Cung Muội Muội lập tức bối rối nhìn công chúa, thấy ánh mắt công chúa nhìn cô có chút áy náy, cho dù không cần nói rõ, sự khó xử của hai người lúc này cùng hoàn toàn tan biến.
"Dạ tiên sinh, hãy đi theo tôi." Một trợ lý bước tới dẫn họ tới phòng y tế ở bên cạnh để băng bó.
Cung Muội Muội ôm lấy cánh tay không bị thương của anh, vừa thương vừa quan tâm hỏi: "Anh bị thương có sâu không?"
"Không sâu." Dạ Lương Thành mỉm cười, vừa rồi khi cô lao ra ôm lấy anh, đó mới chính là thời khắc khiến anh vui mừng nhất.
Vào tới phòng y tế, Dạ Lương Thành cởi áo vest, sơ mi, cuối cùng là cởi trần, vết thương của anh cũng lộ ra dưới ánh đèn, một vệt máu dài chừng bảy, tám cm, máu vẫn còn đang chảy ra ngoài.
Cung Muội Muội không kìm được nước mắt, cô bịt chặt miệng, nước mắt tuôn trào mãi không thôi, Dạ Lương Thành giơ tay ra để y ta làm sạch vết thương và băng bó lại, đồng thời cũng muốn giúp cô lau nước mắt.
"Đừng khóc, chỉ là bị thương ngoài da thôi, băng bó lại sẽ không sao." Dạ Lương Thành an ủi một tiếng, việc này đối với anh chẳng qua chỉ là một vết thương nhỏ, không đáng nhắc tới.
Nhưng đối với người chưa từng bị thương như Cung Muội Muội, vết thương này đã đủ đáng sợ lắm rồi.
Y tá cẩn thận bôi thuốc cho Dạ Lương Thành sau đó băng bó, dùng tiếng Anh nói với Cung Muội Muội: "Vết thương của tiên sinh đây ít nhất một tuần không được nhúng nước, không được xách đồ nặng, không được có những hành động lôi kéo vết thương."
"Vâng, tôi sẽ nhắc nhở anh ấy." Cung Muội Muội gật đầu, sau đó nhìn Dạ Lương Thành: "Anh nghe thấy rồi đấy."
Dạ Lương Thành cũng gật đầu, có trợ lý lấy giúp Dạ Lương Thành một bộ đồ mới, là một chiếc sơ mi rộng bằng vải cotton, Dạ Lương Thành mặc thêm một chiếc áo len màu xám và khoác một chiếc áo khoác màu đen ra ngoài, hai người đi về phía sảnh yến tiệc.
Lúc này đại sảnh đã được dọn dẹp sạch sẽ, công chúa Sara chưa rời đi, cô nhìn thấy đôi tình nhân đang bước ra liền mỉm cười: "Tôi cử xe đưa hai người về khách sạn?" Dứt lời cô lại nói với Cung Muội Muội: "Muội Muội, cô hãy chăm sóc bạn trai mình cẩn thận, tôi rất cám ơn về việc tối nay."
Nói xong, công chúa Sara dùng lễ nghĩa cám ơn của nước mình để bày tỏ lòng biết ơn đối với Dạ Lương Thành, Dạ Lương Thành gật đầu đáp: "Công chúa không cần khách sáo."
Ngồi vào trong xe về khách sạn, Cung Muội Muội vẫn còn hoảng sợ, một mình anh đối đầu với ba kẻ xấu có vũ khí, tim cô như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
Cô không nói gì, chỉ ôm chặt lấy cánh tay không bị thương của anh, nép sát vào người anh: "Vừa rồi anh làm em sợ chết khiếp."
"Yên tâm đi, anh có thể ứng phó được." Dạ Lương Thành biết cô đang vô cùng sợ hãi.
Cung Muội Muội sợ cũng đã sợ rồi, lúc này cô chỉ muốn ôm chặt lấy anh để chắc chắn anh vẫn còn ở bên thì cô mới có thể an lòng.
