Đây là bản năng của Trình Ly Nguyệt, sau khi bị ức hiếp sẽ có hành động phản xạ như vậy.
Trên gương mặt tuấn tú của Cung Dạ Tiểu hiện ra mờ mờ dấu năm ngón tay, Trình Ly Nguyệt xem lại tay của mình, cũng giật mình.
Trời đất! Cô đánh anh ta?
Trong lúc cô ngây người ra.
Đột nhiên, người đàn ông cúi người xuống, cả khuôn mặt anh tuấn đưa sát lại gần một cách đáng sợ, nhịp thở của cô dừng lại, lần này thay vào đó là lùi về sau một bước.
"Cô dám đánh tôi?" Giọng anh ta trầm khàn, toát ra mùi nguy hiểm nồng nặc.
Từ nhỏ đến lớn, đừng nói là đánh anh ta, ngay cả đến một câu chửi mắng cũng không có, vậy mà người phụ nữ này dám đánh anh ta?
Khuôn mặt nhỏ của Trình Ly Nguyệt thoáng qua nét kinh hoàng sợ sệt, nhưng miệng vẫn muốn trả treo, " Anh đáng bị đánh mà, ai bảo anh vừa nãy có hành động khốn nạn...."
Sắc mặt anh ta tức khắc trở nên tối sầm khó coi, "Cú tát này cho cô nợ trước, khi có thời gian, tôi sẽ đòi lại."
Nói xong, anh ta quay người đi khỏi một mạch.
Trình Ly Nguyệt thở ra một hơi dài, sắp bị dọa chết khiếp rồi mà, cảm giác đau rát ngay lòng bàn tay nóng bừng, chứng tỏ cú tát ban nãy của cô không hề nhẹ chút nào.
Đáng đời, cô thầm hố một tiếng.
Về đến giường, cô cúi đầu xem khuôn mặt đẹp trai của con trai đang say ngủ, cô thở một hơi dài, tại sao con trai lại là kết tinh từ giống của tên đàn ông này cơ chứ?
Còn nữa, con trai làm thế nào mà quen biết được tên này cơ chứ?
Vì nhóc con ngủ mất rồi, nên bữa ăn tối tại nhà họ Cung cũng dời về sau.
Trình Ly Nguyệt quỳ ngồi trên thảm, úp người bên cạnh giường, gối mặt lên tay, cứ thế mà ngủ quên mất.
Nửa tiếng sau, thân hình cao thẳng của Cung Dạ Tiêu từ ngoài cửa đẩy cửa bước vào, khi thấy trong phòng tối đen, hình ảnh hai mẹ con đều ngủ say khiến anh ngơ người một lúc, nhấn nút mở đèn trần.
Anh bước đến gần.
Dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ, một đôi mẹ con có gương mặt say ngủ thật xinh đẹp đến mê hoặc lòng người, Cung Dạ Tiêu khóa chặt đôi lông mày, hôm nay không biết anh trúng loại tà gì mà không dùng bất cứ hình thức trừng phạt nào để đáp trả lại người phụ nữ cho anh một bạt tay.
Hơn nữa.... nụ hôn vừa nãy, thực ra cơ thể anh có phản ứng đó, lại còn không hề ít.
Chết tiệt mà, người phụ nữ này làm sao có mê lực này? Có thể khiến anh hôn một lần là nghiện luôn?
Có lẽ là do ảnh hưởng của ánh đèn, nhóc con đột nhiên vươn vai một cái, sau đó, một hàng lông mi vừa dài vừa dày mở ra, để lộ đôi mắt to đen tuyền như viên đá quý vậy.
Mơ mơ hồ hồ nhìn thấy gương mặt của Cung Dạ Tiêu, cậu nhóc vui vẻ chép miệng, nũng nịu kêu một tiếng, "Baba."
Một tiếng baba, khiến cho trái tim kiên định cứng hơn thép của anh tức khắc tan chảy.
Còn lúc này, người phụ nữ ngủ gục mặt trên giường cũng dậy rồi, từ ngày sinh con rồi, cô cảm thấy mình cực dễ giật mình tỉnh giấc, chỉ cần nghe được một chút tiếng động từ con trai thôi, cô sẽ lập tức mở mắt ra.
Trình Ly Nguyệt mở mắt, cái cảm giác ngột ngạt dồn tới, cô nheo mày, thì nhìn thấy thân hình cao ráo của anh ta đang ngồi kế bên cô, một đôi mắt lạnh đang nhìn cô.
Trình Ly Nguyệt đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, làm động tác quệt nước miếng. Trời đất! Anh ta nhìn bao lâu rồi, cô có chảy nước miếng không?
Cung Dạ Tiêu nhìn thấy biểu cảm khuôn mặt cô, muốn cười, nhưng lại nghĩ đến thân phận cao quý của mình, lại nhịn xuống, anh đưa tay, ôm đứa nhóc đang bò tới kế bên anh vào lòng. Nhóc con nhìn thấy mami, lại nhìn thấy baba, khuôn mặt nhỏ hiện rõ cảm giác hạnh phúc mãn nguyện.
"Mami lau mặt cho con." Trình Ly Nguyệt đứng dậy nói, cô đi về phía phòng tắm, chỉ thấy trong phòng tắm rộng lớn chỉ toàn là mùi hương của người đàn ông này.
Cô nín thở một lúc, lấy một cái khăn màu xám, làm ướt dưới nước sau đó vắt khô, ra ngoài lau lên mặt nhóc con.
Cung Dạ Tiêu bế cậu nhóc lên đi ra ngoài trước, nhìn về phía người phụ nữ đang đi vào phòng tắm cất khăn nói một tiếng, "Xuống ăn cơm luôn."
