Lúc này Âu Dương Mộng Duyệt cũng đang ở trong phòng, ngẩn ngơ ôm con thú nhồi bông mà cô thích nhất. Dì Hà mang cho cô một cốc sữa ấm, thấy cô đang ngây người ra, không phát hiện cô đi vào.
“Tiểu thư!” Dì gọi cô một tiếng.
Âu Dương Mộng Duyệt lập tức bừng tỉnh, cô ngoảnh đầu chai rối, “Dì Hà, khi nãy dì nói cái gì vậy?”
Dì Hà trả lời, “Dì có nói gì đâu?”
“À, Vâng... Có chuyện gì không dì?” Đầu óc Âu Dương Mộng Duyệt càng bấn loạn.
“Dì chỉ mang cho tiểu thư cốc sữa thôi. Tiểu thư, gần đây cháu sao thế? Lúc nào cũng thất thần, tư tưởng không tập trung? Có phải bị ốm không?” Dì Hà nói xong, lấy tay sờ lên trán cô đo nhiệt độ.
Âu Dương Mộng Duyệt chợt cười, “Cháu không sao!”
Đương nhiên cô biết mình trở lên như thế này là vì ai.
“Đúng là không sốt, thế sao cháu cứ như người mất hồn thế? Có tâm sự gì à?" Dì Hà quan tâm hỏi han.
Âu Dương Mộng Duyệt đột nhiên tỏ ra rất vui vẻ, “Cháu không sao! Chỉ là có nhiều chuyện quá.”
“Thế cháu nghĩ cái gì?”
“Cháu đang nghĩ tới ân oán giữa nhà họ Âu Dương và nhà họ Quý. Cháu đang nghĩ liệu có khả năng hai nhà bỏ qua ân oán mà không nhắc lại nữa không?”Âu Dương Mộng Duyệt thực sự mong muốn điều đó.
Sắc mặt dì Hà đột nhiên trở lên trầm tư, “Điều đó sao có thể giải quyết được. Cháu phải biết là cô của cháu chết trong tay nhà họ Quý.”
Sắc mặt của Âu Dương Mộng Duyệt cũng trở lên nặng nề hơn, “Thế nhưng, người chú trong nhà họ Quý đó không trực tiếp giết cô. Không thể tính là tội ác được phải không?”
“Bất luận thế nào, thì điều đó liên quan tới tính mạng một con người. Tiểu thư, dì khuyên cháu sau này đừng đi lại quá thân cận với người nhà họ Quý. Nếu lão gia biết được thì sẽ không hay tí nào. " Dì Hà lo lắng.
“Vậy dì Hà, dì không được nói với ông cháu đâu nhé.”
“Hôm này ông cháu gọi điện hỏi tình hình của cháu. Dì đành phải dấu là cháu đang ở nước Z cơ! Trời! Cứ thế giấu diếm cũng không phải là cách hay. Giấu được ngày nào hay ngày đó, dì sợ không thể giấu mãi được.”
Âu Dương Mộng Duyệt hơi cúi mặt, tính toán, cô đã làm việc ở tập đoàn Quý thị được hơn 1 tuần rồi. Chẳng mấy chốc tháng này sẽ hết.
Bây giờ, suýt nữa cô quên đi mục đích cô tới tập đoàn Quý Thị. Đúng, cô phải để cho Quý Thiên Tứ đồng ý, cho cô nói với Quý An Ninh về mối quan hệ giữa mình và cô ấy.
" Dì Hà, cháu làm khó gì rồi. Dì hãy cố giúp cháu giấu mọi người một thời gian. Đợi cháu làm xong việc rồi cháu sẽ về.” Âu Dương Mộng Duyệt nói.
Dì Hà đưa cho cô cốc sữa, cô cầm lấy và uống hết: " Dì Hà, dì đi ngủ đi, cháu cũng muốn ngủ rồi!”
“Được, cháu nghỉ sớm đi, đừng nghĩ linh tĩnh nữa." Dì Hà nói xong rồi bước ra ngoài.
