Cô ấy nhìn xuyên qua chiếc xe đằng trước, trong chiếc xe màu đen ở chính giữa, cô ấy biết rằng, người đàn ông đó đang ở bên trong.
Gần ngay trước mắt, khoảng cách của họ đã gần như trong tầm tay, cô ấy chợt nhứ đến những tháng ngày giả vờ làm kẻ yếu trước mặt anh, khi không biết gì về anh ấy, cô ta nghĩ anh là một người đàn ông thừa kế hoàng gia lạnh lùng.
Nhưng anh ấy lại ấm áp như mùa xuân, như những tia nắng sưởi ấm cho trái tim vốn băng giá từ nhỏ của cô, đó là lần đầu tiên cô cảm nhận được hơi ấm và sự quan tâm giữa người với người.
Anh ấy là mục tiêu của cô, nhưng cô lại không có sự manh động muốn giết anh ấy, cô ấy tự cười mình, có lẽ cô là người sát thủ tồi tệ nhất trên thế giới.
Hỏa Hỏa đạp mạnh bàn đạp, vượt lên trước đoàn xe của anh ấy, sau đó từ cửa sổ nhìn anh ấy một cái, nhưng cô không dám vượt lên, vì trước mặt cô chính là Phi Vũ, nếu bị anh ta phát hiện, thì những gì tiếp theo mà cô làm sẽ tan thành mây khói.
Cô ấy quay sang nhìn máy tính thấy Phi Vũ và Hắc Nguyên càng ngày càng gần chấm đỏ, trái tim cô như bị xiết chặt, cô biết, Hắc Nguyên đã đợi sẵn ở đó, dùng vũ khí tối tân nhất của thế giới hiện nay để đợi anh ấy xuất hiện.
Hỏa Hỏa nhìn về phía trước, đột nhiên thấy một chiếc xe tải quay đầu, anh dường như đã chiếm nửa con đường, đoàn xe của Tịch Phong Hàn lập tức ngừng lại, hình như đang đợi chiếc xe đó rơi đi, chiếc xe tải khoảng hai mươi mét đọt nhiên chắn ngang, ngừng ngay giữa đường.
Hỏa Hỏa còn chưa phản ứng kịp, đã nghe thấy tiếng thắng gấp của chiếc xe tải lớn, cô nhìn vào kiến chiếu hậu, thấy chiếc xe tải đột nhiên tăng tốc, sắp tông vào đuôi xe cô, Hỏa Hỏa tăng tốc, cô biết sắp có một cuộc chiến lớn xảy ra, cô trực tiếp tông mạnh vào chiếc xe màu đỏ của Phi Vũ ở phía trước, cú tông mạnh, chiếc xe của Phi Vũ mất lái tông vào chiếc xe phía trước.
Bị kẹt giữa hai chiếc xe, ngoài đoàn xe của Tịch Phi Hàn còn bốn chiếc xe riêng nữa, chủ xe dường như phát giác ra việc gì, đều bỏ xe chạy lấy mạng, nhưng Hắc Nguyên trên chiếc xe tải ấy không hề quan tâm đến sự sinh tử của những chủ chiếc xe ấy, mặc kệ họ tẩu thoát.
Tám người hộ tống Tịch Phong Hàn trức sau, rút súng ra bảo vệ chiếc xe đen chính giữa, chiều dài của chiếc xe tải phía trước vừa đủ chặn đoàn xe đi qua, khiến đoàn xe không thể di chuyển được.
Hỏa Hỏa ngồi trên chỗ lái, nhìn về phía chiếc xe màu đen đó, lúc bấy giờ, cô thấy trên thân xe của xe tải có một lỗ đen nhỏ, lỗ đen đang nhô ra đầu của một cây súng.
Hộ tống ngay lập tức bảo vệ lấy chiếc xe, đồng thời phía sau chiếc xe chính giữa, Tịch Phong Hán được bảo vệ ở chính giữa.
