"Hả?" Kiều Tây Tây ngẩng đầu nhìn Hách Liên Tuyệt, cái ánh mắt của anh như đang nhìn thấu nội tâm của cô nên làm cho cô không có cách nào mà nối dối nữa.
"Đúng hay là không?" - Hách Liên Tuyệt dồn ép tra hỏi.
"Đúng" - Kiều Tây Tây cắn răng thừa nhận.
Mộ Thanh, thật xin lỗi cậu, trở về rồi cậu muốn giết muốn chém thế nào tuỳ cậu ...
"Vậy ba đứa nhỏ đó là ai?" - Hách Liên Tuyệt tiến về phía trước kích động hỏi, Kiều Tây Tây sợ hãi lui về sau, thiếu chút nữa ngã xuống đất - " Không, tôi không biết... Năm năm tôi không có gặp cô ấy, đến khi cô ấy trở về thì đã mang Tiểu Trạch theo rồi"
Con ngươi hẹp dài nheo lại, Hách Liên Tuyệt dừng lại hai tay gắt gao nắm chặt, trong đầu hiện lên cảnh năm năm trước ..
"Là thật" - Kiều Tây Tây trộm nhìn, gật gật đầu nói.
Đảo mắt qua Kiều Tây Tây một cái, Hách Liên Tuyệt mở cửa chạy ra ngoài.
Kiều Tây Tây đứng trong văn phòng nhìn bóng dáng của anh, cuối cùng thở dài một hơi, nghĩ nghĩ, cô lấy điện thoại gọi cho Trình Mộ Thanh.
Vô luận gọi thế nào, bao nhiêu lần thì cũng chỉ có một câu " Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau".
Nhìn bóng dáng Hách Liên Tuyệt, lời nói vừa rồi Kiều Tây Tây cố ý vì cô đương nhiên biết ba của Tiểu Trạch là Hách Liên Tuyệt, chính là anh ta hết thảy phát hiện không phải sao?
Cũng tương tương là ám chỉ cho anh ta ... Nếu như Trình Mộ Thanh có thể hạnh phúc, thì cô cũng thật sự cao hứng !
************
Hách Liên Tuyệt chạy xe thẳng đến nhà Trình Mộ Thanh nhưng chính là tới cửa lại do dự !
Nhìn phòng trên lầu, hiện tại quan trọng nhất chính là xác định cái đứa nhỏ kia rốt cuộc có phải của anh hay không, nghĩ đến đây, lấy điện thoại gọi cho Ngôn Dục.
"Ngôn Dục, là tôi...."
Mười phút sau, Ngôn Dục mang Tiểu Trạch đến nhà ăn.
"Tốt lắm, tôi mang thằng bé đến, hai người tán gẫu với nhau đi, lát nữa xong tôi sẽ quay lại đón thằng bé" - Nói xong, Ngôn Dục ngồi xổm nhìn Tiểu Trạch - " Tiểu Trạch...."
"Yên tâm, cháu không sao, cháu và chú ơi này quen biết mà" - Tiểu Trạch cười nói.
Ngôn Dục có chút kinh ngạc, nhìn Tiểu Trạch ...
"Tuyệt" - quay đầu lại, Hách Liên Tuyệt cũng không rời tầm mắt khỏi Tiểu Trạch, có một số việc anh cần phải tự mình phát hiện ra !
Lúc sau, Tiểu Trạch nở nụ cười nhìn Hách Liên Tuyệt -" Chú ơi, tìm cháu có việc gì sao?"
Thật ra, trong lòng Tiểu Trạch rất cao hứng, không nghĩ ba đến tìm mình nhanh như thế, may mắn đã chuẩn bị nên không phải thất lễ
"Đúng hay là không?" - Hách Liên Tuyệt dồn ép tra hỏi.
"Đúng" - Kiều Tây Tây cắn răng thừa nhận.
Mộ Thanh, thật xin lỗi cậu, trở về rồi cậu muốn giết muốn chém thế nào tuỳ cậu ...
"Vậy ba đứa nhỏ đó là ai?" - Hách Liên Tuyệt tiến về phía trước kích động hỏi, Kiều Tây Tây sợ hãi lui về sau, thiếu chút nữa ngã xuống đất - " Không, tôi không biết... Năm năm tôi không có gặp cô ấy, đến khi cô ấy trở về thì đã mang Tiểu Trạch theo rồi"
Con ngươi hẹp dài nheo lại, Hách Liên Tuyệt dừng lại hai tay gắt gao nắm chặt, trong đầu hiện lên cảnh năm năm trước ..
"Là thật" - Kiều Tây Tây trộm nhìn, gật gật đầu nói.
Đảo mắt qua Kiều Tây Tây một cái, Hách Liên Tuyệt mở cửa chạy ra ngoài.
Kiều Tây Tây đứng trong văn phòng nhìn bóng dáng của anh, cuối cùng thở dài một hơi, nghĩ nghĩ, cô lấy điện thoại gọi cho Trình Mộ Thanh.
Vô luận gọi thế nào, bao nhiêu lần thì cũng chỉ có một câu " Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau".
Nhìn bóng dáng Hách Liên Tuyệt, lời nói vừa rồi Kiều Tây Tây cố ý vì cô đương nhiên biết ba của Tiểu Trạch là Hách Liên Tuyệt, chính là anh ta hết thảy phát hiện không phải sao?
Cũng tương tương là ám chỉ cho anh ta ... Nếu như Trình Mộ Thanh có thể hạnh phúc, thì cô cũng thật sự cao hứng !
************
Hách Liên Tuyệt chạy xe thẳng đến nhà Trình Mộ Thanh nhưng chính là tới cửa lại do dự !
Nhìn phòng trên lầu, hiện tại quan trọng nhất chính là xác định cái đứa nhỏ kia rốt cuộc có phải của anh hay không, nghĩ đến đây, lấy điện thoại gọi cho Ngôn Dục.
"Ngôn Dục, là tôi...."
Mười phút sau, Ngôn Dục mang Tiểu Trạch đến nhà ăn.
"Tốt lắm, tôi mang thằng bé đến, hai người tán gẫu với nhau đi, lát nữa xong tôi sẽ quay lại đón thằng bé" - Nói xong, Ngôn Dục ngồi xổm nhìn Tiểu Trạch - " Tiểu Trạch...."
"Yên tâm, cháu không sao, cháu và chú ơi này quen biết mà" - Tiểu Trạch cười nói.
Ngôn Dục có chút kinh ngạc, nhìn Tiểu Trạch ...
"Tuyệt" - quay đầu lại, Hách Liên Tuyệt cũng không rời tầm mắt khỏi Tiểu Trạch, có một số việc anh cần phải tự mình phát hiện ra !
Lúc sau, Tiểu Trạch nở nụ cười nhìn Hách Liên Tuyệt -" Chú ơi, tìm cháu có việc gì sao?"
Thật ra, trong lòng Tiểu Trạch rất cao hứng, không nghĩ ba đến tìm mình nhanh như thế, may mắn đã chuẩn bị nên không phải thất lễ
/108
|