Khi Dạ Nghiên Tịch dẫn Phong Dao đi vào từ cửa chính, các cô gái đang xếp hàng báo danh tim đập thình thịch. Tận mắt nhìn thấy chàng trai như một nam thần, quả thật anh ấy trong còn manly hơn nhiều so với trên tờ áp-phích.
"Đẹp trai quá!" Có hai cô gái xúc động cầm tay anh ấy.
"Quả thật là anh ấy rồi, cứ tưởng như là người mẫu quảng cáo vậy"
Còn cố mất cô gái mặc trang phục công sở, trong tay cầm chiếc túi hiệu LV đắt giá, nhìn qua là biế họ đều là quản lý cấp cao của công ty, ánh mắt họ đầy vẻ ngưỡng mộ, thèm muốn
Thế nhưng Dạ Nghiên Tịch và người đàn ông này cùng bước vào khiến những cô gái kia thấy khó chịu. Họ nghĩ không hiểu là cô huấn luyện viên này có phải có quan hệ bạn gái với anh ta hay không?
Cũng vì trên tấm áp phích có hình của Dạ Nghiên Tịch cho nên số học sinh nam cũng nhiều hơn, chỉ có điều không hiệu quả như chàng trai kia.
Phong Dao cười khẽ, có chút ngạc nhiên trước các các học viên đang báo danh. Dù sao anh ta cũng không biết những tờ quảng cáo có hình của anh ta đã được phát đi.
Thế nhưng ánh mắt anh ấy nhìn qua một lượt, cảm nhận được sử ngưỡng mộ, cuồng nhiệt, điệu đà. Những ánh mắt biểu lộ rõ sự hâm mộ dành cho mình.
Anh ấy rõ ràng như một người nổi tiếng trên mạng
"Chuyện gì vậy?" Phong Dao hỏi khẽ Dạ Nghiên Tịch.
Đúng lúc đó Dạ Nghiên Tịch nhìn thấy trên bàn có mấy tờ áp-phích, nên với lấy đưa cho anh ta, "Anh tự xem đi"
Phong Dao đón lấy, nhìn tờ áp-phích rồi sững người. Mã Tiểu Thiên dám dùng ảnh của anh ấy, thế nhưng chụp cũng không tệ, nhìn khá đẹp trai.
"Những cô gái này đều tới là vì anh đấy. Huấn luyện viên Phong chịu khó dạy dỗ họ nhé" Dạ Nghiên Tịch thích thú trêu một câu.
Phong Dao nhìn hàng dài các cô gái đang báo danh liền cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ mình được hâm mộ như thế.
Mã Tiểu Thiên sau một ngày bận rộn, việc báo danh cũng hoàn thành một phần. Anh ta lo lắng sẽ còn có học viên tới, nên chuyển việc báo danh sang một phòng bên cạnh.
Họ đều tới báo danh tập thể dục thẩm mỹ. Mã Tiểu Thiên lại đào đâu ra được một nữ huấn luyện viên bốc lửa, dạy các động tác vũ đạo gợi cảm. Một sàn đấu bỗng dưng trở thành nơi tập luyện thể dục thẩm mỹ. Thế nhưng hàng loạt những nữ học viên trẻ tới, khiến những chàng trai đang đấm quyền càng cố sức mình thể hiện.
Sự thay đổi này đều xuất phát từ chàng trai kia.
Dạ Nghiên Tịch huấn luyện về quyền Anh, nên chẳng có hứng thú gì với thể dục thẩm mỹ.
Phong Dao dạy quyền Anh trên sàn đấu, cạnh đó là hàng dài những cô gái trẻ đang theo dõi mà chẳng buồn tập luyện.
"Huấn luyện viên Phong, có thể dạy cho chúng em không? Chúng em cũng muốn học! Em cũng báo danh lớp quyền anh rồi" Giọng một cô gái cất lên.
"Đương nhiên là được" Phong Dao nháy mắt
Cô gái đó lập tức bước lên võ đài. Vừa bước lên làm thử một động tác nhưng chưa đứng vững lên bị loạng choạng. Cô gái đó giật mình, sau đó ôm chặt lấy Phong Dao, "Huấn luyện viên Phong... em thấy sợ quá!"
Tình huống bất ngờ khiến các cô gái bên dưới cảm thấy đố kỵ xen lẫn ngưỡng mộ.
