“Vân Nhược, cố gắng hợp tác trị liệu đi! Bạn sẽ không sao đâu!” Trương Phương ôm cô ta thật chặt, “Mình biết thông tin bạn và ngài tổng thống thành hôn, bạn đem việc này nói với anh ta, anh ta nhất định sẽ tìm các biện pháp để chữa trị cho bạn, bạn sẽ không có việc gì đâu, mình còn chưa kịp đến chúc mừng bạn!”
Dương Vân Nhược quay người, ôm chặt người bạn tốt, cuối cùng không dấu được tâm trạng trong lòng, liền khóc lớn lên.
Sau khi khóc một trận, Dương Vân Nhược có một loại cảm giác như tim đã chết, nhưng, cô ta vẫn phải sống tiếp, cô ta đã đi cùng Trương Phương tiến hành các loại kiểm tra, mặc dù Trương Phương luôn tích cực an ủi cô ta, nhưng Dương Vân Nhược đối với bệnh máu trắng cũng không lạ gì, cho nên, trong lòng của cô ta càng thêm nặng nề.
Dương Vân Nhược khoảng ba giờ chiều, nhận được điện thoại của cha mẹ, gọi cô ta về nhà, để chuẩn đi đến nhà họ Tịch.
Với sắc mặt tái nhợt của Dương Vân Nhược nghe lời của cha mẹ liền đi về nhà, việc này cô ta không nói cho cha mẹ biết, cô ta mặc một chiếc váy đặt sẵn, ngồi vào chiếc xe của cha mẹ, đi thẳng đến nhà họ Tịch.
Lúc này nhà họ Tịch, sớm đã rất náo nhiệt rồi, trong sảnh lớn rộng lớn, đặt hai bộ bàn ghế màu vàng, đến có mười tám vị, cha con Chiến Tây Dương, vợ chồng Trình Ly Nguyệt, vợ chồng Cung Thánh Dương cũng đều mời đến, mà bên nhà họ Dương, trừ gia đình ba người của Dương Vân Nhược ra, còn có hai người chú của cô ta.
Lần này không có mời người của giới chính trị, đơn thuần chỉ là người hai nhà ăn cơm cùng nhau.
Tịch Phong Hàn bốn giờ chiều đến nơi, chiếc xe của anh ta và Dương Vân Nhược, đến trước sau.
Tịch Phong Hàn đích thân mở cửa xe cho người nhà họ Dương, như này làm cho bố mẹ nhà họ Dương cảm thấy được sủng ái mà ái ngại, nhìn con rể tương lai, đẹp trai cao to, khôi ngô tài giỏi, lại là Tổng thống của một nước, phần vui mừng này, không cần nói cũng nhìn rõ.
Tịch Phong Hàn đợi Dương Vân Nhược xuống xe, Dương Vân Nhược vừa bước xuống, Tịch Phong Hàn nhìn thấy ngón tay của cô ta dán một miếng băng vết thương, anh ta khẽ cau mày. “Sao lại bị thương rồi?”
“Không sao, không cận thận vô tình làm bị thương thôi.” Dương Vân Nhược có chút kinh hoảng rút tay lại, sợ anh ta phát hiện.
Tịch Phong Hàn còn giơ tay dùng bàn tay đỡ khung cửa xe, tránh cô ta khum người xuống xe bị cộc đầu vào đỉnh cửa.
Dương Vân Nhược cảm giác một tia ngọt ngòa, cô ta ngẩng đầu nhìn người đàn ông khôi ngô tuấn tú bên cạnh mình, chớp chớp mắt, đột nhiên cô ta không sợ hãi với loại bệnh đang trong người mình.
Bởi vì cô ta không hối tiếc khi đến cõi đời này, cô tra trở thành vợ sắp cưới của người đàn ông này, thành người cùng anh ta sánh vai ở bênh nhau.
Khi đi đến sảnh lớn, tay của Dương Vân Nhược đột nhiên kéo cánh tay của Tịch Phong Hàn, cô ta cảm giác rõ ràng cơ thể của Tịch Phong Hàn cứng đờ, Dương Vân Nhược lại cố chấp, kéo chặt anh ta, cho dù anh ta lúc đó thấy không thích hợp khi tiếp xúc thân mật của cô ta.
Trong sảnh lớn khách đã đến, nhìn một đôi người mới đi vào, Trình Ly Nguyệt dẫn đầu vỗ tay chúc phúc, trong nháy mắt, trong sảnh lớn, đồng loạt tiếng vỗ tay.
