Nghe câu nói này của Chiến Tây Dương, Sở Nhan không hỏi thêm nữa, cô chỉ mong tối nay mọi việc sẽ bình yên. Trì Dương cũng mệt cả ngày rồi. Thế nhưng anh vẫn cố chịu đựng, anh nghĩ rằng mọi người ở đây sẽ chẳng ai ngủ cả.
Thời gian cứ thể trôi đi, cho tới 4 giờ sáng, kíp trực của Chiến Tây Dương cũng đã nghỉ vài tiếng, hai bác sỹ dự đính tới thay Chiến Tây Dương để anh nghỉ nhưng Chiến Tây Dương không muốn nghỉ vì anh không ngủ được.
Trước khi Tịch Phong Hàn qua cơn nguy hiểm, anh ấy không thể yên tâm.
Sở Nhan cũng vào phòng bệnh mấy lần, Sở Duyệt vẫn ở bên Tịch Phong Hàn, hai chị em nhìn nhau không nói gì để tránh làm ảnh hưởng tới Tịch Phong Hàn. Vừa mới phẫu thuật xong, cơ thể còn rất yếu. vì thế việc nghỉ ngơi là rất quan trọng.
Trì Dương cũng lơ mơ nhắm mắt vài lần, thế nhưng anh không ngủ mặc dù đã quá mệt mỏi.
"Trì Dương, anh đi nghỉ đi, để tôi trông. Anh nghỉ xong vào thay cho tôi." Sở Nhan nhìn Trì Dương nói.
Trì Dương nghĩ cũng đúng, hai người ở đây thức thì sáng mai ai tới phủ tổng thống làm việc? Anh gật đầu tới phòng bên cạnh nghỉ ngơi. Ở đó có giường nghỉ, anh có thể ngủ vài tiếng. Tại hành lang, chỉ còn Sở Nhan và Chiến Tây Dương. Chiến Tây Dương hôm nay bận cả ngày, phẫu thuật xong đã rất mệt. Khuôn măt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Sở Nhan cũng là người rất ít khi thức đêm. Đôi mắt cô thâm quầng. Hai người nhìn nhau nhưng phần lớn thời gian đều không nói gì.
Mặc dù đã bật lò sưởi thế nhưng đêm khuya, Sở Nhan vẫn cảm thấy lạnh. Bởi vì khi cô ra khỏi nhà, cô chỉ mặc quần áo công sở đơn giản. Đây cũng là loại trang phục thường ngày cô mặc.
Sở Nhan co tay thu mình để giữ ấm, Chiến Tây Dương nhìn thấy, anh đột nhiên bước vào văn phòng của mình. Tối nay khi tới, anh có mặc một chiếc áo gió màu trắng bên ngoài.
Sở Nhan nhìn thấy Chiến Tây Dương đi liền nhìn theo. Một lúc sau thấy anh ấy cầm chiếc áo gió đi tới.
Chiến Tây Dương đưa cho cô: "Chị mặc vào đi."
"Còn cậu?" Sở Nhan nhìn anh ấy mặc áo bác sỹ trắng, bên trong cũng không mặc nhiều quần áo.
Chiến Tây Dương cười nói: "Tôi là đàn ông, chịu lạnh giỏi hơn chị."
Sở Nhan không khách sáo vì cô thấy khá lạnh. Cô đứng dậy, mặc chiếc áo Chiến Tây Dương đưa cho cô.
Cô cảm nhận thấy một mùi vị riêng của đàn ông tỏa ra từ chiếc áo, cô ngây người trong giây lát nhưng cảm thấy ấm hơn rất nhiều.
Chiến Tây Dương cao tới hơn 1m8, cao hơn Sở Nhan nửa cái đầu. Sở Nhan cũng là cao theo tiêu chuẩn nữ giới, cô cao khoảng 1m8, lại cộng thêm giày cao gót khiến cô nhìn càng cao hơn.
Chiến Tây Dương nhìn cô gái đứng bên cạnh, với đầy sức quyến rũ. Mặc dù tuổi hơn anh thế nhưng cô trong rấy trẻ, làn da căng mịn. Ngoài ra, khuôn mặt cô cũng rất hài hòa.
Nghĩ tới vẻ đẹp của Hỏa Hỏa, khiến cả Tịch Phong Hàn và Lăng Hi đều yêu thích, có thể thấy gien của nhà họ Sở không tầm thường.