Ở phía sau, Âu Dương Mộng Duyệt cười. Đúng, bây giờ cô đang suy nghĩ linh tinh. Trong đầu cô cũng không biết là đang nghĩ cái gì. Những có một điều cô chắc chắn, cô nghĩ rất nhiều, đó những điều liên quan tới Quý Thiên Tứ.
Tối nay, cô trải qua một buổi tối vui vẻ hơn mọi ngày. Cô cùng với anh ấy bước đi trong dòng người đông đúc. Cô có ảm giác được bảo vệ. Mỗi khi có người va vào cô, cô lại ngả sang phía anh. Còn anh luôn ở đó, bảo vệ cô.
Cô va phải người ta, anh đứng ra xin lỗi. Người khác va vào cô, anh nhanh chóng đưa tay đỡ lấy cô.
Chẳng phải anh ấy ghét mình sao? Anh ấy tại sao lại làm thế? Tại sao?
Cô không tìm được câu trả lời. Tối đó, xem ra cô khó có thể ngủ được.
Sáng sớm.
Điện thoại của cô reo lên. Cô mơ hồ cầm điện thoại, “Alo, ai đấy ạ?”
“Có cần tôi đưa tới công ty không?” Một giọng đàn ông điềm tĩnh nói.
Âu Dương Mộng Duyệt vừa nghe chợt thây tỉnh táo. Cô vội ngồi dậy, nói, “Vâng, vâng. Có... Có cần ạ. Tôi dậy ngay đây. Anh đợi khoảng 10 phút nhé, chỉ 10 phút là xong.”
Đầu dây bên kia yên lặng vài giây, “Không vội đâu, cô cứ từ từ thôi.”
Âu Dương Mộng Duyệt nhoẻn miệng cười. Anh ấy không vội, nhưng mà cô sốt ruột. Cô chỉ sợ anh ấy chờ lâu mà chán nản.
Âu Dương Mộng Duyệt bắt đầu chạy vội vã trong phòng để đánh răng rửa mặt mặc quần áo. Sau 10 phút cô mới phát hiện đầu tóc cô vẫn đang bù xù.
Đành phải tới công ty trang điểm rồi. Âu Dương Mộng Duyệt cầm túi vội vàng chạy xuống dưới tầng, bước tới phòng của dì Hà nói, “Dì Hà, cháu đi làm đây.”
Lúc dì Hà bước ra, thì Âu Dương Mộng Duyệt đã đi từ lúc nào, chỉ nghe thấy tiếng cửa ô tô đóng bên ngoài. Cô thở dài một tiếng, tiểu thư quả thật coi công việc này là thật mất rồi.
Đến cả việc đi làm cũng tích cực chủ động như thế.
Quý Thiên Tứ ngồi trong xe kiên trì chờ đợi. Không tới 1 phút đã nhìn thấy một bóng người hấp tấp chạy tới. Một cô gái như vừa ngủ dậy xuất hiện trước mặt anh.
Âu Dương Mộng Duyệt trông rất nho nhã. Khuôn mặt cô sáng sủa, dù chỉ là trang điểm sơ qua nhưng vẫn toát lên vẻ quý phái.
Dù mái tóc vẫn hơi có chút bù xù cũng không thể khiến cô bớt phần quyến rũ.
Vừa ngồi vào trong, cô liền đưa tay vuốt người tóc trên trán, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, “Xin lỗi, để anh phải đợi lâu!”
Quý Thiên Tứ cố tình giả vờ không nhìn vào khuôn mặt cô, cúi đấu nhìn đồng hồ, “Đợi đúng 8 phút.”
“Hả, mới 8 phút thôi hả. Tôi cứ nghĩ là phải mất nhiều thời gian hơn.” Nói xong Âu Dương Mộng Duyệt cầm đồ trang điểm trong túi ra và nói, “Vậy chúng ta đi thôi.”
Nói xong cô cầm một chiếc gương nhỏ, bắt đầu trang điểm nhẹ. Cô trang điểm một cách tự nhiên ngay trước mặt Quý Thiên Tứ.
