Khoảng tám giờ, trên bãi cỏ ngoài dinh thự vọng lại tiếng bé gái cười khanh khách. Cung Vũ Ninh một tuổi hai tháng loạng choạng chạy trên bãi cỏ, đuổi theo Cung Vũ Trạch đá bóng, vô cùng vui vẻ.
Chân tuy ngắn nhưng chạy rất nhanh, mái tóc ngắn chấm vai đen nhánh kết hợp với gương mặt xinh xắn đáng yêu khiến cô nhóc giống như một thiên thần nhỏ. Cung Vũ Trạch vô cùng quan tâm và yêu thương em, cậu nhóc cũng rất kiên nhẫn chơi với cô em gái vẫn chưa hiểu gì này. Cậu đá bóng tới gần chân em, dạy em phải đá ra sao, còn cô nhóc thì cười khanh khách, Quả Bóng nhỏ trước đây giờ đã không còn là cún con nữa mà đã biến thành một con chó lớn rất to khỏe, vô cùng oai vệ.
Nhưng nó tuyệt đối không làm bị thương hai chủ nhân nhỏ của mình, nó đứng bên cạnh, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu chủ và cô chủ.
Tối qua Trình Ly Nguyệt mệt lả, vì thế ngủ tới tận tầm chín giờ mới cùng Cung Dạ Tiêu đi ăn sáng, cô cầm một cốc sữa ra bãi cỏ, nhìn hai đứa con đang nô đùa vui vẻ, ánh mắt cô ngập tràn tình yêu thương.
"Mami, mami..." Cô bé lập tức đi tới chỗ cô sau đó nhón mũi chân lên muốn uống sữa trong cốc, Trình Ly Nguyệt cho con gái nhỏ uống, thời gian ở bên cạnh các con đều rất vui vẻ, thoải mái, trong lòng không hề có tạp niệm.
Cô bé uống nửa cốc sữa lại có sức chạy về phía anh trai xem bóng, có người giúp việc giúp Trình Ly Nguyệt dọn cốc đi, Trình Ly Nguyệt bước tới chỗ hai con, tận hưởng buổi sáng vui vẻ.
Trong biệt thự của Lam Ca, Lam Ca đang chuẩn bị một chiếc xe việt dã vô cùng tiên tiến, anh và Diệp Tiểu Thi định đi du lịch. Lần này Lam Ca không định dẫn theo vệ sĩ và người giúp việc, anh hi vọng có thể ở bên Diệp Tiểu Thi bồi dưỡng tình cảm.
Diệp Tiểu Thi cũng không còn oán hận anh, càng không trách anh nữa, đặc biệt là khi Diệp Tiểu Thi biết chiếc đồng hồ trên tay anh là của ông anh để lại cho anh, cô có thể hiểu được nguyên nhân khiến anh nổi giận.
Bây giờ cô và Lam Ca bắt đầu ở bên nhau như bạn bè, nhưng nói là tình yêu thì không phải bởi cô không phải người dễ bị trúng tiếng sét ái tình với những anh chàng đẹp trai.
Về mặt tình cảm, cô rất non nớt và dè dặt, cô nhất định phải hiểu rõ một người sau đó mới thử đi yêu anh ta.
Cô vẫn chưa thực sự hiểu tính cách và con người Lam Ca, mặc dù cô biết cuộc đời mình chắc chắn phải ở bên người đàn ông này.
Khi thu dọn hành lý, Lam Ca nói với cô gái mặc đồ thể thao bên cạnh mình: "Tất cả đều đã OK rồi, chúng ta có thể xuất phát!"
"Vâng!" Diệp Tiểu Thi gật đầu, ngồi vào ghế lái phụ.
Lam Ca mặc trang phục du lịch màu xám khỏe khoắn, kết hợp với dáng người cao lớn, gương mặt vô cùng anh tuấn, đây tuyệt đối là một người đàn ông khiến các cô gái không thể nào kháng cự được.