Sau khi về tới khách sạn, Cung Muội Muội đương nhiên không thể bỏ về, hôm nay cô phải ở đây để chăm sóc anh.
Ngồi xuống sofa, Cung Muội Muội rót một cốc nước, đưa tới bên miệng anh: "Em đút cho anh uống."
"Để anh tự uống." Dạ Lương Thành không quen để cô phục vụ mình như vậy.
Cung Muội Muội không đồng ý, cô nhất định phải đút cho anh: "Không được cử động, mau uống đi."
Dạ Lương Thành đành phải mỉm cười, uống nước cô đưa tới miệng, sau đó ánh mắt chất chứa tình cảm nhìn cô: "Vừa nãy tại sao em lại chạy tới ôm lấy anh?"
Cung Muội Muội bối rối nói: "Em ôm bạn trai em không được sao?"
"Không phải em không muốn để công chúa biết được mối quan hệ của chúng ta sao?"
Cung Muội Muội bĩu môi: "Anh bị thương vậy rồi em con lo tới việc đó làm gì?"
"Trong lòng em anh đã đứng ở vị trí đầu tiên rồi sao?" Dạ Lương Thành đắc ý bật cười.
Cung Muội Muội mặc dù rất ngại thừa nhận nhưng lúc này cô thực sự đã đặt anh lên vị trí quan trọng nhất, cô không phủ nhận mà gật đầu: "Đúng vậy, anh hài lòng rồi chứ!"
"Hài lòng." Dạ Lương Thành mỉm cười quyến rũ, ánh mắt sâu thẳm nhưng một suối nước ánh lên ánh sáng lấp lánh dưới hàng lông my dày dài.
Cung Muội Muội nhìn vào đôi mắt anh, lập tức đắm chìm trong ánh mắt đấy, cô đột nhiên bạo dạn bước tới bên cạnh anh, nhấc một chân lên ngồi xuống đùi anh, sau đó giữ lấy mặt anh, chủ động hôn lên mắt anh.
Dạ Lương Thánh sửng sốt, sau đó nhắm mắt lại để mặc cô hôn lên mắt lên má mình, sau khi hôn, Cung Muội Muội mỉm cười hôn nhẹ lên môi anh: "Dạ Lương Thành, em đã bao giờ nói với anh em thích anh chưa?"
"Chỉ là thích thôi sao? Không phải là yêu?" Dạ Lương Thành nhẹ nhàng lên tiếng.
Cung Muội Muội lập tức hỏi lại: "Vậy anh có yêu em không."
"Yêu!" Một từ, anh nói không hề do dự.
"Vậy em cũng yêu anh." Cung Muội Muội mỉm cười.
"Em thực sự không để bụng nghề nghiệp của anh sao?" Ánh mắt Dạ Thành nhìn xoáy vào cô hỏi.
Cung Muội Muội cũng trở lên nghiêm túc, cô lại hôn lên môi anh: "Không để bụng, cho dù sau này thời gian ở bên nhau thì ít, xa cách thì nhiều em cũng không để bụng."
"Ở bên anh, thiệt thòi cho em rồi."
"Em không thấy thiệt thòi! Nếu không thể ở bên cạnh người mình yêu vậy thì em sống còn có ý nghĩa gì?" Cung Muội Muội mỉm cười rạng rỡ.
Trái tim Dạ Lương Thành vô cùng xốn xang, anh giơ cánh tay không bị thương ra, giữ chặt lấy gáy cô, kéo cô lại gần mình, Cung Muội Muội không cần anh kéo đầu mình lại, cô chủ động hôn lên môi anh, lần này mặc anh hôn sâu.
Đêm nay làm một đêm kinh hồn, đồng thời hành động của Dạ Lương Thành của khiến hoàng gia nước X vô cùng cảm kích, thúc đẩy mối quan hệ bang giao giữa hai nước lên một tầm cao mới.