Ở phía dưới, Dạ Nghiên Tịch đang đấm bao cát quay đầu lại nhìn thấy cô gái kia đang ôm chặt lấy Phong Dao còn anh ta thì đưa tay đỡ lấy cô ấy.
Cô gái đó không muốn buông tay, Phong Dao nhẹ nhàng gỡ tay cô ta ra, "Được rồi, em xuống dưới luyện đấm bao cát trước đi!"
"Vậy anh có dậy em nữa hay không?" Cô gái này trang điểm khá cầu kỳ, rõ rằng chẳng phải đến tập luyện gì, chỉ là tới đây để gặp anh ấy
"Đương nhiên rồi." Phong Dao trả lời một cách thoải mái.
"Huấn luyện Phong, em cũng muốn học quyền Anh"
"Em cũng thế!"
Phong Dao lập tức xua tay, "Tất cả mọi người ra học đấm bao cát trước đi đã"
Các cô gái lập tức nghe theo, nhưng cũng chỉ giả vờ vài động tác bên đó, chờ đợi anh ấy tới chỉ tận tay.
Dạ Nghiên Tịch lúc này cũng đang tập cho mấy học viên, trong đó có Tiểu Khai, một phú nhị đại. Hôm nay cậu ta mới tới, vốn định học thể dục thẩm mỹ. Thế nhưng nhìn thấy thân hình bốc lửa của Dạ Nghiên Tịch, cậu ta liền thích thú nên quyết tâm theo đuổi bằng được cô huấn luyện viên này. "Tư thế của cậu không đúng" Dạ Nghiên Tịch bước tới hướng dẫn cho cô ta.
"Huấn luyện viên Dạ, không đúng ở chỗ nào"
"Cách móc quyền không đúng"
"Vậy cô dậy tôi đi" Chàng phú nhị đại cười với vẻ phong lưu nhưng cũng khá đẹp trai.
Dạ Nghiên Tịch đưa tay cầm lấy cánh tay anh ta, hướng dẫn tư thế. Chàng phú nhị đại này rất thích va chạm với Dạ Nghiên Tịch, nhìn cô gái này vừa xinh đẹp lại nghiêm túc, thế nhưng gắn đâu có tâm trạng gì mà tập luyện, chỉ nhìn cười thích thú.
Phong Dao lúc đó đang tới hướng dẫn cho mấy cô gái kia, cũng chợt đánh mắt nhìn sang, đồng thời cũng nhìn thấy chàng phú nhị đại kia đang nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Anh ta chau mày nhìn. Chẳng khó để nhìn ra những suy nghĩ của những người như chàng phú nhị đại kia
"Huấn luyện viên Phong, mau tới dậy chúng em đi" Các học viên sốt ruột chờ anh ta tới chỉ dẫn
Phong Dao bước tới, thể hiện vài tư thế để thị phạm. Các cô gái nhìn cơ bắp rắn chắc của anh ta đều tỏ rõ sự thích thú, thèm muốn.
Khi tới lượt họ thực hiện, cô nào cũng điệu đà, động tác sai be bét cả. Phong Dao đành phải chỉnh cho từng người khiến họ thích thú vô cùng. Chỉ cần được chạm vào cánh tay của anh ấy hoặc nghe giọng nói trầm ấm, họ đã cảm thấy thích thú lắm rồi.
Dạ Nghiên Tịch đang tập ở cách đó vài bước chân. Mặc dù không muốn nhìn sang thế nhưng những động tác điệu bộ của mấy cô gái kia khiên cô không thể không nhìn. Trong khi đó chàng trai kia thì vẫn đang sốt ruột chờ đợi cô hướng dẫn.
Xem ra anh ta quả thật có sức hấp dẫn lớn
"Huấn luyện viên Dạ, cô có thể cùng tôi lên sàn tập luyện không. Trước đây tôi từng học qua, có điều lâu rồi nên quên." Chàng phú nhị đại muốn nhân cơ hội này được ở gần cô hơn.
"Đi thôi" Dạ Nghiên Tịch gật đầu
Hai người lên trên võ đài, đeo găng tay vào. Chàng phú nhị đại nhún người nhảy tại chỗ để vận động, định tiến tới gần Dạ Nghiên Tịch.
Ở phía dưới, Phong Dao đang ngước nhìn lên trên. Chàng phú nhị đại bị Dạ Nghiên Tịch đè xuống sàn. Mặc dù trong mắt người khác thì đó là chuyện thường, thế nhưng trong mắt của anh ta, chàng phú nhị đại kia rõ ràng đang trêu đùa cô ấy.
