Rố cuộc thoát ra khỏi đám phóng viên, Hách Liên Tuyệt lái xe rời đi.
Trình Mộ Thanh rất muốn nổi giận, mỗi lần gặp anh là chuyện không tốt xảy đến với cô, là do bộ dạng của cô dễ ức hiếp sao? Sao mọi người ai cũng cứ lấy cô ra làm bia đỡ vậy?
Trình Mộ Thanh xoay người, nhìn anh ta vẻ mặt không vui - " Chúng ta nói chuyện đi".
"Két——“ - xe dừng lại.
Hách Liên Tuyệt quay qua, nở nụ cười tao nhã mê người, biểu hiện tinh thần của anh quả không tồi - " Em muốn nói chuyện gì? Chuyện luyến ái? Này tôi phải lo lắng nha."
Vù Vù !Trình Mộ Thanh, nhất định phải bình tĩnh !
Cô hít sâu một hơi, nhìn anh -" Lần trước là vì anh giận Chu Lâm Na nên đem tôi ra làm bia đỡ, lần này lại tiếp tục đem tôi ra làm bia đỡ ... Anh xem tôi là cái loại gì?" - Trình Mộ Thanh mở miệng không vui hỏi.
Hách Liên Tuyệt nhíu mày, tựa hồ có chút suy nghĩ, khóe môi gợi lên, ngoắc ngoắc ngón tay út, Trình Mộ Thanh không thèm để ý.
"Muốn làm gì?"- Cô nhìn anh, thực chán ghét cái màn lỗ mảng này của anh- " Tôi biết anh có tiền, anh có thể đùa giỡn với truyền thông, có thể đem vận mệnh của người khác ra đùa giỡn trong lòng bàn tay nhưng chính là không có nghĩa ai cũng cam tâm làm trò đùa cho anh" -Trình Mộ Thanh muốn nói những gì trong lòng nghĩ.
Nhìn thấy bộ dạng của cô, Hách Liên Tuyệt dừng lại ..
" Ít nhất tôi cũng là một trong những người không cam lòng" -Trình Mộ Thanh huỵch tẹt, nhấn mạnh nói với anh ta.
"Em không cam lòng cái gì?"- Hách Liên Tuyệt hỏi, ánh mắt bắt đầu ngưng tụ, đôi ngươi chậm rãi thay đổi
"Tôi không cam lòng mỗi lần anh đều đem tôi ra làm bia đỡ, anh có hỏi qua ý kiến của tôi không? Chuyện đó là của anh? Còn tôi thì sao? Tôi cũng bị truyền thông ép dồn hỏi bao lâu?" Trình Mộ Thanh kích động.
Chậm rãi, Hách Liên Tuyệt đến gần sát cô, âm thanh từ tính nhẹ nhàng -" Nếu, tôi thật sự thích thì sao?"
Đôi mắt màu lục, ánh mắt này làm cho cô thiếu chút nữa tin là thật ...
"Còn sự thật? Ok, ý của anh là phải theo đuổi tôi sao? Còn Chu Lâm Na thì sao?" Trình Mộ Thanh ánh mắt chấp nhất hỏi
Quả nhiên nhắc đến Chu Lâm Na, đôi mắt anh hiện lên một tia do dự, trầm mặc, nhưng sau đó ánh mắt vẫn như trước -" Em và cô ấy không giống nhau..." - Ngữ khí khẳng định
"Là không giống với...." -Trình Mộ Thanh cũng muốn thăm dò anh muốn nói không giống với cái gì.
Trình Mộ Thanh cười, đẩy anh ra -" Hách Liên Tuyệt, tôi hy vọng quan hệ của chúng ta đến đây chắm dứt, về sau chúng ta sẽ thành người lạ "- Nói xong, đẩy cửa bước xuống xe.
Hách Liên Tuyệt ngồi trong xe, nhìn bóng dáng kiên cường của cô, một bóng dáng không chút do dự, cảm thấy có chút mất mát ...
