Trình Ly Nguyệt ngồi trên sofa, cầm lịch xem thời gian, đã là giữa tháng mười hai, chỉ còn chưa đầy nửa tháng nữa là Tiểu Trạch nghỉ đông. Bỗng dưng cô rất mong chờ kì nghỉ của con trai vì đã hai năm rồi, từ khi cô đi làm, cô vẫn không có thời gian để ở bên con trong kì nghỉ đông, lần này cô cũng chuẩn bị đợi tới mùa xuân sang năm khi cậu bé đi học mới quyết định đi làm lại.
Thời gian không đi làm, lại lúc con đi học, cô đã bắt đầu cảm thấy nhàm chán.
Buổi sáng khi Cung Dạ Tiêu tới công ty, cô bỗng cảm thấy ngưỡng mộ sự bận rộn của anh. Việc tối hôm đó, cơ thể cô đã không còn vấn đề gì nữa, nhưng buổi tối sau khi tắm xong, anh vẫn kiên quyết bôi thuốc giúp cô, bây giờ cô đã gần như hồi phục hẳn.
Ngoại trừ tâm lí vẫn còn bị ám ảnh.
Buổi tối, Cung Dạ Tiêu mặc dù vẫn không an phận, luôn vuốt ve khắp cơ thể cô nhưng chỉ cần cô làm động tác không đồng ý anh lập tức dừng tay, nhẫn nhịn không làm gì cô cả.
Trình Ly Nguyệt trong lòng thực sự mâu thuẫn, cô nghĩ, cứ từ chối anh như vậy cũng không phải là cách.
Khi cô đang ngẫm nghĩ một số việc, điện thoại đặt bên cạnh bỗng đổ chuông, cô nhấc lên xem, là Linda, cô nghĩ, chắc cô ấy sắp rời đi rồi!
"Alo, chị Linda ạ?"
"Ly Nguyệt, mai chị về nước thăm con, đợi lần sau chị quay lại chúng ta sẽ gặp mặt nhé!"
"Chị Linda, chị vẫn quay lại đây nữa sao?" Trình Ly Nguyệt lập tức vui mừng.
Linda mỉm cười:" Hôm qua chị được một công ty mời làm tổng giám đốc của họ, hai tuần nữa chị quay lại, Ly Nguyệt tới lúc đó em tiếp tục làm cùng chị nhé!"
Trình Ly Nguyệt vô cùng vui mừng: "Vâng! Chị Linda, em nhất định sẽ tới làm việc cùng chị, tốt quá rồi, em còn tưởng rằng sẽ không tìm được công việc thiết kế đá quý nữa."
Đầu dây bên kia Linda cũng mỉm cười: "Đợi chị quay lại rồi chúng ta nói chuyện tiếp, bây giờ em hãy ở nhà chăm sóc con! Tạm biệt!"
"Vâng, tạm biệt!" Trình Ly Nguyệt bật cười.
Sau khi ngắt điện thoại, Trình Ly Nguyệt mừng vui thở phào, cô vẫn thích cảm giác có việc làm, bây giờ lại được ở bên cạnh Linda, cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Lần trước khi Nhan Dương gặp Linda, Linda từng hỏi, tại sao không để Trình Ly Nguyệt làm chủ công ty, hoặc để cô ấy làm tổng giám đốc, cho cô ấy chức vị nhất định.
Khi đó Nhan Dương cũng nói rồi, ý của Cung Dạ Tiêu là tạo cho Trình Ly Nguyệt một môi trường làm việc, không muốn cho cô ấy bất cứ áp lực nào cả, chỉ để cô ấy làm việc mình thích và làm những việc muốn làm, ví dụ như để cô ấy làm một nhà thiết kế.
Linda biết, đây là biểu hiện tình yêu của Cung Dạ Tiêu đối với Trình Ly Nguyệt, không phải vì tiền, chỉ muốn cô ấy được vui vẻ.
