Bên cạnh Lam Phong là em gái anh ta Lam Doanh, Lam Doanh xinh đẹp ăn vận thời trang, cô bước tới nhìn thấy Cung Vũ Trạch, tình cảm ái mộ trong mắt dần dấy lên.
Lam Phong vừa ngồi xuống, bèn rầu rĩ nhìn Cung Vũ Trạch nói: "Con bé này nhất định đòi đi theo mình."
Cung Vũ Trạch đương nhiên không để bụng em gái của bạn thân, trong mắt anh Lam Doanh cũng giống như em gái mình vậy.
"Không sao." Cung Vũ Trạch mỉm cười, anh cũng có chút khó nói.
Anh và Lam Phong đều biết tình cảm của Lam Doanh đối với anh, chỉ có điều Cung Vũ Trạch vẫn luôn lảng tránh khiến Lam Doanh chưa có cơ hội để bày tỏ tình cảm, đương nhiên, Lam Phong cũng rất đau đầu, em gái thích bạn thân mình, làm anh trai, anh đương nhiên rất muốn chúc phúc cô.
Chỉ có điều anh biết rất rõ Cung Vũ Trạch không hề có ý gì với em gái mình, vì thế anh chỉ có thể là một người bàng quan.
"Anh Vũ Trạch, sao ở bữa tiệc hôm đó anh lại biến mất vậy? Em không tài nào tìm được anh."
"Anh có việc phải về trước." Cung Vũ Trạch trả lời.
Lam Doanh thất vọng chu môi hồng, hiếu kỳ hỏi tiếp: "Người con gái đi cùng anh hôm đó là tiểu thư nhà nào vậy? Sao em chưa gặp bao giờ?"
"Cô ấy là bạn gái anh." Cung Vũ Trạch trả lời thẳng thắn.
Điều này khiến Lam Phong cũng trở tay không kịp, nghe được tin này anh cũng vô cùng kinh ngạc: "Cậu có bạn gái rồi sao? Sao không nói cho mình biết một tiếng?"
Ánh mắt Lam Doanh cũng chứng tỏ cô không dám tin vào điều mình nghe được, cô gái có khí chất bình thường như vậy lại là bạn gái của anh? Sao có thể như vậy được?
Cô gái đó sao có thể xứng với Cung Vũ Trạch.
"Anh Vũ Trạch, sao không gạt em đấy chứ! Cô ta là bạn gái anh thật sao?"Lam Doanh không vui hỏi một câu.
Lâm Phong đành lên tiếng trách cứ: "Vũ Trạch đã nói như vậy rồi thì chính là như vậy, em hỏi nhiều thế làm gì?"
Lam Doanh lập tức phồng má nói: "Em từng gặp cô gái đó! Em cảm thấy cô ta không xứng với anh Vũ Trạch."
Cung Vũ Trạch sắc mặt sa sầm, ánh mắt không vui, anh bình tĩnh nói: "Trên thế giới này, người sinh ra đã không phân biệt sang hèn, cũng không có kiểu ai không xứng với ai."
Lâm Phong nghe ra anh đã giận, vội quay đầu cảnh cáo em mình, bảo cô ta đừng nói linh tinh nữa.
Lam Doanh tủi thân bĩu môi, ánh mắt thoáng vẻ không cam tâm, trong mắt cô, con người sẽ phân sang hèn, cô gái đó rõ ràng không xứng với Cung Vũ Trạch.
Có thể xứng đáng với anh chỉ có người con gái như cô, có gia thế, có thân phận, lại có học vấn và nhan sắc.
Tuy nhiên, Lam Doanh cũng là người thông minh, cô rất muốn biết cô gái này có sức cuốn hút gì có thể lôi cuốn người đàn ông như Cung Vũ Trạch.
Nói chung, cô không cam tâm Cung Vũ Trạch bị người con gái khác hớp hồn, cô còn chưa bày tỏ tình cảm với anh!
Người đàn ông đẹp trai và ưu tú tới vậy vốn thuộc về cô.
Lam Phong nhận ra sự không cam tâm của em mình, nhưng người làm anh như anh cũng không biết nên khuyên cô ra sao.
Lam Doanh cũng không nhắc tới chuyện này nữa, có điều trên bàn ăn, cô rất tận tình chăm sóc cho Cung Vũ Trạch, tới Lam Phong cũng không được đối xử như vậy, Cung Vũ Trạch thì cố gắng không cần sự phục vụ của cô.
"Anh Vũ Trạch, đây là món anh thích nhất, em để trước mặt anh."
"Không cần, tay anh dài, gắp được." Cung Vũ Trạch lạnh nhạt nói.
Lam Phong thấy em gái mình làm những việc vô ích, thầm lắc đầu.
