Thượng tướng liền khen ngợi một câu: "Đúng là một cô bé đáng yêu." Nói xong lại nhìn Dạ Lương Thành: "Bây giờ ông cháu và mọi người cũng yên tâm rồi, không hối chú liên tục nữa."
Cung Muội Muội tò mỏ hỏi: "Họ hối gì chú ạ?"
"Tìm bạn gái cho tên nhóc này!" Thượng tướng giờ bỏ đi thân phận, trở thành một vị trưởng bối đáng kính, đáng mến.
Dạ Lương Thành gượng cười một tiếng, cả gia tộc chỉ có một mình anh độc đinh, có thể không sốt ruột sao?
Cung Muội Muội lập tức bối rối, cô bỗng cảm thấy vô cùng căng thẳng, xem ra phải đối mặt với toàn bộ người nhà họ Dạ.
"Hãy nhớ chuyến bay buổi tối, chú còn có việc phải xử lý, không thể tới tiễn cháu được." Thượng tướng tiên sinh nói xong liền đẩy cửa rời đi.
Cung Muội Muội lập tức thở phào, quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế nói: "Bây giờ anh có thể yên tâm cùng em về nước rồi chứ?"
"Em vừa nói gì?" Mắt Dạ Lương Thành nheo lại, nhìn cô nguy hiểm.
Cung Muội Muội chớp mắt, mơ hồ hỏi: "Vừa nãy em có nói gì sao?"
"Em nói bây giờ anh không làm được gì cả?" Dạ Lương Thành ghi nhớ rất kĩ từng lời cô nói ra.
Cung Muội Muội lập tức nhớ ra hình như cô có nói vậy, nhưng cô đâu nói sai gì? Bây giờ anh bị thương thế này, còn có thể làm gì được?
"Câu nói này có gì sai sao?" Cung Muội Muội chớp mắt, tại sao anh lại truy cứu về câu nói này?
Sắc mặt Dạ Lương Thành sa sầm, nheo mắt nhìn cô: "Em lại gần đây."
Cung Muội Muội ngoan ngoãn bước tới trước mặt anh, anh liền giơ cánh tay không bị thương lên giữ chặt lấy đầu cô, Cung Muội Muội còn chưa kịp phản ứng gì thì gương mặt nhỏ bé của mình đã chạm gần mặt anh, làn môi nóng bỏng lập tức tiến tới, hôn mạnh lên môi cô.
"A..." Cung Muội Muội giật mình mở tròn mắt.
Trời ơi, đây là phòng y tế! Lúc nào cũng có bác sỹ y tá bước vào.
Tuy nhiên, cho dù anh chỉ dùng một tay để giữ cô cũng có thể giữ cô thật chặt không cho cô vùng vẫy, làn môi mỏng của anh hôn cô mãnh liệt, khiến cô chỉ biết đón nhận nụ hôn nóng bỏng cuồng nhiệt của anh mà không thể làm gì khác được.
Khi đầu cô trở lên u mê, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, một nữ y tá mang thuốc vào, cô bối rối mỉm cười: "Lát nữa tôi quay lại."
Sau đó cô lại quay ra đóng cửa phòng lại.
Trong phòng, Dạ Lương Thành không mấy để tâm, còn Cung Muội Muội mặt đỏ bừng, cô rất dễ ngượng.
Dạ Lương Thành hôn tới khi người cô mềm nhũn gục trong lòng anh, anh mới chịu buông tha cho cô và mỉm cười nói: "Ít nhất có việc này anh có thể làm."
Cung Muội Muội bây giờ mới phát hiện ra hậu quả khi nói sai lại nghiêm trọng tới vậy! Sau này cô tuyệt đối sẽ không nghi ngờ năng lực của người đàn ông này nữa!
Có thể về nước cùng cô cũng là khát vọng trong lòng Dạ Lương Thành, đương nhiên anh tuyệt đối không thể biểu hiện ra bên ngoài, là quân nhân anh phải luôn đặt mệnh lệnh lên hàng đầu, cho dù bây giờ cô mới thực sự chiếm vị trí quan trọng nhất trong tim anh.
"Kì nghỉ phép của anh sẽ giao cho em sắp xếp, em muốn đi đâu làm gì anh cũng đi cùng em." Dạ Lương Thành cho rằng loại thời gian sa sỉ này, anh phải để cô bố trí mới được.
Cung Muội Muội nhìn anh, lập tức bật cười: "Trước khi vết thương của anh khỏi hẳn, em sẽ không đi đâu cả, chỉ cùng anh ở trong nước là được."
"Chả phải em nói muốn sang với ba mẹ em sao? Chúng ta có thể về nước sau đó chuyển chuyến bay."