Lúc này tâm trạng của Trình Ly Nguyệt quả thực rất vui vẻ. Cô không còn cảm thấy tương lai mù mịt, lại có thời gian cùng con trải qua kì nghỉ sắp tới, cô nhất định phải lên kế hoạch kĩ càng.
Một lát sau, điện thoại của Cung Dạ Tiêu lại gọi tới báo với cô việc tối về dinh thự ăn cơm, Trình Ly Nguyệt cũng kể với anh tin vui Linda nói với cô, Cung Dạ Tiêu đầu dây bên kia cũng vui mừng thay cô: "Nói vậy sau này em sẽ không phải lo lắng mất công việc này nữa rồi?"
Trình Ly Nguyệt mỉm cười: "Đúng thế! Em chỉ muốn tiếp tục làm công việc này."
Trước cửa sổ của tập đoàn Cung Thị, ánh mắt Cung Dạ Tiêu nhìn về phía xa, thấp thoáng nụ cười.
"Vậy tối anh tới đón em nhé."
"Ừ, tối gặp lại." Cung Dạ Tiêu trầm giọng đáp.
Buổi chiều, Cung Dạ Tiêu đón con xong về nhà đón cô, Trình Ly Nguyệt trang điểm nhẹ nhàng, cô mắc một chiếc áo gió dài màu trắng ngà, bên trong là một chiếc áo len màu xanh nhạt, cổ quấn khăn màu vàng, kết hợp với quần bò, mái tóc buông xõa sau lưng, trông cô vô cùng xinh đẹp, tràn đầy sức sống, vừa khoan thai lại không quá cầu kì.
Chỉ đơn giản vậy thôi cũng đủ quyến rũ rồi.
Cung Dạ Tiêu ôm con ngồi trong xe, nhìn thấy cô gái đang từng bước bước tới, anh bỗng nhiên cảm thấy tim mình lỗi nhịp, cảm giác bồi hồi lan tỏa khắp người. Người phụ nữ này dường như có mang một loại ma lực khiến anh không thể từ chối, cho dù cô không phải là người đẹp nhất nhưng vẫn là người đặc biệt nhất trong tim anh.
Trình Ly Nguyệt đã mấy ngày không gặp con, cậu nhóc nhướn người trên cửa sổ gọi mami mami liên hồi, khiến trái tim Trình Ly Nguyệt như muốn tan chảy.
Ngồi vào trong xe, cô liền ôm con vào lòng, cúi xuống thơm con liên tục, cậu nhóc dựa vào lòng mẹ, gương mặt mãn nguyện. Dọc đường chỉ nghe cậu nhóc kể về việc của Quả Bóng, thực sự rất đáng yêu.
"Tôi nay Muội Muội và Lương Thành sẽ cùng tới." Cung Dạ Tiêu nói với cô.
Trình Ly Nguyệt lập tức vui mừng nhìn anh: "Nói vậy là Muội Muội dẫn bạn trai về ra mắt sao?"
"Chắc chắn là Lương Thành đòi tới, Muội Muội không bạo dạn vậy đâu." Cung Dạ Tiêu rất hiểu em gái mình, từ bé tới lớn, cô vẫn luôn dè dặt trong chuyện tình cảm.
Trình Ly Nguyệt bật cười, Cung Muội Muội và Dạ Lương Thành trở thành một cặp, cô cũng rất ủng hộ.
Khi tới dinh thự, Tiểu Trạch vừa chạy vừa gọi: "Quả Bóng... Quả Bóng..."
Thế là chả mấy chốc đã thấy trên bãi cỏ, một thân hình nhỏ bé mũm mĩm lao tới, chạy quá nhanh, bãi cỏ lại hơi dốc, cún con cứ thế trượt thẳng xuống, Trình Ly Nguyệt thấy vậy bật cười, Cung Dạ Tiêu cũng mỉm cười.
Cậu nhóc thì thương cún con vô cùng, vội vã ôm nó vào lòng, vuốt ve cái đầu nhỏ cảu nó: "Ngã đau không? Ngã chỗ nào? Để tao xem nào!"