Khi xe chạy ra khỏi biệt thự, tâm trạng của Diệp Tiểu Thi cũng lập tức trở lên thư thái, dễ chịu. Từ sau khi ông qua đời, cô luôn cố gắng tìm việc làm, muốn để mình có thể sống tốt hơn một chút, vì thế đã lâu lắm rồi cô không được thư giãn thế này.
Mái tóc dài của Diệp Tiểu Thi buông xõa khiến gương mặt trái xoan của cô càng trở lên tinh tế, trắng ngần, cô có một đôi mắt rất đẹp, trong trẻo và sáng ngời như thể một hồ nước trong veo.
Khi cười đôi mắt đó lại giống như một vầng trăng, sáng lấp lánh, vô cùng lôi cuốn.
Trạm dừng chân đầu tiên của họ là một ngôi chùa cổ rất nổi tiếng ở vùng ngoại ô, nghe nói tới đây thắp hương bái phật sẽ rất linh nghiệm, Lam Ca là người phương tây, mặc dù không mê tín nhưng cũng rất hứng thú với văn hóa phương đông.
Lái xe xuất phát, đi đường mất hơn hai giờ đồng hồ, buổi trưa tới nơi, họ quyết định tìm một nhà hàng gần đó để ăn cơm, thời gian sau đó sẽ đi thăm quan ngôi chùa.
Quanh đây không giống như trung tâm thành phố, bốn bề có nhà hàng cao cấp, ở nơi này chỉ có nhà hàng bình thường và tiệm vỉa hè, vì thế Lam Ca nhất định phải thích ứng với cuộc sống của những người bình thường.
Đại thiếu gia như anh từ nhỏ tới lớn đều có vô số người phục vụ, vì thế anh vô cùng hào hứng và mong đợi quá trình cùng Diệp Tiểu Thi trải nghiệm cuộc sống.
Diệp Tiểu Thi tìm được một nhà hàng món Hoa không tồi, cô liền dẫn anh vào, hôm nay là cuối tuần, rất nhiều sinh viên và nhân viên văn phòng trẻ tuổi tới đây du lịch thư giãn, buổi trưa trong nhà hàng khách rất đông đúc.
Một nữ nhân viên phục vụ trẻ tuổi bước tới tiếp đón: "Cho hỏi anh chị đi mấy người vậy?"
"Hai người." Diệp Tiểu Thi trả lời, nữ nhân viên phục vụ đưa mắt nhìn cô nhưng khi nhìn sang người đàn ông bên cạnh cô, nước da ngăm đen của cô ấy cũng hơi ửng đỏ, một anh chàng người lai đẹp trai.
Nhân viên phục vụ dẫn họ tới bàn dành cho hai người, Lam Ca đặt ba lô xuống, khi anh quan sát nhà hàng, anh không hề biết các cô gái xung quanh cũng đang nhìn anh, ánh mắt hoặc kinh ngạc hoặc khen ngợi hoặc trầm trồ, tất cả đều là vì anh.
Hơn nữa còn có một vài cô gái lập tức chụp lén, kích động gửi vào các group bạn bè.
Có một vài cô gái gửi hình lên weibo và diễn đàn không tới vài giây đã được không ít người theo dõi và nhấn like, Diệp Tiểu Thi cũng trở thành đối tượng khiến các cô gái ngưỡng mộ, đố kị, hận.
Có một cô gái bạo dạn ngồi xuống bên Diệp Tiểu Thi, tưởng Lam Ca là người nước ngoài không biết tiếng Hoa, lập tức ngưỡng mộ nhìn Diệp Tiểu Thi nói: "Tiểu thư, đây là bạn trai cô sao? Đẹp trai quá!"
Diệp Tiểu Thi thẹn thùng đỏ mặt, Lam Ca đâu phải bạn trai cô?
Khi cô đang định lắc đầu thì giọng nam trầm phát âm rất chuẩn trả lời cô gái đó: "Vâng! Tôi là bạn trai cô ấy."
