Tai nạn xảy ra chỉ trong vòng vài giây, tài xế xe con sợ hãi hồn bay phách tán, ông ta vội vàng mở cửa xe bước xuống, thấy cô gái nằm trên mặt đất, sau gáy là một vũng máu đỏ tươi.
Ông ta run run cầm điện thoại lên gọi số cấp cứu gần nhất.
Vừa hay gần đây có một bệnh viện, xe cứu thương tới sau mười lăm phút, Thượng Quan Ngưng Mạn được khiêng lên xe, đưa gấp tới phòng cấp cứu của bệnh viện.
Trong bệnh viện, tài xế lái xe giao nộp toàn bộ viện phí, ôm đầu ngồi ở hành lang, cảm thấy vô cùng xui xẻo và hối hận.
"Có liên hệ được với người nhà bệnh nhân chưa?"
"Khi tiểu thư này được khiêng vào đây, không có mang túi xách hay điện thoại gì cả."
"Tôi vừa nhìn qua, hình như từng nhìn thấy tiểu thư này, là tiểu thư nhà Thượng Quan có phải không?"
"Thật sao?"
"Hình như đúng là vậy, chính là cô ấy." Cô y tá nhớ lại cô gái được đưa vào và lập tức khẳng định.
"Vậy mau liên hệ người nhà Thượng Quan đi!"
Y tá liền tìm gọi vào số điện thoại của nhà Thượng Quan.
Ở nhà Thượng Quan, Phan Lệ đang ôm đầu ngồi trên sofa đợi Thượng Quan Thần Húc chủ động nói rõ về việc giữa anh và Cổ Hạo.
Đúng lúc này, điện thoại của bà đổ chuông, bà cầm điện thoại lên xem, mệt mỏi nhận điện thoại: "Alo!"
"Alo, Thượng Quan phu nhân phải không ạ? Tôi có một tin tức bất hạnh báo cho bà, con gái bà bị tai nạn, đang cấp cứu ở bệnh viện của chúng tôi, bà mau tới bệnh viện một chuyến!"
"Cái gì?" Phan Lệ đứng bật dậy, thất thanh nói: "Cô chắc chắn là con gái tôi chứ?"
"Đúng vậy! Vừa mới đưa tới, đúng là cô ấy."
Phan Lệ thở gấp, bà nói với Thượng Quan Thần Húc ở đối diện: "Ngưng Mạn bị tai nạn, mau, mau tới bệnh viện!"
Thượng Quan Thần Húc cũng rất ngạc nhiên, Thượng Quan Ngưng Mạn chạy đi tự tử sao? "Mẹ, lên xe đi!" Thượng Quan Thần Húc lập tức cầm chìa khóa xe, đỡ mẹ ra ngoài.
Phan Lệ ngồi vào xe liền gọi điện ngay cho Hạ Lăng Sơ, Hạ Lăng Sơ đang lái xe về phía biệt thư, chưa đi được bao xa.
Anh nhận được điện thoại của Phan Lệ, nói Thượng Quan Ngưng Mạn xảy ra tai nạn.
Hạ Lăng Sơ lập tức chuyển hướng đi về phía bệnh viện, cho dù Thượng Quan Ngưng Mạn có ác độc thế nào đi nữa, trong lúc nguy hiểm sống chết thế này, người nhà Thượng Quan cũng không thể bỏ rơi cô ta.
Phan Lệ cũng vội gọi điện cho vợ chồng Trương Trạch Phúc, họ nghe được tin cũng vô cùng sợ hãi, vội vàng rời khỏi khách sạn tới bệnh viện.
Một lát sau mọi người đều tới bệnh viện, trước cửa phòng cấp cứu cũng nhìn thấy tài xế gây tai nạn.
Tài xế taxi cũng nói rõ mọi chuyện với họ, tài xế cũng không ngờ có người đi bộ vượt đèn đỏ qua đường.
Phan Lệ thở dài, nhất định là vì hôm nay có quá nhiều việc, khiến Thượng Quan Ngưng Mạn không chú ý đèn xanh đèn đỏ nên mới xảy ra tai nạn lần này.
