Trình Ly Nguyệt cắn môi, mở cửa ra, nhìn anh nói: "cúi đầu xuống."
Cung Dạ Tiêu híp mắt, nhìn cô bằng một ánh mắt giễu cợt: "Tôi hơi lo lắng về chiều cao sau này của con trai, có khi nào sẽ bị cô lùn như em kéo thấp xuống bớt không?"
Hai chữ cô lùn, trực tiếp sỉ nhục cô nàng nào đó, cô tức giận nói: "Chiều cao 1m65 của tôi là chiều cao chuẩn, là do anh dậy thì quá lố, nên mới cao như thế."
Cung Dạ Tiêu nhìn cô bị chọc tức thành một chú dã thủ nhỏ, cánh môi mỏng nhếch lên, sau đó, anh giới tay đẩy cửa phòng ra, tiện thể cũng kéo cô vào trong.
Cửa phòng Trình Ly Nguyệt khẽ đóng lại, và anh cũng thuận thế đè cô lên khung cửa.
"Nếu chiều cao của em đã không đủ, vậy thì để tôi chủ động cho!" Cung Dạ Tiêu nói với giọng điệu hơi tủi thân, nhưng ánh mắt lại tối xuống khá nhiều khi nhìn vào môi cô.
"Không..." Chữ sau cùng, đã bị miệng của anh chặn lại.
Cánh môi vô cùng mềm mại, khiến lồng ngực anh đập mạnh, có một sự thôi thúc muốn chiếm đoạt càng nhiều hơn đang bùng cháy, anh điên cuồng cạy răng môi cô ra.
Trình Ly Nguyệt hô lên, lý trí bị anh cuốn đi từng chút một, cô đẩy anh, vùng vẫy, muốn cự tuyệt...
Nhưng ánh mắt của anh nóng bỏng, nụ hôn mạnh mẽ, căn bản không cho cô cơ hội.
Sự bá đạo của anh, tương phản với vẻ mềm yếu của cô, ánh mắt Trình Ly Nguyệt trở nên mê man...
Thậm chí còn không thể kiềm chế được, phát ra một tiếng rên khẽ.
Cung Dạ Tiêu hôn liên tục 5 phút đồng hồ, Trình Ly Nguyệt để cho anh hôn đến mức cả người mềm nhũn dựa vào lòng anh, nếu không phải cánh tay anh chắc khỏe đỡ lấy cô, thì cô đã té xỉu rồi.
Trong suy nghĩ trống rỗng của Trình Ly Nguyệt, cánh môi quyến rũ của anh di chuyển đến vành tai của cô "Cho tôi được không?"
Mang theo ý khẩn cầu.
Đôi mắt mông lung của Trình Ly Nguyệt bỗng dưng tỉnh táo lại, tuy đầu óc vẫn còn choáng váng, nhưng lý trí của cô đã trở về, cô vừa đẩy anh ra, vừa tức giận nói: "Cung Dạ Tiêu, lần sau anh còn dám hôn tôi như thế, tôi sẽ không hôn anh nữa đâu!"
Lúc này ánh mắt của Cung Dạ Tiểu sâu thẳm như muốn nuốt chửng lấy cô.
Trình Ly Nguyệt thở gấp, lồng ngực phập phồng, tức giận nhìn chằm chằm vào anh.
"Đừng nói với tôi, lúc nãy em không có phản ứng đấy nhé." Khuôn mặt điển trai của Cung Dạ Tiêu xệ xuống, nghiến răng ép hỏi cô.
Mặt Trình Ly Nguyệt đỏ bừng, cái gì mà phản ứng với không phản ứng chứ, cô là bị ép nhé, cô không phải cục đá, có người phụ nữ nào có thể chịu đựng được nụ hôn của anh?
"Ngay cả con trai chúng ta cũng đã có rồi, em cần gì phải để ý cái này? Chỉ cần hai chúng ta hạnh phúc không phải tốt rồi sao?" Cung Dạ Tiêu hạ giọng dỗ dành.
Trình Ly Nguyệt ngoảnh mặt đi, xoay lưng lại, nói trái với lương tâm: "Ở cùng với anh tôi không hề cảm thấy vui vẻ."
"Trình Ly Nguyệt, em nói thật ư?" Giọng nói lạnh lùng của Cung Dạ Tiêu vang lên từ sau lưng cô.
