Tại cửa bệnh viện ở trung tâm thành phố, lúc này đã là 12 giờ đêm. Sở Nhan thông qua mối quan hệ của mình nhờ người tăng ca giúp cô xét nghiệm. Lúc này trên tay cô đã có kết quả. Phiếu xét nghiệm kết luận rằng hai người có mối quan hệ chị-em ruột.
Sở Nhan ngồi trong xe, đôi mắt cô nhìn chặt vào tờ xét nghiệm. Tâm trạng cô vô cùng phức tạp. Em gái cô trở về, thế nhưng em gái cố lại là một người từ nhỏ sống trong một tổ chức sát thủ.
Sở Nhan đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, liền lấy điện thoại gọi cho Trì Dương.
“Alo, Trì Dương, ngài tổng thống đã tỉnh chưa?”
“Anh ấy tỉnh lại rồi.”
“Được, tôi sẽ tới đó ngay.”
“Được! Cô tới đi ” Trì Dương trả lời.
Sở Nhan thở khẽ một tiếng, cô lại gọi điện cho cha mẹ cô.
“Alo, Sở Nhan, thế nào rồi? Có kết quả chưa? ” Sở Liệt hỏi nhưng không quá vội vàng, vì họ tin lời của Hỏa Hỏa. Trong lòng họ đã xác định Hỏa Hỏa chính là con gái của họ.
Sở Nhan cười nói, “Có kết quả rồi. Nó là em của con. Cha mẹ hãy yên tâm. Bây giờ con sẽ đi tìm em và mang em ấy về.”
“Được! Sở Nhan, nó là em gái con, nhất định con phải mang em gái con về. Cho dù trước đây nó là người như thế nào, thì đó vẫn là người nhà họ Sở”.
“Con biết rồi.” Sở Nhan nói xong tắt máy, rồi khởi động xe đi tới bệnh viện hoàng gia. Cô muốn xác nhận một chuyện mà trước nay cô chưa có câu trả lời.
Thực ra trong lòng cô, đáp án đã rất rõ ràng. Trong đầu cô hiện ra ánh mắt và biểu cảm lo lắng của Tịch Phong Hàn. Thì ra, người anh ta yêu quý nhất chính là cô gái đó ư?
Lần trước tại tiệc sinh nhật của ông nội, Tịch Phong Hàn uống vài ly rượu, nhiều hơn bình thường rất nhiều. Thế nhưng hôm đó cô thấy tâm trạng của anh có gì đó bất thường. Thì ra hôm đó Hỏa Hỏa cũng ở đó, xuất hiện với thân phạn là bạn gái của người khác. Anh ấy ghen.
Không ngờ, người anh yêu lại là em gái mất tích bấy lâu của cô. Không thể phủ nhận cô từng muốn có được người đàn ông này. Bây giờ cô biết suy nghĩ này không thể thực hiện được. Cô chấp nhận sự thực đó.
Sở Nhan tới trước cửa bệnh viện. Cô lấy thẻ công tác đưa cho vệ sỹ kiểm tra. Sau khi kiểm tra xong, cô bước vào trong bệnh viện và đi tới phòng của Tịch Phong Hàn,
Trong viện rất yên tĩnh. Sở Nhan đi vào thang máy, đi dọc theo hành lang, đứng trước một cửa phòng bệnh. Cô khá cao, nhìn qua cửa sô kính nhìn thấy Tịch Phong Hàn đàng nằm trên giường, tay kia của anh đang nắm lấy một cánh tay khác.
Đó là bàn tay của Hỏa Hỏa, đôi mắt sâu nhìn khuôn mặt cô với đầy vẻ yêu thương. Sở Nhan cười khẽ, những điều tưởng chừng như là trong viễn tưởng lúc này đang trở thành hiện thực.
Cô muốn xin lỗi em gái mình vì khi nãy ở nhà, cô thực sự nghi ngờ thân phận của cô ấy. Thế như bây giờ, có tình yêu của Tịch Phong Hàn đảm bảo, với giấy xét nghiệm trên tay cô, cô chẳng còn lý do gì để hoài nghi.
Ngược lại, tâm lý nghi ngờ ấy bây giờ đã trở thành niềm vui và sự xúc động. Mặc dù cô từng cảm động trước Tịch Phong Hàn, thế nhưng cô phải là người cố chấp. Năm nay cô đã 28 tuổi, nên rất lý trí trong chuyện tình yêu.