Vợ chồng Trương Trạch Phúc cũng có mặt, nghe được tin này họ vô cùng sốc, họ vốn định tới tìm con gái, không ngờ lại gặp phải sự việc này.
"Ngưng Mạn sẽ không sao đâu, mọi người đừng lo lắng." Phan Lệ an ủi họ.
Vợ chồng Trương Trạch Phúc nghe những gì tài xế nói liền biết việc này chỉ là sự cố ngoài ý muốn, không thể nào trách ai được.
Bây giờ, họ cũng chỉ biết trông chờ vào số trời mà thôi.
Cung Vũ Ninh ở bên Hạ Lăng Sơ, biết việc này tâm trạng cô cũng rất nặng nề, mặc dù Thượng Quan Ngưng Mạn rất đáng ghét, nhưng xảy ra chuyện thế này, cảm xúc cá nhân đã không còn quan trọng, chỉ hi vọng cô ta bình an vô sự.
Hai giờ đồng hồ sau, bác sĩ trán ướt mồ hôi đẩy cửa bước ra: "Ai là người nhà bệnh nhân."
"Chúng tôi đều là người nhà, bác sĩ, con bé sao rồi?" Phan Lệ mắt đỏ hoe nói.
"Phần đầu bị thương nghiêm trọng, hơn nữa có bị thương tới khu thần kinh, có máu tụ trong đầu không loại bỏ hết được, hiện tại đã qua cơn nguy hiểm."
Nghe vậy mọi người đều thở phào, bác sĩ nói với họ: "Nhưng tối nay là thời kỳ quá độ nguy hiểm, chúng tôi vẫn đang tiến hành quan sát, người thân hãy ở lại bệnh viện!"
Nghe nói Thượng Quan Ngưng Mạn tạm thời không sao, Phan Lệ đã mệt nhoài, Thượng Quan Thần Húc đỡ lấy bà: "Mẹ ngồi xuống nghỉ một lát!"
Hạ Lăng Sơ nói với Cung Vũ Ninh nói ở bên cạnh: "Hay là anh kêu trợ lý đưa em về nhà? Anh ở lại bệnh viện là được rồi."
"Không, em muốn ở bên cạnh anh!" Cung Vũ Ninh lắc đầu, không định đi về.
"Như vậy em sẽ rất mệt." Hạ Lăng Sơ mủi lòng nói nhỏ.
"Không sao! Ở bên anh, có mệt em cũng chấp nhận." Cung Vũ Ninh dựa vào vai anh.
Trong phòng nghỉ bên cạnh hành lang, một nhóm người đang ngồi đợi tin, lúc này không khí rất nặng nề, cũng không có ai nói chuyện.
Đợi tới chừng hai giờ sáng, Cung Vũ Ninh cố gắng kìm nén cơn buồn ngủ nhưng khi Hạ Lăng Sơ ôm cô, cô không thể tiếp tục kiên trì được nữa, cô gục vào lòng anh, nhắm mắt thiếp đi.
Bác sĩ thỉnh thoảng lại tới thông báo một tiếng, tình hình của Thượng Quan Ngưng Mạn đang có tiến triển, dù thế nào đi nữa cũng đã giữ lại được mạng sống.
Có điều lần này Thượng Quan Ngưng Mạn bị thương nặng nhất là ở phần đầu, vì thế không cần lo lắng sẽ bị tàn phế, chỉ cần cô có thể tỉnh lại là được.
Vợ chồng Trương Trạch Phúc lúc này chỉ mong con gái có thể tỉnh lại, sau này họ sẽ bù đắp nhiều hơn cho con.
Phan Lệ vẫn dựa vào bên con trai nghỉ ngơi, bà tuổi đã cao, không thức đêm được.
Buổi sáng.
Thượng Quan Ngưng Mạn lúc này vẫn đang nằm trong phòng bệnh, đeo máy thở, nhìn rất đáng thương.