Nhưng Lam Doanh rất vui, chỉ cần là việc có thể lấy lòng Cung Vũ Trạch cô ta đều muốn làm.
Sau bữa trưa, Lam Phong hẹn Cung Vũ Trạch tới một câu lạc bộ để chơi, vì Lam Doanh không hứng thú với trò cưỡi ngựa xạ kích nên Lam Phong không dẫn cô đi theo.
Tránh để cô cứ ảo tưởng.
Lam Doanh hẹn bạn bè mình đi dạo phố, một cô gái gần đây rất thích trang phục triều Hán, cô lập tức giới thiệu một bộ trang phục Hán mới thấy trên mạng.
"Thực sự rất đẹp, mình định mua nó." Cô vừa nói vừa mở trang web trên điện thoại, một người mẫu mặc một bộ trang phục Hán xuất hiện trên màn hình.
Người mẫu vốn rất xinh đẹp, Lam Doanh cầm lên, cô định chỉ xem trang phục, nhưng khi vừa nhìn lên mặt người mẫu cô lập tức giật mình, gương mặt này hình như cô đã từng gặp ở đâu rồi?
Trí nhớ của cô rất tốt, đợi sau khi nhớ ra liền nhíu mày: "Không phải chứ? Là cô ta?"
"Là ai vậy? Cậu quen với người mẫu trên này sao?" Bạn thân của cô tò mò hỏi.
La Doanh sau khi xem kỹ lại, xác nhận đúng là cô gái gặp ở bữa tiệc, cô gái đứng bên cạnh Cung Vũ Trạch và được Cung Vũ Trạch nói là bạn gái anh.
Không ngờ, cô ta chẳng qua chỉ là một người mẫu của một trang web mua sắm, chẳng qua chỉ là một người nổi tiếng trên mạng xã hội.
"Hừ, thì ra là làm cái này!" Trong giọng nói của Lam Doanh không giấu sự khinh miệt.
"Cậu thực sự quen với cô gái này sao?" Bạn thân cô kinh ngạc hỏi, đại tiểu thư này quen biết người mẫu này cũng thật hiếm thấy.
Lam Doanh hừ một tiếng: "Mình cũng không quen cô ta! Cô ta từng xuất hiện ở bữa tiệc lần trước."
"Bữa tiệc cậu có thể tham gia chắc chắn rất đẳng cấp! Sao cô ta lại có thể xuất hiện ở đó chứ?"
"Chẳng qua là vì quyến rũ được một công tử nhà giàu thôi, anh ta dẫn cô ta vào." Lam Doanh không nói với bạn bè mình về Cung Vũ Trạch.
Người đàn ông tốt như anh, cô không nỡ nói với mấy người bạn mình, thời buổi này tới bạn thân chí cốt cũng phải đề phòng.
"Thì ra một là một cô gái mánh khóe!"
"Các cậu có biết những người mẫu này làm việc ở đâu không?"
"Có lẽ là những công ty người mẫu ở trên phố! Sao vậy? Cậu muốn tìm cô ta sao?"
"Nói thực là mình cũng có chút hứng thú với cô ta." Lam Doanh cười nhạt, cô rất muốn xem cô gái hớp hồn Cung Vũ Trạch rốt cuộc có ba đầu sáu tay thế nào.
"Nếu như cậu muốn biết thì mình sẽ hỏi ngay cho cậu."
"Tuyệt! Hỏi đi!" Lam Doanh thực sự muốn biết.
Hạ An Ninh ở nhà đợi mẹ về, cô gọi điện thoại, nghe nói bà đang ở trên đường liền an tâm hơn.
Bây giờ mọi việc đã được giải quyết, mẹ cô cũng không cần phải lo sợ nữa.
Đúng lúc này, điện thoại của cô đổ chuông, cô cầm lên xem, là Cung Vũ Trạch gọi tới, cô mỉm cười nghe điện thoại: "Alo!"
"Mẹ em ra viện chưa?" Đầu bên kia, Cung Vũ Trạch quan tâm hỏi.
"Vâng, đã ra viện rồi."
"Buổi sáng không phải đã bảo em gọi điện cho anh sao? Sao không gọi?"
"Em nghĩ anh đang nghỉ nên không gọi, anh đang ở đâu? Ở nhà sao?"
"Anh đang ở ngoài với bạn, tối sẽ qua nhà em."
"Anh muốn qua nhà em?" Hạ An Ninh vui mừng.
Cung Vũ Trạch ngẫm nghĩ rồi nói: "Thôi, tối em cùng anh đi ăn tối, em vẫn chưa muốn gặp mẹ em."
Vì anh thực sự không thích người mẹ này của cô.
Hạ An Ninh cũng không trách anh, cô đồng ý: "Vâng, vậy tối gặp lại!"