Con tim Trình Ly Nguyệt nhói lên, cô cắn môi nói: "Đúng, là sự thật."
"Rất tốt." Một tiếng cười lạnh.
Cửa dường như bị mở mạnh ra, sau đó, anh sải bước rời đi.
Trong phòng, Trình Ly Nguyệt cảm thấy hơi lạnh, cô ôm lấy cánh tay, cả người bị bao trùm trong một nỗi lạnh lẽo cô đơn.
Cô biết lời nói vừa nãy đã làm tổn thương anh, nhưng vì sau này ngăn chặn việc gần gũi với một người suốt ngày lăn lộn trong súng đạn như anh, làm tổn thương anh thì có làm sao đâu? Tóm lại, bây giờ cô chưa có suy nghĩ muốn ở cùng với anh.
Sáng sớm.
Lại đến thời gian đi làm, Trình Ly Nguyệt thức dậy mở cửa, thì nhìn thấy Cung Dạ Tiêu đang bế cậu bé chuẩn bị ra ngoài, dường như không hề có ý muốn đợi cô.
"Mami, sao mẹ lại dậy rồi? Mami ngủ thêm chút nữa đi! Baba sẽ đưa con đi học." Cậu bé nói với cô.
Trình Ly Nguyệt cau mày, Cung Dạ Tiêu có ý gì đây?
Chẳng lẽ là vì câu nói tối qua? Khi cô muốn đi xem vẻ mặt của anh.
Thì cửa đã bị đóng lại, con trai bị anh bế đi rồi.
Trình Ly Nguyệt thấy hơi đau đầu, rõ ràng cô đã đắc tội người đàn ông này, hơn nữa, còn đắc tội một cách triệt để.
Trình Ly Nguyệt không có xe đi làm, cô chỉ đành gọi điện thoại cho Linda, nếu Linda cũng có đi làm thì cho cô quá giang ở đoạn đường lớn phía trước.
Quả nhiên Linda đang đi trên đường, còn 20 phút phút nữa sẽ đến.
Trình Ly Nguyệt lập tức trở về phòng sửa soạn, áo sơ mi trắng, váy ngắn đen, trong sự đơn giản toát ra hơi thở công sở, bây giờ là mùa thu, cô cũng không có thói quen buộc tóc.
Mái tóc xõa dài trông vô cùng linh động tự nhiên, cô mang một đôi giày đế bằng ra ngoài.
10 phút sau, đợi được xe của Linda.
Ngồi vào trong xe, Linda có hơi kinh ngạc: "Sao vậy? Hôm nay không đi xe của Cung Dạ Tiêu à?"
"Đừng nhắc nữa, em chọc anh ta giận rồi." Trình Ly Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy hơi hết cách.
Linda nhìn cô, cười lắc đầu, "Chỉ sợ trên thế giới này, số người có gan đắc tội anh ta không nhiều, em là một trong số đó!"
Trình Ly Nguyệt chẳng muốn sở hữu niềm vinh dự này đâu, cô thật sự hết cách lắm mới đi đắc tội Cung Dạ Tiêu, nếu không, cô cũng muốn chung sống bình yên với anh.
Một đường đi thẳng đến công ty, Trình Ly Nguyệt ngồi vào trong văn phòng, trong đầu toàn nghĩ ngợi về chuyện tối qua với Cung Dạ Tiêu, rõ ràng là anh ta không quan tâm đến ý muốn của cô mà đã cưỡng hôn cô trước, vì sao lúc sau cô nói những lời đó thì anh ta lại tức đến mức độ này?
Rõ ràng là anh ép cô không thể không nói ra mà!
Mâu thuẫn quá!
Trong văn phòng văn phòng tổng tài tập đoàn Cung Thi.
Cung Dạ Tiêu đứng trước cửa sổ sát đất, ánh mắt như hai cột băng nhắm thẳng về hướng tòa nhà thấp tầng đối diện.
Sau lưng, Nhan Dương tiến vào: "Cung Tổng, hôm nay có cần viết thiệp không?"
Khuôn mặt Cung Dạ Tiêu lạnh lùng, xoay đầu nhìn cô ấy.
Nhan Dương bị dọa giật cả mình, Cung Tổng hôm nay sao vậy, ai chọc anh ấy rồi?
