"Tịch tiên sinh, người bệnh hôm nay anh đưa tới đột nhiên biến mất, chúng tôi nghĩ rằng cô ấy đã rời khỏi bệnh viện! Tuy nhiên, tình hình của cô ấy thật sự không tốt, hiện tại vốn không nên rời khỏi bệnh viện. Anh có thể liên lạc với cô ấy và đưa cô ấy quay lại tiếp tục điều trị hay không?"
Quả nhiên là có quan hệ với Hạ Tinh Hà, chỉ là anh không nghĩ tới, cô ấy thật sự sẽ rời khỏi bệnh viện!
Hạ Tinh Hà đã xảy ra tai nạn xe hơi, bị chấn thương cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng bác sỹ nói cần phải nằm viện theo dõi thêm mấy ngày.
Nhưng ai ngờ tới cô ấy vừa mới tỉnh lại đã lén lút rời đi......
Y tá của bệnh viện còn nói, khi Hạ Tinh Hà rời đi, còn để lại nguyên vẹn 3000 nhân dân tệ ở trên tủ đầu giường. Đó là tiền mà Tịch Mục Bạch đã để lại và nhờ y tá đưa cho cô khi cô tỉnh lại, nhưng cô đã để nó lại, từ chối lòng tốt của anh.
Tịch Mục Bạch biết trên người cô không hề có tiền, hơn nữa hiện tại thân thể cô lại không tốt, anh không thể hiểu nổi vì sao cô lại rời đi.
Chẳng lẽ ngay cả sức khỏe của bản thân mình cô cũng không quan tâm đến hay sao?
Tịch Mục Bạch hơi tức giận, nhưng sau khi anh nhận được điện thoại vẫn lập tức lái xe đi tìm cô.
Thật ra cũng không phải là vì anh quan tâm nhiều đến cô, mà cho dù thế nào thì cô vẫn là mẹ của Tiểu Lâm.
Vì Tiểu Lâm, anh cũng không thể bỏ qua cô.
.....Edit & Dịch: Emily Ton.....
Khi Tịch Mục Bạch đang lái xe tìm kiếm Hạ Tinh Hà khắp nơi, Hạ Tinh Hà đã ngồi tại cục cảnh sát.
Cô tới là để báo án!
Trên đầu Hạ Tinh Hà vẫn đang quấn băng vải, trên mặt vẫn còn thâm tím, làn da nhợt nhạt, thân thể cũng rất suy yếu, cảnh sát còn tưởng rằng cô tới là để báo về một vụ tấn công bình thường.
Tuy nhiên, không ngờ rằng cô lại tới để báo về một vụ tai nạn xe hơi 6 năm về trước.
"Hạ tiểu thư, cô nói rằng tai nạn xe hơi xảy ra với cô vào 6 năm trước, là có người cố ý muốn giết cô?" Cảnh sát kinh ngạc hỏi lại.
Hạ Tinh Hà gật đầu, trên mặt rất bình tĩnh, "Đúng vậy! Sáu năm trước, tôi đã vội vã trở về từ nước ngoài vì bệnh tình của cha tôi bỗng trở nên nguy kịch, có người đã cố gắng giết chết tôi. Nhưng tôi đã không chết mà chỉ bị mất trí nhớ, tôi không thể nhớ rõ điều gì cả. Hôm nay tôi lại không cẩn thận nên đã xảy ra tai nạn xe hơi, và mọi thứ đã quay trở lại với tôi."
"Vì sao cô lại khẳng định có người đang muốn giết cô?"
"Lúc ấy tôi đã nhận thấy phía sau có một chiếc xe vẫn luôn đi theo tôi, chính chiếc xe đó đã đâm tôi, chắc chắn là cố ý!"
Sắc mặt cảnh sát trở nên nghiêm túc hơn, "Cô còn có manh mối nào khác hay không?"
"Tôi nhớ rất rõ hai số cuối cùng của biển số xe là 53, đó là một chiếc xe SUV màu đen."
Cảnh sát hoài nghĩ hỏi, "Sự việc xảy ra cách đây 6 năm, Hạ tiểu thư lại bị mất trí nhớ, làm sao có thể nhớ mọi thứ rõ ràng như vậy?"