Quý Thiên Tứ vừa lái xe vừa hỏi, “Có cần tôi dừng lại không?”
“Không cần đâu, tôi xử lý được. Anh cứ lái xe đi.” Âu Dương Mộng Duyệt đang chải hàng lông mày vốn dài của cô.
Quý Thiên Tứ quay đầu nhìn cô, đột nhiên cảm thấy, phụ nữ có nhiều điều khá vô lý. Rõ ràng một khuôn mặt đẹp như thế sao lại phải trang điểm?
Thế nhưng đối với Âu Dương Mộng Duyệt, trang điểm nhẹ nhàng là một việc thể hiện sự lễ phép, lịch sự. Hơn nữa, trang điểm một tý mới có dáng công sở.
Cứ thế Quý Thiên Tứ vừa lái xe còn Âu Dương Mộng Duyệt ở bên trang điểm. Lúc cô bôi son, tay cô rơi rung nên quệt một vệt lên khóe miệng.
Lúc đợi đèn đỏ, Âu Dương Mộng Duyệt quay sang hỏi Quý Thiên Tứ, “Anh thấy tôi trang điểm có lỗi gì không?”
Quý Thiên Tứ quay sang nhìn, khuôn mặt cô ấy hài hòa, đôi môi đường nét gọn gàng. Anh định nói không có vấn đề gì, thế nhưng tự đưa tay ra quệt đi vệt đỏ thừa trên khóe môi của cô.
Khi đó, trông cô càng xinh đẹp hơn.
Âu Dương Mộng Duyệt tự nhiên đỏ mặt, cầm chiếc gương ra soi. Sao lúc này cô lại quệt son vào cạnh khóe môi nhỉ?
“Rất đẹp” Quý Thiên Tứ ngồi bên khen ngợi.
Âu Dương Mộng Duyệt nhoẻn miềng cười, chỉ cần anh ấy thấy đẹp là được.
Dù sao thì cô cũng không cần người khác để ý. Cả ngày chẳng phải lúc nào cũng gặp anh ấy hay sao?
“Tiểu thư!” Dì gọi cô một tiếng.
Âu Dương Mộng Duyệt lập tức bừng tỉnh, cô ngoảnh đầu chai rối, “Dì Hà, khi nãy dì nói cái gì vậy?”
Dì Hà trả lời, “Dì có nói gì đâu?”
“À, Vâng... Có chuyện gì không dì?” Đầu óc Âu Dương Mộng Duyệt càng bấn loạn.
“Dì chỉ mang cho tiểu thư cốc sữa thôi. Tiểu thư, gần đây cháu sao thế? Lúc nào cũng thất thần, tư tưởng không tập trung? Có phải bị ốm không?” Dì Hà nói xong, lấy tay sờ lên trán cô đo nhiệt độ.
Âu Dương Mộng Duyệt chợt cười, “Cháu không sao!”
Đương nhiên cô biết mình trở lên như thế này là vì ai.
“Đúng là không sốt, thế sao cháu cứ như người mất hồn thế? Có tâm sự gì à?" Dì Hà quan tâm hỏi han.
Âu Dương Mộng Duyệt đột nhiên tỏ ra rất vui vẻ, “Cháu không sao! Chỉ là có nhiều chuyện quá.”
“Thế cháu nghĩ cái gì?”
“Cháu đang nghĩ tới ân oán giữa nhà họ Âu Dương và nhà họ Quý. Cháu đang nghĩ liệu có khả năng hai nhà bỏ qua ân oán mà không nhắc lại nữa không?”Âu Dương Mộng Duyệt thực sự mong muốn điều đó.
Sắc mặt dì Hà đột nhiên trở lên trầm tư, “Điều đó sao có thể giải quyết được. Cháu phải biết là cô của cháu chết trong tay nhà họ Quý.”
