Trong đầu Diệp Tiểu Thi toàn là bóng người ban nãy, cô có dự cảm mãnh liệt rằng đó là Lý Nhã, vừa nãy cô ta đứng quay lưng lại với cô nên mới không nhìn thấy cô.
Lẽ nào bạn trai của Lý Nhã chính là gã đàn ông khốn nạn này? Diệp Tiểu Thi bỗng trở lên kích động, cô cũng không dám chắc chắn đó là Lý Nhã, cô nghĩ một lát sau đó bước tới vị trí cất túi của mình, lấy điện thoại cho vào túi áo.
Lúc này, Lam Ca bước xuống lầu, ánh mặt anh lạnh lùng nhìn cô gái đang đứng ở đại sảnh dưới lầu, vốn dĩ định giữ cô ta lại hành hạ cô ta để xả hận, nhưng vừa nãy phản ứng của Tiểu Thi khiến anh từ bỏ ý định này.
"Cô không cần phải ở lại đây nữa, đi đi, chỗ tôi không cần người giúp việc." Lam Ca lạnh lùng lên tiếng, chỉ muốn đuổi kẻ chướng mắt này đi.
Diệp Tiểu Thi đã chuẩn bị tinh thần làm việc ở đây, lúc này nghe anh nói vậy cô bất giác nổi giận, cô giơ tay chống hông, phẫn nộ nói: "Anh nói vậy là có ý gì? Anh chơi tôi sao? Anh biết tôi tới đây một chuyên phải tốn bao nhiêu tiền lộ phí không?"
Mặc dù tiền xe bus chưa tới mười tệ nhưng cũng đã lãng phí biểu cảm một ngày của cô, lẽ nào nói không cho cô làm là không cho cô làm sao?
"Vậy cô muốn sao?" Lam Ca nheo mắt, mỉa mai nhìn cô.
"Tôi muốn sao, được, tôi có thể đi, nhưng anh phải trả tôi tiền công một ngày nếu không tôi sẽ không đi." Diệp Tiểu Thi thực sự rất giận, cô đâu phải người hầu kẻ hạ thật sự, anh gọi tới là tới anh đuổi đi là đi?
Nếu như là những chủ nhà khác cô cũng không giận thế này, đáng tiếc người đàn ông này ngay từ đầu đã có ý định hành hạ cô, bây giờ nói không chừng là đang đùa giỡn với cô.
Vì thế cô cảm thấy vô cùng phẫn nộ, cho dù cô chỉ là một người dân nhỏ bé, anh ta là người giàu có cao quý thì cũng không thể ức hiếp cô như vậy được.
Lam Ca nheo mắt: "Nếu nói như vậy, từ khi cô ra khỏi nhà tới bây giờ, làm việc chưa tới ba giờ đồng hồ, tôi cũng phải trả cô một ngày lương?"
"Còn cả tiền bồi thường tổn thương tinh thần của tôi nữa, nói chung, tôi sẽ không để anh tùy ý đùa giỡn vậy đâu." Diệp Tiểu Thi không muốn thỏa hiệp.
Trên lầu hai, Lý Nhã nấp ở góc tường nghe trộm Diệp Tiểu Thi và Lam Ca tranh cãi, cô bất giác mỉm cười, không ngờ Diệp Tiểu Thi và Lam Ca lại thù hận đối phương tới vậy, đúng là một việc tốt.
Dường như tới ông trời cũng đang giúp cô, bây giờ Lam Ca chắc chắn sẽ rất giận dữ, sau này sẽ không thuê lại Diệp Tiểu Thi tới đây nữa.
Tuy nhiên Diệp Tiểu Thi như vậy cũng là lần đầu tiên Lý Nhã nhìn thấy, rõ ràng cô ta là người có tính khí ôn hòa, bỗng nhiên Lý Nhã chợt nhớ ra một việc, lẽ nào người đàn ông này chính là người vu oan cho cô ta ăn trộm đồng hồ? Tên khốn mà cô ta nói chính là Lam Ca?
Trong lòng Lý Nhã càng vui mừng hơn.
Dưới lầu, Lam Ca lạnh lùng lên tiếng: "Cô đúng là một kẻ tham lam, được, tôi cũng không thiếu mấy đồng tiền này, tôi cho cô là được chứ gì."
Diệp Tiểu Thi thấy anh ta không đôi co nữa lại còn cho tiền, cô chỉ cắn môi, nghĩ tới việc anh ta cho rằng cô là người tham lam, trong lòng cô không hề dễ chịu, cô không phải là người như vậy.
Nhưng không biết tại sao, gặp phải người đàn ông này cô không có cách nào làm người tốt được, cô sẽ lập tức biến thành một người xấu.