Tất cả mọi người, đều dùng nụ cười chúc mừng nhìn bọn họ đi vào.
Gò mã của Dương Vân Nhược hiện lên một chút đỏ mặt, giờ phút này, cô ta dường như có cảm giác giống như cùng anh ta đi vào hôn lễ vậy.
Ngồi trên ghế sô pha, Trình Ly Nguyệt quay đầu, và nhìn vào người đàn ông bên cạnh một cái, cười rất ngọt ngào, làm cho cô ta nhớ đến tâm trạng khi mình kết hôn, Cung Dạ Tiêu đưa tay khoác vào eo cô ta, nhẹ nhàng hôn vào mái tóc của cô ta.
Đến đây Dương Vân Nhược mới rút tay trên cổ tay của Tịch Phong Hàn, ngồi xuống bên cạnh của cha mẹ, ánh mắt của cô ta nâng lên, nhìn vào người đàn ông đối diện đang ngồi ở ghế sô pha, với ánh mắt nóng bỏng của cô ta nhìn anh ta.
Tịch Phong Hàn không có phát hiện, anh ta với Tổng thống trước Chiến lão gia đang nói chuyện, Chiến Tây Dương ôm Tiểu Vũ Ninh vào lòng, đang ở bên cạnh cùng người bạn nhỏ Cung Vũ Trạch chơi trò chơi, trọc cho đứa bé bếp bê đang ở trong lòng anh ta cười không dừng.
Cảnh này, nhìn vào trong mắt của Tịch phu nhân, làm cho nụ cười của cô ta cũng hiện rõ sự vui vẻ yên tâm.
Trong sân.
Yên lặng trên ghế sô pha ở sảnh lớn, ngồi đó là một thân hình mảnh mai, Hỏa Hỏa cổ tay đeo vòng, chống lên cằm, ngẩn người ngồi đó rất lâu, thậm trí đến cơm tối cô ta cũng quyên.
Cô ta biết, đêm nay là tiệc đính hôn của anh ta.
Anh ta đính hôn rồi, mà rất nhanh thôi, anh ta cũng sẽ kết hôn.
Trong tim có chút đau, nhưng cô ta không ghen tỵ với cô gái đó, bởi vì cô ta gặp qua người con gái đó, cô ta rất đẹp, tính cách cũng ôn hòa, ít nhất so với Bùi Mạn Lâm mà cô ta từng hầu hạ tốt hơn nhiều.
Cùng lúc, cũng so với cô ta tốt hơn nhiều.
Cô ta có bối cảnh chính trị, có lẽ sau này sẽ ở trong giới chính trị, có thể giúp đỡ anh ta, mà giống cô ta, cô ta việc có thể làm thay anh ta là, chỉ đứng bên cạnh anh ta, trở thành người bảo vệ anh ta.
Hỏa Hỏa tự giễu công môi lên, cười có chút hối tiếc.
Đột nhiên, trong ngực cô ta có chút bực bội, cô ta đột nhiên nhớ đến một người, cô ta cầm điện thoại lên, ấn gọi số điện thoại của Lăng Hi.
“A lô! Giản Hinh, có phải cô không?” lúc đó giọng nói của Lăng Hi phát ra, khẩu khí rất vui mừng.
“Là tôi, tôi lại mời anh ăn cơm nhé!” giọng nói của Hỏa Hỏa như mệnh lệnh.
“Bữa này tôi mời, cô ở đâu, tôi lập tức qua đó đón cô.”
“Gặp ở chỗ lần trước tôi xuống xe nhé!” Hỏa Hỏa không muốn anh ta biết, cô ta ở đây.
“Tại sao không để tôi đi đón cô? Tôi đi xe sẽ tiện hơn mà!”
“Không cần đâu! Tôi ra khỏi nhà rồi.” nói xong, Hỏa Hỏa cúp điện thoại.
Cô ta không ngờ đến, mình có duy nhất một người bạn có thể gọi ra ngoài, lại là Lăng Hi, cô ta luôn thích cô đơn, cũng không có bạn bè gì.
Sau nửa tiếng, đi đến đoạn đường giao nhau ở Quảng Trường, Hỏa Hỏa dừng lại, thì nhìn thấy bên cạnh có một chiếc xe thể thao bật nháy hai đèn trước dừng ở đó, Lăng Hi vội vàng từ trong chiếc xe thể htao bước đến, đi nhanh đến bên cạnh cô ta, nở nụ cười rực rỡ, “Đến rồi à.”
