có điều hai người nên quyết định nhanh một chút, ** rất khó tìm, nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này, thì khó có cơ hội lần nữa trong tương lai."
"Tốt quá, chúng tôi sẽ trả lời bác sĩ càng sớm càng tốt." Hạ Trí gật đầu cam đoan, bác sĩ vừa rời đi sau đó, nó liền nói với Hạ Tinh Hà, "Chị ơi, chúng ta không thể bỏ lỡ lần giải phẫu này. Em thông suốt rồi, tiền bối dù sao cũng muốn em đi làm công ty của ảnh, em coi như bán mình cho công ty bọn họ, chỉ cần tiền bối đồng ý, chúng ta liền đồng ý giải phẫu!"
Hạ Tinh Hà vẫn ngồi tại giường bệnh nhìn Hạ Thành Vũ hôn mê bất tỉnh.
Nghe Hạ Trí nói, cô ngẩng đầu hỏi nó: "Hiện tại chúng ta còn bao nhiêu tiền?"
Hạ Trí trầm giọng nói: "Cũng không nhiều, em vừa mới thanh toán tiền viện phí, hiện tại còn có 50 tệ..."
"Đưa cho chị." Hạ Tinh Hà vươn tay ra.
Hạ Trí sững sờ, mặc dù không rõ cô muốn làm gì, nhưng vẫn đưa cho cô số tiền ít ỏi còn lại.
"Đưa luôn cả số thẻ ngân hàng của em nữa." Hạ Tinh Hà tiếp tục yêu cầu.
Hạ Trí rất hoài nghi, "Chị, chị định làm gì?"
"Chị ra ngoài làm chút chuyện, nếu em nhận được thông tin từ tài khoản ngân hàng, liền phải đi làm thủ tục." Hạ Tinh Hà thành thực nói.
Hạ Trí lập tức cảnh giác, "Chị, chị đến cùng là định làm cái gì? Chị đừng có làm loạn, em có thể xoay sở được tiền, tiền bối có tiền, ảnh đối với em cũng rất tốt, ảnh sẽ đồng ý yêu cầu của em thôi."
"Em nghĩ xa quá rồi, chị sẽ không làm loạn, đưa số thẻ đây, không có thời gian." Hạ Tinh Hà nhẹ giọng yêu cầu.
Hạ Trí hiểu rõ cô, biết cô sẽ không làm loạn, hơn nữa cô còn bình tĩnh yêu cầu như vậy, nó cũng không thể từ chối.
Do dự chép lại số thẻ cho cô, Hạ Trí không yên lòng hỏi: "Chị, chị rốt cuộc muốn làm gì? Chị định dùng cách đó để kiếm tiền sao, như vậy là phạm pháp..."
Tội phạm internet cũng là một tội ác.
Hạ Tinh Hà nhận lấy tiền và số thẻ, đứng lên nói: "Tiểu Trí, chị chỉ có thể nói với em là, tất cả những gì em lo lắng đều dư thừa. Nhớ kỹ, tiền đến liền đi làm thủ tục."
Nói xong, Hạ Tinh Hà rời đi.
Hạ Trí thật sự là không nghĩ được cô làm như nào để xoay sở được tiền, cho dù kỹ năng máy tính của cô rất lợi hại, thế nhưng cũng không có cách nào kiếm được 30 vạn cùng một lúc.
Nếu như kiếm tiền dễ dàng như vậy, tất cả những người học lập trình đều kiếm được rất nhiều tiền.
Với lại cho dù nó có phát triển lợi hại đến đâu, cũng chỉ có thể viết chương trình, trong thời gian ngắn cũng không thể kiếm được nhiều tiền.
Nhưng nhìn dáng vẻ thong dong bình tĩnh của Hạ Tinh Hà, Hạ Trí chỉ có thể lựa chọn tin tưởng cô.
Sau đó nó hồi hộp chờ đợi trong bệnh viện, trong tay cầm một chiếc điện thoại di động cũ...
/22
|