Cô gái kia lập tức xấu hổ đỏ mặt, cô thực sự không ngờ rằng anh chàng đẹp trai này biết nói tiếng Hoa, lại còn nói rất chuẩn và giọng nói rất hay.
Diệp Tiểu Thi hơi mở tròn mắt, dở khóc dở cười nhìn Lam Ca, anh ấy thừa nhận cũng tùy tiện quá!
"Hai người thật xứng đôi!" Cô gái kia khen một câu, không dám hỏi lung tung nữa.
Khi ăn cơm, Lam Ca cũng không kén chọn, Diệp Tiểu Thi có gọi món ít cay, hai người ăn xong mới là mười hai rưỡi, lúc này khách vào thăm chùa không đông, hai người bắt đầu đi thăm quan.
Lam Ca cầm máy ảnh đeo trước ngực đi chụp phong cảnh, chụp mãi chụp mãi bỗng quay sang nhìn cô gái bên cạnh, ống kính của anh lập tức hướng thẳng về Diệp Tiểu Thi, chụp lại gương mặt nghiêng xinh đẹp của cô, Diệp Tiểu Thi phát hiện ra liền bối rối vội vàng che mặt: "Đừng chụp em, em chụp hình rất xấu."
Lam Ca nhanh chóng chụp nhanh một tấm sau đó phản bác: "Xấu đâu mà xấu, rất đẹp mà!"
"Thật sao?" Diệp Tiểu Thi lập tức bước tới cạnh anh, kiễng chân lên nhìn, Lam Ca phóng to ra cho cô xem, hình chụp rất có cảm giác nghệ thuật.
Diệp Tiểu Thi lập tức vui mừng nói với anh: "Gửi tấm này sang cho em."
Lam Ca cười nói: "Yên tâm, anh sẽ chụp cho em những tấm hình thật đẹp."
Diệp Tiểu Thi mỉm cười: "Không được chụp xấu đâu đấy."
"Người đẹp sao có thể chụp xấu được." Lam Ca trả lời. Nghe vậy, Diệp Tiểu Thư thực sự vui mừng!
Chân tuy ngắn nhưng chạy rất nhanh, mái tóc ngắn chấm vai đen nhánh kết hợp với gương mặt xinh xắn đáng yêu khiến cô nhóc giống như một thiên thần nhỏ. Cung Vũ Trạch vô cùng quan tâm và yêu thương em, cậu nhóc cũng rất kiên nhẫn chơi với cô em gái vẫn chưa hiểu gì này. Cậu đá bóng tới gần chân em, dạy em phải đá ra sao, còn cô nhóc thì cười khanh khách, Quả Bóng nhỏ trước đây giờ đã không còn là cún con nữa mà đã biến thành một con chó lớn rất to khỏe, vô cùng oai vệ.
Nhưng nó tuyệt đối không làm bị thương hai chủ nhân nhỏ của mình, nó đứng bên cạnh, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu chủ và cô chủ.
Tối qua Trình Ly Nguyệt mệt lả, vì thế ngủ tới tận tầm chín giờ mới cùng Cung Dạ Tiêu đi ăn sáng, cô cầm một cốc sữa ra bãi cỏ, nhìn hai đứa con đang nô đùa vui vẻ, ánh mắt cô ngập tràn tình yêu thương.
"Mami, mami..." Cô bé lập tức đi tới chỗ cô sau đó nhón mũi chân lên muốn uống sữa trong cốc, Trình Ly Nguyệt cho con gái nhỏ uống, thời gian ở bên cạnh các con đều rất vui vẻ, thoải mái, trong lòng không hề có tạp niệm.
Cô bé uống nửa cốc sữa lại có sức chạy về phía anh trai xem bóng, có người giúp việc giúp Trình Ly Nguyệt dọn cốc đi, Trình Ly Nguyệt bước tới chỗ hai con, tận hưởng buổi sáng vui vẻ.