Đôi mắt hắn tỏ rõ sự khó chịu. anh cười nhạt rồi bước tới gần võ đài, vẫy tay n lần về phía chàng phú nhị đại kia, " Có cần tôi hướng dẫn cho anh không?"
Chàng phú nhị đại kia giật này mình nhìn Phong Dao. Hắn ta cơ bắp to thế kia cơ mà
"Tôi chỉ cần huấn luyện Dạ tập cùng một lát thôi" Chàng phú nhị đại cảm thấy hơi hoang mang.
Dạ Nghiên Tịch thấy các nữ học viên cũng đang nhìn về phía này. Cô quay sang nói với Phong Dao, "Anh tập trung dạy cho các nữ học viên kia đi. Ở đây tôi lo được"
Phong Dao nhìn với ánh mắt cảnh cáo chàng phú nhị đại rồi quay người đi.
Chàng phú nhị đại nhìn về phía Phong Dao với vẻ coi thường. Huấn luyên viên thôi mà dám cảnh cáo anh ta như. Chả lẽ ta quăng cho đống tiến vào mặt rồi lại lăn ra ngất.
Lúc này Mã Tiểu Thiên đang bận chiêu sinh. Sàn quyền Anh vô cùng náo nhiệt. Dạ Nghiên Tịch và Phong Dao lần lượt hướng dẫn học viên.
Khoảng 5h30, Dạ Nghiên Tịch muốn về nhà. Cô thay quần áo rồi đi ra, bắt gặp chàng phú nhị đại kia đang chờ đợi. Cậu ta liền chạy tới, "Huấn luyện viên Dạ, tối nay cô có thời gian không? Tôi có thể mời cô ăn cơm được không?"
Phong Dao đứng ở cách đó không xa, nghe thấy câu này liền quay sang nhìn. Ánh mắt đầy vẻ khó chịu.
Dạ Nghiên Tịch từ chối, "Xin lỗi, tôi không có thời gian"
"Huấn luyện viên Dạ, xin hãy nể mặt tôi."
"Tôi thật sự không có thời gian" Dạ Nghiên Tịch nói xong, cô bước tiếp. Còn chàng phú nhị đại kia ra lấy xe, chạy chậm rai bên cạnh cô. Anh ta thò đầu sang nói, "Huấn luyện viên Dạ, ngày mai gặp lại."
"Đẹp trai quá!" Có hai cô gái xúc động cầm tay anh ấy.
"Quả thật là anh ấy rồi, cứ tưởng như là người mẫu quảng cáo vậy"
Còn cố mất cô gái mặc trang phục công sở, trong tay cầm chiếc túi hiệu LV đắt giá, nhìn qua là biế họ đều là quản lý cấp cao của công ty, ánh mắt họ đầy vẻ ngưỡng mộ, thèm muốn
Thế nhưng Dạ Nghiên Tịch và người đàn ông này cùng bước vào khiến những cô gái kia thấy khó chịu. Họ nghĩ không hiểu là cô huấn luyện viên này có phải có quan hệ bạn gái với anh ta hay không?
Cũng vì trên tấm áp phích có hình của Dạ Nghiên Tịch cho nên số học sinh nam cũng nhiều hơn, chỉ có điều không hiệu quả như chàng trai kia.
Phong Dao cười khẽ, có chút ngạc nhiên trước các các học viên đang báo danh. Dù sao anh ta cũng không biết những tờ quảng cáo có hình của anh ta đã được phát đi.
Thế nhưng ánh mắt anh ấy nhìn qua một lượt, cảm nhận được sử ngưỡng mộ, cuồng nhiệt, điệu đà. Những ánh mắt biểu lộ rõ sự hâm mộ dành cho mình.
Anh ấy rõ ràng như một người nổi tiếng trên mạng
"Chuyện gì vậy?" Phong Dao hỏi khẽ Dạ Nghiên Tịch.
Đúng lúc đó Dạ Nghiên Tịch nhìn thấy trên bàn có mấy tờ áp-phích, nên với lấy đưa cho anh ta, "Anh tự xem đi"
Phong Dao đón lấy, nhìn tờ áp-phích rồi sững người. Mã Tiểu Thiên dám dùng ảnh của anh ấy, thế nhưng chụp cũng không tệ, nhìn khá đẹp trai.
"Những cô gái này đều tới là vì anh đấy. Huấn luyện viên Phong chịu khó dạy dỗ họ nhé" Dạ Nghiên Tịch thích thú trêu một câu.
