“ Đúng rồi, con trai của anh đâu?” An Tử Thành bật dậy khỏi giường, nhất thời xuất hiện thêm một cậu con trai thiên tài khiến hắn vui không kể xiết.
Hàn Gia Lệ lạ lùng nhìn hắn, sau đó đẩy hắn ra với vẻ không vui: “ Đó là con trai của tôi, anh đừng có mà nhận vơ, Tiểu Tiểu Bân đã bốn tuổi rồi, anh đến một hộp sữa cũng chưa từng mua cho nó.” Cô không muốn bỏ qua cho hắn dễ dàng như thế.
An Tử Thành ngồi dậy nhìn Hàn Gia Lệ, cười trừ nói: “ Tiểu Lệ Lệ, đừng như thế mà, con trai em cũng là con trai anh mà. Có gì đâu, sau này sữa bột của con anh sẽ mua bù mà.”
“ Không cần đâu, tôi đã nuôi nó rất tốt rồi, anh đừng cướp tiểu Tiểu Bân với tôi.”
“ Tại sao phải cướp chứ? Tiểu Tiểu Bân là con của hai chúng ta, chúng ta có thể cùng nuôi, Gia Lệ......” Hắn dịu dàng nhìn cô, nắm chặt bàn tay cô.
“ Nhưng........” Hàn Gia Lệ vội vàng rụt tay mình từ trong lòng bàn tay hắn lại, nhưng, nếu như hắn và cô ở bên cạnh nhau thì Tiêu Dật Nhiên làm thế nào đây?
Năm năm rồi, anh chỉ có mình cô, như thế đối với anh thật không công bằng, mình sao có thể làm chuyện có lỗi với anh ấy như thế chứ?
“ Em vẫn không tha thứ cho anh sao?” Hắn nhìn cô, ánh mắt nặng nề trầm mặc.
“ Tha thứ cho anh và tiếp tục ở bên anh, đó là hai chuyện khác nhau........” Cô vẫn chưa nghĩ kĩ, con đường sau này phải đi thế nào đây, Tiểu Tiểu Bân thích Tiêu Dật Nhiên như thế, liệu bây giờ nó có đón nhận An Tử Thành không?
Nghe thấy lời này, An Tử Thành cười gian xảo: “ Tha thứ cho anh là được, còn trái tim của em.........anh sẽ đợi, anh tự tin, sớm muộn em đều là của anh.” An Tử Thành cảm nhận được, khoảnh khắc cô bổ nhào vào phòng hắn chắc chắn biết rằng, Hàn Gia Lệ yêu hắn, trong lòng cô chỉ có hắn, vậy thì bây giờ cần chỉ là thời gian thôi.
Hàn Gia Lệ liếc hắn rồi bĩu môi nói: “ Anh nên để Tiểu Tiểu Bân đón nhận anh trước đi?”
Khuôn mặt đẹp trai của An Tử Thành nở nụ cười rạng rỡ, có gì đó đầy tự tin: “ Cái này thì anh rất yên tâm, anh ở trong cơ thể em trồng rau, cu cậu có thể không thích anh sao?”
Hàn Gia Lệ vừa nghe thấy thế, mặt đỏ bừng lên: “ Này, anh có thể tìm lời dễ nghe mà nói không?” Cô nhìn hắn như nhìn quái vật vậy.
“ Anh chỉ nói sự thật thôi.........” An Tử Thành đắc ý nhún nhún vai với cô.
“ Này.......anh.......” Hàn Gia Lệ cứng họng, chỉ có thể trợn trừng mắt mà nhìn hắn.
An Tử Thành dùng lực, đưa tay kéo lấy cơ thể mảnh mai của cô, Hàn Gia Lệ không ngồi vững bị kéo vào trong lòng hắn, đang muốn đứng dậy, An Tử Thành dang hai tay ôm chặt lấy cô: “ Đừng động, để anh ôm em thế này một lát.”
Hắn dựa đầu trên vai cô, khẽ lẩm bẩm nói. Năm năm rồi, lần đầu tiên khiến hắn cảm thấy ôm lại xa xỉ đến thế, hắn mơ hồ cảm thấy đây như một giấc mơ.
Hàn Gia Lệ không động, chỉ im lặng cảm nhận ấm áp trên người anh ta, năm năm rồi, cảm giác trên người anh ta vẫn quen thuộc như thế.
An Tử Thành hít hà mùi thơm dịu nhẹ trên người cô, cảm xúc mãnh liệt đột nhiên trào dâng, năm năm rồi hắn chưa từng động vào người phụ nữ nào, chỉ cần ngửi mùi thơm trên người Hàn Gia Lệ , hắn đã không kiềm chế được rồi.
Hơi thở mũi hắn càng lúc càng nóng, mơn trớn trên cổ cô.
“ Gia Lệ......” Hắn có chút nhấp nhổm gọi cô một tiếng.
“ Uhm......” Cô yên tĩnh nhắm mắt dựa vào người hắn, chỉ trả lời một câu.
“ Anh........muốn có em......” Hắn cố nén giọng nói của mình, hai tay ôm cô càng chặt hơn.