Trình Ly Nguyệt cũng cúi xuống, Quả Bóng nhỏ dường như đã lớn hơn một chút, vô cùng hiếu động, hơn nữa cũng đã có tình cảm với cậu nhóc, liên tục dụi tay vào mu bàn tay cậu nhóc, phát ra tiếng kêu gừ gừ.
Trình Ly Nguyệt thấy cậu nhóc ôm chó con vào lòng cũng cảm thấy tay bứt rứt: "Để mẹ ôm cái được không?"
Cậu nhóc giao Quả Bóng cho cô, Trình Ly Nguyệt ôm cún con vào lòng vuốt ve, cảm nhận cơ thể béo nú nần của nó, còn cả đôi mắt to đen nhánh trong veo, cún con cũng khá khó tính, Trình Ly Nguyệt là người lạ đối với nó, bởi vậy nó rất không muốn để cô ôm.
Khi Trình Ly Nguyệt trả lại Quả Bóng cho cậu nhóc, cậu nhóc vừa ôm nó đi về phía bãi cỏ, vừa dạy dỗ: "Đó là mami của tao, mày phải thích mami đó biết chưa."
Cậu nhóc có Quả Bóng bầu bạn, không hề cô đơn trong dinh thự, Trình Ly Nguyệt bước vào đại sảnh, Hạ Hầu Lâm mỉm cười ra đón: "Ly Nguyệt tới rồi à!"
"Bác gái!" Trình Ly Nguyệt lễ phép chào hỏi.
Hạ Hầu Lâm thầm thở dài, khi nào mới có thể nghe được cô gọi một tiếng mẹ đây? Bà vẫn đang đợi!
Lúc này, trong sân vọng tới tiếng xe hơi, Hạ Hầu Lâm vui mừng: "Chắc chắn là Muội Muội về đấy."
Trình Ly Nguyệt cũng mỉm cười bước ra đón, chỉ thấy bên cạnh Cung Muội Muội là Dạ Lương Thành mặc bộ comple tối màu lịch sự, dáng người cao lớn toát lên khí khái quân nhân, cùng với Cung Dạ Tiêu được gọi là hai cực phẩm của chính giới và giới doanh nhân.
Thời gian không đi làm, lại lúc con đi học, cô đã bắt đầu cảm thấy nhàm chán.
Buổi sáng khi Cung Dạ Tiêu tới công ty, cô bỗng cảm thấy ngưỡng mộ sự bận rộn của anh. Việc tối hôm đó, cơ thể cô đã không còn vấn đề gì nữa, nhưng buổi tối sau khi tắm xong, anh vẫn kiên quyết bôi thuốc giúp cô, bây giờ cô đã gần như hồi phục hẳn.
Ngoại trừ tâm lí vẫn còn bị ám ảnh.
Buổi tối, Cung Dạ Tiêu mặc dù vẫn không an phận, luôn vuốt ve khắp cơ thể cô nhưng chỉ cần cô làm động tác không đồng ý anh lập tức dừng tay, nhẫn nhịn không làm gì cô cả.
Trình Ly Nguyệt trong lòng thực sự mâu thuẫn, cô nghĩ, cứ từ chối anh như vậy cũng không phải là cách.
Khi cô đang ngẫm nghĩ một số việc, điện thoại đặt bên cạnh bỗng đổ chuông, cô nhấc lên xem, là Linda, cô nghĩ, chắc cô ấy sắp rời đi rồi!
"Alo, chị Linda ạ?"
"Ly Nguyệt, mai chị về nước thăm con, đợi lần sau chị quay lại chúng ta sẽ gặp mặt nhé!"
"Chị Linda, chị vẫn quay lại đây nữa sao?" Trình Ly Nguyệt lập tức vui mừng.
Linda mỉm cười:" Hôm qua chị được một công ty mời làm tổng giám đốc của họ, hai tuần nữa chị quay lại, Ly Nguyệt tới lúc đó em tiếp tục làm cùng chị nhé!"