Cung Muội Muội lắc đầu, mặc dù cô rất muốn đi nhưng trong mắt cô, vết thương của anh quan trọng hơn tất cả: "Đợi họ về nước rồi lại tụ họp! Vết thương của anh quan trọng hơn!"
Dạ Lương Thành kéo cô vào lòng: "Em có biết vừa nãy phát hiện ra thiết bị phát nổ, trong lòng anh sợ hãi thế nào không?"
Anh không lo lắng cho sự an toàn của mình mà là của cô, nghe thấy tiếng tít tít, anh biết thời gian để họ bỏ chạy không quá năm giây, vì thế anh hốt hoảng như thể cả trái tim muốn nổ tung.
Cũng may cô bình an vô sự, vừa nãy kiểm tra chân của cô chỉ bị bỏng nhẹ, đã bôi thuốc, trên người không có vết thương nào nghiêm trọng cả.
Nói tới vụ nổ, Cung Muội Muội há lại không sợ hãi? Tai cô khi đó bị ù mất vài giây, cô chỉ nghe được tiếng thở của mình, cô gọi to tên của anh nhưng phát hiện ra chính mình cũng không nghe rõ.
"Sau này, em không mong muốn lại xảy ra việc thế này nữa, em không muốn." Cung Muội Muội nhắm mắt lại, sợ hãi dựa vào ngực anh, không muốn những nguy hiểm thế này lại xuất hiện.
Dạ Lương Thành từng trải qua những việc nguy hiểm hơn vụ nổ cự ly gần này rất nhiều, mưa bom bão đạn anh cũng đã từng vượt qua, tuy nhiên đây là lần đầu tiên anh cảm thấy sợ hãi, bởi trong vụ nổ ngày hôm nay có cô.
"Được rồi! Anh hứa sau này sẽ không xảy ra chuyện thế này nữa." Dạ Lương Thành trầm giọng lên tiếng.
Cung Muội Muội dựa vào lòng anh một lát, ý tá bước vào, cần tiếp một bình nước cho Dạ Lương Thành, có tác dụng tiêu viêm. Khi Cung Muội Muội nhìn thấy y tá tìm huyết quản để cắm ống tiêm, cô cũng cảm thấy đau tới máy mắt, lại nhìn Dạ Lương Thành, anh như thể không có dây thần kinh đau đớn vậy, mắt cũng không máy một lần.
Sau khi y tá rời đi, Cung Muội Muội nhìn anh thương xót: "Anh không sợ đau sao?"
"Không sợ." Dạ Lương Thành mỉm cười: "Đã quen với các loại cảm giác đau rồi."
"Anh còn chưa nói với em vết thương trên eo anh là sao đấy!" Cung Muội Muội chỉ vào vết thẹo trúng đạn trên eo anh.
"Đó là vết thương của mấy năm về trước rồi, khi đó anh vẫn còn là lính đặc chủng, khi làm nhiệm vụ bí mật, hỏa lực của đối phương quá mạnh, một viên đạn bay về phía anh, vốn dĩ là nhằm vào tim anh nhưng một chiến hữu của anh đã đẩy anh một cái, đạn bay lệch, bắn vào eo anh, anh giữ được tính mạng nhưng đồng đội đó của anh bị một viên đạn khác bắn gục, hi sinh rồi."
Cung Muội Muội nghe vậy nước mắt rưng rưng, đồng thời cũng thấy tim mình co thắt lại, cô biết nhiệm vụ của anh rất nguy hiểm, nhưng không ngờ còn nguy hiểm hơn cô tưởng tượng nhiều.
"Vậy di thể của đồng đội anh thì sao? Có đưa về nước hậu táng không?"
"Khi đó bọn anh rút lui còn khó khăn đâu có thể mang di thể của họ về nước." Ánh mắt Dạ Lương Thành toát lên vẻ bi ai.
Cung Muội Muội không dám hỏi nữa, vì sự tàn khốc của chiến tranh nằm ngoài sức tưởng tượng, cô cũng không muốn anh phải hồi tưởng lại, cô khẽ ôm lấy anh nói: "Em không hỏi nữa."
Dạ Lương Thành cúi đầu, hôn nhẹ lên tóc cô, anh cũng không dám nói nữa, anh sợ nói nữa cô sẽ sợ hãi.
Tám giờ tối, một chiếc máy bay quân dụng đậu ở sân bay lân cận, Dạ Lương Thành và Cung Muội Muội cùng lên máy bay, đồng thời còn có một số thành viên lãnh sự quán, Cung Muội Muội dựa vào lòng Dạ Lương Thành, cuối cùng họ cũng đã về nước.
Buổi sáng.
Trong nước, bộ ngoại giao, Cung Muội Muội vừa về nước đã được phê chuẩn một tháng nghỉ phép, đây đúng là một tin tức tốt lành, vừa hay tháng này cô có thể nghỉ phép cùng Dạ Lương Thành.
