Chương 11: Chia tay, thật tốt
Khi Diệp Thiên Hạ tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu mình cực kỳ đau, cổ họng cũng khô rát khó chịu.
Cô xoa huyệt Thái Dương rồi mở mắt ra, lập tức liền sửng sốt.
Đây là chỗ nào?
Đây không phải là phòng của cô!
Cô kinh ngạc ngồi phắt dậy, lúc chuẩn bị xuống giường mới chợt nhớ tới chuyện đêm qua.
“Trời ơi!” Diệp Thiên Hạ ảo não vỗ vào trán mình.
Tửu lượng của cô không tốt, thưởng rượu cũng rất kém cỏi! Đêm qua cũng không biết lúc mình uống say có phát điên cái gì hay không.
Sau khi bối rối rời khỏi giường, Diệp Thiên Hạ đi qua đi lại trong phòng.
“Kệ đi, cho dù ngày hôm qua uống say có phát điên cái gì thì mình cứ coi như là không biết, dù sao, mình quả thật cũng không biết cái gì cả.” Nghĩ như vậy, cô liền ưỡn ngực mở cửa đi ra ngoài.
“Mợ chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.”
Vừa mới xuống tầng, một người phụ nữ trung niên với gương mặt hòa ái không ngừng cười nói với cô.
“Ách, Đông, cậu chủ đâu?”
“Cậu chủ đã đến công ty từ sáng sớm rồi, cậu ấy nói nếu cô có thắc mắc gì thì có thể gọi điện cho cậu ấy hoặc là tới công ty tìm cậu ấy cũng được.”
Diệp Thiên Hạ vừa nghe được thì trong lòng có chút run rẩy.
Chẳng lẽ đêm qua cô thật sự đã làm ra chuyện gì khác người sao?
Chắc là không đâu, cô cũng không có ấn tượng gì mà.
“Ừ, tôi biết rồi.” Cô gượng cười gật đầu.
Dùng xong bữa sáng, Diệp Thiên Hạ liền rời đi như chạy trốn khỏi biệt thự tư nhân của Đông Phương Tước.
Buồn cười, có thắc mắc gì thì đi tìm anh ta sao?
Thế thì chẳng khác nào đang yên đang lành đi gây sự.
Dù sao đêm qua cô không biết gì cả, coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra đi.
Ra khỏi cửa biệt thự, cô thầm nghĩ tiêu rồi.
Ở đây tất cả đều là biệt thự cao cấp, cô đi đâu đón xe đây?
Sớm biết thế vừa nãy đã cầm theo chìa khóa xe mà Đông Phương Tước để lại.
Diệp Thiên Hạ dò theo biển báo chỉ dẫn mà đi ra ngoài, càng đi càng cảm thấy khu biệt thự này rất quen thuộc, nhưng nhất thời cô không nghĩ ra được là mình đã tới hay chưa.
Vất vả lắm mới tìm được cửa lớn của khu biệt thự, bỗng nhiên nghe được ở phía sau dường như có người đang gọi mình.
“Hạ Hạ…”
Cả người cô cứng đờ, nháy mắt dừng tại chỗ.
Tiêu Cẩn...
“Hạ Hạ, em là tới tìm anh sao? Anh có gọi điện thoại cho em, vì sao em không nhận?” Cơ thể bỗng nhiên bị người mạnh mẽ xoay qua, vừa ngước mắt liền nhìn thấy gương mặt mà cô không bao giờ muốn nhìn thấy.
Trái tim mất kiểm soát mà run rẩy một chút.
Cô tự giễu trong lòng, xem ra là chấp niệm đời trước của cô đối với anh ta quá sâu, cho nên hiện tại còn chưa hoàn toàn khống chế được lòng mình.
“Không phải, tôi có một người bạn ở chỗ này.” Sắc mặt cô lạnh nhạt đẩy tay Tiểu Cẩn ra, giọng nói xa cách vô bờ.
Tiêu Cẩn nhíu mày lại: “Hạ Hạ, điều mẹ anh nói là sự thật sao?” Anh ta không tin, không tin cô sẽ tìm đàn ông ở bên ngoài!
Cô yêu anh ta như vậy, sao có thể làm ra loại chuyện này được!
Diệp Thiên Hạ không chút do dự gật đầu: “Đúng vậy, đều là sự thật.”
Tiêu Cẩn như bị sét đánh, không thể nào tiếp nhận được việc Diệp Thiên Hạ có thể thản nhiên thừa nhận như vậy.
“Em, Diệp Thiên Hạ! Cho dù em có giận anh, thì cũng không thể dùng cách này để trả thù anh được!” Anh ta thật sự không thể chấp nhận được việc người mà mình tâm tâm niệm niệm mấy năm lại thành món hời cho kẻ khác.
“Trả thù anh sao? Thôi bỏ đi, tôi không rảnh rỗi như vậy đâu, nếu anh có người khác thì tôi cũng có người khác, chia tay đều tốt cho cả hai.”
“Anh với những người đó chỉ là tuỳ tiện chơi bời mà thôi, anh đối với em mới là thật lòng! Sao em có thể, sao có thể…” Tiêu Cẩn vừa giận vừa tức!
Diệp Thiên Hạ như nghe được lời nói buồn cười nhất trên thế giới này.
“Tiêu Cẩn! Anh cho rằng anh là ai? Anh có thể tùy tiện chơi bời? Tôi phải vì anh thủ thân như ngọc ư?”
“Nếu không phải em từ chối anh nhiều lần, thì sao anh có thể đi tìm người phụ nữ khác chứ!”
“Ngang ngạnh không nói lý!” Diệp Thiên Hạ cảm thấy Tiêu Cẩn là loại không có não nên không muốn nhiều lời với anh ta, quay người liền rời đi.
“Hạ Hạ! Chúng ta nói chuyện cho rõ ràng đã.” Tiêu Cẩn nhìn thấy ánh mắt của Diệp Thiên Hạ không có chút lưu luyến nào liền cuống quít giữ cánh tay cô lại.
Diệp Thiên Hạ dùng sức tránh thoát, giọng nói lạnh lùng: “Tiêu Cẩn, chúng ta đã không còn quan hệ gì với nhau nữa.”
Đời trước là cô mềm lòng, ngu ngốc.
Diệp thị gặp phải nguy cơ phá sản, nhà họ Tiêu là mấy đời chơi thân với nhà họ Diệp lại bàng quan đứng nhìn, cho dù cha cô có nhờ vả thế nào, bọn họ đều không muốn dang tay hỗ trợ.
Hơn nữa còn muốn hủy bỏ hôn sự được định ra từ nhỏ giữa cô và Tiêu Cẩn.
Việc ngày càng lớn, còn Tiêu Cẩn lại luôn cầu xin cô ở bên cạnh anh ta một lần nữa, cô cho rằng Tiêu Cẩn thật lòng yêu mình, nên tin anh ta, thế nhưng không nghĩ tới...
Không nghĩ tới anh ta và Diệp Vân Lộ lại ở bên nhau, mà cô, vào đêm trước ngày đính hôn với anh ta bị Diệp Vân Lộ đẩy xuống biển khỏi du thuyền mà chết đuối!
Đúng là muốn thảm cỡ nào thì thảm cỡ đó.
/2465
|