=====
End chương 33
Trên gương mặt tuấn tú của Cung Dạ Tiểu hiện ra mờ mờ dấu năm ngón tay, Trình Ly Nguyệt xem lại tay của mình, cũng giật mình.
Trời đất! Cô đánh anh ta?
Trong lúc cô ngây người ra.
Đột nhiên, người đàn ông cúi người xuống, cả khuôn mặt anh tuấn đưa sát lại gần một cách đáng sợ, nhịp thở của cô dừng lại, lần này thay vào đó là lùi về sau một bước.
"Cô dám đánh tôi?" Giọng anh ta trầm khàn, toát ra mùi nguy hiểm nồng nặc.
Từ nhỏ đến lớn, đừng nói là đánh anh ta, ngay cả đến một câu chửi mắng cũng không có, vậy mà người phụ nữ này dám đánh anh ta?
Khuôn mặt nhỏ của Trình Ly Nguyệt thoáng qua nét kinh hoàng sợ sệt, nhưng miệng vẫn muốn trả treo, " Anh đáng bị đánh mà, ai bảo anh vừa nãy có hành động khốn nạn...."
Sắc mặt anh ta tức khắc trở nên tối sầm khó coi, "Cú tát này cho cô nợ trước, khi có thời gian, tôi sẽ đòi lại."
Nói xong, anh ta quay người đi khỏi một mạch.
Trình Ly Nguyệt thở ra một hơi dài, sắp bị dọa chết khiếp rồi mà, cảm giác đau rát ngay lòng bàn tay nóng bừng, chứng tỏ cú tát ban nãy của cô không hề nhẹ chút nào.
Đáng đời, cô thầm hố một tiếng.
Về đến giường, cô cúi đầu xem khuôn mặt đẹp trai của con trai đang say ngủ, cô thở một hơi dài, tại sao con trai lại là kết tinh từ giống của tên đàn ông này cơ chứ?
Còn nữa, con trai làm thế nào mà quen biết được tên này cơ chứ?
Vì nhóc con ngủ mất rồi, nên bữa ăn tối tại nhà họ Cung cũng dời về sau.
Trình Ly Nguyệt quỳ ngồi trên thảm, úp người bên cạnh giường, gối mặt lên tay, cứ thế mà ngủ quên mất.
Nửa tiếng sau, thân hình cao thẳng của Cung Dạ Tiêu từ ngoài cửa đẩy cửa bước vào, khi thấy trong phòng tối đen, hình ảnh hai mẹ con đều ngủ say khiến anh ngơ người một lúc, nhấn nút mở đèn trần.
Anh bước đến gần.
Dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ, một đôi mẹ con có gương mặt say ngủ thật xinh đẹp đến mê hoặc lòng người, Cung Dạ Tiêu khóa chặt đôi lông mày, hôm nay không biết anh trúng loại tà gì mà không dùng bất cứ hình thức trừng phạt nào để đáp trả lại người phụ nữ cho anh một bạt tay.
Hơn nữa.... nụ hôn vừa nãy, thực ra cơ thể anh có phản ứng đó, lại còn không hề ít.
Chết tiệt mà, người phụ nữ này làm sao có mê lực này? Có thể khiến anh hôn một lần là nghiện luôn?
Có lẽ là do ảnh hưởng của ánh đèn, nhóc con đột nhiên vươn vai một cái, sau đó, một hàng lông mi vừa dài vừa dày mở ra, để lộ đôi mắt to đen tuyền như viên đá quý vậy.
Mơ mơ hồ hồ nhìn thấy gương mặt của Cung Dạ Tiêu, cậu nhóc vui vẻ chép miệng, nũng nịu kêu một tiếng, "Baba."
Một tiếng baba, khiến cho trái tim kiên định cứng hơn thép của anh tức khắc tan chảy.
Còn lúc này, người phụ nữ ngủ gục mặt trên giường cũng dậy rồi, từ ngày sinh con rồi, cô cảm thấy mình cực dễ giật mình tỉnh giấc, chỉ cần nghe được một chút tiếng động từ con trai thôi, cô sẽ lập tức mở mắt ra.
Trình Ly Nguyệt mở mắt, cái cảm giác ngột ngạt dồn tới, cô nheo mày, thì nhìn thấy thân hình cao ráo của anh ta đang ngồi kế bên cô, một đôi mắt lạnh đang nhìn cô.
Trình Ly Nguyệt đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, làm động tác quệt nước miếng. Trời đất! Anh ta nhìn bao lâu rồi, cô có chảy nước miếng không?
Cung Dạ Tiêu nhìn thấy biểu cảm khuôn mặt cô, muốn cười, nhưng lại nghĩ đến thân phận cao quý của mình, lại nhịn xuống, anh đưa tay, ôm đứa nhóc đang bò tới kế bên anh vào lòng. Nhóc con nhìn thấy mami, lại nhìn thấy baba, khuôn mặt nhỏ hiện rõ cảm giác hạnh phúc mãn nguyện.
"Mami lau mặt cho con." Trình Ly Nguyệt đứng dậy nói, cô đi về phía phòng tắm, chỉ thấy trong phòng tắm rộng lớn chỉ toàn là mùi hương của người đàn ông này.
Cô nín thở một lúc, lấy một cái khăn màu xám, làm ướt dưới nước sau đó vắt khô, ra ngoài lau lên mặt nhóc con.
Cung Dạ Tiêu bế cậu nhóc lên đi ra ngoài trước, nhìn về phía người phụ nữ đang đi vào phòng tắm cất khăn nói một tiếng, "Xuống ăn cơm luôn."
=====
End chương 33
/1503
|