Cung Muội Muội tò mỏ hỏi: "Họ hối gì chú ạ?"
"Tìm bạn gái cho tên nhóc này!" Thượng tướng giờ bỏ đi thân phận, trở thành một vị trưởng bối đáng kính, đáng mến.
Dạ Lương Thành gượng cười một tiếng, cả gia tộc chỉ có một mình anh độc đinh, có thể không sốt ruột sao?
Cung Muội Muội lập tức bối rối, cô bỗng cảm thấy vô cùng căng thẳng, xem ra phải đối mặt với toàn bộ người nhà họ Dạ.
"Hãy nhớ chuyến bay buổi tối, chú còn có việc phải xử lý, không thể tới tiễn cháu được." Thượng tướng tiên sinh nói xong liền đẩy cửa rời đi.
Cung Muội Muội lập tức thở phào, quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế nói: "Bây giờ anh có thể yên tâm cùng em về nước rồi chứ?"
"Em vừa nói gì?" Mắt Dạ Lương Thành nheo lại, nhìn cô nguy hiểm.
Cung Muội Muội chớp mắt, mơ hồ hỏi: "Vừa nãy em có nói gì sao?"
"Em nói bây giờ anh không làm được gì cả?" Dạ Lương Thành ghi nhớ rất kĩ từng lời cô nói ra.
Cung Muội Muội lập tức nhớ ra hình như cô có nói vậy, nhưng cô đâu nói sai gì? Bây giờ anh bị thương thế này, còn có thể làm gì được?
"Câu nói này có gì sai sao?" Cung Muội Muội chớp mắt, tại sao anh lại truy cứu về câu nói này?
Sắc mặt Dạ Lương Thành sa sầm, nheo mắt nhìn cô: "Em lại gần đây."
Cung Muội Muội ngoan ngoãn bước tới trước mặt anh, anh liền giơ cánh tay không bị thương lên giữ chặt lấy đầu cô, Cung Muội Muội còn chưa kịp phản ứng gì thì gương mặt nhỏ bé của mình đã chạm gần mặt anh, làn môi nóng bỏng lập tức tiến tới, hôn mạnh lên môi cô.
"A..." Cung Muội Muội giật mình mở tròn mắt.
Trời ơi, đây là phòng y tế! Lúc nào cũng có bác sỹ y tá bước vào.
Tuy nhiên, cho dù anh chỉ dùng một tay để giữ cô cũng có thể giữ cô thật chặt không cho cô vùng vẫy, làn môi mỏng của anh hôn cô mãnh liệt, khiến cô chỉ biết đón nhận nụ hôn nóng bỏng cuồng nhiệt của anh mà không thể làm gì khác được.
Khi đầu cô trở lên u mê, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, một nữ y tá mang thuốc vào, cô bối rối mỉm cười: "Lát nữa tôi quay lại."
Sau đó cô lại quay ra đóng cửa phòng lại.
Trong phòng, Dạ Lương Thành không mấy để tâm, còn Cung Muội Muội mặt đỏ bừng, cô rất dễ ngượng.
Dạ Lương Thành hôn tới khi người cô mềm nhũn gục trong lòng anh, anh mới chịu buông tha cho cô và mỉm cười nói: "Ít nhất có việc này anh có thể làm."
Cung Muội Muội bây giờ mới phát hiện ra hậu quả khi nói sai lại nghiêm trọng tới vậy! Sau này cô tuyệt đối sẽ không nghi ngờ năng lực của người đàn ông này nữa!
Có thể về nước cùng cô cũng là khát vọng trong lòng Dạ Lương Thành, đương nhiên anh tuyệt đối không thể biểu hiện ra bên ngoài, là quân nhân anh phải luôn đặt mệnh lệnh lên hàng đầu, cho dù bây giờ cô mới thực sự chiếm vị trí quan trọng nhất trong tim anh.
"Kì nghỉ phép của anh sẽ giao cho em sắp xếp, em muốn đi đâu làm gì anh cũng đi cùng em." Dạ Lương Thành cho rằng loại thời gian sa sỉ này, anh phải để cô bố trí mới được.
Cung Muội Muội nhìn anh, lập tức bật cười: "Trước khi vết thương của anh khỏi hẳn, em sẽ không đi đâu cả, chỉ cùng anh ở trong nước là được."
"Chả phải em nói muốn sang với ba mẹ em sao? Chúng ta có thể về nước sau đó chuyển chuyến bay."
Cung Muội Muội lắc đầu, mặc dù cô rất muốn đi nhưng trong mắt cô, vết thương của anh quan trọng hơn tất cả: "Đợi họ về nước rồi lại tụ họp! Vết thương của anh quan trọng hơn!"