Phong Dao nhìn hàng dài các cô gái đang báo danh liền cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ mình được hâm mộ như thế.
Mã Tiểu Thiên sau một ngày bận rộn, việc báo danh cũng hoàn thành một phần. Anh ta lo lắng sẽ còn có học viên tới, nên chuyển việc báo danh sang một phòng bên cạnh.
Họ đều tới báo danh tập thể dục thẩm mỹ. Mã Tiểu Thiên lại đào đâu ra được một nữ huấn luyện viên bốc lửa, dạy các động tác vũ đạo gợi cảm. Một sàn đấu bỗng dưng trở thành nơi tập luyện thể dục thẩm mỹ. Thế nhưng hàng loạt những nữ học viên trẻ tới, khiến những chàng trai đang đấm quyền càng cố sức mình thể hiện.
Sự thay đổi này đều xuất phát từ chàng trai kia.
Dạ Nghiên Tịch huấn luyện về quyền Anh, nên chẳng có hứng thú gì với thể dục thẩm mỹ.
Phong Dao dạy quyền Anh trên sàn đấu, cạnh đó là hàng dài những cô gái trẻ đang theo dõi mà chẳng buồn tập luyện.
"Huấn luyện viên Phong, có thể dạy cho chúng em không? Chúng em cũng muốn học! Em cũng báo danh lớp quyền anh rồi" Giọng một cô gái cất lên.
"Đương nhiên là được" Phong Dao nháy mắt
Cô gái đó lập tức bước lên võ đài. Vừa bước lên làm thử một động tác nhưng chưa đứng vững lên bị loạng choạng. Cô gái đó giật mình, sau đó ôm chặt lấy Phong Dao, "Huấn luyện viên Phong... em thấy sợ quá!"
Tình huống bất ngờ khiến các cô gái bên dưới cảm thấy đố kỵ xen lẫn ngưỡng mộ.
Ở phía dưới, Dạ Nghiên Tịch đang đấm bao cát quay đầu lại nhìn thấy cô gái kia đang ôm chặt lấy Phong Dao còn anh ta thì đưa tay đỡ lấy cô ấy.
Cô gái đó không muốn buông tay, Phong Dao nhẹ nhàng gỡ tay cô ta ra, "Được rồi, em xuống dưới luyện đấm bao cát trước đi!"
"Vậy anh có dậy em nữa hay không?" Cô gái này trang điểm khá cầu kỳ, rõ rằng chẳng phải đến tập luyện gì, chỉ là tới đây để gặp anh ấy
"Đương nhiên rồi." Phong Dao trả lời một cách thoải mái.
"Huấn luyện Phong, em cũng muốn học quyền Anh"
"Em cũng thế!"
Phong Dao lập tức xua tay, "Tất cả mọi người ra học đấm bao cát trước đi đã"
Các cô gái lập tức nghe theo, nhưng cũng chỉ giả vờ vài động tác bên đó, chờ đợi anh ấy tới chỉ tận tay.
Dạ Nghiên Tịch lúc này cũng đang tập cho mấy học viên, trong đó có Tiểu Khai, một phú nhị đại. Hôm nay cậu ta mới tới, vốn định học thể dục thẩm mỹ. Thế nhưng nhìn thấy thân hình bốc lửa của Dạ Nghiên Tịch, cậu ta liền thích thú nên quyết tâm theo đuổi bằng được cô huấn luyện viên này. "Tư thế của cậu không đúng" Dạ Nghiên Tịch bước tới hướng dẫn cho cô ta.
"Huấn luyện viên Dạ, không đúng ở chỗ nào"
"Cách móc quyền không đúng"
"Vậy cô dậy tôi đi" Chàng phú nhị đại cười với vẻ phong lưu nhưng cũng khá đẹp trai.
Dạ Nghiên Tịch đưa tay cầm lấy cánh tay anh ta, hướng dẫn tư thế. Chàng phú nhị đại này rất thích va chạm với Dạ Nghiên Tịch, nhìn cô gái này vừa xinh đẹp lại nghiêm túc, thế nhưng gắn đâu có tâm trạng gì mà tập luyện, chỉ nhìn cười thích thú.