Chỉ trong vòng vài giây, đạn đã bay tung tóe, đều dính trên kính chống đạn của chiếc xe.
Lúc này, những người hộ thống không làm việc một cách tùy tiện được, vì thân xe của đối phương đều có chống đạn, nếu đánh lại chỉ là vô bổ.
Hỏa Hỏa nhìn thấy khẩu súng đó không ngứng bắn đạn, hỏa lực mạnh khủng khiếp, đạn như mưa rơi xuống đất.
Cô ấy chốn trong chiếc xe, lúc đầu cô ấy nghĩ sẽ đợi đến khi không còn bắn đạn nữa, nhưng đột nhiên thấy Phi Vũ bước xuống xe, cô cầm cây súng ngắn trên tay, nhờ vào sự che chắn của hai chiếc xe, đến gần với đoàn xe của Tịch Phong Hàn.
Trái tim của Hỏa Hỏa như bị xiết chặt lại, tình cảnh hiện nay vô cùng hổn loạn, thân phận của Phi Vũ vẫn còn chưa bại lộ, nếu anh chà trộn và người dân núp trong đoàn xe của Tịch Phong Hàn, thừa cơ ra tay lại thì thôi rồi.
Hỏa Hỏa cũng vội chạy xuống xe, mục tiêu của Phi Vũ chỉ là đoàn xe của Tịch Phong Hàn, anh không hề đẻ ý đến, cô gái núp phía sau.
Hỏa Hỏa núp xéo xéo đằng sau của chiếc xe sau lưng của Phi Vũ, thấy anh đã tiến đến gần phạm vi bảo vệ của Tịch Phong Hàn, Hỏa Hỏa cắn răng, cô đá mạnh một phác lên người Phi Vũ, Phi Vũ né ra, đột nhiên súng trên tay trái của cô rớt xuống, trượt ra vài mét.
Phi Vũ quay đầu, súng của anh đã chỉ thẳng vào Hỏa Hỏa, cô nhìn chằm chằm anh ấy, “Em muốn chết à.”
Hỏa Hỏa nhìn anh ấy, cô không dám chắc là anh có dám nổ súng không.
Cũng vào lúc này, đằng sau chiếc xe, nhiều tiếng súng nổ lên.
Phi Vũ chần chừ vài giây, anh ấy vội né đi, còn Hỏa Hỏa thừa cơ núp vào bên dám hầm xe.
Đó là sự công kích này của hộ tống của Tịch Phong Hàn, họ phát hiện dưới đát có súng, họ phát hiện đằng sau còn có sát thủ đang ẩn núp, đương nhiên là không cho họ đến gần.
Hỏa Hỏa nhìn về hướng cây súng dưới đất, cô ấy thể hiện sự kiên định, không nghĩ ngợi gì lao ra, bàn tay nhỏ nhắn chộp lấy cây súng.
Lúc này, nhiều viên đạn bay đến, Hỏa Hỏa lăn trên mặt đất, cuối cùng cũng tránh sự công kích.
Trong tay cô thành công đoạt được cây súng ngắn.
Cô nhìn sang hông xe tải, đạn bay như vũ bão, đột nhiên trước kính buồng lái, có một luồng khói đen, đó là thuốc nổ, nơi ném chính là chỗ những người hộ tống và Tịch Phong Hàn.
Kế hoạch của Hắc Nguyên là dồn họ vào một chỗ, sau đó ném một quả bom có sực công phá mạnh trực tiếp tiêu diệt mục tiêu.
Hộ tống biết được là thuốc nổ, với tay nghề cao, lập tức áp Tịch Phong Hàn xuống dưới đất, lấy thân mình che cho sự công kích của thuốc nổ, bảo vệ cho sự an nguy của vị tổng thống quốc gia.
“Bùm...” một tiếng xung quanh như đều bị tàn phá dữ dội, tại chỗ núp của Hỏa Hỏa cũng cảm nhận được sự công phá dữ dội ấy, cũng vào lúc này, do sự công phá của thuốc nổ, Tịch Phong Hán đã mất đi hai người hộ tống.
