Trong màn đêm, một chiếc chiến cơ lao lên trời giống như u linh, bay đi trong bầu trời tối đen không ánh sáng.
Trong tầng mây, tâm trạng Dạ Nghiên Tịch bất giác cũng nhẹ nhõm hơn, đã lâu rồi cô không có cảm giác bay lượn trên mây thế này, mây xung quanh bị thổi tan đi, khi bay ra khỏi mây có thể nhìn thấy bầu trời đêm yên bình phía trên, ánh sao sáng lấp lánh, mặt trăng giống như một chiếc đĩa ngọc trắng sáng.
Dạ Nghiên Tịch quay đầu nhìn người đàn ông đang chăm chú điều khiển ở bên cạnh, cô nghe thấy nhịp tim mình đập thình thịch, cảm giác rung động đối với anh càng lúc càng mãnh liệt.
Điểm này Dạ Nghiên Tịch có thể cảm nhận được, bây giờ xuất hiện vụ việc của Thẩm Kiệt, mặc dù không chắc chắn đối phương có phải là Thẩm Kiệt sống lại sau khi chết hay không nhưng cô có cảm giác tiếp tới vụ án này sẽ là một chiến trường gian khổ.
Phong Dạ Minh tranh thủ liếc nhìn cô gái bên cạnh: "Cảm giác này lãng mạn không? Hẹn hò trên mây."
"Vâng! Lãng mạn!" Dạ Nghiên Tịch mỉm cười.
Phong Dạ Minh cũng mỉm cười, hai đôi mắt giao nhau, cảm nhận sâu sắc tâm ý tình cảm của đối phương.
Phong Dạ Minh giơ một tay ra nắm lấy tay Dạ Nghiên Tịch, Dạ Nghiên Tịch đương nhiên cũng nắm chặt năm ngón tay anh, cô bình tĩnh nói: "Hứa với em, cho dù người đó có phải là Thẩm Kiệt hay không, anh cũng đều phải bình tĩnh đối mặt với sự việc này, không được hành động lỗ mãng."
Phong Dạ Minh cảm nhận được sự lo lắng của cô vì thế những gì anh có thể làm là để cô an tâm.
"Được! Anh sẽ làm vậy!" Phong Dạ Minh gật đầu.
Trong lòng Dạ Nghiên Tịch vẫn còn rất nhiều thắc mắc muốn hỏi anh, nếu như có một ngày anh và Thẩm Kiệt rút súng đối đầu, anh sẽ chọn nổ súng trước chứ?
Nhưng sự việc vẫn chưa có kết luận, những việc này cho dù cô có hỏi thì e rằng anh cũng khó lòng trả lời cô được.
Cô dứt khoát không lo lắng nhiều thêm nữa, thả lòng tinh thần ngắm nhìn cảnh bầu trời đêm đã lâu chưa nhìn thấy.
Chưa tới hai canh giờ họ đã tiến lại gần đích đến của lần này: Xưởng chế tạo vũ khí.
"Sắp tới rồi." Phong Dạ Minh trầm giọng nói.
Bên phía xưởng chế tạo vũ khí đã nhận được trả lời, chiến cơ vững vàng hạ xuống một vùng đất trống để hạ cánh.
Người tới đón là người có chức vị cao nhất ở đây, họ biết một trong số những phi hành viên tới đây lần này có con gái của Dạ thủ trưởng, vì thế đều rất coi trọng.
Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh nhảy xuống khỏi máy bay, cầm ba lô đứng dưới ánh đèn, chiến cơ khổng lồ sau lưng trở thành hình nền, bóng dáng hai người nhanh nhẹn dứt khoát, vô cùng mạnh mẽ.
Cho dù Dạ Nghiên Tịch là nữ giới nhưng cũng không hề thua kém cánh mày râu, khí trường rất mạnh, khiến người khác không khỏi trầm trồ.
"Dạ tiểu thư, Phong thiếu gia, hai vị tới đây điều tra vụ án mất cắp, chúng tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh, mời vào trong, chúng ta sẽ bàn bạc chi tiết."
