Vết thương của Sở Nhan băng bó sơ qua, được đưa đến chiếc xe gần đó, ngồi xe đến khách sạn, Vương Duyệt ở bên cạnh cô ấy suốt, và những người bạn của họ, đều trượt tuyết từ lưng chừng núi xuống, vào lúc này ngay dưới chân núi lo lắng chờ đợi Sở Nhan đang bị thương.
Sở Nhan bình tĩnh ứng xử, khi chiếc xe đến nơi, Ngô Linh và Diệp Nhã chạy đến.
“Sở Nhan, vết thương của cô sao rồi? Có nghiêm trọng không?”
“Cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là trật chân xíu thôi, về khách sạn nghỉ ngơi vài ngày là ổn.” Sở Nhan đáp.
Và lúc này, cô chỉ có thể đứng một bên chân, Vương Duyệt bên cạnh đến gần, “Để tôi cõng cô về khách sạn.”
“Không cần đâu, để bạn tôi dìu tôi đi được rồi!”
“Vương tổng, Hay là anh cõng cô ấy đi! Tôi sợ chúng tôi dìu cô ấy về đến khách sạn, cô ấy mệt chết mất.” Ngô Linh trả lời giùm cô.
“Ê! Tiểu Linh, tôi có thể đi mà.” Sở Nhan cứng đầu đáp, cô thật sự không muốn phiền đến Vương Duyệt lần nữa, bởi vì khi nãy Vương Duyệt cứu cô ở trong tuyết, đã mất rất nhiều hơi sức rồi.
“Sợ gì chứ, đều lớn cả rồi, cõng một tí thì có sao đâu?” Diệp Nhã ở bên cạnh nói.
Vương Duyệt cười nửa ngồi xổm xuống, Sở Nhan bất lực, chỉ có nước cho Vương Duyệt tiếp tục cõng cô về khách sạn, về phòng nghỉ, Vương Duyệt rời khỏi, Diệp Nhã và Ngô Linh chăm sóc cô.
“Cô nói cô xem, có người đàn ông tốt với cô, mà cô còn không chấp nhận!” Ngô Linh trách móc.
“Nghe nói anh ta được lắm, tôi nghe ngóng rồi, là quản lý cấp cao của công ty tổng đài, năm nay ba mươi ba tuổi, đang độc thân, tài năng có, hai người rất xứng đôi vừa lứa.” Ngô Linh cười nói.
“Mọi người sợ tôi không gả được sao!” Sở Nhan có chút bực bội đáp.
“Không phải đâu! Cô đứng bên cạnh chúng tôi, là một sự uy hiếp đó, gả cô đi, chúng tôi mới tìm được bạn trai chứ.” Diệp Nhã cười đùa.
Sở Nhan bị bọn họ chọc cười lên, nhưng mà đối với sự giúp đỡ hôm nay của Vương Duyệt, cô rất biết ơn, cô suy nghĩ một hồi, “Sau khi về nước, tôi mời anh ta ăn cơm, để cảm tạ.”
“Ngoại trừ ăn cơm, còn có thể trao đổi số điện thoại lẫn nhau, để tiện liên lạc! Và, tôi nhìn thấy được Vương Duyệt cũng có ý với cô đó!”
Sở Nhan cười lắc đầu, “Được rồi, mọi người đi vui chơi đi! Tôi nằm nghỉ ở đây một lát, tôi sẽ tự gọi đồ ăn uống, mọi người không cần chăm sóc cho tôi đâu.”
“Vậy được rồi! Có chuyện gì thì gọi điện cho tụi tôi nha, tụi tôi xuống dưới vui chơi đây.”
“Được rồi!” Sở Nhan gật gật đầu, nhìn họ rời khỏi.
Cô nghỉ ngơi một lát, lướt điện thoại thấy mấy tin nhắn của Chiến Tây Dương gửi tới, cô nghĩ coi có nên trả lời anh ta không, nói cho anh biết vụ trật chân.
Nhưng nghĩ thử, nói anh biết cũng đâu được gì, anh ta ở xa cô như thế, chỉ càng khiến anh lo lắng thêm, anh là một bác sĩ, dường như đối xử với bệnh nhân, có một sự quan tâm rất tự nhiên.
