Hai người ra khỏi phòng tiệc, ngồi xe đến quảng trường lãnh sự quán.
Lúc này ở đây vô cùng náo nhiệt, Chiến Dương Tây là bác sĩ nên vô cùng kỹ càng trong việc bảo vệ cơ thể.
Vì vậy, hắn mang theo vẻ mặt đau khổ đi vào siêu thị mua vài món đồ.
Sở Nhan vừa nhìn thấy liền xấu hổ, đứng cạnh đợi hắn trả tiền.
Hai người đi thẳng về khách sạn. Trong khách sạn mọi người nhân lúc còn sớm đều đã ra ngoài, nên rất vắng vẻ. Chiến Dương Tây dắt Sở Nhan tiến thẳng vào thang máy, trong lòng hai người dường như có ngọn lửa đang âm ỉ.
Chỉ chờ bùng cháy.
Sở Nhan mở của phòng, Chiến Tây Dương bước vào tiện tay đóng cửa lại. Đồng thời, một giây sau đó, thân thể mảnh khảnh của Sở Nhan đã bị đè vào cánh cửa.
Hơi thở của cô trở lên gấp gáp. Cô đưa tay ôm lấy cổ hắn, hai người cúi đầu hôn nhau.
Thời khắc này đã phải chờ rất lâu rồi, tình cảm giấu kín lâu nay lúc này bỗng bùng nổ.
Từ tối qua đến tận lúc rạng sáng, cô vẫn nằm trong lòng Chiến Tây Dương, khuôn mặt mệt mỏi tựa vào hắn, vẻ mặt yêu kiều lộ ra vẻ thỏa mãn.
Hắn biết gần đây cô rất mệt, dù hắn đang hưng phấn đến mức không ngủ không được, nhưng cũng không thể tiếp tục dày vò thân thể cô nữa.
Hai ngày sau, Chiến Tây Dương và Sở Nhan đáp máy bay quay về nước. Gần gũi nhau hơn một tháng, đã trải qua rất nhiều chuyện, kết quả cuối cùng cũng làm người ta vui vẻ.
Đây là công việc đầu tiên khi cô nhận chức đã giải quyết tốt đẹp, tất cả công lao đều nhờ Chiến Tây Dương.
Nếu hắn không đến, đồng thời nghiên cứu ra thuốc giải, sợ rằng việc này không dễ giải quyết.
Còn đối với Chiến Tây Dương mà nói, tất cả việc hắn làm đều vì cô mà cam tâm tình nguyện.
Trên máy bay, Sở Nhan dựa vào vai hắn nghỉ ngơi còn hắn thì ngắm nhìn bầu trời sao bên ngoài cửa sổ. Ôm chặt cô vào trong ngực, hắn cũng yên tâm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mười giờ sáng thứ hai máy bay hạ cánh. Cô và hắn xuống máy bay, tất cả người trên phi cơ đều là nhân viên nghiệp vụ.
Lúc này, họ nhìn thấy một đoàn xe cực kỳ khí thế, từ giữa xe vệ sĩ mở cửa xe. Tịch Phong Hàn bước xuống với thân hình anh tuấn bất phàm, hắn bước về phía Chiến Tây Dương và Sở Nhan.
Lúc này hắn thấy Chiến Tây Dương và sở Nhan đang nắm tay nhau, khỏe miệng hắn cong lên cười một cái, nhìn về phía em trai, Chiến Tây Dương cũng nở nụ cười.
“Chúc mừng hai người.” Trì Dương bên cạnh cũng lập tức nhìn ra.
“Cảm ơn.” Sở Nhan cười thành tiếng.
Tịch Phong Hàn đưa tay vỗ nhẹ vai Chiến Tây Dương: “Bình an quay về là tốt rồi!”
“Ừm!” Chiến Tây Dương mỉn cười, trải qua nguy hiểm lần này, hắn cảm thấy cũng đáng.
“Tiểu Duyệt đâu?” Sở Nhan tỏ mò hỏi.