Trong biệt thự của Lam Ca, Lam Ca đang chuẩn bị một chiếc xe việt dã vô cùng tiên tiến, anh và Diệp Tiểu Thi định đi du lịch. Lần này Lam Ca không định dẫn theo vệ sĩ và người giúp việc, anh hi vọng có thể ở bên Diệp Tiểu Thi bồi dưỡng tình cảm.
Diệp Tiểu Thi cũng không còn oán hận anh, càng không trách anh nữa, đặc biệt là khi Diệp Tiểu Thi biết chiếc đồng hồ trên tay anh là của ông anh để lại cho anh, cô có thể hiểu được nguyên nhân khiến anh nổi giận.
Bây giờ cô và Lam Ca bắt đầu ở bên nhau như bạn bè, nhưng nói là tình yêu thì không phải bởi cô không phải người dễ bị trúng tiếng sét ái tình với những anh chàng đẹp trai.
Về mặt tình cảm, cô rất non nớt và dè dặt, cô nhất định phải hiểu rõ một người sau đó mới thử đi yêu anh ta.
Cô vẫn chưa thực sự hiểu tính cách và con người Lam Ca, mặc dù cô biết cuộc đời mình chắc chắn phải ở bên người đàn ông này.
Khi thu dọn hành lý, Lam Ca nói với cô gái mặc đồ thể thao bên cạnh mình: "Tất cả đều đã OK rồi, chúng ta có thể xuất phát!"
"Vâng!" Diệp Tiểu Thi gật đầu, ngồi vào ghế lái phụ.
Lam Ca mặc trang phục du lịch màu xám khỏe khoắn, kết hợp với dáng người cao lớn, gương mặt vô cùng anh tuấn, đây tuyệt đối là một người đàn ông khiến các cô gái không thể nào kháng cự được.
Khi xe chạy ra khỏi biệt thự, tâm trạng của Diệp Tiểu Thi cũng lập tức trở lên thư thái, dễ chịu. Từ sau khi ông qua đời, cô luôn cố gắng tìm việc làm, muốn để mình có thể sống tốt hơn một chút, vì thế đã lâu lắm rồi cô không được thư giãn thế này.
Mái tóc dài của Diệp Tiểu Thi buông xõa khiến gương mặt trái xoan của cô càng trở lên tinh tế, trắng ngần, cô có một đôi mắt rất đẹp, trong trẻo và sáng ngời như thể một hồ nước trong veo.
Khi cười đôi mắt đó lại giống như một vầng trăng, sáng lấp lánh, vô cùng lôi cuốn.
Trạm dừng chân đầu tiên của họ là một ngôi chùa cổ rất nổi tiếng ở vùng ngoại ô, nghe nói tới đây thắp hương bái phật sẽ rất linh nghiệm, Lam Ca là người phương tây, mặc dù không mê tín nhưng cũng rất hứng thú với văn hóa phương đông.
Lái xe xuất phát, đi đường mất hơn hai giờ đồng hồ, buổi trưa tới nơi, họ quyết định tìm một nhà hàng gần đó để ăn cơm, thời gian sau đó sẽ đi thăm quan ngôi chùa.
Quanh đây không giống như trung tâm thành phố, bốn bề có nhà hàng cao cấp, ở nơi này chỉ có nhà hàng bình thường và tiệm vỉa hè, vì thế Lam Ca nhất định phải thích ứng với cuộc sống của những người bình thường.
Đại thiếu gia như anh từ nhỏ tới lớn đều có vô số người phục vụ, vì thế anh vô cùng hào hứng và mong đợi quá trình cùng Diệp Tiểu Thi trải nghiệm cuộc sống.
Diệp Tiểu Thi tìm được một nhà hàng món Hoa không tồi, cô liền dẫn anh vào, hôm nay là cuối tuần, rất nhiều sinh viên và nhân viên văn phòng trẻ tuổi tới đây du lịch thư giãn, buổi trưa trong nhà hàng khách rất đông đúc.