Sở Nhan quyết định không gửi tin nhắn nữa, lúc này, vừa vào chiều ở trong nước, nói không chừng anh ta đang hẹn hò với bác sĩ Hạ Đông! Cô không nên làm phiền anh.
Trong nước.
Ở bệnh viện đang lúc giờ tan tầm sáu giờ rưỡi, tối qua Chiến Tây Dương có ca trực, hôm nay lại làm việc cả ngày, anh tính tối nay về nhà sớm để nghỉ ngơi.
Vào lúc này, hình bóng của Hạ Đông xuất hiện trước cửa phòng làm việc của anh, lên tiếng mời anh, “Tây Dương, em đã đặt một nhà hàng, xíu cùng nhau ăn tối đi!”
Chiến Tây Dương cười với cô, “Cô hẹn người khác đi! Tôi đã nói với người nhà, chuẩn bị cơm cho tôi rồi.”
“Nhưng... em muốn dùng cơm với anh!” Hạ Đông mím môi, nhìn anh có chút xấu hổ.
Chiến Tây Dương cười nói, “Bác sĩ Lý vừa nói với tôi, bữa tối của anh ta vẫn chưa biết ăn gì, hay là, cô hẹn anh ta đi!”
Bác sĩ Lý là một bác sĩ trẻ tuổi, và, vừa vặn bác sĩ Lý cũng có ý theo đuổi Hạ Đông.
Sắc mặt của Hạ Đông hơi cứng đơ, có chút thất vọng, cô cắn môi đáp, “Thôi được rồi, em ăn căn tin vậy! Lát em còn phải tăng ca.”
Chiến Tây Dương cầm điện thoại trên bàn xem, nói với cô, “Mai gặp.”
Sau lưng, Hạ Đông thở dài, và người bạn thân của cô đứng cách đó không xa, bất chợt thông cảm với cô, “Lại bị bác sĩ Chiến từ chối sao?”
“Đúng vậy! Anh ta nói phải về nhà ăn cơm.”
“Đáng lẽ cô phải hẹn anh ta sớm xíu, cô hẹn vào giờ này, nhà anh ta chắc đã làm cơm rồi.”
“Anh ta còn nói, để bác sĩ Lý đi ăn cơm với tôi.”
“Bác sĩ Chiến nói như thế thật sao, không lẽ anh ta không biết bác sĩ Lý đang theo đuổi cô, còn cô thì từ chối suốt với anh ấy?”
Hạ Đông cũng đang nghi hoặc, “Tôi không biết, hình như anh ta vẫn chưa hiểu được tâm ý của tôi, không biết là đang giả vờ, hay là thật chất anh ta không thích tôi.”
Chiến Tây Dương lê bước đến chiếc xe việt dã của mình, đôi khi anh cầm điện thoại lên nhìn, skepe không có tin nhắn gì mới, anh thở nhẹ, có lẽ Sở Nhan đang chơi vui, chưa hề đọc qua mấy tin nhắn mà anh đã gửi!
Tối này, Chiến Tây Dương đã đợi rất lâu, cũng chưa nhận được tin nhắn của Sở Nhan, mà anh đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Sở Nhan tự mình gọi món, và ở suốt trong phòng, hoặc là xem tivi, hoặc là nghe nhạc cho qua thời gian, ngoài cửa sổ lại một trận tuyết lớn đang rơi, trong bầu không khí ấm cúng, thời gian trôi qua, thật khiến người ta cảm thấy làm biếng và mệt mỏi, giống như có thể ngủ đến tận trời cùng đất diệt vậy.
Hôm nay Sở Nhan thật sự mệt mỏi, cô cũng sớm chìm vào giấc ngủ, nhưng mà, cô nằm một giấc mơ kì lạ, trong mơ, hình như cô chủ động chạy đến bệnh viện hoàng gia, mệnh lệnh Chiến Tây Dương hẹn hò với cô một cách bá đạo, sau đó, Chiến Tây Dương nói với cô, anh ta không thích tình yêu chị em, trực tiếp nắm tay của Hạ Đông rời đi.