Đêm nay, Cung Muội Muội nằm ôm Dạ Lương Thành ngủ cả đêm, trưa ngày hôm sau, đoàn xe của công chúa Sara tới nơi, mang theo đồ tẩm bổ đắt tiền, công chúa Sara đích thân thăm hỏi tình hình.
Sau khi bày tỏ sự cảm kích với Dạ Lương Thành, công chúa Sara liền gọi Cung Muội Muội ra ngoài cửa, bật cười nhìn cô: "Muội Muội, tại sao cô không sớm nói với tôi mối quan hệ giữa cô và Dạ thủ trưởng?"
"Là lỗi của tôi." Cung Muội Muội mím môi, lúng túng trả lời.
"Anh ấy là một người đàn ông ưu tú về mọi mặt, Muội Muội, cô thật hạnh phúc, nhất định phải nắm bắt đấy." Nói xong, công chúa Sara không quên nhắc nhở: "Hãy trông chừng anh ấy, anh ấy là một người đàn ông mà lúc nào cũng có phụ nữ muốn cướp về cho mình."
Cung Muội Muội hơi sững người, công chúa Sara lập tức cười nói: "Đương nhiên ở đây anh ấy thuộc về cô, không ai dám cướp cả."
Dứt lời, công chúa Sara liền nói với cô: "Tôi đã nói với người của nước cô rồi, sau này nhiệm vụ của cô là chăm sóc Dạ thủ trưởng, không cần sắp xếp công việc khác nữa."
"Cám ơn công chúa!"
"Đừng khách sáo, không có Dạ thủ trưởng tôi đã không thể đứng ở đây nói chuyện rồi." Công chúa Sara cũng vẫn còn rất sợ hãi vì việc đêm qua, nếu như không có Dạ Lương Thành kịp thời ra tay, cô sớm đã mất mạng rồi.
Cung Muội Muội nói với cô: "Công chúa, vậy cô cũng phải cẩn thận đấy."
"Chắc chắn rồi, sau việc lần này, bên người tôi đã có thêm người bảo vệ đáng tin cậy." Công chúa cảm kích gật đầu, vỗ vai cô: "Tôi đi trước đây, bữa khác sẽ lại tới thăm Dạ tiên sinh."
"Dạ tiên sinh, hãy đi theo tôi." Một trợ lý bước tới dẫn họ tới phòng y tế ở bên cạnh để băng bó.
Cung Muội Muội ôm lấy cánh tay không bị thương của anh, vừa thương vừa quan tâm hỏi: "Anh bị thương có sâu không?"
"Không sâu." Dạ Lương Thành mỉm cười, vừa rồi khi cô lao ra ôm lấy anh, đó mới chính là thời khắc khiến anh vui mừng nhất.
Vào tới phòng y tế, Dạ Lương Thành cởi áo vest, sơ mi, cuối cùng là cởi trần, vết thương của anh cũng lộ ra dưới ánh đèn, một vệt máu dài chừng bảy, tám cm, máu vẫn còn đang chảy ra ngoài.
Cung Muội Muội không kìm được nước mắt, cô bịt chặt miệng, nước mắt tuôn trào mãi không thôi, Dạ Lương Thành giơ tay ra để y ta làm sạch vết thương và băng bó lại, đồng thời cũng muốn giúp cô lau nước mắt.
"Đừng khóc, chỉ là bị thương ngoài da thôi, băng bó lại sẽ không sao." Dạ Lương Thành an ủi một tiếng, việc này đối với anh chẳng qua chỉ là một vết thương nhỏ, không đáng nhắc tới.
Nhưng đối với người chưa từng bị thương như Cung Muội Muội, vết thương này đã đủ đáng sợ lắm rồi.
Y tá cẩn thận bôi thuốc cho Dạ Lương Thành sau đó băng bó, dùng tiếng Anh nói với Cung Muội Muội: "Vết thương của tiên sinh đây ít nhất một tuần không được nhúng nước, không được xách đồ nặng, không được có những hành động lôi kéo vết thương."