“Vẫn đi nhà hàng đó à?” Hỏa Hỏa nhìn anh ta hỏi.
“Cô chọn đi, dù ở đâu tôi cũng sẽ đi cùng cô.”
“Tôi quen ở đấy rồi, hay là đi nhà hàng đó đi!”
Lăng Hi nhìn cô ta rõ ràng đi ra, nhưng, trên mặt cô ta không có sắc màu gì vui vẻ, anh ta lo lắng hỏi, “Sao vậy? tâm trạng không tốt à?”
“Không có! Chỉ là tôi muốn tìm một người bạn ra ăn cơm.”
“Cô coi tôi là bạn rồi à?” Lăng Hi đột nhiên mừng rỡ, “Được, chúng ta bắt đầu là bạn bè, sau đó, lại đến bạn bè, lại đến...” từ cuối cùng, anh ta dừng lại, chỉ nhìn Hỏa Hỏa cười.
Anh ta biết, anh ta không nói, cô ta cũng hiểu được.
Đến nhà hàng lần trước, Lăng Hi vẫn vậy gọi rất nhiều món, nhưng sau khi lên món, anh ta phát hiện, người con gái đối diện đến đũa cũng không động vào, cả người không không được bình tĩnh.
“Giản Hinh, ăn thức ăn anh đi! Cô đang nghĩ gì vậy?”
Hỏa Hỏa ngẩng đầu nhìn hướng Lăng Hi, lắc lắc đầu nói, “Tôi không phải là Giản Hinh, tôi là Hỏa Hỏa.”
“Hỏa Hỏa? tại sao cô lại gọi hai tên?”
“Anh lần sau gọi tôi là Hỏa Hỏa đi!” Hỏa Hỏa nói xong, nhìn thức ăn phong phú trước mặt, cô ta phát hiện rõ ràng bụng đói muốn dính vào nhau rồi, nhưng cô ta một chút khẩu vị cũng không có!
“Những món ăn này cô không thích sao? Vậy để tôi gọi người đổi.” Lăng Hi lập tức để cô ta làm chủ.
Hỏa Hỏa lắc đầu, “Không cần đâu, không phải vấn đề món ăn, mà là khẩu vị của tôi hôm nay không có.
Dương Vân Nhược quay người, ôm chặt người bạn tốt, cuối cùng không dấu được tâm trạng trong lòng, liền khóc lớn lên.
Sau khi khóc một trận, Dương Vân Nhược có một loại cảm giác như tim đã chết, nhưng, cô ta vẫn phải sống tiếp, cô ta đã đi cùng Trương Phương tiến hành các loại kiểm tra, mặc dù Trương Phương luôn tích cực an ủi cô ta, nhưng Dương Vân Nhược đối với bệnh máu trắng cũng không lạ gì, cho nên, trong lòng của cô ta càng thêm nặng nề.
Dương Vân Nhược khoảng ba giờ chiều, nhận được điện thoại của cha mẹ, gọi cô ta về nhà, để chuẩn đi đến nhà họ Tịch.
Với sắc mặt tái nhợt của Dương Vân Nhược nghe lời của cha mẹ liền đi về nhà, việc này cô ta không nói cho cha mẹ biết, cô ta mặc một chiếc váy đặt sẵn, ngồi vào chiếc xe của cha mẹ, đi thẳng đến nhà họ Tịch.
Lúc này nhà họ Tịch, sớm đã rất náo nhiệt rồi, trong sảnh lớn rộng lớn, đặt hai bộ bàn ghế màu vàng, đến có mười tám vị, cha con Chiến Tây Dương, vợ chồng Trình Ly Nguyệt, vợ chồng Cung Thánh Dương cũng đều mời đến, mà bên nhà họ Dương, trừ gia đình ba người của Dương Vân Nhược ra, còn có hai người chú của cô ta.
Lần này không có mời người của giới chính trị, đơn thuần chỉ là người hai nhà ăn cơm cùng nhau.
Tịch Phong Hàn bốn giờ chiều đến nơi, chiếc xe của anh ta và Dương Vân Nhược, đến trước sau.