Hơn nữa, em gái cô lại sắp trở thành phu nhân của tổng thống. Còn điều gì khiến cô vui và tự hào hơn thế! Cô gõ nhẹ cửa rồi đẩy cửa bước vào căn phòng rộng rãi. Bên trong có vài người Sở Nhan đều biết. Cặp đôi ngồi trên ghế sô-pha cô cũng biết họ. Cung Dạ Tiêu rất nổi tiếng trong giới thương gia, còn trong hôn lễ, người vợ xinh đẹp của cô cũng khiến người khác phải trầm trồ. Hôm nay cô mới biết, cô gái này là công chúa của nhà họ Tịch.
Đứng bên cạnh Trì Dương là một người đàn ông mặc áo bác sỹ màu trắng, con trai duy nhất của tổng thống Chiến, người đã từ bỏ quyền kế vị tổng thống để làm một bác sỹ khoa tim mạch. Điều này không còn là bí mật gì trong giới chính trị. Chẳng qua đây là lần đầu tiên cô gặp anh ta.
Sở Nhan nhìn Hỏa Hỏa, nhưng cô cũng phải quan tâm tới lãnh đạo của mình. Cô hỏi thăm Tịch Phong Hàn đang nằm trên giương, “Ngài tổng thống, ngài thấy ra sao?”
“Tôi vẫn ổn.” Tịch Phong Hàn cười nói, sau đó bàn tay của Hỏa Hỏa có chút căng thẳng, khuôn mặt cũng có nét lo lắng. Khi nãy cô đã nói về việc tới nhà họ Sở nhận họ hàng.
Lúc này, ánh mắt Tịch Phong Hàn nhìn Sở Nhan, “Trợ lý Sở, Hỏa Hỏa đúng là đứa bé mất tích bao nhiêu năm qua của nhà họ Sở. Cô ấy là em gái của cô.”
Sở Nhan nhìn Hỏa Hỏa, cảm thấy khó xử và ái ngại, “Chị biết em là em gái ruột của chị. Xin lỗi em, khi nãy ở nhà chị đã nghi ngờ và chất vấn em. Em không trách chị chứ!”
Ánh mắt của Hỏa Hỏa vui vẻ, cô lắc đầu, “Không, em không trách chị. Em hiểu mà, nếu em là chị, em cũng sẽ khi ngờ như thế. Chị chỉ vì lo lắng cho cha mẹ mới hỏi em như thế. Em không trách chị đâu.”
Một câu chị khiến đôi mắt của Sở Nhan cay cay. Cô bước tới cạnh Hỏa Hỏa. Hỏa Hỏa cũng biết cô ấy định làm gì, vừa đứng dậy Sở Nhan đã ôm chặt lấy cô, gọi cô dịu dàng, “Em gái.”
“Chị.” Hỏa Hỏa cũng ôm chặt cô, ôm chặt người thân của cô.
Nhìn hai người họ ôm nhau, Trình Li Nguyệt cũng cảm nhận được tình cảm thân thiết này, đôi mắt cô rưng rưng, nghĩ tới khi nhận người thân trước đây, cô cũng cảm động như thế.
Cung Dạ Tiêu nhẹ ngàng ôm cô, nhìn cô. Anh nghĩ, Tịch gia chắc chẳng bao lâu nữa sẽ có chuyện vui tổ chức! Chiến Tây Dương đứng đó có chút ngỡ ngàng. Biết bao nhiêu sự việc anh là người biết cuối cùng. Bạn gái của bạn thân của anh giờ lại trở thành người con gái mà anh họ của anh yêu thương nhất. Cô ấy lại là nhị tiểu thư nhà họ Sở, còn có một cô đại tiểu thư nhà họ Sở lại là trợ lý thứ hai của anh họ cô.
Trì Dương đứng cạnh cũng vui lây. Anh muốn vỗ tay chúc mừng, nhưng nhìn tổng thống trên giường, có lẽ thấy không phù hợp lắm. Vì thế anh chỉ biết đứng đó mà xúc động, “Tiểu Duyệt, sau này tôi sẽ gọi cô là Tiểu Duyệt. ” Sở Nhan nhẹ nhàng buông Hỏa Hỏa ra. Hỏa Hỏa cười nói, “Vâng, sau này tôi tên là Sở Duyệt.”