Đúng là kiếp trước đã nợ anh ta, nói không chừng kiếp trước anh ta đã chết trong tay cô.
Vì thế kiếp này từ sau khi cô gặp phải anh ta, lập tức tai họa liên miên.
Lam Ca nho nhã lấy từ trong ví ra một xấp đô la, anh không đếm mà bước thẳng tới trước mặt Diệp Tiểu Thi, Diệp Tiểu Thi thấy anh ta cầm nhiều tiền tới vậy, sửng sốt vài giây, cô bỗng không muốn lấy nữa.
Dù cô có nghèo thế nào đi chăng nữa cũng không muốn lấy tiền của anh ta, vừa nãy cô chỉ là nóng giận muốn tranh cãi thiệt hơn, khi anh ta thực sự lấy tiền ra, trong lòng cô rất kháng cự.
Lam Ca cầm một xấp tiền thái độ cao ngạo đứng trước mặt cô: "Cầm đi, thứ tôi không thiếu nhất chính là tiền, gặp phải người làm như cô, tôi cũng xem như xui xẻo."
Diệp Tiểu Thi nuốt nước miếng, nhìn xấp tiền này, chí ít cũng không dưới năm nghìn đô! Nhưng cô không thể lấy, cô không phải người tham lam!
Diệp Tiểu Thi cắn môi, quay mặt đi nói: "Thôi, tôi không cần nữa."
"Cô không cần nữa!" Lam Ca bỗng nhét tiền vào tay cô, Diệp Tiểu Thi giật mình sợ hãi, rút tay ra, còn Lam Ca thì để tiền rơi đầy mặt đất.
Diệp Tiểu Thi không nhìn thấy anh buông tay ra, tưởng rằng anh cô tình vứt tiền trên mặt đất cho cô nhặt, cô giận dữ đỏ mặt: "Anh..."
"Là cô không cầm chắc, chỗ tiền này là của cô, nhặt rồi đi đi!" Lam Ca đột nhiên không muốn tranh cãi với cô nữa, đặc biệt là khi thấy tiền rơi đầy mặt đất, anh cũng giật mình.
Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ dùng tiền để sỉ nhục người khác, tình huống ban nãy anh cũng không cố ý, chỉ là khi anh buông tay thì cô rút tay ra, nên mới khiến tiền rơi xuống đất.
Khóe mắt Diệp Tiểu Thi đỏ hoe, anh ta sỉ nhục người khác quá đáng! Có tiền lợi hại lắm sao? Cô có nghèo đi chăng nữa cũng không nhặt tiền trên mặt đất, cô thực sự rất tức giận, rất phẫn nộ.
Có thể dễ dàng nhận thấy người cô đang run lên, Lam Ca nheo mắt đành lấy trong ví ra chỗ tiền còn lại đưa cho cô: "Trên mặt đất không cần nhặt nữa, tôi đưa cho cô tiền khác."
"Quỷ thèm lấy tiền của anh." Diệp Tiểu Thi hất tay anh ra, lao vào trong đại sảnh, chạy về phía cửa lớn.
Bên cạnh, quản gia của Lam Ca lắc đầu: "Thiếu gia, việc này tôi sẽ xử lý, cậu cũng đừng giận."Nói xong ông cúi người nhặt tiền trên mặt đất.
Lam Ca cũng cúi xuống nhặt từng tờ một lên, anh nhìn quản gia nheo mắt nói: "Vừa rồi tôi thực sự không cố ý vứt tiền ra đất."
Quản gia ngẩng đầu nhìn anh: "Thiếu gia, cậu hà tất phải so đo với một cô gái."
Lam Ca lúc này trong lòng cũng rất bực bội, đúng vậy! Tại sao anh lại so đo với cô gái này chứ? Mọi sự tức giận của anh đối với Diệp Tiểu Thi cũng tan biến, anh chỉ nghĩ sau này đừng gặp lại cô nữa!
Sau này cho dù gặp lại, anh cũng sẽ không có dây dưa gì với cô ta.
Trên lầu, Lý Nhã nghe thấy Diệp Tiểu Thi giận dữ bỏ đi, cô cũng hiếu kì, vội bước tới trước tay vịn nhìn xuống, chỉ thấy Lam Ca đang ngồi dưới đất, trên mặt đất vương vãi đầy tiền, nhìn thấy số tiền này mắt Lý Nhã lập tức vụt sáng.
Lam Ca nhiều tiền như vậy, sau này tiền của anh cô sẽ có một nửa, chỉ cần gả cho anh, còn sợ gì sau này không có tiền tiêu?
