Nếu những bức tranh đó có trong danh sách đấu giá, thì cô sẽ phải đi đến đó một chuyến, cứ coi như đó là quà cô tặng Phan Lệ vậy.
Đối với những gia tộc như họ, món quà quý giá cũng không thể hiện hết được tấm lòng, chỉ cần tặng những thứ mà họ thích, mới thực sự thể hiện được tấm lòng của mình.
Hạ Lăng Sơ và Cung Vũ Ninh cùng thỏa luận một chút, nếu những bức tranh đó thực sự có bán đấu giá thì anh sẽ đi cùng cô đến đó.
Sau chuyện Hạ Hải Dật vào tù, công ty của anh ta cũng đang tiến hành điều chỉnh lại, sẽ nhanh chóng giao cho Hạ Lăng Sơ. Trong tuần này, sẽ có một buổi họp cổ đông, đến lúc đó, Hạ lão gia sẽ đích thân giao tất cả cổ phần trong tay ông cụ cho Hạ Lăng Sơ, sau đó cả tập đoàn Hạ thị sẽ nằm trong tay anh.
Buổi tối, Cung Vũ Ninh và Hạ Lăng Sơ ở tầng thượng uống rượu vang, ngắm cảnh đêm. Cuộc sống như thế này, vừa lãng mạn, vừa vui vẻ, song cũng vừa là một loại thử thách với họ.
Uống rượu vang xong, Cung Vũ Ninh đặt ly xuống, dưới bầu trời đen đầy ánh sao, cô nhìn Hạ Lăng Sơ mặc áo sơ mi đen kết hợp với quần tây, dáng người cao lớn, mạnh mẽ, cho người ta cảm giác rất an toàn.
Đường cong đẹp đẽ, thắt lưng rắn chắc, sống lưng thẳng tắp.
Đổng thời cũng khiến phụ nữ sinh ra cảm giác muốn chủ động tiếp cận anh.
Cung Vũ Ninh cười cười, ôm lấy thắt lưng anh từ phía sau, híp mắt lại dựa vào bờ vai anh.
Lúc này, Hạ Lăng Sơ không dám làm ra bất cứ chuyện thân mật nào. Bởi vì đã xảy ra rất nhiều lần như thế này, kết cục lần nào cũng là anh phải chật vật chạy trốn cả.
Thế nên, anh sợ một khi mình chủ động thì sẽ có ngày nhịn không được nữa, con thú bị nhốt lâu ngày trong cơ thể anh mà bị thả ra thì hậu quả thế nào chính anh cũng không biết được.
Hạ Lăng Sơ nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay của người đang ôm chặt eo anh kia, trong mắt hiện lên sự vui vẻ. Anh quay người lại, để ly rượu trong tay xuống bàn bên cạnh.
Cung Vũ Ninh ngước khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, ánh sao chiếu lên mặt cô làm toát ra cảm giác đẹp đẽ, mơ màng, đôi môi đỏ hồng của cô hơi mấp máy, cong lên khẽ cười.
Môi mỏng Hạ Lăng Sơ mím lại thành một đường, cổ họng khẽ động hai cái, tay ôm chặt lấy eo cô, cất giộng khàn khàn: “Vũ Ninh, chúng ta nhanh chóng sắp xếp một chút đi về nước của em, gặp ba mẹ em đi!”
Chỉ cần gặp mặt ba mẹ cô, có được sự đồng ý và chấp nhận của họ, anh mới dám chạm vào con gái bảo bối của họ. Nếu không, Hạ Lăng Sơ anh rất sợ hãi đó.
“Vâng! Đợi anh họp hội nghị cổ đông, chúng ta mua được bức tranh cho dì Phan xong, thì sẽ về nước của em, đi gặp ba mẹ em.” Cung Vũ Ninh sắp xếp xong mọi thứ nói.
“Được, nghe em.” Hạ Lăng Sơ nói xong, cúi người hôn lên môi cô một cái: “Giờ chúng ta về ngủ thôi.”
“Ừm!” Cung Vũ Ninh ngoan ngoãn gật đầu.
Hai ngày tiếp theo, Hạ Lăng Sơ đều rất bận rộn. Bởi vì anh phải tiếp nhận toàn bộ việc làm ăn của gia tộc Hạ thị, nên bận rộn là điều đương nhiên, Cung Vũ Ninh lại rất yên tâm ở nhà đợi anh.
Yêu một người, không cần lúc nào cũng phải ở chung một chỗ với người đó. Chỉ cần trong lòng hai người yêu thương lẫn nhau, xa nhau một chút, mỗi người có sự nghiệp và bận rộn riêng, thì đó cũng là một cách sống chung không tệ.