Lúc này trong phòng nghỉ, bác sĩ đang phân tích với họ về bệnh tình của Thượng Quan Ngưng Mạn.
Nếu như cô ấy không thể tỉnh lại bình thường trong vòng ba ngày, rất có thể sẽ rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Nếu như cô ấy có thể tỉnh lại nhưng không thể loại bỏ máu tụ trong đầu, đè lên dây thần kinh trí nhớ, rất có thể sẽ mất đi toàn bộ trí nhớ.
Bác sĩ phân tích rất nhiều khả năng, sau khi phân tích xong liền rời đi.
Thượng Quan Thần Húc nghe xong phân tích liền nói với vợ chồng Trương Trạch Phúc nói: "Cô chú, nếu như Ngưng Mạn thật sự mất trí, tôi hi vọng sau khi nó tỉnh lại, mọi người hãy nói với nó mọi người là ba mẹ nó."
Phan Lệ sững người: "Con muốn nói là không để nó nhận chúng ta nữa?" [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
"Mẹ, không phải con nhẫn tâm, mà là nó có ý đồ quá mãnh liệt với anh Lăng Sơ, con hy vọng nó sẽ có thể có một cuộc sống mới." Thượng Quan Thần Húc bình tĩnh nói.
Lúc này, vợ chồng Trương Trạch Phúc rất vui vẻ chấp nhận điểm này: "Thật sao? Nếu như vậy chúng tôi sẽ dẫn Ngưng Mạn đi, từ nay về sau sẽ cho nó sống bên cạnh chúng tôi."
Phan Lệ ngẫm nghĩ, đúng là không thích hợp giữ Thượng Quan Ngưng Mạn ở lại bên cạnh mình nữa, bà gật đầu nói: "Nếu như hai người dẫn nó đi vậy thì đừng nói với nó môi trường sống của nó trước đây, cũng đừng nói nó rời xa hai người từ nhỏ, như vậy sẽ càng thích hợp để mọi người chung sống hơn."
"Chị Phan, cám ơn chị, cám ơn chị đã trả lại con gái cho chúng tôi." Đường Mai cảm kích nói.
Ông ta run run cầm điện thoại lên gọi số cấp cứu gần nhất.
Vừa hay gần đây có một bệnh viện, xe cứu thương tới sau mười lăm phút, Thượng Quan Ngưng Mạn được khiêng lên xe, đưa gấp tới phòng cấp cứu của bệnh viện.
Trong bệnh viện, tài xế lái xe giao nộp toàn bộ viện phí, ôm đầu ngồi ở hành lang, cảm thấy vô cùng xui xẻo và hối hận.
"Có liên hệ được với người nhà bệnh nhân chưa?"
"Khi tiểu thư này được khiêng vào đây, không có mang túi xách hay điện thoại gì cả."
"Tôi vừa nhìn qua, hình như từng nhìn thấy tiểu thư này, là tiểu thư nhà Thượng Quan có phải không?"
"Thật sao?"
"Hình như đúng là vậy, chính là cô ấy." Cô y tá nhớ lại cô gái được đưa vào và lập tức khẳng định.
"Vậy mau liên hệ người nhà Thượng Quan đi!"
Y tá liền tìm gọi vào số điện thoại của nhà Thượng Quan.
Ở nhà Thượng Quan, Phan Lệ đang ôm đầu ngồi trên sofa đợi Thượng Quan Thần Húc chủ động nói rõ về việc giữa anh và Cổ Hạo.
Đúng lúc này, điện thoại của bà đổ chuông, bà cầm điện thoại lên xem, mệt mỏi nhận điện thoại: "Alo!"
"Alo, Thượng Quan phu nhân phải không ạ? Tôi có một tin tức bất hạnh báo cho bà, con gái bà bị tai nạn, đang cấp cứu ở bệnh viện của chúng tôi, bà mau tới bệnh viện một chuyến!"
"Cái gì?" Phan Lệ đứng bật dậy, thất thanh nói: "Cô chắc chắn là con gái tôi chứ?"