Tuy chỉ là trong giấc mơ, nhưng mà, nửa đêm Sở Nhan bị giấc mơ làm giật mình tỉnh giấc, đợi cô ý thức được đây chỉ là một giấc mơ, còn ngoài cửa sổ tuyết vẫn đang rơi, cô vuốt mái tóc dài, cả người đều bộc lộ vẻ bực bội.
Sao cô lại mơ giấc mơ như thế chứ? Có phải trong giấc mơ, cũng sẽ thành hiện thực trong thực tại không?
Trong giấc mơ đó, giọng điệu của Chiến Tây Dương, cô có thể nhớ rõ ràng, Sở Nhan suy nghĩ, cảm giác khó thở trong lòng.
Sở Nhan không cách nào ngủ được nữa, đêm tối yên tĩnh như thế, khiến cô nhớ đến khung cảnh lúc vừa gặp gỡ giữa cô và Chiến Tây Dương, đến khi anh chăm sóc cô bị bệnh, tỉ mỉ hồi tưởng lại, người đàn ông này lúc thì bá đạo, lúc thì, quản lý chặt cô ta.
Sở Nhan lâu lắm rồi không có cảm giác được người khác nâng niu như em bé, ngoại trừ người đàn ông kia đã rời khỏi thế gian này, hồi đó anh ta bá đạo, quản lý cô, dùng tình yêu và sự dịu dàng ôm ấp cô, khiến cô ngoại trừ chìm đắm trong sự sủng ái của anh, cô không còn sự lựa chọn nào khác.
Sở Nhan đột nhiên suy nghĩ một hồi, nước mắt giàn giụa, cô không có tìm khăn giấy lau nước mắt, mà để mặc nước mắt cứ thế tuôn rơi, cô càng nghĩ, càng đau thương.
Bên này đang là một giờ sáng, còn trong nước đã là buổi sáng tám giờ, Chiến Tây Dương ngủ dậy, liền mò mẫm điện thoại, mở ra, kiểm tra tin nhắn, nhìn thấy rõ ràng Sở Nhan đang online, nhưng không có trả lời tin nhắn.
Sở Nhan bình tĩnh ứng xử, khi chiếc xe đến nơi, Ngô Linh và Diệp Nhã chạy đến.
“Sở Nhan, vết thương của cô sao rồi? Có nghiêm trọng không?”
“Cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là trật chân xíu thôi, về khách sạn nghỉ ngơi vài ngày là ổn.” Sở Nhan đáp.
Và lúc này, cô chỉ có thể đứng một bên chân, Vương Duyệt bên cạnh đến gần, “Để tôi cõng cô về khách sạn.”
“Không cần đâu, để bạn tôi dìu tôi đi được rồi!”
“Vương tổng, Hay là anh cõng cô ấy đi! Tôi sợ chúng tôi dìu cô ấy về đến khách sạn, cô ấy mệt chết mất.” Ngô Linh trả lời giùm cô.
“Ê! Tiểu Linh, tôi có thể đi mà.” Sở Nhan cứng đầu đáp, cô thật sự không muốn phiền đến Vương Duyệt lần nữa, bởi vì khi nãy Vương Duyệt cứu cô ở trong tuyết, đã mất rất nhiều hơi sức rồi.
“Sợ gì chứ, đều lớn cả rồi, cõng một tí thì có sao đâu?” Diệp Nhã ở bên cạnh nói.
Vương Duyệt cười nửa ngồi xổm xuống, Sở Nhan bất lực, chỉ có nước cho Vương Duyệt tiếp tục cõng cô về khách sạn, về phòng nghỉ, Vương Duyệt rời khỏi, Diệp Nhã và Ngô Linh chăm sóc cô.
“Cô nói cô xem, có người đàn ông tốt với cô, mà cô còn không chấp nhận!” Ngô Linh trách móc.