Sở Nhan ngồi trong xe, đôi mắt cô nhìn chặt vào tờ xét nghiệm. Tâm trạng cô vô cùng phức tạp. Em gái cô trở về, thế nhưng em gái cố lại là một người từ nhỏ sống trong một tổ chức sát thủ.
Sở Nhan đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, liền lấy điện thoại gọi cho Trì Dương.
“Alo, Trì Dương, ngài tổng thống đã tỉnh chưa?”
“Anh ấy tỉnh lại rồi.”
“Được, tôi sẽ tới đó ngay.”
“Được! Cô tới đi ” Trì Dương trả lời.
Sở Nhan thở khẽ một tiếng, cô lại gọi điện cho cha mẹ cô.
“Alo, Sở Nhan, thế nào rồi? Có kết quả chưa? ” Sở Liệt hỏi nhưng không quá vội vàng, vì họ tin lời của Hỏa Hỏa. Trong lòng họ đã xác định Hỏa Hỏa chính là con gái của họ.
Sở Nhan cười nói, “Có kết quả rồi. Nó là em của con. Cha mẹ hãy yên tâm. Bây giờ con sẽ đi tìm em và mang em ấy về.”
“Được! Sở Nhan, nó là em gái con, nhất định con phải mang em gái con về. Cho dù trước đây nó là người như thế nào, thì đó vẫn là người nhà họ Sở”.
“Con biết rồi.” Sở Nhan nói xong tắt máy, rồi khởi động xe đi tới bệnh viện hoàng gia. Cô muốn xác nhận một chuyện mà trước nay cô chưa có câu trả lời.
Thực ra trong lòng cô, đáp án đã rất rõ ràng. Trong đầu cô hiện ra ánh mắt và biểu cảm lo lắng của Tịch Phong Hàn. Thì ra, người anh ta yêu quý nhất chính là cô gái đó ư?
Lần trước tại tiệc sinh nhật của ông nội, Tịch Phong Hàn uống vài ly rượu, nhiều hơn bình thường rất nhiều. Thế nhưng hôm đó cô thấy tâm trạng của anh có gì đó bất thường. Thì ra hôm đó Hỏa Hỏa cũng ở đó, xuất hiện với thân phạn là bạn gái của người khác. Anh ấy ghen.
Không ngờ, người anh yêu lại là em gái mất tích bấy lâu của cô. Không thể phủ nhận cô từng muốn có được người đàn ông này. Bây giờ cô biết suy nghĩ này không thể thực hiện được. Cô chấp nhận sự thực đó.
Sở Nhan tới trước cửa bệnh viện. Cô lấy thẻ công tác đưa cho vệ sỹ kiểm tra. Sau khi kiểm tra xong, cô bước vào trong bệnh viện và đi tới phòng của Tịch Phong Hàn,
Trong viện rất yên tĩnh. Sở Nhan đi vào thang máy, đi dọc theo hành lang, đứng trước một cửa phòng bệnh. Cô khá cao, nhìn qua cửa sô kính nhìn thấy Tịch Phong Hàn đàng nằm trên giường, tay kia của anh đang nắm lấy một cánh tay khác.
Đó là bàn tay của Hỏa Hỏa, đôi mắt sâu nhìn khuôn mặt cô với đầy vẻ yêu thương. Sở Nhan cười khẽ, những điều tưởng chừng như là trong viễn tưởng lúc này đang trở thành hiện thực.
Cô muốn xin lỗi em gái mình vì khi nãy ở nhà, cô thực sự nghi ngờ thân phận của cô ấy. Thế như bây giờ, có tình yêu của Tịch Phong Hàn đảm bảo, với giấy xét nghiệm trên tay cô, cô chẳng còn lý do gì để hoài nghi.
Ngược lại, tâm lý nghi ngờ ấy bây giờ đã trở thành niềm vui và sự xúc động. Mặc dù cô từng cảm động trước Tịch Phong Hàn, thế nhưng cô phải là người cố chấp. Năm nay cô đã 28 tuổi, nên rất lý trí trong chuyện tình yêu.