"Vâng, tôi sẽ nhắc nhở anh ấy." Cung Muội Muội gật đầu, sau đó nhìn Dạ Lương Thành: "Anh nghe thấy rồi đấy."
Dạ Lương Thành cũng gật đầu, có trợ lý lấy giúp Dạ Lương Thành một bộ đồ mới, là một chiếc sơ mi rộng bằng vải cotton, Dạ Lương Thành mặc thêm một chiếc áo len màu xám và khoác một chiếc áo khoác màu đen ra ngoài, hai người đi về phía sảnh yến tiệc.
Lúc này đại sảnh đã được dọn dẹp sạch sẽ, công chúa Sara chưa rời đi, cô nhìn thấy đôi tình nhân đang bước ra liền mỉm cười: "Tôi cử xe đưa hai người về khách sạn?" Dứt lời cô lại nói với Cung Muội Muội: "Muội Muội, cô hãy chăm sóc bạn trai mình cẩn thận, tôi rất cám ơn về việc tối nay."
Nói xong, công chúa Sara dùng lễ nghĩa cám ơn của nước mình để bày tỏ lòng biết ơn đối với Dạ Lương Thành, Dạ Lương Thành gật đầu đáp: "Công chúa không cần khách sáo."
Ngồi vào trong xe về khách sạn, Cung Muội Muội vẫn còn hoảng sợ, một mình anh đối đầu với ba kẻ xấu có vũ khí, tim cô như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
Cô không nói gì, chỉ ôm chặt lấy cánh tay không bị thương của anh, nép sát vào người anh: "Vừa rồi anh làm em sợ chết khiếp."
"Yên tâm đi, anh có thể ứng phó được." Dạ Lương Thành biết cô đang vô cùng sợ hãi.
Cung Muội Muội sợ cũng đã sợ rồi, lúc này cô chỉ muốn ôm chặt lấy anh để chắc chắn anh vẫn còn ở bên thì cô mới có thể an lòng.
Sau khi về tới khách sạn, Cung Muội Muội đương nhiên không thể bỏ về, hôm nay cô phải ở đây để chăm sóc anh.
Ngồi xuống sofa, Cung Muội Muội rót một cốc nước, đưa tới bên miệng anh: "Em đút cho anh uống."
"Để anh tự uống." Dạ Lương Thành không quen để cô phục vụ mình như vậy.
Cung Muội Muội không đồng ý, cô nhất định phải đút cho anh: "Không được cử động, mau uống đi."
Dạ Lương Thành đành phải mỉm cười, uống nước cô đưa tới miệng, sau đó ánh mắt chất chứa tình cảm nhìn cô: "Vừa nãy tại sao em lại chạy tới ôm lấy anh?"
Cung Muội Muội bối rối nói: "Em ôm bạn trai em không được sao?"
"Không phải em không muốn để công chúa biết được mối quan hệ của chúng ta sao?"
Cung Muội Muội bĩu môi: "Anh bị thương vậy rồi em con lo tới việc đó làm gì?"
"Trong lòng em anh đã đứng ở vị trí đầu tiên rồi sao?" Dạ Lương Thành đắc ý bật cười.
Cung Muội Muội mặc dù rất ngại thừa nhận nhưng lúc này cô thực sự đã đặt anh lên vị trí quan trọng nhất, cô không phủ nhận mà gật đầu: "Đúng vậy, anh hài lòng rồi chứ!"
"Hài lòng." Dạ Lương Thành mỉm cười quyến rũ, ánh mắt sâu thẳm nhưng một suối nước ánh lên ánh sáng lấp lánh dưới hàng lông my dày dài.
Cung Muội Muội nhìn vào đôi mắt anh, lập tức đắm chìm trong ánh mắt đấy, cô đột nhiên bạo dạn bước tới bên cạnh anh, nhấc một chân lên ngồi xuống đùi anh, sau đó giữ lấy mặt anh, chủ động hôn lên mắt anh.