"Ý tôi là, viết cho cô Trình, hôm nay anh muốn viết chứ?" Nhan Dương hỏi kỹ càng, sợ anh quên mất chuyện này.
"Không tặng nữa." Cánh môi mỏng của Cung Dạ Tiêu khẽ hé ra.
Nhan Dương thầm kinh ngạc, chẳng lẽ người đắc tội ông chủ, chính là Trình Ly Nguyệt sao?
"Vâng!" Nhan Dương cũng muốn nhanh chóng rời khỏi đây, để tránh bị tấn công bởi lửa giận của ông chủ.
Khi bóng Nhan Dương sắp đến chỗ cánh cửa, thì Cung Dạ Tiêu đột nhiên gọi anh ta lại: "Đợi một chút."
Nhan Dương xoay người lại nhìn anh: "Cung Tổng, anh còn gì cần dặn dò sao?"
Tầm mắt của Cung Dạ Tiêu lại nhìn trở về tòa nhà phía đối diện, hai mắt nhìn chằm chằm xuống dưới: "Hôm nay không tặng hoa, cô kêu tiệm hoa tặng thứ khác đi."
"Thứ khác? Tặng hoa không tốt hay sao?" Cô ấy cảm thấy là phụ nữ, thì chắc chắn sẽ yêu thích hoa!
Cung Dạ Tiêu lạnh lùng lên tiếng: "Cô ấy dị ứng với phấn hoa."
"Vậy thì tặng chocolate đi kèm với thú cưng nhỏ đáng yêu thì sao? Con gái chắc sẽ thích đó! Rất dễ thương." Nhan Dương đưa ra đề nghị.
"Có thể" Cung Dạ Tiêu nhàn nhạt lên tiếng.
"Vậy còn thiệp thì sao?"
"Không viết." Mặt anh lại trở nên nặng nề, cứ như lửa giận lại bốc lên.
Nhan Dương lập tức bước ra ngay, trên mặt toàn là sự chấn động, cô Trình chọc anh tức giận đến thế mà Cung Tổng còn muốn tặng quà cho cô ấy? Xem ra, Cung Tổng đối xử với cô Trình này, quả nhiên khác thường!
====
End chương 102
Cung Dạ Tiêu híp mắt, nhìn cô bằng một ánh mắt giễu cợt: "Tôi hơi lo lắng về chiều cao sau này của con trai, có khi nào sẽ bị cô lùn như em kéo thấp xuống bớt không?"
Hai chữ cô lùn, trực tiếp sỉ nhục cô nàng nào đó, cô tức giận nói: "Chiều cao 1m65 của tôi là chiều cao chuẩn, là do anh dậy thì quá lố, nên mới cao như thế."
Cung Dạ Tiêu nhìn cô bị chọc tức thành một chú dã thủ nhỏ, cánh môi mỏng nhếch lên, sau đó, anh giới tay đẩy cửa phòng ra, tiện thể cũng kéo cô vào trong.
Cửa phòng Trình Ly Nguyệt khẽ đóng lại, và anh cũng thuận thế đè cô lên khung cửa.
"Nếu chiều cao của em đã không đủ, vậy thì để tôi chủ động cho!" Cung Dạ Tiêu nói với giọng điệu hơi tủi thân, nhưng ánh mắt lại tối xuống khá nhiều khi nhìn vào môi cô.
"Không..." Chữ sau cùng, đã bị miệng của anh chặn lại.
Cánh môi vô cùng mềm mại, khiến lồng ngực anh đập mạnh, có một sự thôi thúc muốn chiếm đoạt càng nhiều hơn đang bùng cháy, anh điên cuồng cạy răng môi cô ra.
Trình Ly Nguyệt hô lên, lý trí bị anh cuốn đi từng chút một, cô đẩy anh, vùng vẫy, muốn cự tuyệt...
Nhưng ánh mắt của anh nóng bỏng, nụ hôn mạnh mẽ, căn bản không cho cô cơ hội.
Sự bá đạo của anh, tương phản với vẻ mềm yếu của cô, ánh mắt Trình Ly Nguyệt trở nên mê man...
Thậm chí còn không thể kiềm chế được, phát ra một tiếng rên khẽ.