"Đúng vậy! Vừa mới đưa tới, đúng là cô ấy."
Phan Lệ thở gấp, bà nói với Thượng Quan Thần Húc ở đối diện: "Ngưng Mạn bị tai nạn, mau, mau tới bệnh viện!"
Thượng Quan Thần Húc cũng rất ngạc nhiên, Thượng Quan Ngưng Mạn chạy đi tự tử sao? "Mẹ, lên xe đi!" Thượng Quan Thần Húc lập tức cầm chìa khóa xe, đỡ mẹ ra ngoài.
Phan Lệ ngồi vào xe liền gọi điện ngay cho Hạ Lăng Sơ, Hạ Lăng Sơ đang lái xe về phía biệt thư, chưa đi được bao xa.
Anh nhận được điện thoại của Phan Lệ, nói Thượng Quan Ngưng Mạn xảy ra tai nạn.
Hạ Lăng Sơ lập tức chuyển hướng đi về phía bệnh viện, cho dù Thượng Quan Ngưng Mạn có ác độc thế nào đi nữa, trong lúc nguy hiểm sống chết thế này, người nhà Thượng Quan cũng không thể bỏ rơi cô ta.
Phan Lệ cũng vội gọi điện cho vợ chồng Trương Trạch Phúc, họ nghe được tin cũng vô cùng sợ hãi, vội vàng rời khỏi khách sạn tới bệnh viện.
Một lát sau mọi người đều tới bệnh viện, trước cửa phòng cấp cứu cũng nhìn thấy tài xế gây tai nạn.
Tài xế taxi cũng nói rõ mọi chuyện với họ, tài xế cũng không ngờ có người đi bộ vượt đèn đỏ qua đường.
Phan Lệ thở dài, nhất định là vì hôm nay có quá nhiều việc, khiến Thượng Quan Ngưng Mạn không chú ý đèn xanh đèn đỏ nên mới xảy ra tai nạn lần này.
Vợ chồng Trương Trạch Phúc cũng có mặt, nghe được tin này họ vô cùng sốc, họ vốn định tới tìm con gái, không ngờ lại gặp phải sự việc này.
"Ngưng Mạn sẽ không sao đâu, mọi người đừng lo lắng." Phan Lệ an ủi họ.
Vợ chồng Trương Trạch Phúc nghe những gì tài xế nói liền biết việc này chỉ là sự cố ngoài ý muốn, không thể nào trách ai được.
Bây giờ, họ cũng chỉ biết trông chờ vào số trời mà thôi.
Cung Vũ Ninh ở bên Hạ Lăng Sơ, biết việc này tâm trạng cô cũng rất nặng nề, mặc dù Thượng Quan Ngưng Mạn rất đáng ghét, nhưng xảy ra chuyện thế này, cảm xúc cá nhân đã không còn quan trọng, chỉ hi vọng cô ta bình an vô sự.
Hai giờ đồng hồ sau, bác sĩ trán ướt mồ hôi đẩy cửa bước ra: "Ai là người nhà bệnh nhân."
"Chúng tôi đều là người nhà, bác sĩ, con bé sao rồi?" Phan Lệ mắt đỏ hoe nói.
"Phần đầu bị thương nghiêm trọng, hơn nữa có bị thương tới khu thần kinh, có máu tụ trong đầu không loại bỏ hết được, hiện tại đã qua cơn nguy hiểm."
Nghe vậy mọi người đều thở phào, bác sĩ nói với họ: "Nhưng tối nay là thời kỳ quá độ nguy hiểm, chúng tôi vẫn đang tiến hành quan sát, người thân hãy ở lại bệnh viện!"
Nghe nói Thượng Quan Ngưng Mạn tạm thời không sao, Phan Lệ đã mệt nhoài, Thượng Quan Thần Húc đỡ lấy bà: "Mẹ ngồi xuống nghỉ một lát!"