Đáy mắt Tịch Phong Hàn hiện lên vẻ ôn nhu: “Cô ấy đang ở phủ tổng thống, hiện tại không tiện ra ngoài.”
“Được, ngày mai tôi đến thăm em ấy.” Sở Nhan cũng rất nhớ cô em gái này.
“Ngày mai cùng nhau đến phủ tổng thống ăn cơm đi, người nhà họ Sở luôn được nghênh đón.” Tịch Phong Hàn cũng hi vọng cả nhà đoàn tụ.
Sở Nhan cần về gặp mẹ gấp, vì quá bận nên Sở Nhan cũng kêu Chiến Tây Dương về nhà một chuyến luôn. Lần này ba của hắn nhất định cũng bị kinh ngạc, phải thật thoải mái một phen.
Hai người chia tay ở sân bay. Chiến Tây Dương cũng trở về nhà, ba hắn thấy hắn bình an quay về thì không nói gì nhiều, chỉ tỏ ý khen ngợi, nói một tiếng: “Ba nghe nói con ở nước ngoài lập công lớn, đúng không!”
Chiến Tây Dương nở nụ cười: “Ba, ba yên tâm, con sẽ không làm ba mất mặt ở bên ngoài.”
Ông Chiến cười vỗ vai hắn một cái: “Tiểu tử thối, con đừng tưởng ta không biết con đã trải qua việc gì, con không sợ tim của ta không chịu được à.”
“Ba, có phải con chưa từng trải qua gió to sóng lớn đâu?
“Thế nhưng ta chỉ có con là con trai, huống hồ ngay cả bạn gái con cũng chưa có, còn không để Chiến gia lưu lại huyết mạch!”
“Ai nói con không có bạn gái?” Lần này Chiến Tây Dương có thể đáp trả ba hắn rồi.
Lão Chiến lập tức nhìn hắn kinh ngạc: “Nói gì cơ, con có rồi?”
“Tất nhiên, hơn nữa, ba đã gặp qua.”
“Ta đã từng gặp qua?”
“Lần trước đã từng gặp qua ở nhà cô ấy!”
Lão Chiến gia lập tức nhớ lại, sau đó ông liền nghĩ ngay đến cô gái xinh đẹp đó.
“Là đại tiểu thư Sở Nhan?” Ánh mắt của lão Chiến gia lập tức sáng lên, không nghĩ tới con trai mình lại có thể theo đuổi được cô gái ưu tú đến vậy!
“Đúng là cô ấy, cô ấy tên Sở Nhan, con đã cầu hôn cô ấy và cô ấy cũng đã đồng ý rồi.”
Chiến lão liền vui mừng gật đầu: “Tốt lắm, có tiền đồ, có bản lĩnh, ngay cả vợ cũng tìm được rồi.”
Chiến Tây Dương cười khì một tiếng: “Ba, ba đừng quá coi thường con trai mình!”
Sở Nhan trở về nhà họ Sở, mọi người trong nhà đều đang chờ cô, khiến cô rất cảm động. Mặc dù là gia tộc rất lớn nhưng rất vui vẻ, không xảy ra tranh chấp gia tộc mà như người thân trong người một nhà.
“Tiểu Nhan à! Công việc là công việc, nhưng việc đại sự của bản thân cháu cũng nên cân nhắc đi.” Thím hai bắt đầu quan tâm đến hôm nhân đại sự của đứa cháu gái.
“Đúng vậy! Hơn nữa Tiểu Nhan của chúng ta xuất sắc như vậy, cũng không biết người đàn ông như thế nào mới có thể xứng đôi được!”
“Cái gì xứng với không xứng, chỉ cần con thích là được.” Lý Nhân lặp tức nói, chỉ lo con gái lại đặt vẻ bề ngoài cao hơn đầu óc.
Trước đây đối mặt với sự thục giúc kết hôn của gia đình cô chỉ thấy rất đau đầu, nhưng hôm nay lại không giống.