“Nghe nói anh ta được lắm, tôi nghe ngóng rồi, là quản lý cấp cao của công ty tổng đài, năm nay ba mươi ba tuổi, đang độc thân, tài năng có, hai người rất xứng đôi vừa lứa.” Ngô Linh cười nói.
“Mọi người sợ tôi không gả được sao!” Sở Nhan có chút bực bội đáp.
“Không phải đâu! Cô đứng bên cạnh chúng tôi, là một sự uy hiếp đó, gả cô đi, chúng tôi mới tìm được bạn trai chứ.” Diệp Nhã cười đùa.
Sở Nhan bị bọn họ chọc cười lên, nhưng mà đối với sự giúp đỡ hôm nay của Vương Duyệt, cô rất biết ơn, cô suy nghĩ một hồi, “Sau khi về nước, tôi mời anh ta ăn cơm, để cảm tạ.”
“Ngoại trừ ăn cơm, còn có thể trao đổi số điện thoại lẫn nhau, để tiện liên lạc! Và, tôi nhìn thấy được Vương Duyệt cũng có ý với cô đó!”
Sở Nhan cười lắc đầu, “Được rồi, mọi người đi vui chơi đi! Tôi nằm nghỉ ở đây một lát, tôi sẽ tự gọi đồ ăn uống, mọi người không cần chăm sóc cho tôi đâu.”
“Vậy được rồi! Có chuyện gì thì gọi điện cho tụi tôi nha, tụi tôi xuống dưới vui chơi đây.”
“Được rồi!” Sở Nhan gật gật đầu, nhìn họ rời khỏi.
Cô nghỉ ngơi một lát, lướt điện thoại thấy mấy tin nhắn của Chiến Tây Dương gửi tới, cô nghĩ coi có nên trả lời anh ta không, nói cho anh biết vụ trật chân.
Nhưng nghĩ thử, nói anh biết cũng đâu được gì, anh ta ở xa cô như thế, chỉ càng khiến anh lo lắng thêm, anh là một bác sĩ, dường như đối xử với bệnh nhân, có một sự quan tâm rất tự nhiên.
Sở Nhan quyết định không gửi tin nhắn nữa, lúc này, vừa vào chiều ở trong nước, nói không chừng anh ta đang hẹn hò với bác sĩ Hạ Đông! Cô không nên làm phiền anh.
Trong nước.
Ở bệnh viện đang lúc giờ tan tầm sáu giờ rưỡi, tối qua Chiến Tây Dương có ca trực, hôm nay lại làm việc cả ngày, anh tính tối nay về nhà sớm để nghỉ ngơi.
Vào lúc này, hình bóng của Hạ Đông xuất hiện trước cửa phòng làm việc của anh, lên tiếng mời anh, “Tây Dương, em đã đặt một nhà hàng, xíu cùng nhau ăn tối đi!”
Chiến Tây Dương cười với cô, “Cô hẹn người khác đi! Tôi đã nói với người nhà, chuẩn bị cơm cho tôi rồi.”
“Nhưng... em muốn dùng cơm với anh!” Hạ Đông mím môi, nhìn anh có chút xấu hổ.
Chiến Tây Dương cười nói, “Bác sĩ Lý vừa nói với tôi, bữa tối của anh ta vẫn chưa biết ăn gì, hay là, cô hẹn anh ta đi!”
Bác sĩ Lý là một bác sĩ trẻ tuổi, và, vừa vặn bác sĩ Lý cũng có ý theo đuổi Hạ Đông.
Sắc mặt của Hạ Đông hơi cứng đơ, có chút thất vọng, cô cắn môi đáp, “Thôi được rồi, em ăn căn tin vậy! Lát em còn phải tăng ca.”
Chiến Tây Dương cầm điện thoại trên bàn xem, nói với cô, “Mai gặp.”
Sau lưng, Hạ Đông thở dài, và người bạn thân của cô đứng cách đó không xa, bất chợt thông cảm với cô, “Lại bị bác sĩ Chiến từ chối sao?”
“Đúng vậy! Anh ta nói phải về nhà ăn cơm.”
“Đáng lẽ cô phải hẹn anh ta sớm xíu, cô hẹn vào giờ này, nhà anh ta chắc đã làm cơm rồi.”