Hạ Lăng Sơ nói với Cung Vũ Ninh nói ở bên cạnh: "Hay là anh kêu trợ lý đưa em về nhà? Anh ở lại bệnh viện là được rồi."
"Không, em muốn ở bên cạnh anh!" Cung Vũ Ninh lắc đầu, không định đi về.
"Như vậy em sẽ rất mệt." Hạ Lăng Sơ mủi lòng nói nhỏ.
"Không sao! Ở bên anh, có mệt em cũng chấp nhận." Cung Vũ Ninh dựa vào vai anh.
Trong phòng nghỉ bên cạnh hành lang, một nhóm người đang ngồi đợi tin, lúc này không khí rất nặng nề, cũng không có ai nói chuyện.
Đợi tới chừng hai giờ sáng, Cung Vũ Ninh cố gắng kìm nén cơn buồn ngủ nhưng khi Hạ Lăng Sơ ôm cô, cô không thể tiếp tục kiên trì được nữa, cô gục vào lòng anh, nhắm mắt thiếp đi.
Bác sĩ thỉnh thoảng lại tới thông báo một tiếng, tình hình của Thượng Quan Ngưng Mạn đang có tiến triển, dù thế nào đi nữa cũng đã giữ lại được mạng sống.
Có điều lần này Thượng Quan Ngưng Mạn bị thương nặng nhất là ở phần đầu, vì thế không cần lo lắng sẽ bị tàn phế, chỉ cần cô có thể tỉnh lại là được.
Vợ chồng Trương Trạch Phúc lúc này chỉ mong con gái có thể tỉnh lại, sau này họ sẽ bù đắp nhiều hơn cho con.
Phan Lệ vẫn dựa vào bên con trai nghỉ ngơi, bà tuổi đã cao, không thức đêm được.
Buổi sáng.
Thượng Quan Ngưng Mạn lúc này vẫn đang nằm trong phòng bệnh, đeo máy thở, nhìn rất đáng thương.
Lúc này trong phòng nghỉ, bác sĩ đang phân tích với họ về bệnh tình của Thượng Quan Ngưng Mạn.
Nếu như cô ấy không thể tỉnh lại bình thường trong vòng ba ngày, rất có thể sẽ rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Nếu như cô ấy có thể tỉnh lại nhưng không thể loại bỏ máu tụ trong đầu, đè lên dây thần kinh trí nhớ, rất có thể sẽ mất đi toàn bộ trí nhớ.
Bác sĩ phân tích rất nhiều khả năng, sau khi phân tích xong liền rời đi.
Thượng Quan Thần Húc nghe xong phân tích liền nói với vợ chồng Trương Trạch Phúc nói: "Cô chú, nếu như Ngưng Mạn thật sự mất trí, tôi hi vọng sau khi nó tỉnh lại, mọi người hãy nói với nó mọi người là ba mẹ nó."
Phan Lệ sững người: "Con muốn nói là không để nó nhận chúng ta nữa?" [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
"Mẹ, không phải con nhẫn tâm, mà là nó có ý đồ quá mãnh liệt với anh Lăng Sơ, con hy vọng nó sẽ có thể có một cuộc sống mới." Thượng Quan Thần Húc bình tĩnh nói.
Lúc này, vợ chồng Trương Trạch Phúc rất vui vẻ chấp nhận điểm này: "Thật sao? Nếu như vậy chúng tôi sẽ dẫn Ngưng Mạn đi, từ nay về sau sẽ cho nó sống bên cạnh chúng tôi."
Phan Lệ ngẫm nghĩ, đúng là không thích hợp giữ Thượng Quan Ngưng Mạn ở lại bên cạnh mình nữa, bà gật đầu nói: "Nếu như hai người dẫn nó đi vậy thì đừng nói với nó môi trường sống của nó trước đây, cũng đừng nói nó rời xa hai người từ nhỏ, như vậy sẽ càng thích hợp để mọi người chung sống hơn."
"Chị Phan, cám ơn chị, cám ơn chị đã trả lại con gái cho chúng tôi." Đường Mai cảm kích nói.
/1503
|