Chương 18: Cậu chủ Phương Đông xuống bếp
Ầm!
Diệp Thiên Hạ chợt cảm thấy bản thân như bị sấm sét đánh trúng.
Người thừa kế!
Trời ạ!
Có phải lúc trước cô hiểu sai ý của Đông Phương Tước rồi không?
Nhìn thấy Diệp Thiên Hạ bày ra vẻ mặt cực kỳ khiếp sợ, Đông Phương Tước lại nói: “Trên hiệp ước đã viết rất rõ ràng, chẳng lẽ em không thấy sao?”
Diệp Thiên Hạ thật muôn chết tâm.
Hiệp ước kia cô căn bản không đọc có được không hả?
Cô cho rằng anh chỉ muốn một người vợ hợp pháp để trang trí, nào ngờ cái anh muốn chính là một người thừa kế chứ, đúng là gây hoang mang mà!
“Tôi cảm thấy giữa chúng ta đã có một hiểu lầm lớn.” Da đầu cô căng ra, nói.
“Hiểu lầm?”
“Ừ.”
“Có ý gì?” Đôi mắt đen thâm sâu khó lường của Đông Phương Tước híp lại, anh từ tốn đi về phía Diệp Thiên Hạ.
Nhìn gương mặt tuấn tú càng ngày càng gần mình của anh, trái tim Diệp Thiên Hạ không hiểu sao thấy khẩn trương, cô nghĩ, có lẽ là có liên quan đến chuyện cô muốn quỵt nợ.
“Hiệp ước kia tôi không xem, cũng không biết cái anh muốn lại là người thừa kế.”
“Cho nên?” Đông Phương Tước tới gần, giọng nói vẫn cực kỳ dễ nghe.
Hơi thở lạnh lẽo độc thuộc về anh lập tức bao quanh cô, làm cô không kìm lòng được mà lui về sau một bước.
“Cho nên, anh có thể tìm người khác được không.” Coi cô là vật trang trí cũng không thành vấn đề, nhưng nếu sinh con, thì cô thực sự không được.
Với cả, về sau anh có thể gặp được người mình thích, cô cũng không muốn trở thành vật cản đường.
Lời nói vừa dứt, cô liền cảm thấy nhiệt độ trong nhà lại giảm xuống vài độ.
Đông Phương Tước híp đôi mắt đen bước lên ép cô vào góc tường.
Cô cảm giác phía sau lưng mình không phải là tường mà là những mũi đinh nhọn hoắt.
“Ý của em là... muốn bội ước sao?”
“Anh đồng ý chứ?” Giọng nói của cô mang theo hi vọng.
“Em cảm thấy thế nào?” Giọng nói của Đông Phương Tước tuy lạnh nhạt nhưng lại mang theo sự uy hiếp.
Nhìn gương mặt đẹp trai gần trong gang tấc, cô gượng cười lắc đầu, nửa chữ cũng không nhảy ra được.
Đông Phương Tước cúi người, mắt đen như đầm sâu không đáy: “Yên tâm đi, tôi sẽ không ép buộc em.”
Ném lại một câu đó, anh lập tức đứng dậy tránh đi, bóng lưng lạnh lùng kiêu căng nói không gì miêu tả được.
Cô đột nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa mới ổn định lại tâm thần, không ngờ Đông Phương Tước đi đến mép giường rồi nhìn cô nói: “Tới đây ngủ.”
Diệp Thiên Hạ: “…”
Ngày kế tiếp, Diệp Thiên Hạ mang theo một đôi mắt thâm quầng bò dậy.
Cô ai oán không thôi, đều là tại gương mặt băng của Đông Phương Tước hại cô cả đêm không ngủ được, những ngày tháng về sau của cô làm sao mà sống đây!
Uể oải đi ra phòng ngủ, giọng nói lạnh lùng chợt truyền đến làm thần kinh cô run lên: “Tới đây ăn sáng.”
Cô ngước mắt, người đàn ông nào đó mặc sơ mi trắng, quần tây đen đang bưng bữa sáng đi ra khỏi phòng bếp.
Cô ngạc nhiên ngó đầu vào hỏi: “Đây là… anh làm à?”
Đông Phương Tước đặt trứng chiên, sữa bò nóng và sandwich tới trước mặt cô, vẻ mặt thờ ơ: “Đã lâu không làm, ăn thử xem.”
Diệp Thiên Hạ quả thật là vô cùng khiếp sợ, có thế nào cô cũng không nghĩ tới, người kiêu ngạo tự phụ như cậu chủ Đông Phương đây vậy mà cũng xuống bếp!
“Em hẳn là nên cảm thấy vinh hạnh.” Người đàn ông nào đó ngồi xuống, vẻ mặt lạnh lùng nói.
Diệp Thiên Hạ lập tức cảm thấy cạn lời, đành phải cười gượng đáp lại: “Tôi quả thật cảm thấy vô cùng vinh hạnh, cảm ơn bữa sáng của anh Đông Phương.”
“Tôi không ngại nghe em gọi là ông xã.”
“Khụ! Khụ khụ khụ!” Cả mặt Diệp Thiên Hạ đỏ bừng, cô bị sặc rồi.
Đồng Phương Tước có hơi ghét bỏ nhìn vệt sữa mà Diệp Thiên Hạ phun ở trên mặt bàn, gương mặt lạnh lùng đưa một tờ giấy ăn qua.
“Ha ha ha.” Nụ cười của Diệp Thiên Hạ cứng đờ.
Cô không cần cái đặc quyền này có được không?
“Buổi trưa tôi sẽ không về, mười giờ chị Lưu sẽ đến, nếu muốn ăn cái gì thì nói cho chị ấy biết.” Đông Phương Tước hé môi, động tác nhã nhặn bưng cốc sữa lên nhấp một ngụm.
Nghe được lời này, Diệp Thiên Hạ không hiểu sao thở phào một hơi, cười khẽ gật đầu: “Ừ.”
Anh mười ngày nửa tháng không về cũng không có vấn đề gì đâu.
/2465
|