Lý Nhã nghĩ tới việc Diệp Tiểu Thi đã rời đi, cô cũng đã đói, không cần phải giả vờ gì nữa, cô cũng không muốn Lam Ca giận mình.
Lẽ nào bạn trai của Lý Nhã chính là gã đàn ông khốn nạn này? Diệp Tiểu Thi bỗng trở lên kích động, cô cũng không dám chắc chắn đó là Lý Nhã, cô nghĩ một lát sau đó bước tới vị trí cất túi của mình, lấy điện thoại cho vào túi áo.
Lúc này, Lam Ca bước xuống lầu, ánh mặt anh lạnh lùng nhìn cô gái đang đứng ở đại sảnh dưới lầu, vốn dĩ định giữ cô ta lại hành hạ cô ta để xả hận, nhưng vừa nãy phản ứng của Tiểu Thi khiến anh từ bỏ ý định này.
"Cô không cần phải ở lại đây nữa, đi đi, chỗ tôi không cần người giúp việc." Lam Ca lạnh lùng lên tiếng, chỉ muốn đuổi kẻ chướng mắt này đi.
Diệp Tiểu Thi đã chuẩn bị tinh thần làm việc ở đây, lúc này nghe anh nói vậy cô bất giác nổi giận, cô giơ tay chống hông, phẫn nộ nói: "Anh nói vậy là có ý gì? Anh chơi tôi sao? Anh biết tôi tới đây một chuyên phải tốn bao nhiêu tiền lộ phí không?"
Mặc dù tiền xe bus chưa tới mười tệ nhưng cũng đã lãng phí biểu cảm một ngày của cô, lẽ nào nói không cho cô làm là không cho cô làm sao?
"Vậy cô muốn sao?" Lam Ca nheo mắt, mỉa mai nhìn cô.
"Tôi muốn sao, được, tôi có thể đi, nhưng anh phải trả tôi tiền công một ngày nếu không tôi sẽ không đi." Diệp Tiểu Thi thực sự rất giận, cô đâu phải người hầu kẻ hạ thật sự, anh gọi tới là tới anh đuổi đi là đi?
Nếu như là những chủ nhà khác cô cũng không giận thế này, đáng tiếc người đàn ông này ngay từ đầu đã có ý định hành hạ cô, bây giờ nói không chừng là đang đùa giỡn với cô.
Vì thế cô cảm thấy vô cùng phẫn nộ, cho dù cô chỉ là một người dân nhỏ bé, anh ta là người giàu có cao quý thì cũng không thể ức hiếp cô như vậy được.
Lam Ca nheo mắt: "Nếu nói như vậy, từ khi cô ra khỏi nhà tới bây giờ, làm việc chưa tới ba giờ đồng hồ, tôi cũng phải trả cô một ngày lương?"
"Còn cả tiền bồi thường tổn thương tinh thần của tôi nữa, nói chung, tôi sẽ không để anh tùy ý đùa giỡn vậy đâu." Diệp Tiểu Thi không muốn thỏa hiệp.
Trên lầu hai, Lý Nhã nấp ở góc tường nghe trộm Diệp Tiểu Thi và Lam Ca tranh cãi, cô bất giác mỉm cười, không ngờ Diệp Tiểu Thi và Lam Ca lại thù hận đối phương tới vậy, đúng là một việc tốt.
Dường như tới ông trời cũng đang giúp cô, bây giờ Lam Ca chắc chắn sẽ rất giận dữ, sau này sẽ không thuê lại Diệp Tiểu Thi tới đây nữa.
Tuy nhiên Diệp Tiểu Thi như vậy cũng là lần đầu tiên Lý Nhã nhìn thấy, rõ ràng cô ta là người có tính khí ôn hòa, bỗng nhiên Lý Nhã chợt nhớ ra một việc, lẽ nào người đàn ông này chính là người vu oan cho cô ta ăn trộm đồng hồ? Tên khốn mà cô ta nói chính là Lam Ca?
Trong lòng Lý Nhã càng vui mừng hơn.
Dưới lầu, Lam Ca lạnh lùng lên tiếng: "Cô đúng là một kẻ tham lam, được, tôi cũng không thiếu mấy đồng tiền này, tôi cho cô là được chứ gì."
Diệp Tiểu Thi thấy anh ta không đôi co nữa lại còn cho tiền, cô chỉ cắn môi, nghĩ tới việc anh ta cho rằng cô là người tham lam, trong lòng cô không hề dễ chịu, cô không phải là người như vậy.
Nhưng không biết tại sao, gặp phải người đàn ông này cô không có cách nào làm người tốt được, cô sẽ lập tức biến thành một người xấu.
Đúng là kiếp trước đã nợ anh ta, nói không chừng kiếp trước anh ta đã chết trong tay cô.