Sắc mặt của Âu Dương Mộng Duyệt cũng trở lên nặng nề hơn, “Thế nhưng, người chú trong nhà họ Quý đó không trực tiếp giết cô. Không thể tính là tội ác được phải không?”
“Bất luận thế nào, thì điều đó liên quan tới tính mạng một con người. Tiểu thư, dì khuyên cháu sau này đừng đi lại quá thân cận với người nhà họ Quý. Nếu lão gia biết được thì sẽ không hay tí nào. " Dì Hà lo lắng.
“Vậy dì Hà, dì không được nói với ông cháu đâu nhé.”
“Hôm này ông cháu gọi điện hỏi tình hình của cháu. Dì đành phải dấu là cháu đang ở nước Z cơ! Trời! Cứ thế giấu diếm cũng không phải là cách hay. Giấu được ngày nào hay ngày đó, dì sợ không thể giấu mãi được.”
Âu Dương Mộng Duyệt hơi cúi mặt, tính toán, cô đã làm việc ở tập đoàn Quý thị được hơn 1 tuần rồi. Chẳng mấy chốc tháng này sẽ hết.
Bây giờ, suýt nữa cô quên đi mục đích cô tới tập đoàn Quý Thị. Đúng, cô phải để cho Quý Thiên Tứ đồng ý, cho cô nói với Quý An Ninh về mối quan hệ giữa mình và cô ấy.
" Dì Hà, cháu làm khó gì rồi. Dì hãy cố giúp cháu giấu mọi người một thời gian. Đợi cháu làm xong việc rồi cháu sẽ về.” Âu Dương Mộng Duyệt nói.
Dì Hà đưa cho cô cốc sữa, cô cầm lấy và uống hết: " Dì Hà, dì đi ngủ đi, cháu cũng muốn ngủ rồi!”
“Được, cháu nghỉ sớm đi, đừng nghĩ linh tĩnh nữa." Dì Hà nói xong rồi bước ra ngoài.
Ở phía sau, Âu Dương Mộng Duyệt cười. Đúng, bây giờ cô đang suy nghĩ linh tinh. Trong đầu cô cũng không biết là đang nghĩ cái gì. Những có một điều cô chắc chắn, cô nghĩ rất nhiều, đó những điều liên quan tới Quý Thiên Tứ.
Tối nay, cô trải qua một buổi tối vui vẻ hơn mọi ngày. Cô cùng với anh ấy bước đi trong dòng người đông đúc. Cô có ảm giác được bảo vệ. Mỗi khi có người va vào cô, cô lại ngả sang phía anh. Còn anh luôn ở đó, bảo vệ cô.
Cô va phải người ta, anh đứng ra xin lỗi. Người khác va vào cô, anh nhanh chóng đưa tay đỡ lấy cô.
Chẳng phải anh ấy ghét mình sao? Anh ấy tại sao lại làm thế? Tại sao?
Cô không tìm được câu trả lời. Tối đó, xem ra cô khó có thể ngủ được.
Sáng sớm.
Điện thoại của cô reo lên. Cô mơ hồ cầm điện thoại, “Alo, ai đấy ạ?”
“Có cần tôi đưa tới công ty không?” Một giọng đàn ông điềm tĩnh nói.
Âu Dương Mộng Duyệt vừa nghe chợt thây tỉnh táo. Cô vội ngồi dậy, nói, “Vâng, vâng. Có... Có cần ạ. Tôi dậy ngay đây. Anh đợi khoảng 10 phút nhé, chỉ 10 phút là xong.”
Đầu dây bên kia yên lặng vài giây, “Không vội đâu, cô cứ từ từ thôi.”
Âu Dương Mộng Duyệt nhoẻn miệng cười. Anh ấy không vội, nhưng mà cô sốt ruột. Cô chỉ sợ anh ấy chờ lâu mà chán nản.
Âu Dương Mộng Duyệt bắt đầu chạy vội vã trong phòng để đánh răng rửa mặt mặc quần áo. Sau 10 phút cô mới phát hiện đầu tóc cô vẫn đang bù xù.