"Đã đưa tiền cho mẹ em trả nợ chưa?"
Lam Phong vừa ngồi xuống, bèn rầu rĩ nhìn Cung Vũ Trạch nói: "Con bé này nhất định đòi đi theo mình."
Cung Vũ Trạch đương nhiên không để bụng em gái của bạn thân, trong mắt anh Lam Doanh cũng giống như em gái mình vậy.
"Không sao." Cung Vũ Trạch mỉm cười, anh cũng có chút khó nói.
Anh và Lam Phong đều biết tình cảm của Lam Doanh đối với anh, chỉ có điều Cung Vũ Trạch vẫn luôn lảng tránh khiến Lam Doanh chưa có cơ hội để bày tỏ tình cảm, đương nhiên, Lam Phong cũng rất đau đầu, em gái thích bạn thân mình, làm anh trai, anh đương nhiên rất muốn chúc phúc cô.
Chỉ có điều anh biết rất rõ Cung Vũ Trạch không hề có ý gì với em gái mình, vì thế anh chỉ có thể là một người bàng quan.
"Anh Vũ Trạch, sao ở bữa tiệc hôm đó anh lại biến mất vậy? Em không tài nào tìm được anh."
"Anh có việc phải về trước." Cung Vũ Trạch trả lời.
Lam Doanh thất vọng chu môi hồng, hiếu kỳ hỏi tiếp: "Người con gái đi cùng anh hôm đó là tiểu thư nhà nào vậy? Sao em chưa gặp bao giờ?"
"Cô ấy là bạn gái anh." Cung Vũ Trạch trả lời thẳng thắn.
Điều này khiến Lam Phong cũng trở tay không kịp, nghe được tin này anh cũng vô cùng kinh ngạc: "Cậu có bạn gái rồi sao? Sao không nói cho mình biết một tiếng?"
Ánh mắt Lam Doanh cũng chứng tỏ cô không dám tin vào điều mình nghe được, cô gái có khí chất bình thường như vậy lại là bạn gái của anh? Sao có thể như vậy được?
Cô gái đó sao có thể xứng với Cung Vũ Trạch.
"Anh Vũ Trạch, sao không gạt em đấy chứ! Cô ta là bạn gái anh thật sao?"Lam Doanh không vui hỏi một câu.
Lâm Phong đành lên tiếng trách cứ: "Vũ Trạch đã nói như vậy rồi thì chính là như vậy, em hỏi nhiều thế làm gì?"
Lam Doanh lập tức phồng má nói: "Em từng gặp cô gái đó! Em cảm thấy cô ta không xứng với anh Vũ Trạch."
Cung Vũ Trạch sắc mặt sa sầm, ánh mắt không vui, anh bình tĩnh nói: "Trên thế giới này, người sinh ra đã không phân biệt sang hèn, cũng không có kiểu ai không xứng với ai."
Lâm Phong nghe ra anh đã giận, vội quay đầu cảnh cáo em mình, bảo cô ta đừng nói linh tinh nữa.
Lam Doanh tủi thân bĩu môi, ánh mắt thoáng vẻ không cam tâm, trong mắt cô, con người sẽ phân sang hèn, cô gái đó rõ ràng không xứng với Cung Vũ Trạch.
Có thể xứng đáng với anh chỉ có người con gái như cô, có gia thế, có thân phận, lại có học vấn và nhan sắc.
Tuy nhiên, Lam Doanh cũng là người thông minh, cô rất muốn biết cô gái này có sức cuốn hút gì có thể lôi cuốn người đàn ông như Cung Vũ Trạch.
Nói chung, cô không cam tâm Cung Vũ Trạch bị người con gái khác hớp hồn, cô còn chưa bày tỏ tình cảm với anh!
Người đàn ông đẹp trai và ưu tú tới vậy vốn thuộc về cô.
Lam Phong nhận ra sự không cam tâm của em mình, nhưng người làm anh như anh cũng không biết nên khuyên cô ra sao.
Lam Doanh cũng không nhắc tới chuyện này nữa, có điều trên bàn ăn, cô rất tận tình chăm sóc cho Cung Vũ Trạch, tới Lam Phong cũng không được đối xử như vậy, Cung Vũ Trạch thì cố gắng không cần sự phục vụ của cô.
"Anh Vũ Trạch, đây là món anh thích nhất, em để trước mặt anh."
"Không cần, tay anh dài, gắp được." Cung Vũ Trạch lạnh nhạt nói.
Lam Phong thấy em gái mình làm những việc vô ích, thầm lắc đầu.
Nhưng Lam Doanh rất vui, chỉ cần là việc có thể lấy lòng Cung Vũ Trạch cô ta đều muốn làm.