Sở Nhan cảm nhận thấy Chiến Tây Dương đang quan sát cô, ánh mắt cô liếc qua, Chiến Tây Dương vội thu ánh nhìn lại, cảm giác như một chàng trai đang ngượng ngùng, không dám nhìn vào đôi mắt cô ấy.
Sở Nhan nhìn khuôn mặt điển trai của anh ấy, có lẽ vì là anh em họ với Tịch Phong Hàn nên khuôn mặt hai người khá giống nhau, chỉ là hơi trẻ một chút. Tịch Phong Hàn có vẻ đẹp của người trưởng thành, còn cậu ta vẫn còn vẻ thanh niên.
Sở Nhan mặc quần áo vào, không biết có phải là do quần áo dày hay không mà khiến cô ảm thấy ấm áp, cơn buồn ngủ lại ngày càng mãnh liệt.
Cô ngáp một cái rồi lấy tay chống cằm, nhắm mặt lại. Vài phút sau cô ngủ thiếp đi mất.
Lúc ngủ, cơ thể cô bị nghiêng đi. Còn người bác sỹ nhận ra điều đó, đánh mắt với Chiến Tây Dương.
Chiến Tây Dương ngoảnh đầu nghìn Sở Nhan đang ngủ, nhìn cô ấy suýt chút nữa thì ngã xuống. Anh đưa tay đỡ, Sở Nhan lại nghiêng sang bên kia, khuôn mặt cô áp chặt vào vai của Chiến Tây Dương.
Chiến Tây Dương hơi run người, cảm giác hết hẳn buồn ngủ. Anh nuốt nước bọt, không dám động đậy, để cho Sở Nhan dựa vào vai anh.
Lắng nghe hơi thở đều đặn của cô, Chiến Tây Dương lo mình sẽ làm cô ấy tỉnh dậy.
Người bác sỹ đứng đối diện nhìn anh cười, Chiến Tây Dương thấy ngại. Thế nhưng anh quyết định sẽ làm gối cho Sở Nhan ngủ.
Sở Nhan quả thật đã ngủ say.
Chiến Tây Dương nhẹ nhàng nghiêng mặt, nhìn cô gái đang mặc áo của mình, lại đang dựa vào vai mình. Trái tim của chàng thanh niên 26 tuổi bỗng đập rộn ràng.
Lúc này hành lang rất yên tĩnh, khiến Chiến Tây Dương nghe rõ tiếng tim anh đập.
Anh lo lắng tim mình đập mạnh quá khiến người khác phát hiện. Anh nhìn đôi môi của cô rất đẹp.
Cứ thế, Sở Nhan dựa vào vai Chiến Tây Dương và ngủ gần một tiếng, còn Chiến Tây Dương thì thẳng người cho cô dưa trong thời gian đo. Hai bác sỹ cách nửa tiếng vào kiểm tra một lần. Cũng may, Tịch Phong Hàn không bị sốt hay có triệu chứng gì khác. Rõ ràng, điều đó có liên quan tới chế độ tập luyện thể dục hàng ngày của anh ta. Tịch Phong Hàn không vì công việc vất vả mà lười tập thể dục. Ngày nào anh cũng tập vì thế cơ thể anh khỏe mạnh hơn bình thường rất nhiều.
Hỏa Hỏa không rời nửa bước, ánh mắt cô nhìn chăm chú vào người đàn ông ấy, đợi anh ta tỉnh lại. Còn người cô cũng hơi có chút rối bù.
Cà nhà họ Sở tối nay cũng đều vui vẻ. Vợ chồng nhà họ Sở đợi tới trời sáng mà không ngủ tý này. Họ chỉ vừa mới gặp con gái nhỏ của mình. Họ mong ngóng từng phút khi hai chị em họ quay về.
Nhưng họ không được gọi điện thoại. Bên phủ tổng thống có việc nên họ chỉ biết chờ đợi.
Tại bệnh viện, Sở Nhan ngủ mơ gặp ác mộng. Cô đột nhiên mở to mắt, sau đó mới nhận ra mình đang dựa vào vai của Chiến Tây Dương, có phần ngượng ngùng: "Tôi ngủ bao lâu rồi?"
"Gần 1 tiếng rưỡi."
"Ngài tổng thống không sao chứ!"
"Anh ấy rất ổn định!" Chiến Tây Dương vừa nói, vừa dịch ra đôi chút vì bả vai của anh mỏi rã rời.