Hạ Tinh Hà nhẹ nhàng trả lời: "Bởi vì người kia muốn giết tôi, tôi dù chết cũng sẽ không quên được tất cả những gì mà mình đã nhìn thấy! Hơn nữa, trí nhớ của tôi vẫn hoàn toàn rất tốt."
Cảnh sát nhanh chóng tin vào những gì mà cô đã nói.
Bởi vì anh ta đã xem lại tư liệu trước kia của Hạ Tinh Hà, phát hiện ra rằng cô đã từng là sinh viên xuất sắc của học viện S, một trong mười trường đại học hàng đầu trên thế giới......
"Hạ tiểu thư có hoài nghi đối tượng nào, hoặc là trước kia có từng gây ra thù hận với người nào đó hay không?"
"Nghi ngờ duy nhất của tôi chỉ có bà mẹ kế cùng với con gái bà ta! Sau khi cha tôi qua đời, tôi không được thừa kế một đồng tài sản nào hết. Còn có, con gái của mẹ kế tôi, cũng không phải là con của cha tôi. Tôi mới là đứa con gái duy nhất của cha tôi!"
Khi Hạ Tinh Hà đang nói đến những lời này, trong mắt tràn ngập sự thù hận.
Ba mẹ cô đã ly hôn từ khi cô còn rất nhỏ, sau đó cô đã đi theo mẹ ra nước ngoài sinh sống.
Ba cô lại tái hôn lần nữa, mỗi năm Hạ Tinh Hà cũng sẽ trở về và sống với cha cô trong một khoảng thời gian. Nhiều năm trôi qua như vậy, cô ở chung cùng với hai mẹ con mẹ kế của cô cũng khá tốt, bọn họ cũng ngụy trang là người hiền lành lương thiện rất tốt khi ở trước mặt cô.
Hạ Tinh Hà đã đối xử với bọn họ giống như gia đình của mình, nhưng không ngờ rằng hai người phụ nữ này đều có tâm địa rắn rết.
Khi cha cô sắp chết, bọn họ sợ cô sẽ được thừa kế phần lớn tài sản, vì thế nên lập tức tính kế để giết chết cô, muốn độc chiếm tất cả.
Quả nhiên là có quan hệ với Hạ Tinh Hà, chỉ là anh không nghĩ tới, cô ấy thật sự sẽ rời khỏi bệnh viện!
Hạ Tinh Hà đã xảy ra tai nạn xe hơi, bị chấn thương cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng bác sỹ nói cần phải nằm viện theo dõi thêm mấy ngày.
Nhưng ai ngờ tới cô ấy vừa mới tỉnh lại đã lén lút rời đi......
Y tá của bệnh viện còn nói, khi Hạ Tinh Hà rời đi, còn để lại nguyên vẹn 3000 nhân dân tệ ở trên tủ đầu giường. Đó là tiền mà Tịch Mục Bạch đã để lại và nhờ y tá đưa cho cô khi cô tỉnh lại, nhưng cô đã để nó lại, từ chối lòng tốt của anh.
Tịch Mục Bạch biết trên người cô không hề có tiền, hơn nữa hiện tại thân thể cô lại không tốt, anh không thể hiểu nổi vì sao cô lại rời đi.
Chẳng lẽ ngay cả sức khỏe của bản thân mình cô cũng không quan tâm đến hay sao?
Tịch Mục Bạch hơi tức giận, nhưng sau khi anh nhận được điện thoại vẫn lập tức lái xe đi tìm cô.
Thật ra cũng không phải là vì anh quan tâm nhiều đến cô, mà cho dù thế nào thì cô vẫn là mẹ của Tiểu Lâm.
Vì Tiểu Lâm, anh cũng không thể bỏ qua cô.
.....Edit & Dịch: Emily Ton.....
Khi Tịch Mục Bạch đang lái xe tìm kiếm Hạ Tinh Hà khắp nơi, Hạ Tinh Hà đã ngồi tại cục cảnh sát.
Cô tới là để báo án!