Cung Dạ Tiêu hôn liên tục 5 phút đồng hồ, Trình Ly Nguyệt để cho anh hôn đến mức cả người mềm nhũn dựa vào lòng anh, nếu không phải cánh tay anh chắc khỏe đỡ lấy cô, thì cô đã té xỉu rồi.
Trong suy nghĩ trống rỗng của Trình Ly Nguyệt, cánh môi quyến rũ của anh di chuyển đến vành tai của cô "Cho tôi được không?"
Mang theo ý khẩn cầu.
Đôi mắt mông lung của Trình Ly Nguyệt bỗng dưng tỉnh táo lại, tuy đầu óc vẫn còn choáng váng, nhưng lý trí của cô đã trở về, cô vừa đẩy anh ra, vừa tức giận nói: "Cung Dạ Tiêu, lần sau anh còn dám hôn tôi như thế, tôi sẽ không hôn anh nữa đâu!"
Lúc này ánh mắt của Cung Dạ Tiểu sâu thẳm như muốn nuốt chửng lấy cô.
Trình Ly Nguyệt thở gấp, lồng ngực phập phồng, tức giận nhìn chằm chằm vào anh.
"Đừng nói với tôi, lúc nãy em không có phản ứng đấy nhé." Khuôn mặt điển trai của Cung Dạ Tiêu xệ xuống, nghiến răng ép hỏi cô.
Mặt Trình Ly Nguyệt đỏ bừng, cái gì mà phản ứng với không phản ứng chứ, cô là bị ép nhé, cô không phải cục đá, có người phụ nữ nào có thể chịu đựng được nụ hôn của anh?
"Ngay cả con trai chúng ta cũng đã có rồi, em cần gì phải để ý cái này? Chỉ cần hai chúng ta hạnh phúc không phải tốt rồi sao?" Cung Dạ Tiêu hạ giọng dỗ dành.
Trình Ly Nguyệt ngoảnh mặt đi, xoay lưng lại, nói trái với lương tâm: "Ở cùng với anh tôi không hề cảm thấy vui vẻ."
"Trình Ly Nguyệt, em nói thật ư?" Giọng nói lạnh lùng của Cung Dạ Tiêu vang lên từ sau lưng cô.
Con tim Trình Ly Nguyệt nhói lên, cô cắn môi nói: "Đúng, là sự thật."
"Rất tốt." Một tiếng cười lạnh.
Cửa dường như bị mở mạnh ra, sau đó, anh sải bước rời đi.
Trong phòng, Trình Ly Nguyệt cảm thấy hơi lạnh, cô ôm lấy cánh tay, cả người bị bao trùm trong một nỗi lạnh lẽo cô đơn.
Cô biết lời nói vừa nãy đã làm tổn thương anh, nhưng vì sau này ngăn chặn việc gần gũi với một người suốt ngày lăn lộn trong súng đạn như anh, làm tổn thương anh thì có làm sao đâu? Tóm lại, bây giờ cô chưa có suy nghĩ muốn ở cùng với anh.
Sáng sớm.
Lại đến thời gian đi làm, Trình Ly Nguyệt thức dậy mở cửa, thì nhìn thấy Cung Dạ Tiêu đang bế cậu bé chuẩn bị ra ngoài, dường như không hề có ý muốn đợi cô.
"Mami, sao mẹ lại dậy rồi? Mami ngủ thêm chút nữa đi! Baba sẽ đưa con đi học." Cậu bé nói với cô.
Trình Ly Nguyệt cau mày, Cung Dạ Tiêu có ý gì đây?
Chẳng lẽ là vì câu nói tối qua? Khi cô muốn đi xem vẻ mặt của anh.
Thì cửa đã bị đóng lại, con trai bị anh bế đi rồi.
Trình Ly Nguyệt thấy hơi đau đầu, rõ ràng cô đã đắc tội người đàn ông này, hơn nữa, còn đắc tội một cách triệt để.
Trình Ly Nguyệt không có xe đi làm, cô chỉ đành gọi điện thoại cho Linda, nếu Linda cũng có đi làm thì cho cô quá giang ở đoạn đường lớn phía trước.
Quả nhiên Linda đang đi trên đường, còn 20 phút phút nữa sẽ đến.
Trình Ly Nguyệt lập tức trở về phòng sửa soạn, áo sơ mi trắng, váy ngắn đen, trong sự đơn giản toát ra hơi thở công sở, bây giờ là mùa thu, cô cũng không có thói quen buộc tóc.