"Được thôi!" Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh đều lễ độ gật đầu.
Vào tới phòng làm việc, Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh cũng không kịp nghỉ ngơi, cứ thế lắng nghe đội trưởng căn cứ kể lại quá trình mất cắp lần này, bây giờ họ đã phái người điều tra vụ việc nhưng từ đầu chí cuối vẫn không hề có manh mối nào.
"Tài liệu đều ở cả đây, hai người mang về xem trước và nghỉ ngơi một lát, ngày mai chúng tôi sẽ cử người hỗ trợ hai người đi điều tra vụ việc này."
"Được! Làm phiền rồi." Dạ Nghiên Tịch cầm lấy tài liệu, cùng Phong Dạ Minh đi về phía phòng nghỉ bố trí cho họ.
Do ở đây đều là phòng nghỉ đôi, vì thế Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh chọn một phòng nghỉ, cả hai đều không quan tâm tới sự khác biệt về thân phận.
Đóng cửa phòng lại, Phong Dạ Minh liều trầm giọng nói với Dạ Nghiên Tịch: "Anh cho rằng việc này hai chúng ta đi điều tra sẽ tốt hơn."
Dạ Nghiên Tịch cũng nghĩ giống anh: "Em cũng nghĩ vậy, em thậm chí còn nghi ngờ ở đây có nội gián, nếu không thời gian biểu vận chuyển của xưởng chế tạo vũ khí bí mật như vậy, tại sao đám người của xã hội đen lại nắm rõ tới vậy?"
Phong Dạ Minh mỉm cười: "Xem ra chúng ta thực sự là cặp bài trùng hợp tác ăn ý."
Dạ Nghiên Tịch bật cười: "Vâng!"
"Không, chúng ta là cặp tình nhân thân mật nhất." Nói xong Phong Dạ Minh liền ghé sát lại gần, hôn nhẹ lên má cô: "Sau này còn là vợ chồng nữa."
Gò má Dạ Nghiên Tịch nóng bừng, chỉ ngẩng đầu e thẹn lườm anh sau đó bước về phía chiếc giường đầu tiên nói: "Chúng ta nghỉ ngơi sớm thôi, sáng mai xuất phát."
Phong Dạ Minh lúc này cho dù ở cùng một căn phòng với cô cũng phải kìm nén toàn bộ mọi ham muốn xuống, ánh mắt anh sâu thẳm nhìn bóng dáng cô nằm trên giường, sau đó mới nằm gối đầu lên tay, anh khẽ nghiêng người, ánh mắt lại nhìn xuống gương mặt xinh đẹp của cô, khóe miệng khẽ mỉm cười.
Sáng sớm, khi tia nắng đầu tiên chiếu vào qua cửa sổ, Dạ Nghiên Tịch mở choàng mắt, cô nhìn chàng trai bên cạnh mình, vừa hay anh cũng hơi nhíu mày, hai hàng lông mi dài khẽ động đậy, lập tức đôi mắt trong veo sâu thẳm cũng nhìn thẳng vào cô.
Hai đôi mắt cứ thế nhìn nhau, Dạ Nghiên Tịch hơi bối rối né tránh, cô ngồi dậy, vuốt nhẹ mái tóc dài, buộc đuôi ngựa đơn giản ra sau gáy.
Hai người cầm lấy bàn chải và khăn mặt được đặt bên cạnh giường tới bể nước giặt rửa công cộng để đánh răng rửa mặt, lúc này đã có rất nhiều nhân viên làm việc trong xưởng chế tạo vũ khí, hai người họ bình tĩnh đánh răng rửa mặt xong bước ra.
Ăn sáng ở căng tin xong, hai người liên bước vào phòng của đội trưởng, chỉ thấy sau lưng anh ta có sáu người lính tinh nhuệ, đây là thuộc hạ đi cùng mà đội trưởng chọn riêng cho họ, giúp họ trong việc điều tra lần này.