Đành phải tới công ty trang điểm rồi. Âu Dương Mộng Duyệt cầm túi vội vàng chạy xuống dưới tầng, bước tới phòng của dì Hà nói, “Dì Hà, cháu đi làm đây.”
Lúc dì Hà bước ra, thì Âu Dương Mộng Duyệt đã đi từ lúc nào, chỉ nghe thấy tiếng cửa ô tô đóng bên ngoài. Cô thở dài một tiếng, tiểu thư quả thật coi công việc này là thật mất rồi.
Đến cả việc đi làm cũng tích cực chủ động như thế.
Quý Thiên Tứ ngồi trong xe kiên trì chờ đợi. Không tới 1 phút đã nhìn thấy một bóng người hấp tấp chạy tới. Một cô gái như vừa ngủ dậy xuất hiện trước mặt anh.
Âu Dương Mộng Duyệt trông rất nho nhã. Khuôn mặt cô sáng sủa, dù chỉ là trang điểm sơ qua nhưng vẫn toát lên vẻ quý phái.
Dù mái tóc vẫn hơi có chút bù xù cũng không thể khiến cô bớt phần quyến rũ.
Vừa ngồi vào trong, cô liền đưa tay vuốt người tóc trên trán, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, “Xin lỗi, để anh phải đợi lâu!”
Quý Thiên Tứ cố tình giả vờ không nhìn vào khuôn mặt cô, cúi đấu nhìn đồng hồ, “Đợi đúng 8 phút.”
“Hả, mới 8 phút thôi hả. Tôi cứ nghĩ là phải mất nhiều thời gian hơn.” Nói xong Âu Dương Mộng Duyệt cầm đồ trang điểm trong túi ra và nói, “Vậy chúng ta đi thôi.”
Nói xong cô cầm một chiếc gương nhỏ, bắt đầu trang điểm nhẹ. Cô trang điểm một cách tự nhiên ngay trước mặt Quý Thiên Tứ.
Quý Thiên Tứ vừa lái xe vừa hỏi, “Có cần tôi dừng lại không?”
“Không cần đâu, tôi xử lý được. Anh cứ lái xe đi.” Âu Dương Mộng Duyệt đang chải hàng lông mày vốn dài của cô.
Quý Thiên Tứ quay đầu nhìn cô, đột nhiên cảm thấy, phụ nữ có nhiều điều khá vô lý. Rõ ràng một khuôn mặt đẹp như thế sao lại phải trang điểm?
Thế nhưng đối với Âu Dương Mộng Duyệt, trang điểm nhẹ nhàng là một việc thể hiện sự lễ phép, lịch sự. Hơn nữa, trang điểm một tý mới có dáng công sở.
Cứ thế Quý Thiên Tứ vừa lái xe còn Âu Dương Mộng Duyệt ở bên trang điểm. Lúc cô bôi son, tay cô rơi rung nên quệt một vệt lên khóe miệng.
Lúc đợi đèn đỏ, Âu Dương Mộng Duyệt quay sang hỏi Quý Thiên Tứ, “Anh thấy tôi trang điểm có lỗi gì không?”
Quý Thiên Tứ quay sang nhìn, khuôn mặt cô ấy hài hòa, đôi môi đường nét gọn gàng. Anh định nói không có vấn đề gì, thế nhưng tự đưa tay ra quệt đi vệt đỏ thừa trên khóe môi của cô.
Khi đó, trông cô càng xinh đẹp hơn.
Âu Dương Mộng Duyệt tự nhiên đỏ mặt, cầm chiếc gương ra soi. Sao lúc này cô lại quệt son vào cạnh khóe môi nhỉ?
“Rất đẹp” Quý Thiên Tứ ngồi bên khen ngợi.
Âu Dương Mộng Duyệt nhoẻn miềng cười, chỉ cần anh ấy thấy đẹp là được.
Dù sao thì cô cũng không cần người khác để ý. Cả ngày chẳng phải lúc nào cũng gặp anh ấy hay sao?
/1503
|