Sở Nhan sờ lên khóe miệng: "Cảm ơn anh!" [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
Điều cô cảm ơn là khi nãy ngủ dựa vào vai cô. "Đừng khách sáo. "Chiến Tây Dương nói rồi cười, nhẹ nhàng thả lỏng vai, thở một hơi dài.
Thời gian cứ thể trôi đi, cho tới 4 giờ sáng, kíp trực của Chiến Tây Dương cũng đã nghỉ vài tiếng, hai bác sỹ dự đính tới thay Chiến Tây Dương để anh nghỉ nhưng Chiến Tây Dương không muốn nghỉ vì anh không ngủ được.
Trước khi Tịch Phong Hàn qua cơn nguy hiểm, anh ấy không thể yên tâm.
Sở Nhan cũng vào phòng bệnh mấy lần, Sở Duyệt vẫn ở bên Tịch Phong Hàn, hai chị em nhìn nhau không nói gì để tránh làm ảnh hưởng tới Tịch Phong Hàn. Vừa mới phẫu thuật xong, cơ thể còn rất yếu. vì thế việc nghỉ ngơi là rất quan trọng.
Trì Dương cũng lơ mơ nhắm mắt vài lần, thế nhưng anh không ngủ mặc dù đã quá mệt mỏi.
"Trì Dương, anh đi nghỉ đi, để tôi trông. Anh nghỉ xong vào thay cho tôi." Sở Nhan nhìn Trì Dương nói.
Trì Dương nghĩ cũng đúng, hai người ở đây thức thì sáng mai ai tới phủ tổng thống làm việc? Anh gật đầu tới phòng bên cạnh nghỉ ngơi. Ở đó có giường nghỉ, anh có thể ngủ vài tiếng. Tại hành lang, chỉ còn Sở Nhan và Chiến Tây Dương. Chiến Tây Dương hôm nay bận cả ngày, phẫu thuật xong đã rất mệt. Khuôn măt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Sở Nhan cũng là người rất ít khi thức đêm. Đôi mắt cô thâm quầng. Hai người nhìn nhau nhưng phần lớn thời gian đều không nói gì.
Mặc dù đã bật lò sưởi thế nhưng đêm khuya, Sở Nhan vẫn cảm thấy lạnh. Bởi vì khi cô ra khỏi nhà, cô chỉ mặc quần áo công sở đơn giản. Đây cũng là loại trang phục thường ngày cô mặc.
Sở Nhan co tay thu mình để giữ ấm, Chiến Tây Dương nhìn thấy, anh đột nhiên bước vào văn phòng của mình. Tối nay khi tới, anh có mặc một chiếc áo gió màu trắng bên ngoài.
Sở Nhan nhìn thấy Chiến Tây Dương đi liền nhìn theo. Một lúc sau thấy anh ấy cầm chiếc áo gió đi tới.
Chiến Tây Dương đưa cho cô: "Chị mặc vào đi."
"Còn cậu?" Sở Nhan nhìn anh ấy mặc áo bác sỹ trắng, bên trong cũng không mặc nhiều quần áo.
Chiến Tây Dương cười nói: "Tôi là đàn ông, chịu lạnh giỏi hơn chị."
Sở Nhan không khách sáo vì cô thấy khá lạnh. Cô đứng dậy, mặc chiếc áo Chiến Tây Dương đưa cho cô.
Cô cảm nhận thấy một mùi vị riêng của đàn ông tỏa ra từ chiếc áo, cô ngây người trong giây lát nhưng cảm thấy ấm hơn rất nhiều.
Chiến Tây Dương cao tới hơn 1m8, cao hơn Sở Nhan nửa cái đầu. Sở Nhan cũng là cao theo tiêu chuẩn nữ giới, cô cao khoảng 1m8, lại cộng thêm giày cao gót khiến cô nhìn càng cao hơn.
Chiến Tây Dương nhìn cô gái đứng bên cạnh, với đầy sức quyến rũ. Mặc dù tuổi hơn anh thế nhưng cô trong rấy trẻ, làn da căng mịn. Ngoài ra, khuôn mặt cô cũng rất hài hòa.
Nghĩ tới vẻ đẹp của Hỏa Hỏa, khiến cả Tịch Phong Hàn và Lăng Hi đều yêu thích, có thể thấy gien của nhà họ Sở không tầm thường.
Sở Nhan cảm nhận thấy Chiến Tây Dương đang quan sát cô, ánh mắt cô liếc qua, Chiến Tây Dương vội thu ánh nhìn lại, cảm giác như một chàng trai đang ngượng ngùng, không dám nhìn vào đôi mắt cô ấy.