Mái tóc xõa dài trông vô cùng linh động tự nhiên, cô mang một đôi giày đế bằng ra ngoài.
10 phút sau, đợi được xe của Linda.
Ngồi vào trong xe, Linda có hơi kinh ngạc: "Sao vậy? Hôm nay không đi xe của Cung Dạ Tiêu à?"
"Đừng nhắc nữa, em chọc anh ta giận rồi." Trình Ly Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy hơi hết cách.
Linda nhìn cô, cười lắc đầu, "Chỉ sợ trên thế giới này, số người có gan đắc tội anh ta không nhiều, em là một trong số đó!"
Trình Ly Nguyệt chẳng muốn sở hữu niềm vinh dự này đâu, cô thật sự hết cách lắm mới đi đắc tội Cung Dạ Tiêu, nếu không, cô cũng muốn chung sống bình yên với anh.
Một đường đi thẳng đến công ty, Trình Ly Nguyệt ngồi vào trong văn phòng, trong đầu toàn nghĩ ngợi về chuyện tối qua với Cung Dạ Tiêu, rõ ràng là anh ta không quan tâm đến ý muốn của cô mà đã cưỡng hôn cô trước, vì sao lúc sau cô nói những lời đó thì anh ta lại tức đến mức độ này?
Rõ ràng là anh ép cô không thể không nói ra mà!
Mâu thuẫn quá!
Trong văn phòng văn phòng tổng tài tập đoàn Cung Thi.
Cung Dạ Tiêu đứng trước cửa sổ sát đất, ánh mắt như hai cột băng nhắm thẳng về hướng tòa nhà thấp tầng đối diện.
Sau lưng, Nhan Dương tiến vào: "Cung Tổng, hôm nay có cần viết thiệp không?"
Khuôn mặt Cung Dạ Tiêu lạnh lùng, xoay đầu nhìn cô ấy.
Nhan Dương bị dọa giật cả mình, Cung Tổng hôm nay sao vậy, ai chọc anh ấy rồi?
"Ý tôi là, viết cho cô Trình, hôm nay anh muốn viết chứ?" Nhan Dương hỏi kỹ càng, sợ anh quên mất chuyện này.
"Không tặng nữa." Cánh môi mỏng của Cung Dạ Tiêu khẽ hé ra.
Nhan Dương thầm kinh ngạc, chẳng lẽ người đắc tội ông chủ, chính là Trình Ly Nguyệt sao?
"Vâng!" Nhan Dương cũng muốn nhanh chóng rời khỏi đây, để tránh bị tấn công bởi lửa giận của ông chủ.
Khi bóng Nhan Dương sắp đến chỗ cánh cửa, thì Cung Dạ Tiêu đột nhiên gọi anh ta lại: "Đợi một chút."
Nhan Dương xoay người lại nhìn anh: "Cung Tổng, anh còn gì cần dặn dò sao?"
Tầm mắt của Cung Dạ Tiêu lại nhìn trở về tòa nhà phía đối diện, hai mắt nhìn chằm chằm xuống dưới: "Hôm nay không tặng hoa, cô kêu tiệm hoa tặng thứ khác đi."
"Thứ khác? Tặng hoa không tốt hay sao?" Cô ấy cảm thấy là phụ nữ, thì chắc chắn sẽ yêu thích hoa!
Cung Dạ Tiêu lạnh lùng lên tiếng: "Cô ấy dị ứng với phấn hoa."
"Vậy thì tặng chocolate đi kèm với thú cưng nhỏ đáng yêu thì sao? Con gái chắc sẽ thích đó! Rất dễ thương." Nhan Dương đưa ra đề nghị.
"Có thể" Cung Dạ Tiêu nhàn nhạt lên tiếng.
"Vậy còn thiệp thì sao?"
"Không viết." Mặt anh lại trở nên nặng nề, cứ như lửa giận lại bốc lên.
Nhan Dương lập tức bước ra ngay, trên mặt toàn là sự chấn động, cô Trình chọc anh tức giận đến thế mà Cung Tổng còn muốn tặng quà cho cô ấy? Xem ra, Cung Tổng đối xử với cô Trình này, quả nhiên khác thường!
====
End chương 102
/1503
|