Hạ Lăng Sơ tiếp nhận Hạ thị rất thuận lợi. Có điều, trong một tuần, việc làm ăn của Hạ Hải Dật đã được anh tiếp nhận, về phần những cấp dưới cũ của anh ta thì đều bị Hạ Lăng Sơ thẳng tay quét dọn tất cả, thay thế bằng những người anh tín nhiệm vào. Chuyện này, đã làm những người vốn có năng lực, chức vụ cao nhưng lại đứng sai đội đều muốn khóc cũng không kịp.
Trong buổi họp cổ đông, Hạ lão gia cũng thể hiện hết lòng sự tín nhiệm của ông với Hạ Lăng Sơ. Sau này, tất cả những chuyện lớn nhỏ trong công ty đều sẽ do anh toàn quyền quyết định.
Mấy ngày nay, Thượng Quan Thần Húc cũng vô cùng bận rộn, anh ta cùng với mấy người bạn thuê một văn phòng làm việc, để mười mấy cái máy tính, ngày ngày nhìn chằm chằm vào tình hình giá cổ phiếu trên thị trường. Thế nhưng, ngàn vạn lần anh ta cũng không thể ngờ rằng, Hạ Lăng Sơ thực sự đã nói đúng.
Những cổ phiếu mà anh ta mua, mới đầu thì có chiều hướng tăng lên, nhưng ai biết, chưa đến một ngày, tất cả đều bị giảm xuống nhanh như chớp vậy. Cuối cùng, phần lớn tiền mà anh ta đã bỏ vào đó cũng mất theo, ngay cả tiền vốn cũng một đi không trở lại.
Lúc này, trong phòng làm việc của anh ta chướng khí mù mịt, đám cấp dưới cúi đầu ủ rũ, đang chờ đến cuối giá cổ phiếu của bọn họ sẽ tăng lại. Mắt mọi người đều thâm quầng, lần vay tiền này là do một mình Thượng Quan Thần Húc ký tên, cho nên toàn bộ số tiền này đều lấy danh nghĩa của anh ta đi vay.
“Tăng lên, tăng lên cho tôi, mẹ kiếp, mau tăng cho ông.” Thượng Quan Thần Húc cắn răng nhìn chằm chằm máy tính, tay nắm thành nắm đấm, tức giận gào lên.
“Lão đại, đừng hét nữa, có hét cũng vô dụng thôi. Xem tình hình lúc này thì sớm muộn gì cũng bị lỗ thôi. Hay là giờ chúng ta dừng lại? Nếu thế thì còn có thể lấy về được mười mấy vạn nữa.”
Gương mặt đẹp trai của Thượng Quan Thần Húc lúc này đen như đít nồi, với anh ta mà nói thì bao nhiêu mười mấy vạn cũng vô dụng mà thôi. Bây giờ, anh ta đang đau đầu là làm sao để trả số tiền đã vay nặng lãi kia đây? Anh ta đã hứa với người ta là mười ngày sẽ chuyển khoản rồi.
Hiện giờ đã qua bảy ngày, bên kia đang thúc giục, mỗi ngày đều gọi cho anh ta hỏi thăm một lần.
“Anh Thần Húc, em nghĩ hay là anh cứ chạy trốn đi thì hơn.”
“Chạy cái gì mà chạy, mẹ tôi còn đang ở đây nữa đó.” Thượng Quan Thần Húc rống lên một câu. Lúc này, trong đầu anh ta rất rối, giờ còn có cách nào nữa đây?
Đương nhiên, anh ta cũng đã nghĩ đến Hạ Lăng Sơ, anh đã tiếp nhận toàn bộ tập đoàn Hạ thị, nhờ anh chuyển cho anh ta năm trăm vạn gì đó cũng chỉ là chuyện nhỏ. Thế nhưng, làm như thế thì không phải sẽ đánh thẳng vào mặt anh ta một cái hay sao?
Nếu mở miệng mượn tiền của Hạ Lăng Sơ, vậy thì tôn nghiêm của anh ta không phải đều bị mất hết sạch hay sao? Dù sao thì anh ta cũng sẽ không mượn tiền của anh.
“Lão đại, có điện thoại của anh Lợi, anh có muốn nghe máy không?
“Không nhận, giờ tôi làm gì có thời gian mà nhận chứ?”
“Không được đâu, anh phải nghe máy đi, nếu anh không nghe, anh ta sẽ nghi ngờ, đến lúc đó, họ mà phát giác ra được, nhất định sẽ đi tìm anh gây phiền toái đó.”