Phong Dao lúc đó đang tới hướng dẫn cho mấy cô gái kia, cũng chợt đánh mắt nhìn sang, đồng thời cũng nhìn thấy chàng phú nhị đại kia đang nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Anh ta chau mày nhìn. Chẳng khó để nhìn ra những suy nghĩ của những người như chàng phú nhị đại kia
"Huấn luyện viên Phong, mau tới dậy chúng em đi" Các học viên sốt ruột chờ anh ta tới chỉ dẫn
Phong Dao bước tới, thể hiện vài tư thế để thị phạm. Các cô gái nhìn cơ bắp rắn chắc của anh ta đều tỏ rõ sự thích thú, thèm muốn.
Khi tới lượt họ thực hiện, cô nào cũng điệu đà, động tác sai be bét cả. Phong Dao đành phải chỉnh cho từng người khiến họ thích thú vô cùng. Chỉ cần được chạm vào cánh tay của anh ấy hoặc nghe giọng nói trầm ấm, họ đã cảm thấy thích thú lắm rồi.
Dạ Nghiên Tịch đang tập ở cách đó vài bước chân. Mặc dù không muốn nhìn sang thế nhưng những động tác điệu bộ của mấy cô gái kia khiên cô không thể không nhìn. Trong khi đó chàng trai kia thì vẫn đang sốt ruột chờ đợi cô hướng dẫn.
Xem ra anh ta quả thật có sức hấp dẫn lớn
"Huấn luyện viên Dạ, cô có thể cùng tôi lên sàn tập luyện không. Trước đây tôi từng học qua, có điều lâu rồi nên quên." Chàng phú nhị đại muốn nhân cơ hội này được ở gần cô hơn.
"Đi thôi" Dạ Nghiên Tịch gật đầu
Hai người lên trên võ đài, đeo găng tay vào. Chàng phú nhị đại nhún người nhảy tại chỗ để vận động, định tiến tới gần Dạ Nghiên Tịch.
Ở phía dưới, Phong Dao đang ngước nhìn lên trên. Chàng phú nhị đại bị Dạ Nghiên Tịch đè xuống sàn. Mặc dù trong mắt người khác thì đó là chuyện thường, thế nhưng trong mắt của anh ta, chàng phú nhị đại kia rõ ràng đang trêu đùa cô ấy.
Đôi mắt hắn tỏ rõ sự khó chịu. anh cười nhạt rồi bước tới gần võ đài, vẫy tay n lần về phía chàng phú nhị đại kia, " Có cần tôi hướng dẫn cho anh không?"
Chàng phú nhị đại kia giật này mình nhìn Phong Dao. Hắn ta cơ bắp to thế kia cơ mà
"Tôi chỉ cần huấn luyện Dạ tập cùng một lát thôi" Chàng phú nhị đại cảm thấy hơi hoang mang.
Dạ Nghiên Tịch thấy các nữ học viên cũng đang nhìn về phía này. Cô quay sang nói với Phong Dao, "Anh tập trung dạy cho các nữ học viên kia đi. Ở đây tôi lo được"
Phong Dao nhìn với ánh mắt cảnh cáo chàng phú nhị đại rồi quay người đi.
Chàng phú nhị đại nhìn về phía Phong Dao với vẻ coi thường. Huấn luyên viên thôi mà dám cảnh cáo anh ta như. Chả lẽ ta quăng cho đống tiến vào mặt rồi lại lăn ra ngất.
Lúc này Mã Tiểu Thiên đang bận chiêu sinh. Sàn quyền Anh vô cùng náo nhiệt. Dạ Nghiên Tịch và Phong Dao lần lượt hướng dẫn học viên.
Khoảng 5h30, Dạ Nghiên Tịch muốn về nhà. Cô thay quần áo rồi đi ra, bắt gặp chàng phú nhị đại kia đang chờ đợi. Cậu ta liền chạy tới, "Huấn luyện viên Dạ, tối nay cô có thời gian không? Tôi có thể mời cô ăn cơm được không?"
Phong Dao đứng ở cách đó không xa, nghe thấy câu này liền quay sang nhìn. Ánh mắt đầy vẻ khó chịu.
Dạ Nghiên Tịch từ chối, "Xin lỗi, tôi không có thời gian"
"Huấn luyện viên Dạ, xin hãy nể mặt tôi."
"Tôi thật sự không có thời gian" Dạ Nghiên Tịch nói xong, cô bước tiếp. Còn chàng phú nhị đại kia ra lấy xe, chạy chậm rai bên cạnh cô. Anh ta thò đầu sang nói, "Huấn luyện viên Dạ, ngày mai gặp lại."
/1503
|