"Đội trưởng Lý, không làm phiền mọi người đâu, tôi và Nghiên Tịch tới đây chẳng qua chỉ là muốn đi dạo một vòng, anh cung cấp cho chúng tôi một chiếc xe là được." Phong Dạ Minh mỉm cười lễ độ lễ tiếng.
Đội trưởng Lý lập tức hiểu ý của anh, anh cười ha ha: "Được thôi, xe chuẩn bị cho hai người liền, còn nữa lương khô và nước cũng đều chuẩn bị cho hai người, có việc gì hãy lập tức gọi chi viện của chúng tôi, chúng tôi sẽ dốc sức chi viện cho hai người!"
"Vâng! Cám ơn!"
Ra khỏi phòng làm việc của đội trưởng Lý, họ liền thu dọn hành lý, xách ba lô đi về phía cửa lớn, chỉ thấy ở đó đã dừng sẵn một chiếc xe việt dã màu xanh. Đội trưởng Lý đích thân bước tới đưa cho họ một tấm bản đồ: "Xuất phát từ đây tới nơi xảy ra vụ việc mất chừng hai trăm cây số, đường khó đi, hai người phải chú ý an toàn đấy."
"Vâng!" Dạ Nghiên Tịch cầm lấy cất bản đồ đi, Phong Dạ Minh ngồi vào ghế lái, kiểm tra tính năng xe, hai người chào đội trưởng Lý một tiếng sau đó đi theo phương hướng trên bản đồ, chạy tới nơi xảy ra vụ việc.
Men theo đường đi quả nhiên là hướng đường núi, họ men theo phương hướng đường ray của xe lửa để đi về phía trước, Dạ Nghiên Tịch nhìn bản đồ, nghiên cứu địa mạo rừng núi xung quanh, vô cùng nguyên thủy, dường như chưa được khai phá, cây cổ thụ cao rợp trời, tới vệ tinh cũng không thể kiểm tra được môi trường cụ thể ở bên trong, chỉ có hình ảnh đường nét sơ bộ.
"Bọn cướp rất biết chọn vị trí, đây là địa điểm ẩn náu tốt nhất, vận chuyển hàng hóa cũng rất im ắng, có điều muốn vận chuyển sáu thùng vũ khí ra khỏi khu rừng nguyên thủy này, bọn chúng chắc cũng rất đau đầu."
"vì thế mới nói, có lẽ suy đoán của chúng ta không sai, loạt vũ khí này vẫn còn ở trong rừng, chỉ cần chúng ta ở lại đây thêm vài ngày nói không chừng sẽ có người phải suốt ruột." Ánh mắt Phong Dạ Minh ánh lên vẻ sâu sắc và trí tuệ.
Dạ Nghiên Tịch nhìn anh khen ngợi: "Không sai, phương pháp của anh có tác dụng đấy."
Cho dù là xe việt dã tính năng vô cùng tốt, đi trên đường thế này, không có tố chất sức khỏe tốt sẽ rất khó khăn.
Hai trăm km, họ đi suốt ba tiếng đồng hồ mới tới nơi, khi hai người đứng trên khu vực vũ khí bị đánh cắp, không khí nguyên thủy xung quanh đã vô cùng rõ rệt, trong vòng năm trăm km không nhìn thấy một bóng người.
Lúc này hai người đang ngồi trong xe ăn lương khô, bỏ phần còn lại vào trong ba lô, Dạ Nghiên Tịch nhảy lên xe còn Phong Dạ Minh thì lái xe tới bụi cây bên cạnh, cầm một con dao ngắn lên chặt một lùm cây che lên bên ngoài xe.
Ở nơi này, nếu không cất kỹ xe, sau này cho dù có thể chạy tới đây, muốn chạy tiếp cũng là một công trình khổng lồ.
"Được rồi, chúng ta có thể xuất phát rồi." Phong Dạ Minh bước tới, Dạ Nghiên Tịch vác theo ba lô leo núi, hai người dũng cảm tiến vào đoạn đường bị giẫm nhiều thành đường ở bên cạnh.
Nơi này chắc đã có mấy tốp người tiến vào, hiện trường bị phá hoại nghiêm trọng, người tới thăm dò trước đây không có kết luận gì.