Trình Ly Nguyệt vô cùng vui mừng: "Vâng! Chị Linda, em nhất định sẽ tới làm việc cùng chị, tốt quá rồi, em còn tưởng rằng sẽ không tìm được công việc thiết kế đá quý nữa."
Đầu dây bên kia Linda cũng mỉm cười: "Đợi chị quay lại rồi chúng ta nói chuyện tiếp, bây giờ em hãy ở nhà chăm sóc con! Tạm biệt!"
"Vâng, tạm biệt!" Trình Ly Nguyệt bật cười.
Sau khi ngắt điện thoại, Trình Ly Nguyệt mừng vui thở phào, cô vẫn thích cảm giác có việc làm, bây giờ lại được ở bên cạnh Linda, cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Lần trước khi Nhan Dương gặp Linda, Linda từng hỏi, tại sao không để Trình Ly Nguyệt làm chủ công ty, hoặc để cô ấy làm tổng giám đốc, cho cô ấy chức vị nhất định.
Khi đó Nhan Dương cũng nói rồi, ý của Cung Dạ Tiêu là tạo cho Trình Ly Nguyệt một môi trường làm việc, không muốn cho cô ấy bất cứ áp lực nào cả, chỉ để cô ấy làm việc mình thích và làm những việc muốn làm, ví dụ như để cô ấy làm một nhà thiết kế.
Linda biết, đây là biểu hiện tình yêu của Cung Dạ Tiêu đối với Trình Ly Nguyệt, không phải vì tiền, chỉ muốn cô ấy được vui vẻ.
Lúc này tâm trạng của Trình Ly Nguyệt quả thực rất vui vẻ. Cô không còn cảm thấy tương lai mù mịt, lại có thời gian cùng con trải qua kì nghỉ sắp tới, cô nhất định phải lên kế hoạch kĩ càng.
Một lát sau, điện thoại của Cung Dạ Tiêu lại gọi tới báo với cô việc tối về dinh thự ăn cơm, Trình Ly Nguyệt cũng kể với anh tin vui Linda nói với cô, Cung Dạ Tiêu đầu dây bên kia cũng vui mừng thay cô: "Nói vậy sau này em sẽ không phải lo lắng mất công việc này nữa rồi?"
Trình Ly Nguyệt mỉm cười: "Đúng thế! Em chỉ muốn tiếp tục làm công việc này."
Trước cửa sổ của tập đoàn Cung Thị, ánh mắt Cung Dạ Tiêu nhìn về phía xa, thấp thoáng nụ cười.
"Vậy tối anh tới đón em nhé."
"Ừ, tối gặp lại." Cung Dạ Tiêu trầm giọng đáp.
Buổi chiều, Cung Dạ Tiêu đón con xong về nhà đón cô, Trình Ly Nguyệt trang điểm nhẹ nhàng, cô mắc một chiếc áo gió dài màu trắng ngà, bên trong là một chiếc áo len màu xanh nhạt, cổ quấn khăn màu vàng, kết hợp với quần bò, mái tóc buông xõa sau lưng, trông cô vô cùng xinh đẹp, tràn đầy sức sống, vừa khoan thai lại không quá cầu kì.
Chỉ đơn giản vậy thôi cũng đủ quyến rũ rồi.
Cung Dạ Tiêu ôm con ngồi trong xe, nhìn thấy cô gái đang từng bước bước tới, anh bỗng nhiên cảm thấy tim mình lỗi nhịp, cảm giác bồi hồi lan tỏa khắp người. Người phụ nữ này dường như có mang một loại ma lực khiến anh không thể từ chối, cho dù cô không phải là người đẹp nhất nhưng vẫn là người đặc biệt nhất trong tim anh.
Trình Ly Nguyệt đã mấy ngày không gặp con, cậu nhóc nhướn người trên cửa sổ gọi mami mami liên hồi, khiến trái tim Trình Ly Nguyệt như muốn tan chảy.