Cô mỉn cười: “Mẹ, thím hai, mọi người yên tâm cũng không cần quá quan tâm đến việc kết hôn của con, con đã tìm được bạn trai rồi.”
“Cái gì?” Lý Nhân lập kinh ngạc đến vui mừng: “Thật không, là cái vị Vương Diệu lần trước đúng không? Các con ở cùng nhau sao?
Sở Nhan lập tức lắc đầu: “Không phải hắn! Là người mọi người đều gặp rồi.”
“Chúng ta đều gặp rồi?”
Sở Nhan cười thần bí, tự để cho mọi người suy đoán, nhưng đoán một vòng cùng không đoán đúng.
Cái này, Lý Nhân sốt ruột, nhìn con gái rồi ra lệnh nói: “Tiểu Nhan con đừng để chúng ta đi vòng vòng nữa, mau nói bạn trai con là ai đi!”
Sở Nhan cong miệng cười ngọt ngào: “Là Chiến Tây Dương”
“Trời ạ! Là anh bác sĩ đẹp trai đó ư?”
“Nó là con trai cựu tổng thống, là em trai tổng thống hiện tại, nói như vậy, con và tiểu Duyệt không phải thành người một nhà sao?”
Lý Nhân nghe xong cũng yên tân hơn, bà cũng gập đầu hài lòng: “Ta nói rồi, các con đúng là có duyên! Hơn nữa ta cũng nhìn ra đứa nhỏ này cũng rất tốt với con, chỉ là kém hơn con hai tuổi.”
“Mẹ! Anh ấy không để ý.” Sở Nhan lên tiếng giải thích.
Hai thím ngồi bên cạnh liền phá cười lên, Lý Nhân cũng cười theo: “Vậy thì được! Sau này cũng không tới lượt con ghét bỏ nó, chỉ có nó ghét bỏ con thôi.”
“Anh ấy dám!” Sở Nhan lập tức hét lên một tiếng, sau khi nói xong tự che miệng mình cười rộ lên: “Đương nhiên anh ấy sẽ không làm vậy.”
Lúc này ở đây vô cùng náo nhiệt, Chiến Dương Tây là bác sĩ nên vô cùng kỹ càng trong việc bảo vệ cơ thể.
Vì vậy, hắn mang theo vẻ mặt đau khổ đi vào siêu thị mua vài món đồ.
Sở Nhan vừa nhìn thấy liền xấu hổ, đứng cạnh đợi hắn trả tiền.
Hai người đi thẳng về khách sạn. Trong khách sạn mọi người nhân lúc còn sớm đều đã ra ngoài, nên rất vắng vẻ. Chiến Dương Tây dắt Sở Nhan tiến thẳng vào thang máy, trong lòng hai người dường như có ngọn lửa đang âm ỉ.
Chỉ chờ bùng cháy.
Sở Nhan mở của phòng, Chiến Tây Dương bước vào tiện tay đóng cửa lại. Đồng thời, một giây sau đó, thân thể mảnh khảnh của Sở Nhan đã bị đè vào cánh cửa.
Hơi thở của cô trở lên gấp gáp. Cô đưa tay ôm lấy cổ hắn, hai người cúi đầu hôn nhau.
Thời khắc này đã phải chờ rất lâu rồi, tình cảm giấu kín lâu nay lúc này bỗng bùng nổ.
Từ tối qua đến tận lúc rạng sáng, cô vẫn nằm trong lòng Chiến Tây Dương, khuôn mặt mệt mỏi tựa vào hắn, vẻ mặt yêu kiều lộ ra vẻ thỏa mãn.
Hắn biết gần đây cô rất mệt, dù hắn đang hưng phấn đến mức không ngủ không được, nhưng cũng không thể tiếp tục dày vò thân thể cô nữa.
Hai ngày sau, Chiến Tây Dương và Sở Nhan đáp máy bay quay về nước. Gần gũi nhau hơn một tháng, đã trải qua rất nhiều chuyện, kết quả cuối cùng cũng làm người ta vui vẻ.