Trên đầu Hạ Tinh Hà vẫn đang quấn băng vải, trên mặt vẫn còn thâm tím, làn da nhợt nhạt, thân thể cũng rất suy yếu, cảnh sát còn tưởng rằng cô tới là để báo về một vụ tấn công bình thường.
Tuy nhiên, không ngờ rằng cô lại tới để báo về một vụ tai nạn xe hơi 6 năm về trước.
"Hạ tiểu thư, cô nói rằng tai nạn xe hơi xảy ra với cô vào 6 năm trước, là có người cố ý muốn giết cô?" Cảnh sát kinh ngạc hỏi lại.
Hạ Tinh Hà gật đầu, trên mặt rất bình tĩnh, "Đúng vậy! Sáu năm trước, tôi đã vội vã trở về từ nước ngoài vì bệnh tình của cha tôi bỗng trở nên nguy kịch, có người đã cố gắng giết chết tôi. Nhưng tôi đã không chết mà chỉ bị mất trí nhớ, tôi không thể nhớ rõ điều gì cả. Hôm nay tôi lại không cẩn thận nên đã xảy ra tai nạn xe hơi, và mọi thứ đã quay trở lại với tôi."
"Vì sao cô lại khẳng định có người đang muốn giết cô?"
"Lúc ấy tôi đã nhận thấy phía sau có một chiếc xe vẫn luôn đi theo tôi, chính chiếc xe đó đã đâm tôi, chắc chắn là cố ý!"
Sắc mặt cảnh sát trở nên nghiêm túc hơn, "Cô còn có manh mối nào khác hay không?"
"Tôi nhớ rất rõ hai số cuối cùng của biển số xe là 53, đó là một chiếc xe SUV màu đen."
Cảnh sát hoài nghĩ hỏi, "Sự việc xảy ra cách đây 6 năm, Hạ tiểu thư lại bị mất trí nhớ, làm sao có thể nhớ mọi thứ rõ ràng như vậy?"
Hạ Tinh Hà nhẹ nhàng trả lời: "Bởi vì người kia muốn giết tôi, tôi dù chết cũng sẽ không quên được tất cả những gì mà mình đã nhìn thấy! Hơn nữa, trí nhớ của tôi vẫn hoàn toàn rất tốt."
Cảnh sát nhanh chóng tin vào những gì mà cô đã nói.
Bởi vì anh ta đã xem lại tư liệu trước kia của Hạ Tinh Hà, phát hiện ra rằng cô đã từng là sinh viên xuất sắc của học viện S, một trong mười trường đại học hàng đầu trên thế giới......
"Hạ tiểu thư có hoài nghi đối tượng nào, hoặc là trước kia có từng gây ra thù hận với người nào đó hay không?"
"Nghi ngờ duy nhất của tôi chỉ có bà mẹ kế cùng với con gái bà ta! Sau khi cha tôi qua đời, tôi không được thừa kế một đồng tài sản nào hết. Còn có, con gái của mẹ kế tôi, cũng không phải là con của cha tôi. Tôi mới là đứa con gái duy nhất của cha tôi!"
Khi Hạ Tinh Hà đang nói đến những lời này, trong mắt tràn ngập sự thù hận.
Ba mẹ cô đã ly hôn từ khi cô còn rất nhỏ, sau đó cô đã đi theo mẹ ra nước ngoài sinh sống.
Ba cô lại tái hôn lần nữa, mỗi năm Hạ Tinh Hà cũng sẽ trở về và sống với cha cô trong một khoảng thời gian. Nhiều năm trôi qua như vậy, cô ở chung cùng với hai mẹ con mẹ kế của cô cũng khá tốt, bọn họ cũng ngụy trang là người hiền lành lương thiện rất tốt khi ở trước mặt cô.
Hạ Tinh Hà đã đối xử với bọn họ giống như gia đình của mình, nhưng không ngờ rằng hai người phụ nữ này đều có tâm địa rắn rết.
Khi cha cô sắp chết, bọn họ sợ cô sẽ được thừa kế phần lớn tài sản, vì thế nên lập tức tính kế để giết chết cô, muốn độc chiếm tất cả.
/20
|