Đôi tay nhuộm đầy máu cầm cây súng gục ngay bên chân của Tịch Phong Hàn, anh ấy quỳ nửa người, hai mắt nhắm lại, tay anh cầm súng trên tay, sắc mặt vô cùng đau đớn.
“Ngài tổng thống, xin ngài hợp tác.” Người hộ tống vội kéo anh dậy, đi về phía trước.
Còn lại sáu người hộ tống vây thành một vòng, bảo vệ anh ấy ở giữa, đồng thời không ngừng công hai bên hong xe tải, để tạo thành một đường đi.
Hai chiếc xe leo núi hình thành nên phạm vi an toàn, người hộ tống bảo vê Tịch
Phong Hàn vào bên trong, Tịch Phong Hàn bước vào, đột ngột không có một sự báo trước nào, anh ấy thấy bóng của một người, Hỏa Hỏa tránh không kịp, cô và anh đã nhìn thấy mặt nhau.
Tịch Phong Hàn cầm chặt súng trong tay, anh ấy cắn răng nhìn cô gái với đầy thù hận, ánh mắt ấy đã không còn tình cảm gì, súng trong tay anh trực tiếp chỉ vào cô.
Hỏa Hỏa nín thở, vào lúc này, cô ấy nhìn thấy có một bóng người xuất hiện sau chiếc xe, không sớm không muộn, cô giơ súng lên.
Khi cô giơ lên, Phi Vũ bỗng xuất hiện.
Hai tiếng súng vang lên.
Cùng một lúc.
Đạn từ cây súng trong tay của Tịch Phong Hàn bay ra đánh trúng xương quai xanh của Hỏa Hỏa, đạn từ cây súng trong tay của Hỏa Hỏa bay ra chính xác đánh trúng tim của Phi Vũ, nhưng súng của Phi Vũ lại chỉ trực tiếp vào Tịch Phong Hàn, nhưng anh ấy chưa kịp lên cồi, anh ấy banh to mắt, chết không can tâm mà nhìn về phía Hỏa Hỏa.
Gần ngay trước mắt, khoảng cách của họ đã gần như trong tầm tay, cô ấy chợt nhứ đến những tháng ngày giả vờ làm kẻ yếu trước mặt anh, khi không biết gì về anh ấy, cô ta nghĩ anh là một người đàn ông thừa kế hoàng gia lạnh lùng.
Nhưng anh ấy lại ấm áp như mùa xuân, như những tia nắng sưởi ấm cho trái tim vốn băng giá từ nhỏ của cô, đó là lần đầu tiên cô cảm nhận được hơi ấm và sự quan tâm giữa người với người.
Anh ấy là mục tiêu của cô, nhưng cô lại không có sự manh động muốn giết anh ấy, cô ấy tự cười mình, có lẽ cô là người sát thủ tồi tệ nhất trên thế giới.
Hỏa Hỏa đạp mạnh bàn đạp, vượt lên trước đoàn xe của anh ấy, sau đó từ cửa sổ nhìn anh ấy một cái, nhưng cô không dám vượt lên, vì trước mặt cô chính là Phi Vũ, nếu bị anh ta phát hiện, thì những gì tiếp theo mà cô làm sẽ tan thành mây khói.
Cô ấy quay sang nhìn máy tính thấy Phi Vũ và Hắc Nguyên càng ngày càng gần chấm đỏ, trái tim cô như bị xiết chặt, cô biết, Hắc Nguyên đã đợi sẵn ở đó, dùng vũ khí tối tân nhất của thế giới hiện nay để đợi anh ấy xuất hiện.
Hỏa Hỏa nhìn về phía trước, đột nhiên thấy một chiếc xe tải quay đầu, anh dường như đã chiếm nửa con đường, đoàn xe của Tịch Phong Hàn lập tức ngừng lại, hình như đang đợi chiếc xe đó rơi đi, chiếc xe tải khoảng hai mươi mét đọt nhiên chắn ngang, ngừng ngay giữa đường.