Cả người Thượng Quan Thần Húc giống như phát nổ vậy, anh ta vừa xoa rối mái tóc của mình, vừa nói: “Cần cậu phải nhắc nhở à, tôi còn không biết hậu quả sao?”
“Em nghe nói bọn anh Lợi rất hung hãn, lúc đi đòi nợ, họ đều cầm gậy sắt đi theo, còn có cả đao nữa.”
“Câm miệng! Mày còn muốn dọa anh Thần Húc à?”
“Không phải tôi muốn dọa anh Thần Húc đâu, mà đây là sự thật đó! Anh ta dám lấy lợi nhuận cao như thế thì chắc chắn là có thực lực. Tôi còn nghe nói số người chết trong tay anh ta cũng không phải ít đâu.”
Thượng Quan Thần Húc trừng mắt nhìn đàn em của mình một cái: “Anh ta dám động vào tôi thử xem.”
“Em cũng không biết anh ta có dám hay không, nhưng mà, năm trăm vạn cũng không phải con số nhỏ đâu, hơn nữa lãi cũng phải lên đến hai trăm vạn nữa.”
Thượng Quan Thần Húc hét lên một tiếng, sau đó lấy điện thoại nói: “Mọi người đều về hết đi, chuyện này để tôi tự mình giải quyết.”
“Anh Thần Húc, vậy anh phải cẩn thận một chút, đừng để người của anh Lợi đuổi kịp.”
Thượng Quan Thần Húc cắn răng, xuống tầng tìm được xe của mình, khi anh ta đang khởi động xe thì có một chiếc xe màu đen đuổi theo sau, trong xe có hai người đàn ông nhìn chằm chằm theo dõi xe anh ta.
“Theo dõi chặt Thượng Quan Thần Húc, đừng để anh ta thoát. Lão đại nói rồi, có lẽ anh ta không có tiền trả, cho nên phải nhìn cho kĩ vào.”
“Thượng Quan Thần Húc không phải là em họ của Hạ Lăng Sơ à? Đến lúc đó, anh ta chắc sẽ ra tay giúp đỡ thôi.” [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
“Tôi nghe nói, Thượng Quan Thần Húc và Hạ Lăng Sơ có xích mích gì đó, chắc sẽ không trả tiền thay cho anh ta đâu, thế cho nên, anh ta mới phải bỏ trốn. Lão đại nói vẫn nên làm việc mạnh mẽ một chút.”
Đối với những gia tộc như họ, món quà quý giá cũng không thể hiện hết được tấm lòng, chỉ cần tặng những thứ mà họ thích, mới thực sự thể hiện được tấm lòng của mình.
Hạ Lăng Sơ và Cung Vũ Ninh cùng thỏa luận một chút, nếu những bức tranh đó thực sự có bán đấu giá thì anh sẽ đi cùng cô đến đó.
Sau chuyện Hạ Hải Dật vào tù, công ty của anh ta cũng đang tiến hành điều chỉnh lại, sẽ nhanh chóng giao cho Hạ Lăng Sơ. Trong tuần này, sẽ có một buổi họp cổ đông, đến lúc đó, Hạ lão gia sẽ đích thân giao tất cả cổ phần trong tay ông cụ cho Hạ Lăng Sơ, sau đó cả tập đoàn Hạ thị sẽ nằm trong tay anh.
Buổi tối, Cung Vũ Ninh và Hạ Lăng Sơ ở tầng thượng uống rượu vang, ngắm cảnh đêm. Cuộc sống như thế này, vừa lãng mạn, vừa vui vẻ, song cũng vừa là một loại thử thách với họ.
Uống rượu vang xong, Cung Vũ Ninh đặt ly xuống, dưới bầu trời đen đầy ánh sao, cô nhìn Hạ Lăng Sơ mặc áo sơ mi đen kết hợp với quần tây, dáng người cao lớn, mạnh mẽ, cho người ta cảm giác rất an toàn.
Đường cong đẹp đẽ, thắt lưng rắn chắc, sống lưng thẳng tắp.
Đổng thời cũng khiến phụ nữ sinh ra cảm giác muốn chủ động tiếp cận anh.
Cung Vũ Ninh cười cười, ôm lấy thắt lưng anh từ phía sau, híp mắt lại dựa vào bờ vai anh.
Lúc này, Hạ Lăng Sơ không dám làm ra bất cứ chuyện thân mật nào. Bởi vì đã xảy ra rất nhiều lần như thế này, kết cục lần nào cũng là anh phải chật vật chạy trốn cả.