Ngồi vào trong xe, cô liền ôm con vào lòng, cúi xuống thơm con liên tục, cậu nhóc dựa vào lòng mẹ, gương mặt mãn nguyện. Dọc đường chỉ nghe cậu nhóc kể về việc của Quả Bóng, thực sự rất đáng yêu.
"Tôi nay Muội Muội và Lương Thành sẽ cùng tới." Cung Dạ Tiêu nói với cô.
Trình Ly Nguyệt lập tức vui mừng nhìn anh: "Nói vậy là Muội Muội dẫn bạn trai về ra mắt sao?"
"Chắc chắn là Lương Thành đòi tới, Muội Muội không bạo dạn vậy đâu." Cung Dạ Tiêu rất hiểu em gái mình, từ bé tới lớn, cô vẫn luôn dè dặt trong chuyện tình cảm.
Trình Ly Nguyệt bật cười, Cung Muội Muội và Dạ Lương Thành trở thành một cặp, cô cũng rất ủng hộ.
Khi tới dinh thự, Tiểu Trạch vừa chạy vừa gọi: "Quả Bóng... Quả Bóng..."
Thế là chả mấy chốc đã thấy trên bãi cỏ, một thân hình nhỏ bé mũm mĩm lao tới, chạy quá nhanh, bãi cỏ lại hơi dốc, cún con cứ thế trượt thẳng xuống, Trình Ly Nguyệt thấy vậy bật cười, Cung Dạ Tiêu cũng mỉm cười.
Cậu nhóc thì thương cún con vô cùng, vội vã ôm nó vào lòng, vuốt ve cái đầu nhỏ cảu nó: "Ngã đau không? Ngã chỗ nào? Để tao xem nào!"
Trình Ly Nguyệt cũng cúi xuống, Quả Bóng nhỏ dường như đã lớn hơn một chút, vô cùng hiếu động, hơn nữa cũng đã có tình cảm với cậu nhóc, liên tục dụi tay vào mu bàn tay cậu nhóc, phát ra tiếng kêu gừ gừ.
Trình Ly Nguyệt thấy cậu nhóc ôm chó con vào lòng cũng cảm thấy tay bứt rứt: "Để mẹ ôm cái được không?"
Cậu nhóc giao Quả Bóng cho cô, Trình Ly Nguyệt ôm cún con vào lòng vuốt ve, cảm nhận cơ thể béo nú nần của nó, còn cả đôi mắt to đen nhánh trong veo, cún con cũng khá khó tính, Trình Ly Nguyệt là người lạ đối với nó, bởi vậy nó rất không muốn để cô ôm.
Khi Trình Ly Nguyệt trả lại Quả Bóng cho cậu nhóc, cậu nhóc vừa ôm nó đi về phía bãi cỏ, vừa dạy dỗ: "Đó là mami của tao, mày phải thích mami đó biết chưa."
Cậu nhóc có Quả Bóng bầu bạn, không hề cô đơn trong dinh thự, Trình Ly Nguyệt bước vào đại sảnh, Hạ Hầu Lâm mỉm cười ra đón: "Ly Nguyệt tới rồi à!"
"Bác gái!" Trình Ly Nguyệt lễ phép chào hỏi.
Hạ Hầu Lâm thầm thở dài, khi nào mới có thể nghe được cô gọi một tiếng mẹ đây? Bà vẫn đang đợi!
Lúc này, trong sân vọng tới tiếng xe hơi, Hạ Hầu Lâm vui mừng: "Chắc chắn là Muội Muội về đấy."
Trình Ly Nguyệt cũng mỉm cười bước ra đón, chỉ thấy bên cạnh Cung Muội Muội là Dạ Lương Thành mặc bộ comple tối màu lịch sự, dáng người cao lớn toát lên khí khái quân nhân, cùng với Cung Dạ Tiêu được gọi là hai cực phẩm của chính giới và giới doanh nhân.
/1503
|