Hỏa Hỏa còn chưa phản ứng kịp, đã nghe thấy tiếng thắng gấp của chiếc xe tải lớn, cô nhìn vào kiến chiếu hậu, thấy chiếc xe tải đột nhiên tăng tốc, sắp tông vào đuôi xe cô, Hỏa Hỏa tăng tốc, cô biết sắp có một cuộc chiến lớn xảy ra, cô trực tiếp tông mạnh vào chiếc xe màu đỏ của Phi Vũ ở phía trước, cú tông mạnh, chiếc xe của Phi Vũ mất lái tông vào chiếc xe phía trước.
Bị kẹt giữa hai chiếc xe, ngoài đoàn xe của Tịch Phi Hàn còn bốn chiếc xe riêng nữa, chủ xe dường như phát giác ra việc gì, đều bỏ xe chạy lấy mạng, nhưng Hắc Nguyên trên chiếc xe tải ấy không hề quan tâm đến sự sinh tử của những chủ chiếc xe ấy, mặc kệ họ tẩu thoát.
Tám người hộ tống Tịch Phong Hàn trức sau, rút súng ra bảo vệ chiếc xe đen chính giữa, chiều dài của chiếc xe tải phía trước vừa đủ chặn đoàn xe đi qua, khiến đoàn xe không thể di chuyển được.
Hỏa Hỏa ngồi trên chỗ lái, nhìn về phía chiếc xe màu đen đó, lúc bấy giờ, cô thấy trên thân xe của xe tải có một lỗ đen nhỏ, lỗ đen đang nhô ra đầu của một cây súng.
Hộ tống ngay lập tức bảo vệ lấy chiếc xe, đồng thời phía sau chiếc xe chính giữa, Tịch Phong Hán được bảo vệ ở chính giữa.
Chỉ trong vòng vài giây, đạn đã bay tung tóe, đều dính trên kính chống đạn của chiếc xe.
Lúc này, những người hộ thống không làm việc một cách tùy tiện được, vì thân xe của đối phương đều có chống đạn, nếu đánh lại chỉ là vô bổ.
Hỏa Hỏa nhìn thấy khẩu súng đó không ngứng bắn đạn, hỏa lực mạnh khủng khiếp, đạn như mưa rơi xuống đất.
Cô ấy chốn trong chiếc xe, lúc đầu cô ấy nghĩ sẽ đợi đến khi không còn bắn đạn nữa, nhưng đột nhiên thấy Phi Vũ bước xuống xe, cô cầm cây súng ngắn trên tay, nhờ vào sự che chắn của hai chiếc xe, đến gần với đoàn xe của Tịch Phong Hàn.
Trái tim của Hỏa Hỏa như bị xiết chặt lại, tình cảnh hiện nay vô cùng hổn loạn, thân phận của Phi Vũ vẫn còn chưa bại lộ, nếu anh chà trộn và người dân núp trong đoàn xe của Tịch Phong Hàn, thừa cơ ra tay lại thì thôi rồi.
Hỏa Hỏa cũng vội chạy xuống xe, mục tiêu của Phi Vũ chỉ là đoàn xe của Tịch Phong Hàn, anh không hề đẻ ý đến, cô gái núp phía sau.
Hỏa Hỏa núp xéo xéo đằng sau của chiếc xe sau lưng của Phi Vũ, thấy anh đã tiến đến gần phạm vi bảo vệ của Tịch Phong Hàn, Hỏa Hỏa cắn răng, cô đá mạnh một phác lên người Phi Vũ, Phi Vũ né ra, đột nhiên súng trên tay trái của cô rớt xuống, trượt ra vài mét.
Phi Vũ quay đầu, súng của anh đã chỉ thẳng vào Hỏa Hỏa, cô nhìn chằm chằm anh ấy, “Em muốn chết à.”
Hỏa Hỏa nhìn anh ấy, cô không dám chắc là anh có dám nổ súng không.