Thế nên, anh sợ một khi mình chủ động thì sẽ có ngày nhịn không được nữa, con thú bị nhốt lâu ngày trong cơ thể anh mà bị thả ra thì hậu quả thế nào chính anh cũng không biết được.
Hạ Lăng Sơ nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay của người đang ôm chặt eo anh kia, trong mắt hiện lên sự vui vẻ. Anh quay người lại, để ly rượu trong tay xuống bàn bên cạnh.
Cung Vũ Ninh ngước khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, ánh sao chiếu lên mặt cô làm toát ra cảm giác đẹp đẽ, mơ màng, đôi môi đỏ hồng của cô hơi mấp máy, cong lên khẽ cười.
Môi mỏng Hạ Lăng Sơ mím lại thành một đường, cổ họng khẽ động hai cái, tay ôm chặt lấy eo cô, cất giộng khàn khàn: “Vũ Ninh, chúng ta nhanh chóng sắp xếp một chút đi về nước của em, gặp ba mẹ em đi!”
Chỉ cần gặp mặt ba mẹ cô, có được sự đồng ý và chấp nhận của họ, anh mới dám chạm vào con gái bảo bối của họ. Nếu không, Hạ Lăng Sơ anh rất sợ hãi đó.
“Vâng! Đợi anh họp hội nghị cổ đông, chúng ta mua được bức tranh cho dì Phan xong, thì sẽ về nước của em, đi gặp ba mẹ em.” Cung Vũ Ninh sắp xếp xong mọi thứ nói.
“Được, nghe em.” Hạ Lăng Sơ nói xong, cúi người hôn lên môi cô một cái: “Giờ chúng ta về ngủ thôi.”
“Ừm!” Cung Vũ Ninh ngoan ngoãn gật đầu.
Hai ngày tiếp theo, Hạ Lăng Sơ đều rất bận rộn. Bởi vì anh phải tiếp nhận toàn bộ việc làm ăn của gia tộc Hạ thị, nên bận rộn là điều đương nhiên, Cung Vũ Ninh lại rất yên tâm ở nhà đợi anh.
Yêu một người, không cần lúc nào cũng phải ở chung một chỗ với người đó. Chỉ cần trong lòng hai người yêu thương lẫn nhau, xa nhau một chút, mỗi người có sự nghiệp và bận rộn riêng, thì đó cũng là một cách sống chung không tệ.
Hạ Lăng Sơ tiếp nhận Hạ thị rất thuận lợi. Có điều, trong một tuần, việc làm ăn của Hạ Hải Dật đã được anh tiếp nhận, về phần những cấp dưới cũ của anh ta thì đều bị Hạ Lăng Sơ thẳng tay quét dọn tất cả, thay thế bằng những người anh tín nhiệm vào. Chuyện này, đã làm những người vốn có năng lực, chức vụ cao nhưng lại đứng sai đội đều muốn khóc cũng không kịp.
Trong buổi họp cổ đông, Hạ lão gia cũng thể hiện hết lòng sự tín nhiệm của ông với Hạ Lăng Sơ. Sau này, tất cả những chuyện lớn nhỏ trong công ty đều sẽ do anh toàn quyền quyết định.
Mấy ngày nay, Thượng Quan Thần Húc cũng vô cùng bận rộn, anh ta cùng với mấy người bạn thuê một văn phòng làm việc, để mười mấy cái máy tính, ngày ngày nhìn chằm chằm vào tình hình giá cổ phiếu trên thị trường. Thế nhưng, ngàn vạn lần anh ta cũng không thể ngờ rằng, Hạ Lăng Sơ thực sự đã nói đúng.
Những cổ phiếu mà anh ta mua, mới đầu thì có chiều hướng tăng lên, nhưng ai biết, chưa đến một ngày, tất cả đều bị giảm xuống nhanh như chớp vậy. Cuối cùng, phần lớn tiền mà anh ta đã bỏ vào đó cũng mất theo, ngay cả tiền vốn cũng một đi không trở lại.
Lúc này, trong phòng làm việc của anh ta chướng khí mù mịt, đám cấp dưới cúi đầu ủ rũ, đang chờ đến cuối giá cổ phiếu của bọn họ sẽ tăng lại. Mắt mọi người đều thâm quầng, lần vay tiền này là do một mình Thượng Quan Thần Húc ký tên, cho nên toàn bộ số tiền này đều lấy danh nghĩa của anh ta đi vay.
“Tăng lên, tăng lên cho tôi, mẹ kiếp, mau tăng cho ông.” Thượng Quan Thần Húc cắn răng nhìn chằm chằm máy tính, tay nắm thành nắm đấm, tức giận gào lên.