Dạ Lương Thành kéo cô vào lòng: "Em có biết vừa nãy phát hiện ra thiết bị phát nổ, trong lòng anh sợ hãi thế nào không?"
Anh không lo lắng cho sự an toàn của mình mà là của cô, nghe thấy tiếng tít tít, anh biết thời gian để họ bỏ chạy không quá năm giây, vì thế anh hốt hoảng như thể cả trái tim muốn nổ tung.
Cũng may cô bình an vô sự, vừa nãy kiểm tra chân của cô chỉ bị bỏng nhẹ, đã bôi thuốc, trên người không có vết thương nào nghiêm trọng cả.
Nói tới vụ nổ, Cung Muội Muội há lại không sợ hãi? Tai cô khi đó bị ù mất vài giây, cô chỉ nghe được tiếng thở của mình, cô gọi to tên của anh nhưng phát hiện ra chính mình cũng không nghe rõ.
"Sau này, em không mong muốn lại xảy ra việc thế này nữa, em không muốn." Cung Muội Muội nhắm mắt lại, sợ hãi dựa vào ngực anh, không muốn những nguy hiểm thế này lại xuất hiện.
Dạ Lương Thành từng trải qua những việc nguy hiểm hơn vụ nổ cự ly gần này rất nhiều, mưa bom bão đạn anh cũng đã từng vượt qua, tuy nhiên đây là lần đầu tiên anh cảm thấy sợ hãi, bởi trong vụ nổ ngày hôm nay có cô.
"Được rồi! Anh hứa sau này sẽ không xảy ra chuyện thế này nữa." Dạ Lương Thành trầm giọng lên tiếng.
Cung Muội Muội dựa vào lòng anh một lát, ý tá bước vào, cần tiếp một bình nước cho Dạ Lương Thành, có tác dụng tiêu viêm. Khi Cung Muội Muội nhìn thấy y tá tìm huyết quản để cắm ống tiêm, cô cũng cảm thấy đau tới máy mắt, lại nhìn Dạ Lương Thành, anh như thể không có dây thần kinh đau đớn vậy, mắt cũng không máy một lần.
Sau khi y tá rời đi, Cung Muội Muội nhìn anh thương xót: "Anh không sợ đau sao?"
"Không sợ." Dạ Lương Thành mỉm cười: "Đã quen với các loại cảm giác đau rồi."
"Anh còn chưa nói với em vết thương trên eo anh là sao đấy!" Cung Muội Muội chỉ vào vết thẹo trúng đạn trên eo anh.
"Đó là vết thương của mấy năm về trước rồi, khi đó anh vẫn còn là lính đặc chủng, khi làm nhiệm vụ bí mật, hỏa lực của đối phương quá mạnh, một viên đạn bay về phía anh, vốn dĩ là nhằm vào tim anh nhưng một chiến hữu của anh đã đẩy anh một cái, đạn bay lệch, bắn vào eo anh, anh giữ được tính mạng nhưng đồng đội đó của anh bị một viên đạn khác bắn gục, hi sinh rồi."
Cung Muội Muội nghe vậy nước mắt rưng rưng, đồng thời cũng thấy tim mình co thắt lại, cô biết nhiệm vụ của anh rất nguy hiểm, nhưng không ngờ còn nguy hiểm hơn cô tưởng tượng nhiều.
"Vậy di thể của đồng đội anh thì sao? Có đưa về nước hậu táng không?"
"Khi đó bọn anh rút lui còn khó khăn đâu có thể mang di thể của họ về nước." Ánh mắt Dạ Lương Thành toát lên vẻ bi ai.
Cung Muội Muội không dám hỏi nữa, vì sự tàn khốc của chiến tranh nằm ngoài sức tưởng tượng, cô cũng không muốn anh phải hồi tưởng lại, cô khẽ ôm lấy anh nói: "Em không hỏi nữa."
Dạ Lương Thành cúi đầu, hôn nhẹ lên tóc cô, anh cũng không dám nói nữa, anh sợ nói nữa cô sẽ sợ hãi.
Tám giờ tối, một chiếc máy bay quân dụng đậu ở sân bay lân cận, Dạ Lương Thành và Cung Muội Muội cùng lên máy bay, đồng thời còn có một số thành viên lãnh sự quán, Cung Muội Muội dựa vào lòng Dạ Lương Thành, cuối cùng họ cũng đã về nước.
Buổi sáng.
Trong nước, bộ ngoại giao, Cung Muội Muội vừa về nước đã được phê chuẩn một tháng nghỉ phép, đây đúng là một tin tức tốt lành, vừa hay tháng này cô có thể nghỉ phép cùng Dạ Lương Thành.
/1503
|