Ngón tay dài của anh đặt trên lớp băng keo kéo một đường, hồ sơ bên trong lộ ra, anh rút ra một xấp giấy, nheo mắt nhìn ba tờ giấy bị kim bấm đính lại.
Anh rời khỏi vào nửa đêm, khi đi đầu đau như búa bổ, trong căn phòng tối đen ấy, anh hoàn toàn không kiểm tra gương mặt của người phụ nữ đó, chỉ biết là một cô gái say rượu, loại phụ nữ say như chết như thế trong khách sạn có rất nhiều, vệ sĩ đón anh đi, anh thì trực tiếp bỏ qua một bên việc xảy ra tối hôm đó. Chẳng lẽ đứa con này là kết tinh của đêm hôm đó?
Cung Dạ Tiêu cắn đôi môi mỏng, bất luận có phải là kết quả của đêm hôm đó hay không, còn hiện tại, một đứa trẻ xuất hiện bằng xương bằng thịt trước mặt anh, đó mới là điều đáng vui nhất. Đứa trẻ đó chỉ cần nhìn qua thôi là biết là con anh. Anh có sự tự tin tuyệt đối. Anh nheo mắt nhìn về phía tòa nhà đối diện, đôi mắt toát ra thần thái vui mừng và ánh nhìn kiên định, nếu đứa trẻ đã là con anh thì nhất định phải về bên cạnh anh để anh nuôi dưỡng. Khi này trong đầu Cung Dạ Tiêu không quan tâm đến việc gì cả, anh chỉ muốn trực tiếp đi đón con trai.
Cung Dạ Tiêu đẩy cánh cửa phòng làm việc ra, Nhan Dương đang đứng ở bên cạnh hành lang gọi điện thoại, nhìn thấy dáng người đầy khí thế của ông chủ, lại nhìn vào nét mặt hớn hở không thể kìm nén được, từ tận đáy lòng cô cũng cảm thấy vui thay cho anh, ông chủ vậy là có đứa con lớn đến thế rồi. "Nhan Dương, cùng tôi ra ngoài một chuyến." Cung Dạ Tiêu đi đến gần, gọi cô lại.
"Vâng ạ." Nhan Dương lập tức đi theo, hiếu kỳ hỏi, "Ông chủ, chúng ta đi đâu?"
"Tòa nhà đối diện."
Nhan Dương có chút kinh ngạc, tại sao ông chủ phải đến tòa nhà đối diện? Chẳng lẽ con trai anh ở tòa nhà đó?
Trước cửa chính công ty đá quý Kaman. Mấy cô tiếp tân không có việc gì làm nên nói chuyện phiếm.
Một trong các cô đó chống cằm, biểu hiện như trông chờ, "Ngay cả Anna còn gặp được con nhà giàu đời thứ hai để kết hôn, đến khi nào mình mới gặp được bạch mã hoàng tử của đời mình đây!"
"Cậu muốn gặp ai?"
"Mình muốn gặp Cung Dạ Tiêu."
"Cậu nằm mơ đi nhá! Chuyện như vậy chỉ có nằm mơ mới có cơ hội, nếu không, dựa vào thân phận của cậu mà cũng muốn có dính dáng với loại đàn ông ở đỉnh đẳng cấp như Cung Dạ Tiêu sao?" Một vị tiếp tân khác không hề khách sáo, đả kích cô ta.
"Đối diện là tổng bộ công ty của anh ta, không biết chừng ngày nào tôi cũng đến trước cửa công ty anh ta ngồi chờ, lại có thể gặp được thì sao?"
"Nói cũng có lý, ai mà không muốn gặp loại đàn ông giống Cung Dạ Tiêu cơ chứ? Nếu ông trời cho mình cơ hội được gặp anh ấy một lần thì chết mình cũng cam lòng."
=====
End chương 20
Anh rời khỏi vào nửa đêm, khi đi đầu đau như búa bổ, trong căn phòng tối đen ấy, anh hoàn toàn không kiểm tra gương mặt của người phụ nữ đó, chỉ biết là một cô gái say rượu, loại phụ nữ say như chết như thế trong khách sạn có rất nhiều, vệ sĩ đón anh đi, anh thì trực tiếp bỏ qua một bên việc xảy ra tối hôm đó. Chẳng lẽ đứa con này là kết tinh của đêm hôm đó?
Cung Dạ Tiêu cắn đôi môi mỏng, bất luận có phải là kết quả của đêm hôm đó hay không, còn hiện tại, một đứa trẻ xuất hiện bằng xương bằng thịt trước mặt anh, đó mới là điều đáng vui nhất. Đứa trẻ đó chỉ cần nhìn qua thôi là biết là con anh. Anh có sự tự tin tuyệt đối. Anh nheo mắt nhìn về phía tòa nhà đối diện, đôi mắt toát ra thần thái vui mừng và ánh nhìn kiên định, nếu đứa trẻ đã là con anh thì nhất định phải về bên cạnh anh để anh nuôi dưỡng. Khi này trong đầu Cung Dạ Tiêu không quan tâm đến việc gì cả, anh chỉ muốn trực tiếp đi đón con trai.
Cung Dạ Tiêu đẩy cánh cửa phòng làm việc ra, Nhan Dương đang đứng ở bên cạnh hành lang gọi điện thoại, nhìn thấy dáng người đầy khí thế của ông chủ, lại nhìn vào nét mặt hớn hở không thể kìm nén được, từ tận đáy lòng cô cũng cảm thấy vui thay cho anh, ông chủ vậy là có đứa con lớn đến thế rồi. "Nhan Dương, cùng tôi ra ngoài một chuyến." Cung Dạ Tiêu đi đến gần, gọi cô lại.
"Vâng ạ." Nhan Dương lập tức đi theo, hiếu kỳ hỏi, "Ông chủ, chúng ta đi đâu?"
"Tòa nhà đối diện."
Nhan Dương có chút kinh ngạc, tại sao ông chủ phải đến tòa nhà đối diện? Chẳng lẽ con trai anh ở tòa nhà đó?
Trước cửa chính công ty đá quý Kaman. Mấy cô tiếp tân không có việc gì làm nên nói chuyện phiếm.
Một trong các cô đó chống cằm, biểu hiện như trông chờ, "Ngay cả Anna còn gặp được con nhà giàu đời thứ hai để kết hôn, đến khi nào mình mới gặp được bạch mã hoàng tử của đời mình đây!"
"Cậu muốn gặp ai?"
"Mình muốn gặp Cung Dạ Tiêu."
"Cậu nằm mơ đi nhá! Chuyện như vậy chỉ có nằm mơ mới có cơ hội, nếu không, dựa vào thân phận của cậu mà cũng muốn có dính dáng với loại đàn ông ở đỉnh đẳng cấp như Cung Dạ Tiêu sao?" Một vị tiếp tân khác không hề khách sáo, đả kích cô ta.
"Đối diện là tổng bộ công ty của anh ta, không biết chừng ngày nào tôi cũng đến trước cửa công ty anh ta ngồi chờ, lại có thể gặp được thì sao?"
"Nói cũng có lý, ai mà không muốn gặp loại đàn ông giống Cung Dạ Tiêu cơ chứ? Nếu ông trời cho mình cơ hội được gặp anh ấy một lần thì chết mình cũng cam lòng."
=====
End chương 20
/1503
|