Một nữ nhân viên phục vụ trẻ tuổi bước tới tiếp đón: "Cho hỏi anh chị đi mấy người vậy?"
"Hai người." Diệp Tiểu Thi trả lời, nữ nhân viên phục vụ đưa mắt nhìn cô nhưng khi nhìn sang người đàn ông bên cạnh cô, nước da ngăm đen của cô ấy cũng hơi ửng đỏ, một anh chàng người lai đẹp trai.
Nhân viên phục vụ dẫn họ tới bàn dành cho hai người, Lam Ca đặt ba lô xuống, khi anh quan sát nhà hàng, anh không hề biết các cô gái xung quanh cũng đang nhìn anh, ánh mắt hoặc kinh ngạc hoặc khen ngợi hoặc trầm trồ, tất cả đều là vì anh.
Hơn nữa còn có một vài cô gái lập tức chụp lén, kích động gửi vào các group bạn bè.
Có một vài cô gái gửi hình lên weibo và diễn đàn không tới vài giây đã được không ít người theo dõi và nhấn like, Diệp Tiểu Thi cũng trở thành đối tượng khiến các cô gái ngưỡng mộ, đố kị, hận.
Có một cô gái bạo dạn ngồi xuống bên Diệp Tiểu Thi, tưởng Lam Ca là người nước ngoài không biết tiếng Hoa, lập tức ngưỡng mộ nhìn Diệp Tiểu Thi nói: "Tiểu thư, đây là bạn trai cô sao? Đẹp trai quá!"
Diệp Tiểu Thi thẹn thùng đỏ mặt, Lam Ca đâu phải bạn trai cô?
Khi cô đang định lắc đầu thì giọng nam trầm phát âm rất chuẩn trả lời cô gái đó: "Vâng! Tôi là bạn trai cô ấy."
Cô gái kia lập tức xấu hổ đỏ mặt, cô thực sự không ngờ rằng anh chàng đẹp trai này biết nói tiếng Hoa, lại còn nói rất chuẩn và giọng nói rất hay.
Diệp Tiểu Thi hơi mở tròn mắt, dở khóc dở cười nhìn Lam Ca, anh ấy thừa nhận cũng tùy tiện quá!
"Hai người thật xứng đôi!" Cô gái kia khen một câu, không dám hỏi lung tung nữa.
Khi ăn cơm, Lam Ca cũng không kén chọn, Diệp Tiểu Thi có gọi món ít cay, hai người ăn xong mới là mười hai rưỡi, lúc này khách vào thăm chùa không đông, hai người bắt đầu đi thăm quan.
Lam Ca cầm máy ảnh đeo trước ngực đi chụp phong cảnh, chụp mãi chụp mãi bỗng quay sang nhìn cô gái bên cạnh, ống kính của anh lập tức hướng thẳng về Diệp Tiểu Thi, chụp lại gương mặt nghiêng xinh đẹp của cô, Diệp Tiểu Thi phát hiện ra liền bối rối vội vàng che mặt: "Đừng chụp em, em chụp hình rất xấu."
Lam Ca nhanh chóng chụp nhanh một tấm sau đó phản bác: "Xấu đâu mà xấu, rất đẹp mà!"
"Thật sao?" Diệp Tiểu Thi lập tức bước tới cạnh anh, kiễng chân lên nhìn, Lam Ca phóng to ra cho cô xem, hình chụp rất có cảm giác nghệ thuật.
Diệp Tiểu Thi lập tức vui mừng nói với anh: "Gửi tấm này sang cho em."
Lam Ca cười nói: "Yên tâm, anh sẽ chụp cho em những tấm hình thật đẹp."
Diệp Tiểu Thi mỉm cười: "Không được chụp xấu đâu đấy."
"Người đẹp sao có thể chụp xấu được." Lam Ca trả lời. Nghe vậy, Diệp Tiểu Thư thực sự vui mừng!
/1503
|