Cũng vào lúc này, đằng sau chiếc xe, nhiều tiếng súng nổ lên.
Phi Vũ chần chừ vài giây, anh ấy vội né đi, còn Hỏa Hỏa thừa cơ núp vào bên dám hầm xe.
Đó là sự công kích này của hộ tống của Tịch Phong Hàn, họ phát hiện dưới đát có súng, họ phát hiện đằng sau còn có sát thủ đang ẩn núp, đương nhiên là không cho họ đến gần.
Hỏa Hỏa nhìn về hướng cây súng dưới đất, cô ấy thể hiện sự kiên định, không nghĩ ngợi gì lao ra, bàn tay nhỏ nhắn chộp lấy cây súng.
Lúc này, nhiều viên đạn bay đến, Hỏa Hỏa lăn trên mặt đất, cuối cùng cũng tránh sự công kích.
Trong tay cô thành công đoạt được cây súng ngắn.
Cô nhìn sang hông xe tải, đạn bay như vũ bão, đột nhiên trước kính buồng lái, có một luồng khói đen, đó là thuốc nổ, nơi ném chính là chỗ những người hộ tống và Tịch Phong Hàn.
Kế hoạch của Hắc Nguyên là dồn họ vào một chỗ, sau đó ném một quả bom có sực công phá mạnh trực tiếp tiêu diệt mục tiêu.
Hộ tống biết được là thuốc nổ, với tay nghề cao, lập tức áp Tịch Phong Hàn xuống dưới đất, lấy thân mình che cho sự công kích của thuốc nổ, bảo vệ cho sự an nguy của vị tổng thống quốc gia.
“Bùm...” một tiếng xung quanh như đều bị tàn phá dữ dội, tại chỗ núp của Hỏa Hỏa cũng cảm nhận được sự công phá dữ dội ấy, cũng vào lúc này, do sự công phá của thuốc nổ, Tịch Phong Hán đã mất đi hai người hộ tống.
Đôi tay nhuộm đầy máu cầm cây súng gục ngay bên chân của Tịch Phong Hàn, anh ấy quỳ nửa người, hai mắt nhắm lại, tay anh cầm súng trên tay, sắc mặt vô cùng đau đớn.
“Ngài tổng thống, xin ngài hợp tác.” Người hộ tống vội kéo anh dậy, đi về phía trước.
Còn lại sáu người hộ tống vây thành một vòng, bảo vệ anh ấy ở giữa, đồng thời không ngừng công hai bên hong xe tải, để tạo thành một đường đi.
Hai chiếc xe leo núi hình thành nên phạm vi an toàn, người hộ tống bảo vê Tịch
Phong Hàn vào bên trong, Tịch Phong Hàn bước vào, đột ngột không có một sự báo trước nào, anh ấy thấy bóng của một người, Hỏa Hỏa tránh không kịp, cô và anh đã nhìn thấy mặt nhau.
Tịch Phong Hàn cầm chặt súng trong tay, anh ấy cắn răng nhìn cô gái với đầy thù hận, ánh mắt ấy đã không còn tình cảm gì, súng trong tay anh trực tiếp chỉ vào cô.
Hỏa Hỏa nín thở, vào lúc này, cô ấy nhìn thấy có một bóng người xuất hiện sau chiếc xe, không sớm không muộn, cô giơ súng lên.
Khi cô giơ lên, Phi Vũ bỗng xuất hiện.
Hai tiếng súng vang lên.
Cùng một lúc.
Đạn từ cây súng trong tay của Tịch Phong Hàn bay ra đánh trúng xương quai xanh của Hỏa Hỏa, đạn từ cây súng trong tay của Hỏa Hỏa bay ra chính xác đánh trúng tim của Phi Vũ, nhưng súng của Phi Vũ lại chỉ trực tiếp vào Tịch Phong Hàn, nhưng anh ấy chưa kịp lên cồi, anh ấy banh to mắt, chết không can tâm mà nhìn về phía Hỏa Hỏa.
/1503
|