Trở thành người lạ.....A.... ...
Trình Mộ Thanh rất muốn nổi giận, mỗi lần gặp anh là chuyện không tốt xảy đến với cô, là do bộ dạng của cô dễ ức hiếp sao? Sao mọi người ai cũng cứ lấy cô ra làm bia đỡ vậy?
Trình Mộ Thanh xoay người, nhìn anh ta vẻ mặt không vui - " Chúng ta nói chuyện đi".
"Két——“ - xe dừng lại.
Hách Liên Tuyệt quay qua, nở nụ cười tao nhã mê người, biểu hiện tinh thần của anh quả không tồi - " Em muốn nói chuyện gì? Chuyện luyến ái? Này tôi phải lo lắng nha."
Vù Vù !Trình Mộ Thanh, nhất định phải bình tĩnh !
Cô hít sâu một hơi, nhìn anh -" Lần trước là vì anh giận Chu Lâm Na nên đem tôi ra làm bia đỡ, lần này lại tiếp tục đem tôi ra làm bia đỡ ... Anh xem tôi là cái loại gì?" - Trình Mộ Thanh mở miệng không vui hỏi.
Hách Liên Tuyệt nhíu mày, tựa hồ có chút suy nghĩ, khóe môi gợi lên, ngoắc ngoắc ngón tay út, Trình Mộ Thanh không thèm để ý.
"Muốn làm gì?"- Cô nhìn anh, thực chán ghét cái màn lỗ mảng này của anh- " Tôi biết anh có tiền, anh có thể đùa giỡn với truyền thông, có thể đem vận mệnh của người khác ra đùa giỡn trong lòng bàn tay nhưng chính là không có nghĩa ai cũng cam tâm làm trò đùa cho anh" -Trình Mộ Thanh muốn nói những gì trong lòng nghĩ.
Nhìn thấy bộ dạng của cô, Hách Liên Tuyệt dừng lại ..
" Ít nhất tôi cũng là một trong những người không cam lòng" -Trình Mộ Thanh huỵch tẹt, nhấn mạnh nói với anh ta.
"Em không cam lòng cái gì?"- Hách Liên Tuyệt hỏi, ánh mắt bắt đầu ngưng tụ, đôi ngươi chậm rãi thay đổi
"Tôi không cam lòng mỗi lần anh đều đem tôi ra làm bia đỡ, anh có hỏi qua ý kiến của tôi không? Chuyện đó là của anh? Còn tôi thì sao? Tôi cũng bị truyền thông ép dồn hỏi bao lâu?" Trình Mộ Thanh kích động.
Chậm rãi, Hách Liên Tuyệt đến gần sát cô, âm thanh từ tính nhẹ nhàng -" Nếu, tôi thật sự thích thì sao?"
Đôi mắt màu lục, ánh mắt này làm cho cô thiếu chút nữa tin là thật ...
"Còn sự thật? Ok, ý của anh là phải theo đuổi tôi sao? Còn Chu Lâm Na thì sao?" Trình Mộ Thanh ánh mắt chấp nhất hỏi
Quả nhiên nhắc đến Chu Lâm Na, đôi mắt anh hiện lên một tia do dự, trầm mặc, nhưng sau đó ánh mắt vẫn như trước -" Em và cô ấy không giống nhau..." - Ngữ khí khẳng định
"Là không giống với...." -Trình Mộ Thanh cũng muốn thăm dò anh muốn nói không giống với cái gì.
Trình Mộ Thanh cười, đẩy anh ra -" Hách Liên Tuyệt, tôi hy vọng quan hệ của chúng ta đến đây chắm dứt, về sau chúng ta sẽ thành người lạ "- Nói xong, đẩy cửa bước xuống xe.
Hách Liên Tuyệt ngồi trong xe, nhìn bóng dáng kiên cường của cô, một bóng dáng không chút do dự, cảm thấy có chút mất mát ...
Trở thành người lạ.....A.... ...
/108
|