Đây là công việc đầu tiên khi cô nhận chức đã giải quyết tốt đẹp, tất cả công lao đều nhờ Chiến Tây Dương.
Nếu hắn không đến, đồng thời nghiên cứu ra thuốc giải, sợ rằng việc này không dễ giải quyết.
Còn đối với Chiến Tây Dương mà nói, tất cả việc hắn làm đều vì cô mà cam tâm tình nguyện.
Trên máy bay, Sở Nhan dựa vào vai hắn nghỉ ngơi còn hắn thì ngắm nhìn bầu trời sao bên ngoài cửa sổ. Ôm chặt cô vào trong ngực, hắn cũng yên tâm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mười giờ sáng thứ hai máy bay hạ cánh. Cô và hắn xuống máy bay, tất cả người trên phi cơ đều là nhân viên nghiệp vụ.
Lúc này, họ nhìn thấy một đoàn xe cực kỳ khí thế, từ giữa xe vệ sĩ mở cửa xe. Tịch Phong Hàn bước xuống với thân hình anh tuấn bất phàm, hắn bước về phía Chiến Tây Dương và Sở Nhan.
Lúc này hắn thấy Chiến Tây Dương và sở Nhan đang nắm tay nhau, khỏe miệng hắn cong lên cười một cái, nhìn về phía em trai, Chiến Tây Dương cũng nở nụ cười.
“Chúc mừng hai người.” Trì Dương bên cạnh cũng lập tức nhìn ra.
“Cảm ơn.” Sở Nhan cười thành tiếng.
Tịch Phong Hàn đưa tay vỗ nhẹ vai Chiến Tây Dương: “Bình an quay về là tốt rồi!”
“Ừm!” Chiến Tây Dương mỉn cười, trải qua nguy hiểm lần này, hắn cảm thấy cũng đáng.
“Tiểu Duyệt đâu?” Sở Nhan tỏ mò hỏi.
Đáy mắt Tịch Phong Hàn hiện lên vẻ ôn nhu: “Cô ấy đang ở phủ tổng thống, hiện tại không tiện ra ngoài.”
“Được, ngày mai tôi đến thăm em ấy.” Sở Nhan cũng rất nhớ cô em gái này.
“Ngày mai cùng nhau đến phủ tổng thống ăn cơm đi, người nhà họ Sở luôn được nghênh đón.” Tịch Phong Hàn cũng hi vọng cả nhà đoàn tụ.
Sở Nhan cần về gặp mẹ gấp, vì quá bận nên Sở Nhan cũng kêu Chiến Tây Dương về nhà một chuyến luôn. Lần này ba của hắn nhất định cũng bị kinh ngạc, phải thật thoải mái một phen.
Hai người chia tay ở sân bay. Chiến Tây Dương cũng trở về nhà, ba hắn thấy hắn bình an quay về thì không nói gì nhiều, chỉ tỏ ý khen ngợi, nói một tiếng: “Ba nghe nói con ở nước ngoài lập công lớn, đúng không!”
Chiến Tây Dương nở nụ cười: “Ba, ba yên tâm, con sẽ không làm ba mất mặt ở bên ngoài.”
Ông Chiến cười vỗ vai hắn một cái: “Tiểu tử thối, con đừng tưởng ta không biết con đã trải qua việc gì, con không sợ tim của ta không chịu được à.”
“Ba, có phải con chưa từng trải qua gió to sóng lớn đâu?
“Thế nhưng ta chỉ có con là con trai, huống hồ ngay cả bạn gái con cũng chưa có, còn không để Chiến gia lưu lại huyết mạch!”
“Ai nói con không có bạn gái?” Lần này Chiến Tây Dương có thể đáp trả ba hắn rồi.
Lão Chiến lập tức nhìn hắn kinh ngạc: “Nói gì cơ, con có rồi?”
“Tất nhiên, hơn nữa, ba đã gặp qua.”
“Ta đã từng gặp qua?”