Sở Nhan nhìn khuôn mặt điển trai của anh ấy, có lẽ vì là anh em họ với Tịch Phong Hàn nên khuôn mặt hai người khá giống nhau, chỉ là hơi trẻ một chút. Tịch Phong Hàn có vẻ đẹp của người trưởng thành, còn cậu ta vẫn còn vẻ thanh niên.
Sở Nhan mặc quần áo vào, không biết có phải là do quần áo dày hay không mà khiến cô ảm thấy ấm áp, cơn buồn ngủ lại ngày càng mãnh liệt.
Cô ngáp một cái rồi lấy tay chống cằm, nhắm mặt lại. Vài phút sau cô ngủ thiếp đi mất.
Lúc ngủ, cơ thể cô bị nghiêng đi. Còn người bác sỹ nhận ra điều đó, đánh mắt với Chiến Tây Dương.
Chiến Tây Dương ngoảnh đầu nghìn Sở Nhan đang ngủ, nhìn cô ấy suýt chút nữa thì ngã xuống. Anh đưa tay đỡ, Sở Nhan lại nghiêng sang bên kia, khuôn mặt cô áp chặt vào vai của Chiến Tây Dương.
Chiến Tây Dương hơi run người, cảm giác hết hẳn buồn ngủ. Anh nuốt nước bọt, không dám động đậy, để cho Sở Nhan dựa vào vai anh.
Lắng nghe hơi thở đều đặn của cô, Chiến Tây Dương lo mình sẽ làm cô ấy tỉnh dậy.
Người bác sỹ đứng đối diện nhìn anh cười, Chiến Tây Dương thấy ngại. Thế nhưng anh quyết định sẽ làm gối cho Sở Nhan ngủ.
Sở Nhan quả thật đã ngủ say.
Chiến Tây Dương nhẹ nhàng nghiêng mặt, nhìn cô gái đang mặc áo của mình, lại đang dựa vào vai mình. Trái tim của chàng thanh niên 26 tuổi bỗng đập rộn ràng.
Lúc này hành lang rất yên tĩnh, khiến Chiến Tây Dương nghe rõ tiếng tim anh đập.
Anh lo lắng tim mình đập mạnh quá khiến người khác phát hiện. Anh nhìn đôi môi của cô rất đẹp.
Cứ thế, Sở Nhan dựa vào vai Chiến Tây Dương và ngủ gần một tiếng, còn Chiến Tây Dương thì thẳng người cho cô dưa trong thời gian đo. Hai bác sỹ cách nửa tiếng vào kiểm tra một lần. Cũng may, Tịch Phong Hàn không bị sốt hay có triệu chứng gì khác. Rõ ràng, điều đó có liên quan tới chế độ tập luyện thể dục hàng ngày của anh ta. Tịch Phong Hàn không vì công việc vất vả mà lười tập thể dục. Ngày nào anh cũng tập vì thế cơ thể anh khỏe mạnh hơn bình thường rất nhiều.
Hỏa Hỏa không rời nửa bước, ánh mắt cô nhìn chăm chú vào người đàn ông ấy, đợi anh ta tỉnh lại. Còn người cô cũng hơi có chút rối bù.
Cà nhà họ Sở tối nay cũng đều vui vẻ. Vợ chồng nhà họ Sở đợi tới trời sáng mà không ngủ tý này. Họ chỉ vừa mới gặp con gái nhỏ của mình. Họ mong ngóng từng phút khi hai chị em họ quay về.
Nhưng họ không được gọi điện thoại. Bên phủ tổng thống có việc nên họ chỉ biết chờ đợi.
Tại bệnh viện, Sở Nhan ngủ mơ gặp ác mộng. Cô đột nhiên mở to mắt, sau đó mới nhận ra mình đang dựa vào vai của Chiến Tây Dương, có phần ngượng ngùng: "Tôi ngủ bao lâu rồi?"
"Gần 1 tiếng rưỡi."
"Ngài tổng thống không sao chứ!"
"Anh ấy rất ổn định!" Chiến Tây Dương vừa nói, vừa dịch ra đôi chút vì bả vai của anh mỏi rã rời.
Sở Nhan sờ lên khóe miệng: "Cảm ơn anh!" [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
Điều cô cảm ơn là khi nãy ngủ dựa vào vai cô. "Đừng khách sáo. "Chiến Tây Dương nói rồi cười, nhẹ nhàng thả lỏng vai, thở một hơi dài.
/1503
|