Dạ Lương Thánh sửng sốt, sau đó nhắm mắt lại để mặc cô hôn lên mắt lên má mình, sau khi hôn, Cung Muội Muội mỉm cười hôn nhẹ lên môi anh: "Dạ Lương Thành, em đã bao giờ nói với anh em thích anh chưa?"
"Chỉ là thích thôi sao? Không phải là yêu?" Dạ Lương Thành nhẹ nhàng lên tiếng.
Cung Muội Muội lập tức hỏi lại: "Vậy anh có yêu em không."
"Yêu!" Một từ, anh nói không hề do dự.
"Vậy em cũng yêu anh." Cung Muội Muội mỉm cười.
"Em thực sự không để bụng nghề nghiệp của anh sao?" Ánh mắt Dạ Thành nhìn xoáy vào cô hỏi.
Cung Muội Muội cũng trở lên nghiêm túc, cô lại hôn lên môi anh: "Không để bụng, cho dù sau này thời gian ở bên nhau thì ít, xa cách thì nhiều em cũng không để bụng."
"Ở bên anh, thiệt thòi cho em rồi."
"Em không thấy thiệt thòi! Nếu không thể ở bên cạnh người mình yêu vậy thì em sống còn có ý nghĩa gì?" Cung Muội Muội mỉm cười rạng rỡ.
Trái tim Dạ Lương Thành vô cùng xốn xang, anh giơ cánh tay không bị thương ra, giữ chặt lấy gáy cô, kéo cô lại gần mình, Cung Muội Muội không cần anh kéo đầu mình lại, cô chủ động hôn lên môi anh, lần này mặc anh hôn sâu.
Đêm nay làm một đêm kinh hồn, đồng thời hành động của Dạ Lương Thành của khiến hoàng gia nước X vô cùng cảm kích, thúc đẩy mối quan hệ bang giao giữa hai nước lên một tầm cao mới.
Đêm nay, Cung Muội Muội nằm ôm Dạ Lương Thành ngủ cả đêm, trưa ngày hôm sau, đoàn xe của công chúa Sara tới nơi, mang theo đồ tẩm bổ đắt tiền, công chúa Sara đích thân thăm hỏi tình hình.
Sau khi bày tỏ sự cảm kích với Dạ Lương Thành, công chúa Sara liền gọi Cung Muội Muội ra ngoài cửa, bật cười nhìn cô: "Muội Muội, tại sao cô không sớm nói với tôi mối quan hệ giữa cô và Dạ thủ trưởng?"
"Là lỗi của tôi." Cung Muội Muội mím môi, lúng túng trả lời.
"Anh ấy là một người đàn ông ưu tú về mọi mặt, Muội Muội, cô thật hạnh phúc, nhất định phải nắm bắt đấy." Nói xong, công chúa Sara không quên nhắc nhở: "Hãy trông chừng anh ấy, anh ấy là một người đàn ông mà lúc nào cũng có phụ nữ muốn cướp về cho mình."
Cung Muội Muội hơi sững người, công chúa Sara lập tức cười nói: "Đương nhiên ở đây anh ấy thuộc về cô, không ai dám cướp cả."
Dứt lời, công chúa Sara liền nói với cô: "Tôi đã nói với người của nước cô rồi, sau này nhiệm vụ của cô là chăm sóc Dạ thủ trưởng, không cần sắp xếp công việc khác nữa."
"Cám ơn công chúa!"
"Đừng khách sáo, không có Dạ thủ trưởng tôi đã không thể đứng ở đây nói chuyện rồi." Công chúa Sara cũng vẫn còn rất sợ hãi vì việc đêm qua, nếu như không có Dạ Lương Thành kịp thời ra tay, cô sớm đã mất mạng rồi.
Cung Muội Muội nói với cô: "Công chúa, vậy cô cũng phải cẩn thận đấy."
"Chắc chắn rồi, sau việc lần này, bên người tôi đã có thêm người bảo vệ đáng tin cậy." Công chúa cảm kích gật đầu, vỗ vai cô: "Tôi đi trước đây, bữa khác sẽ lại tới thăm Dạ tiên sinh."
/1503
|