Sau bữa trưa, Lam Phong hẹn Cung Vũ Trạch tới một câu lạc bộ để chơi, vì Lam Doanh không hứng thú với trò cưỡi ngựa xạ kích nên Lam Phong không dẫn cô đi theo.
Tránh để cô cứ ảo tưởng.
Lam Doanh hẹn bạn bè mình đi dạo phố, một cô gái gần đây rất thích trang phục triều Hán, cô lập tức giới thiệu một bộ trang phục Hán mới thấy trên mạng.
"Thực sự rất đẹp, mình định mua nó." Cô vừa nói vừa mở trang web trên điện thoại, một người mẫu mặc một bộ trang phục Hán xuất hiện trên màn hình.
Người mẫu vốn rất xinh đẹp, Lam Doanh cầm lên, cô định chỉ xem trang phục, nhưng khi vừa nhìn lên mặt người mẫu cô lập tức giật mình, gương mặt này hình như cô đã từng gặp ở đâu rồi?
Trí nhớ của cô rất tốt, đợi sau khi nhớ ra liền nhíu mày: "Không phải chứ? Là cô ta?"
"Là ai vậy? Cậu quen với người mẫu trên này sao?" Bạn thân của cô tò mò hỏi.
La Doanh sau khi xem kỹ lại, xác nhận đúng là cô gái gặp ở bữa tiệc, cô gái đứng bên cạnh Cung Vũ Trạch và được Cung Vũ Trạch nói là bạn gái anh.
Không ngờ, cô ta chẳng qua chỉ là một người mẫu của một trang web mua sắm, chẳng qua chỉ là một người nổi tiếng trên mạng xã hội.
"Hừ, thì ra là làm cái này!" Trong giọng nói của Lam Doanh không giấu sự khinh miệt.
"Cậu thực sự quen với cô gái này sao?" Bạn thân cô kinh ngạc hỏi, đại tiểu thư này quen biết người mẫu này cũng thật hiếm thấy.
Lam Doanh hừ một tiếng: "Mình cũng không quen cô ta! Cô ta từng xuất hiện ở bữa tiệc lần trước."
"Bữa tiệc cậu có thể tham gia chắc chắn rất đẳng cấp! Sao cô ta lại có thể xuất hiện ở đó chứ?"
"Chẳng qua là vì quyến rũ được một công tử nhà giàu thôi, anh ta dẫn cô ta vào." Lam Doanh không nói với bạn bè mình về Cung Vũ Trạch.
Người đàn ông tốt như anh, cô không nỡ nói với mấy người bạn mình, thời buổi này tới bạn thân chí cốt cũng phải đề phòng.
"Thì ra một là một cô gái mánh khóe!"
"Các cậu có biết những người mẫu này làm việc ở đâu không?"
"Có lẽ là những công ty người mẫu ở trên phố! Sao vậy? Cậu muốn tìm cô ta sao?"
"Nói thực là mình cũng có chút hứng thú với cô ta." Lam Doanh cười nhạt, cô rất muốn xem cô gái hớp hồn Cung Vũ Trạch rốt cuộc có ba đầu sáu tay thế nào.
"Nếu như cậu muốn biết thì mình sẽ hỏi ngay cho cậu."
"Tuyệt! Hỏi đi!" Lam Doanh thực sự muốn biết.
Hạ An Ninh ở nhà đợi mẹ về, cô gọi điện thoại, nghe nói bà đang ở trên đường liền an tâm hơn.
Bây giờ mọi việc đã được giải quyết, mẹ cô cũng không cần phải lo sợ nữa.
Đúng lúc này, điện thoại của cô đổ chuông, cô cầm lên xem, là Cung Vũ Trạch gọi tới, cô mỉm cười nghe điện thoại: "Alo!"
"Mẹ em ra viện chưa?" Đầu bên kia, Cung Vũ Trạch quan tâm hỏi.
"Vâng, đã ra viện rồi."
"Buổi sáng không phải đã bảo em gọi điện cho anh sao? Sao không gọi?"
"Em nghĩ anh đang nghỉ nên không gọi, anh đang ở đâu? Ở nhà sao?"
"Anh đang ở ngoài với bạn, tối sẽ qua nhà em."
"Anh muốn qua nhà em?" Hạ An Ninh vui mừng.
Cung Vũ Trạch ngẫm nghĩ rồi nói: "Thôi, tối em cùng anh đi ăn tối, em vẫn chưa muốn gặp mẹ em."
Vì anh thực sự không thích người mẹ này của cô.
Hạ An Ninh cũng không trách anh, cô đồng ý: "Vâng, vậy tối gặp lại!"
"Đã đưa tiền cho mẹ em trả nợ chưa?"
/1503
|