“Lần trước đã từng gặp qua ở nhà cô ấy!”
Lão Chiến gia lập tức nhớ lại, sau đó ông liền nghĩ ngay đến cô gái xinh đẹp đó.
“Là đại tiểu thư Sở Nhan?” Ánh mắt của lão Chiến gia lập tức sáng lên, không nghĩ tới con trai mình lại có thể theo đuổi được cô gái ưu tú đến vậy!
“Đúng là cô ấy, cô ấy tên Sở Nhan, con đã cầu hôn cô ấy và cô ấy cũng đã đồng ý rồi.”
Chiến lão liền vui mừng gật đầu: “Tốt lắm, có tiền đồ, có bản lĩnh, ngay cả vợ cũng tìm được rồi.”
Chiến Tây Dương cười khì một tiếng: “Ba, ba đừng quá coi thường con trai mình!”
Sở Nhan trở về nhà họ Sở, mọi người trong nhà đều đang chờ cô, khiến cô rất cảm động. Mặc dù là gia tộc rất lớn nhưng rất vui vẻ, không xảy ra tranh chấp gia tộc mà như người thân trong người một nhà.
“Tiểu Nhan à! Công việc là công việc, nhưng việc đại sự của bản thân cháu cũng nên cân nhắc đi.” Thím hai bắt đầu quan tâm đến hôm nhân đại sự của đứa cháu gái.
“Đúng vậy! Hơn nữa Tiểu Nhan của chúng ta xuất sắc như vậy, cũng không biết người đàn ông như thế nào mới có thể xứng đôi được!”
“Cái gì xứng với không xứng, chỉ cần con thích là được.” Lý Nhân lặp tức nói, chỉ lo con gái lại đặt vẻ bề ngoài cao hơn đầu óc.
Trước đây đối mặt với sự thục giúc kết hôn của gia đình cô chỉ thấy rất đau đầu, nhưng hôm nay lại không giống.
Cô mỉn cười: “Mẹ, thím hai, mọi người yên tâm cũng không cần quá quan tâm đến việc kết hôn của con, con đã tìm được bạn trai rồi.”
“Cái gì?” Lý Nhân lập kinh ngạc đến vui mừng: “Thật không, là cái vị Vương Diệu lần trước đúng không? Các con ở cùng nhau sao?
Sở Nhan lập tức lắc đầu: “Không phải hắn! Là người mọi người đều gặp rồi.”
“Chúng ta đều gặp rồi?”
Sở Nhan cười thần bí, tự để cho mọi người suy đoán, nhưng đoán một vòng cùng không đoán đúng.
Cái này, Lý Nhân sốt ruột, nhìn con gái rồi ra lệnh nói: “Tiểu Nhan con đừng để chúng ta đi vòng vòng nữa, mau nói bạn trai con là ai đi!”
Sở Nhan cong miệng cười ngọt ngào: “Là Chiến Tây Dương”
“Trời ạ! Là anh bác sĩ đẹp trai đó ư?”
“Nó là con trai cựu tổng thống, là em trai tổng thống hiện tại, nói như vậy, con và tiểu Duyệt không phải thành người một nhà sao?”
Lý Nhân nghe xong cũng yên tân hơn, bà cũng gập đầu hài lòng: “Ta nói rồi, các con đúng là có duyên! Hơn nữa ta cũng nhìn ra đứa nhỏ này cũng rất tốt với con, chỉ là kém hơn con hai tuổi.”
“Mẹ! Anh ấy không để ý.” Sở Nhan lên tiếng giải thích.
Hai thím ngồi bên cạnh liền phá cười lên, Lý Nhân cũng cười theo: “Vậy thì được! Sau này cũng không tới lượt con ghét bỏ nó, chỉ có nó ghét bỏ con thôi.”
“Anh ấy dám!” Sở Nhan lập tức hét lên một tiếng, sau khi nói xong tự che miệng mình cười rộ lên: “Đương nhiên anh ấy sẽ không làm vậy.”
/1503
|