Tịch Phong Hàn đích thân mở cửa xe cho người nhà họ Dương, như này làm cho bố mẹ nhà họ Dương cảm thấy được sủng ái mà ái ngại, nhìn con rể tương lai, đẹp trai cao to, khôi ngô tài giỏi, lại là Tổng thống của một nước, phần vui mừng này, không cần nói cũng nhìn rõ.
Tịch Phong Hàn đợi Dương Vân Nhược xuống xe, Dương Vân Nhược vừa bước xuống, Tịch Phong Hàn nhìn thấy ngón tay của cô ta dán một miếng băng vết thương, anh ta khẽ cau mày. “Sao lại bị thương rồi?”
“Không sao, không cận thận vô tình làm bị thương thôi.” Dương Vân Nhược có chút kinh hoảng rút tay lại, sợ anh ta phát hiện.
Tịch Phong Hàn còn giơ tay dùng bàn tay đỡ khung cửa xe, tránh cô ta khum người xuống xe bị cộc đầu vào đỉnh cửa.
Dương Vân Nhược cảm giác một tia ngọt ngòa, cô ta ngẩng đầu nhìn người đàn ông khôi ngô tuấn tú bên cạnh mình, chớp chớp mắt, đột nhiên cô ta không sợ hãi với loại bệnh đang trong người mình.
Bởi vì cô ta không hối tiếc khi đến cõi đời này, cô tra trở thành vợ sắp cưới của người đàn ông này, thành người cùng anh ta sánh vai ở bênh nhau.
Khi đi đến sảnh lớn, tay của Dương Vân Nhược đột nhiên kéo cánh tay của Tịch Phong Hàn, cô ta cảm giác rõ ràng cơ thể của Tịch Phong Hàn cứng đờ, Dương Vân Nhược lại cố chấp, kéo chặt anh ta, cho dù anh ta lúc đó thấy không thích hợp khi tiếp xúc thân mật của cô ta.
Trong sảnh lớn khách đã đến, nhìn một đôi người mới đi vào, Trình Ly Nguyệt dẫn đầu vỗ tay chúc phúc, trong nháy mắt, trong sảnh lớn, đồng loạt tiếng vỗ tay.
Tất cả mọi người, đều dùng nụ cười chúc mừng nhìn bọn họ đi vào.
Gò mã của Dương Vân Nhược hiện lên một chút đỏ mặt, giờ phút này, cô ta dường như có cảm giác giống như cùng anh ta đi vào hôn lễ vậy.
Ngồi trên ghế sô pha, Trình Ly Nguyệt quay đầu, và nhìn vào người đàn ông bên cạnh một cái, cười rất ngọt ngào, làm cho cô ta nhớ đến tâm trạng khi mình kết hôn, Cung Dạ Tiêu đưa tay khoác vào eo cô ta, nhẹ nhàng hôn vào mái tóc của cô ta.
Đến đây Dương Vân Nhược mới rút tay trên cổ tay của Tịch Phong Hàn, ngồi xuống bên cạnh của cha mẹ, ánh mắt của cô ta nâng lên, nhìn vào người đàn ông đối diện đang ngồi ở ghế sô pha, với ánh mắt nóng bỏng của cô ta nhìn anh ta.
Tịch Phong Hàn không có phát hiện, anh ta với Tổng thống trước Chiến lão gia đang nói chuyện, Chiến Tây Dương ôm Tiểu Vũ Ninh vào lòng, đang ở bên cạnh cùng người bạn nhỏ Cung Vũ Trạch chơi trò chơi, trọc cho đứa bé bếp bê đang ở trong lòng anh ta cười không dừng.
Cảnh này, nhìn vào trong mắt của Tịch phu nhân, làm cho nụ cười của cô ta cũng hiện rõ sự vui vẻ yên tâm.
Trong sân.
Yên lặng trên ghế sô pha ở sảnh lớn, ngồi đó là một thân hình mảnh mai, Hỏa Hỏa cổ tay đeo vòng, chống lên cằm, ngẩn người ngồi đó rất lâu, thậm trí đến cơm tối cô ta cũng quyên.
Cô ta biết, đêm nay là tiệc đính hôn của anh ta.
Anh ta đính hôn rồi, mà rất nhanh thôi, anh ta cũng sẽ kết hôn.
Trong tim có chút đau, nhưng cô ta không ghen tỵ với cô gái đó, bởi vì cô ta gặp qua người con gái đó, cô ta rất đẹp, tính cách cũng ôn hòa, ít nhất so với Bùi Mạn Lâm mà cô ta từng hầu hạ tốt hơn nhiều.