“Anh ta còn nói, để bác sĩ Lý đi ăn cơm với tôi.”
“Bác sĩ Chiến nói như thế thật sao, không lẽ anh ta không biết bác sĩ Lý đang theo đuổi cô, còn cô thì từ chối suốt với anh ấy?”
Hạ Đông cũng đang nghi hoặc, “Tôi không biết, hình như anh ta vẫn chưa hiểu được tâm ý của tôi, không biết là đang giả vờ, hay là thật chất anh ta không thích tôi.”
Chiến Tây Dương lê bước đến chiếc xe việt dã của mình, đôi khi anh cầm điện thoại lên nhìn, skepe không có tin nhắn gì mới, anh thở nhẹ, có lẽ Sở Nhan đang chơi vui, chưa hề đọc qua mấy tin nhắn mà anh đã gửi!
Tối này, Chiến Tây Dương đã đợi rất lâu, cũng chưa nhận được tin nhắn của Sở Nhan, mà anh đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Sở Nhan tự mình gọi món, và ở suốt trong phòng, hoặc là xem tivi, hoặc là nghe nhạc cho qua thời gian, ngoài cửa sổ lại một trận tuyết lớn đang rơi, trong bầu không khí ấm cúng, thời gian trôi qua, thật khiến người ta cảm thấy làm biếng và mệt mỏi, giống như có thể ngủ đến tận trời cùng đất diệt vậy.
Hôm nay Sở Nhan thật sự mệt mỏi, cô cũng sớm chìm vào giấc ngủ, nhưng mà, cô nằm một giấc mơ kì lạ, trong mơ, hình như cô chủ động chạy đến bệnh viện hoàng gia, mệnh lệnh Chiến Tây Dương hẹn hò với cô một cách bá đạo, sau đó, Chiến Tây Dương nói với cô, anh ta không thích tình yêu chị em, trực tiếp nắm tay của Hạ Đông rời đi.
Tuy chỉ là trong giấc mơ, nhưng mà, nửa đêm Sở Nhan bị giấc mơ làm giật mình tỉnh giấc, đợi cô ý thức được đây chỉ là một giấc mơ, còn ngoài cửa sổ tuyết vẫn đang rơi, cô vuốt mái tóc dài, cả người đều bộc lộ vẻ bực bội.
Sao cô lại mơ giấc mơ như thế chứ? Có phải trong giấc mơ, cũng sẽ thành hiện thực trong thực tại không?
Trong giấc mơ đó, giọng điệu của Chiến Tây Dương, cô có thể nhớ rõ ràng, Sở Nhan suy nghĩ, cảm giác khó thở trong lòng.
Sở Nhan không cách nào ngủ được nữa, đêm tối yên tĩnh như thế, khiến cô nhớ đến khung cảnh lúc vừa gặp gỡ giữa cô và Chiến Tây Dương, đến khi anh chăm sóc cô bị bệnh, tỉ mỉ hồi tưởng lại, người đàn ông này lúc thì bá đạo, lúc thì, quản lý chặt cô ta.
Sở Nhan lâu lắm rồi không có cảm giác được người khác nâng niu như em bé, ngoại trừ người đàn ông kia đã rời khỏi thế gian này, hồi đó anh ta bá đạo, quản lý cô, dùng tình yêu và sự dịu dàng ôm ấp cô, khiến cô ngoại trừ chìm đắm trong sự sủng ái của anh, cô không còn sự lựa chọn nào khác.
Sở Nhan đột nhiên suy nghĩ một hồi, nước mắt giàn giụa, cô không có tìm khăn giấy lau nước mắt, mà để mặc nước mắt cứ thế tuôn rơi, cô càng nghĩ, càng đau thương.
Bên này đang là một giờ sáng, còn trong nước đã là buổi sáng tám giờ, Chiến Tây Dương ngủ dậy, liền mò mẫm điện thoại, mở ra, kiểm tra tin nhắn, nhìn thấy rõ ràng Sở Nhan đang online, nhưng không có trả lời tin nhắn.
/1503
|