Hơn nữa, em gái cô lại sắp trở thành phu nhân của tổng thống. Còn điều gì khiến cô vui và tự hào hơn thế! Cô gõ nhẹ cửa rồi đẩy cửa bước vào căn phòng rộng rãi. Bên trong có vài người Sở Nhan đều biết. Cặp đôi ngồi trên ghế sô-pha cô cũng biết họ. Cung Dạ Tiêu rất nổi tiếng trong giới thương gia, còn trong hôn lễ, người vợ xinh đẹp của cô cũng khiến người khác phải trầm trồ. Hôm nay cô mới biết, cô gái này là công chúa của nhà họ Tịch.
Đứng bên cạnh Trì Dương là một người đàn ông mặc áo bác sỹ màu trắng, con trai duy nhất của tổng thống Chiến, người đã từ bỏ quyền kế vị tổng thống để làm một bác sỹ khoa tim mạch. Điều này không còn là bí mật gì trong giới chính trị. Chẳng qua đây là lần đầu tiên cô gặp anh ta.
Sở Nhan nhìn Hỏa Hỏa, nhưng cô cũng phải quan tâm tới lãnh đạo của mình. Cô hỏi thăm Tịch Phong Hàn đang nằm trên giương, “Ngài tổng thống, ngài thấy ra sao?”
“Tôi vẫn ổn.” Tịch Phong Hàn cười nói, sau đó bàn tay của Hỏa Hỏa có chút căng thẳng, khuôn mặt cũng có nét lo lắng. Khi nãy cô đã nói về việc tới nhà họ Sở nhận họ hàng.
Lúc này, ánh mắt Tịch Phong Hàn nhìn Sở Nhan, “Trợ lý Sở, Hỏa Hỏa đúng là đứa bé mất tích bao nhiêu năm qua của nhà họ Sở. Cô ấy là em gái của cô.”
Sở Nhan nhìn Hỏa Hỏa, cảm thấy khó xử và ái ngại, “Chị biết em là em gái ruột của chị. Xin lỗi em, khi nãy ở nhà chị đã nghi ngờ và chất vấn em. Em không trách chị chứ!”
Ánh mắt của Hỏa Hỏa vui vẻ, cô lắc đầu, “Không, em không trách chị. Em hiểu mà, nếu em là chị, em cũng sẽ khi ngờ như thế. Chị chỉ vì lo lắng cho cha mẹ mới hỏi em như thế. Em không trách chị đâu.”
Một câu chị khiến đôi mắt của Sở Nhan cay cay. Cô bước tới cạnh Hỏa Hỏa. Hỏa Hỏa cũng biết cô ấy định làm gì, vừa đứng dậy Sở Nhan đã ôm chặt lấy cô, gọi cô dịu dàng, “Em gái.”
“Chị.” Hỏa Hỏa cũng ôm chặt cô, ôm chặt người thân của cô.
Nhìn hai người họ ôm nhau, Trình Li Nguyệt cũng cảm nhận được tình cảm thân thiết này, đôi mắt cô rưng rưng, nghĩ tới khi nhận người thân trước đây, cô cũng cảm động như thế.
Cung Dạ Tiêu nhẹ ngàng ôm cô, nhìn cô. Anh nghĩ, Tịch gia chắc chẳng bao lâu nữa sẽ có chuyện vui tổ chức! Chiến Tây Dương đứng đó có chút ngỡ ngàng. Biết bao nhiêu sự việc anh là người biết cuối cùng. Bạn gái của bạn thân của anh giờ lại trở thành người con gái mà anh họ của anh yêu thương nhất. Cô ấy lại là nhị tiểu thư nhà họ Sở, còn có một cô đại tiểu thư nhà họ Sở lại là trợ lý thứ hai của anh họ cô.
Trì Dương đứng cạnh cũng vui lây. Anh muốn vỗ tay chúc mừng, nhưng nhìn tổng thống trên giường, có lẽ thấy không phù hợp lắm. Vì thế anh chỉ biết đứng đó mà xúc động, “Tiểu Duyệt, sau này tôi sẽ gọi cô là Tiểu Duyệt. ” Sở Nhan nhẹ nhàng buông Hỏa Hỏa ra. Hỏa Hỏa cười nói, “Vâng, sau này tôi tên là Sở Duyệt.”
/1503
|