Vì thế kiếp này từ sau khi cô gặp phải anh ta, lập tức tai họa liên miên.
Lam Ca nho nhã lấy từ trong ví ra một xấp đô la, anh không đếm mà bước thẳng tới trước mặt Diệp Tiểu Thi, Diệp Tiểu Thi thấy anh ta cầm nhiều tiền tới vậy, sửng sốt vài giây, cô bỗng không muốn lấy nữa.
Dù cô có nghèo thế nào đi chăng nữa cũng không muốn lấy tiền của anh ta, vừa nãy cô chỉ là nóng giận muốn tranh cãi thiệt hơn, khi anh ta thực sự lấy tiền ra, trong lòng cô rất kháng cự.
Lam Ca cầm một xấp tiền thái độ cao ngạo đứng trước mặt cô: "Cầm đi, thứ tôi không thiếu nhất chính là tiền, gặp phải người làm như cô, tôi cũng xem như xui xẻo."
Diệp Tiểu Thi nuốt nước miếng, nhìn xấp tiền này, chí ít cũng không dưới năm nghìn đô! Nhưng cô không thể lấy, cô không phải người tham lam!
Diệp Tiểu Thi cắn môi, quay mặt đi nói: "Thôi, tôi không cần nữa."
"Cô không cần nữa!" Lam Ca bỗng nhét tiền vào tay cô, Diệp Tiểu Thi giật mình sợ hãi, rút tay ra, còn Lam Ca thì để tiền rơi đầy mặt đất.
Diệp Tiểu Thi không nhìn thấy anh buông tay ra, tưởng rằng anh cô tình vứt tiền trên mặt đất cho cô nhặt, cô giận dữ đỏ mặt: "Anh..."
"Là cô không cầm chắc, chỗ tiền này là của cô, nhặt rồi đi đi!" Lam Ca đột nhiên không muốn tranh cãi với cô nữa, đặc biệt là khi thấy tiền rơi đầy mặt đất, anh cũng giật mình.
Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ dùng tiền để sỉ nhục người khác, tình huống ban nãy anh cũng không cố ý, chỉ là khi anh buông tay thì cô rút tay ra, nên mới khiến tiền rơi xuống đất.
Khóe mắt Diệp Tiểu Thi đỏ hoe, anh ta sỉ nhục người khác quá đáng! Có tiền lợi hại lắm sao? Cô có nghèo đi chăng nữa cũng không nhặt tiền trên mặt đất, cô thực sự rất tức giận, rất phẫn nộ.
Có thể dễ dàng nhận thấy người cô đang run lên, Lam Ca nheo mắt đành lấy trong ví ra chỗ tiền còn lại đưa cho cô: "Trên mặt đất không cần nhặt nữa, tôi đưa cho cô tiền khác."
"Quỷ thèm lấy tiền của anh." Diệp Tiểu Thi hất tay anh ra, lao vào trong đại sảnh, chạy về phía cửa lớn.
Bên cạnh, quản gia của Lam Ca lắc đầu: "Thiếu gia, việc này tôi sẽ xử lý, cậu cũng đừng giận."Nói xong ông cúi người nhặt tiền trên mặt đất.
Lam Ca cũng cúi xuống nhặt từng tờ một lên, anh nhìn quản gia nheo mắt nói: "Vừa rồi tôi thực sự không cố ý vứt tiền ra đất."
Quản gia ngẩng đầu nhìn anh: "Thiếu gia, cậu hà tất phải so đo với một cô gái."
Lam Ca lúc này trong lòng cũng rất bực bội, đúng vậy! Tại sao anh lại so đo với cô gái này chứ? Mọi sự tức giận của anh đối với Diệp Tiểu Thi cũng tan biến, anh chỉ nghĩ sau này đừng gặp lại cô nữa!
Sau này cho dù gặp lại, anh cũng sẽ không có dây dưa gì với cô ta.
Trên lầu, Lý Nhã nghe thấy Diệp Tiểu Thi giận dữ bỏ đi, cô cũng hiếu kì, vội bước tới trước tay vịn nhìn xuống, chỉ thấy Lam Ca đang ngồi dưới đất, trên mặt đất vương vãi đầy tiền, nhìn thấy số tiền này mắt Lý Nhã lập tức vụt sáng.
Lam Ca nhiều tiền như vậy, sau này tiền của anh cô sẽ có một nửa, chỉ cần gả cho anh, còn sợ gì sau này không có tiền tiêu?
Lý Nhã nghĩ tới việc Diệp Tiểu Thi đã rời đi, cô cũng đã đói, không cần phải giả vờ gì nữa, cô cũng không muốn Lam Ca giận mình.
/1503
|