“Lão đại, đừng hét nữa, có hét cũng vô dụng thôi. Xem tình hình lúc này thì sớm muộn gì cũng bị lỗ thôi. Hay là giờ chúng ta dừng lại? Nếu thế thì còn có thể lấy về được mười mấy vạn nữa.”
Gương mặt đẹp trai của Thượng Quan Thần Húc lúc này đen như đít nồi, với anh ta mà nói thì bao nhiêu mười mấy vạn cũng vô dụng mà thôi. Bây giờ, anh ta đang đau đầu là làm sao để trả số tiền đã vay nặng lãi kia đây? Anh ta đã hứa với người ta là mười ngày sẽ chuyển khoản rồi.
Hiện giờ đã qua bảy ngày, bên kia đang thúc giục, mỗi ngày đều gọi cho anh ta hỏi thăm một lần.
“Anh Thần Húc, em nghĩ hay là anh cứ chạy trốn đi thì hơn.”
“Chạy cái gì mà chạy, mẹ tôi còn đang ở đây nữa đó.” Thượng Quan Thần Húc rống lên một câu. Lúc này, trong đầu anh ta rất rối, giờ còn có cách nào nữa đây?
Đương nhiên, anh ta cũng đã nghĩ đến Hạ Lăng Sơ, anh đã tiếp nhận toàn bộ tập đoàn Hạ thị, nhờ anh chuyển cho anh ta năm trăm vạn gì đó cũng chỉ là chuyện nhỏ. Thế nhưng, làm như thế thì không phải sẽ đánh thẳng vào mặt anh ta một cái hay sao?
Nếu mở miệng mượn tiền của Hạ Lăng Sơ, vậy thì tôn nghiêm của anh ta không phải đều bị mất hết sạch hay sao? Dù sao thì anh ta cũng sẽ không mượn tiền của anh.
“Lão đại, có điện thoại của anh Lợi, anh có muốn nghe máy không?
“Không nhận, giờ tôi làm gì có thời gian mà nhận chứ?”
“Không được đâu, anh phải nghe máy đi, nếu anh không nghe, anh ta sẽ nghi ngờ, đến lúc đó, họ mà phát giác ra được, nhất định sẽ đi tìm anh gây phiền toái đó.”
Cả người Thượng Quan Thần Húc giống như phát nổ vậy, anh ta vừa xoa rối mái tóc của mình, vừa nói: “Cần cậu phải nhắc nhở à, tôi còn không biết hậu quả sao?”
“Em nghe nói bọn anh Lợi rất hung hãn, lúc đi đòi nợ, họ đều cầm gậy sắt đi theo, còn có cả đao nữa.”
“Câm miệng! Mày còn muốn dọa anh Thần Húc à?”
“Không phải tôi muốn dọa anh Thần Húc đâu, mà đây là sự thật đó! Anh ta dám lấy lợi nhuận cao như thế thì chắc chắn là có thực lực. Tôi còn nghe nói số người chết trong tay anh ta cũng không phải ít đâu.”
Thượng Quan Thần Húc trừng mắt nhìn đàn em của mình một cái: “Anh ta dám động vào tôi thử xem.”
“Em cũng không biết anh ta có dám hay không, nhưng mà, năm trăm vạn cũng không phải con số nhỏ đâu, hơn nữa lãi cũng phải lên đến hai trăm vạn nữa.”
Thượng Quan Thần Húc hét lên một tiếng, sau đó lấy điện thoại nói: “Mọi người đều về hết đi, chuyện này để tôi tự mình giải quyết.”
“Anh Thần Húc, vậy anh phải cẩn thận một chút, đừng để người của anh Lợi đuổi kịp.”
Thượng Quan Thần Húc cắn răng, xuống tầng tìm được xe của mình, khi anh ta đang khởi động xe thì có một chiếc xe màu đen đuổi theo sau, trong xe có hai người đàn ông nhìn chằm chằm theo dõi xe anh ta.
“Theo dõi chặt Thượng Quan Thần Húc, đừng để anh ta thoát. Lão đại nói rồi, có lẽ anh ta không có tiền trả, cho nên phải nhìn cho kĩ vào.”
“Thượng Quan Thần Húc không phải là em họ của Hạ Lăng Sơ à? Đến lúc đó, anh ta chắc sẽ ra tay giúp đỡ thôi.” [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
“Tôi nghe nói, Thượng Quan Thần Húc và Hạ Lăng Sơ có xích mích gì đó, chắc sẽ không trả tiền thay cho anh ta đâu, thế cho nên, anh ta mới phải bỏ trốn. Lão đại nói vẫn nên làm việc mạnh mẽ một chút.”
/1503
|