Cùng lúc, cũng so với cô ta tốt hơn nhiều.
Cô ta có bối cảnh chính trị, có lẽ sau này sẽ ở trong giới chính trị, có thể giúp đỡ anh ta, mà giống cô ta, cô ta việc có thể làm thay anh ta là, chỉ đứng bên cạnh anh ta, trở thành người bảo vệ anh ta.
Hỏa Hỏa tự giễu công môi lên, cười có chút hối tiếc.
Đột nhiên, trong ngực cô ta có chút bực bội, cô ta đột nhiên nhớ đến một người, cô ta cầm điện thoại lên, ấn gọi số điện thoại của Lăng Hi.
“A lô! Giản Hinh, có phải cô không?” lúc đó giọng nói của Lăng Hi phát ra, khẩu khí rất vui mừng.
“Là tôi, tôi lại mời anh ăn cơm nhé!” giọng nói của Hỏa Hỏa như mệnh lệnh.
“Bữa này tôi mời, cô ở đâu, tôi lập tức qua đó đón cô.”
“Gặp ở chỗ lần trước tôi xuống xe nhé!” Hỏa Hỏa không muốn anh ta biết, cô ta ở đây.
“Tại sao không để tôi đi đón cô? Tôi đi xe sẽ tiện hơn mà!”
“Không cần đâu! Tôi ra khỏi nhà rồi.” nói xong, Hỏa Hỏa cúp điện thoại.
Cô ta không ngờ đến, mình có duy nhất một người bạn có thể gọi ra ngoài, lại là Lăng Hi, cô ta luôn thích cô đơn, cũng không có bạn bè gì.
Sau nửa tiếng, đi đến đoạn đường giao nhau ở Quảng Trường, Hỏa Hỏa dừng lại, thì nhìn thấy bên cạnh có một chiếc xe thể thao bật nháy hai đèn trước dừng ở đó, Lăng Hi vội vàng từ trong chiếc xe thể htao bước đến, đi nhanh đến bên cạnh cô ta, nở nụ cười rực rỡ, “Đến rồi à.”
“Vẫn đi nhà hàng đó à?” Hỏa Hỏa nhìn anh ta hỏi.
“Cô chọn đi, dù ở đâu tôi cũng sẽ đi cùng cô.”
“Tôi quen ở đấy rồi, hay là đi nhà hàng đó đi!”
Lăng Hi nhìn cô ta rõ ràng đi ra, nhưng, trên mặt cô ta không có sắc màu gì vui vẻ, anh ta lo lắng hỏi, “Sao vậy? tâm trạng không tốt à?”
“Không có! Chỉ là tôi muốn tìm một người bạn ra ăn cơm.”
“Cô coi tôi là bạn rồi à?” Lăng Hi đột nhiên mừng rỡ, “Được, chúng ta bắt đầu là bạn bè, sau đó, lại đến bạn bè, lại đến...” từ cuối cùng, anh ta dừng lại, chỉ nhìn Hỏa Hỏa cười.
Anh ta biết, anh ta không nói, cô ta cũng hiểu được.
Đến nhà hàng lần trước, Lăng Hi vẫn vậy gọi rất nhiều món, nhưng sau khi lên món, anh ta phát hiện, người con gái đối diện đến đũa cũng không động vào, cả người không không được bình tĩnh.
“Giản Hinh, ăn thức ăn anh đi! Cô đang nghĩ gì vậy?”
Hỏa Hỏa ngẩng đầu nhìn hướng Lăng Hi, lắc lắc đầu nói, “Tôi không phải là Giản Hinh, tôi là Hỏa Hỏa.”
“Hỏa Hỏa? tại sao cô lại gọi hai tên?”
“Anh lần sau gọi tôi là Hỏa Hỏa đi!” Hỏa Hỏa nói xong, nhìn thức ăn phong phú trước mặt, cô ta phát hiện rõ ràng bụng đói muốn dính vào nhau rồi, nhưng cô ta một chút khẩu vị cũng không có!
“Những món ăn này cô không thích sao? Vậy để tôi gọi người đổi.” Lăng Hi lập tức để cô ta làm chủ.
Hỏa Hỏa lắc đầu, “Không cần đâu, không phải vấn đề món ăn, mà là khẩu vị của tôi hôm nay không có.
/1503
|