Vừa nghe lời này, Hàn Gia Lệ lập tức đẩy hắn ra, sau đó bực tức trợn mắt lườm hắn nói: “ An Tử Thành , anh......anh là đồ cầm thú!” Sau đó quay người định đi, người đàn ông này sao có thể giống được Tiêu Dật Nhiên đàng hoàng đĩnh đạc chứ?
“ Này........Gia Lệ........” An Tử Thành nhìn thấy thế vội vàng đưa tay kéo cô lại: “ Đừng đi, anh đùa với em thôi mà, anh đã vì em mà năm năm chưa động đến phụ nữ, đùa một chút không được sao?” An Tử Thành nhếch nhếch miệng,, cô vẫn xấu hổ giống năm năm trước.
Hàn Gia Lệ quay đầu cắn môi nhìn hắn: “ Tại sao lại đùa kiểu này vơi stôi? Anh giữ mình năm năm, báo với chính phủ lập đền thờ sự trong sạch của anh là được rồi.”
An Tử Thành cười kéo cô lại bên giường :” Không cần lập đền thờ, dù sao sau này cũng không cần giữ mình nữa.”
“ Này........ý anh là gì?” Hàn Gia Lệ quay đầu nhìn anh ta, bất giác mặt càng đỏ hơn.
“ Sau này không phải có em rồi sao?”
Hàn Gia Lệ vừa đẩy hắn ra: “ Anh đừng có mơ!”
Đúng lúc này, cánh cửa phòng đột nhiên có người mở ra. Sau đó Bùi Hạo Hiên từ bên ngoài thò đầu vào nhìn.
“ Mình ở bên ngoài đợi lâu rồi, không dám đi vào, chỉ sợ nhìn thấy gì không nên nhìn.” Bùi Hạo Hiên nháy nháy mắt với Hàn Gia Lệ .
An Tử Thành nhìn anh ta, sau đó dựa lưng thoải mái trên gối, vẻ mặt uể oải nói: “ Bùi Hạo Hiên , chuyện này hình như chỉ có cậu mới làm ra được? Mình ở chỗ cậu nhìn thấy điều không nên nhìn mình cũng chẳng thấy lạ.”
Bùi Hạo Hiên mặt dày cười với hắn: “ anh đây dũng mãnh như thế, lại không sợ cậu chen ngang.”
An Tử Thành giả bộ ho mấy tiếng, sau đó tiếp tục nói: “ Vậy thì mình gọi Diệp Lăng Vi đến xem....” Đừng cho rằng hắn không biết Bùi Hạo Hiên và Diệp Lăng Vi ở bên nhau rồi.
Vừa nghe thấy tên Diệp Lăng Vi, sắc mặt Bùi Hạo Hiên lập tức tối sầm lại, anh ta căng thẳng nhìn An Tử Thành : “ Này, sao cậu biết? Cậu đừung nói với Vi Vi mình lén lút ở bên ngoài, nếu không buổi tối cô ấy sẽ đá mình xuống giường đấy.”
Hàn Gia Lệ không biết nói gì liếc anh ta một cái, trong lòng nghĩ, nếu như cô là người phụ nữ đó, đã bị anh ta làm cho tức chết từ lâu rồi.
An Tử Thành cũng lắc lắc đầu: “ Cậu đừng có phong lưu thế được không? Đã quyết định ở bên cạnh Diệp Lăng Vi rồi, thì đừng làm việc có lỗi với cô ấy nữa.”
Bùi Hạo Hiên nghi ngờ nhìn hắn, nhảy sang một bên nói: “ An Tử Thành , cậu là quái vật, mình không giống cậu, ở bên ngoài lén lút ăn chả là thú vui duy nhất trong cuộc sống của mình bây giờ.”
Hàn Gia Lệ suýt nữa muốn lao lên đánh cho anh ta một trận, lời nói này mà anh ta cũng nói ra được.
Nhìn hai người trong phòng bệnh , anh ta lấy lòng phẩy phẩy tay nói: “ Được rồi, mình phải đi tìm Vi Vi nhà mình đây, hai người năm năm chưa gặp, từ từ cầm thú nhé......” Lời nói còn chưa dứt, anh ta đã mất hút ngoài cửa rồi.
“ Người đàn ông này tại sao lại háo sắc thế chứ?” Hàn Gia Lệ thật sự chán không thiết nghĩ nữa.
An Tử Thành nhún nhún vai với cô: “ Con người cậu ấy, cả đời này sợ rằng không thay đổi được.”
Hàn Gia Lệ đột nhiên nhớ ra gì đó, quay người nhìn hắn nheo nheo mày: “ Này, anh có cùng với anh ta ra ngoài làm trò lén lút không vậy?”
Vừa nghe thấy câu hỏi này, trong lòng An Tử Thành vui mừng khấp khởi: “ Sao thế? Em đang ghen à?”
Hàn Gia Lệ vội vàng thanh minh: “ Tôi.....ai ghen chứ? Tôi còn lâu mới ghen, anh ra ngoài lăng nhăng, tôi cũng chẳng để ý.”
Lời của cô dù cho thế nào cũng khiến An Tử Thành cảm thấy lời nói bao giờ cũng trái ngược với tim.
Hắn đưa tay kéo Hàn Gia Lệ vào lòng lần nữa: “ Dù cho lén lút, anh cũng chỉ lén lút với em.”