Dạ Nghiên Tịch quan sát cây cối xung quanh, không bỏ qua bất cứ nơi nào có thể để lại lại chứng cứ.
Ánh mắt Phong Dạ Minh nhìn ra xa, lắng nghe động tĩnh xung quanh, để lại cho cô không gian yên tĩnh tìm kiếm mọi thứ.
Trong tầng mây, tâm trạng Dạ Nghiên Tịch bất giác cũng nhẹ nhõm hơn, đã lâu rồi cô không có cảm giác bay lượn trên mây thế này, mây xung quanh bị thổi tan đi, khi bay ra khỏi mây có thể nhìn thấy bầu trời đêm yên bình phía trên, ánh sao sáng lấp lánh, mặt trăng giống như một chiếc đĩa ngọc trắng sáng.
Dạ Nghiên Tịch quay đầu nhìn người đàn ông đang chăm chú điều khiển ở bên cạnh, cô nghe thấy nhịp tim mình đập thình thịch, cảm giác rung động đối với anh càng lúc càng mãnh liệt.
Điểm này Dạ Nghiên Tịch có thể cảm nhận được, bây giờ xuất hiện vụ việc của Thẩm Kiệt, mặc dù không chắc chắn đối phương có phải là Thẩm Kiệt sống lại sau khi chết hay không nhưng cô có cảm giác tiếp tới vụ án này sẽ là một chiến trường gian khổ.
Phong Dạ Minh tranh thủ liếc nhìn cô gái bên cạnh: "Cảm giác này lãng mạn không? Hẹn hò trên mây."
"Vâng! Lãng mạn!" Dạ Nghiên Tịch mỉm cười.
Phong Dạ Minh cũng mỉm cười, hai đôi mắt giao nhau, cảm nhận sâu sắc tâm ý tình cảm của đối phương.
Phong Dạ Minh giơ một tay ra nắm lấy tay Dạ Nghiên Tịch, Dạ Nghiên Tịch đương nhiên cũng nắm chặt năm ngón tay anh, cô bình tĩnh nói: "Hứa với em, cho dù người đó có phải là Thẩm Kiệt hay không, anh cũng đều phải bình tĩnh đối mặt với sự việc này, không được hành động lỗ mãng."
Phong Dạ Minh cảm nhận được sự lo lắng của cô vì thế những gì anh có thể làm là để cô an tâm.
"Được! Anh sẽ làm vậy!" Phong Dạ Minh gật đầu.
Trong lòng Dạ Nghiên Tịch vẫn còn rất nhiều thắc mắc muốn hỏi anh, nếu như có một ngày anh và Thẩm Kiệt rút súng đối đầu, anh sẽ chọn nổ súng trước chứ?
Nhưng sự việc vẫn chưa có kết luận, những việc này cho dù cô có hỏi thì e rằng anh cũng khó lòng trả lời cô được.
Cô dứt khoát không lo lắng nhiều thêm nữa, thả lòng tinh thần ngắm nhìn cảnh bầu trời đêm đã lâu chưa nhìn thấy.
Chưa tới hai canh giờ họ đã tiến lại gần đích đến của lần này: Xưởng chế tạo vũ khí.
"Sắp tới rồi." Phong Dạ Minh trầm giọng nói.
Bên phía xưởng chế tạo vũ khí đã nhận được trả lời, chiến cơ vững vàng hạ xuống một vùng đất trống để hạ cánh.
Người tới đón là người có chức vị cao nhất ở đây, họ biết một trong số những phi hành viên tới đây lần này có con gái của Dạ thủ trưởng, vì thế đều rất coi trọng.
Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh nhảy xuống khỏi máy bay, cầm ba lô đứng dưới ánh đèn, chiến cơ khổng lồ sau lưng trở thành hình nền, bóng dáng hai người nhanh nhẹn dứt khoát, vô cùng mạnh mẽ.
Cho dù Dạ Nghiên Tịch là nữ giới nhưng cũng không hề thua kém cánh mày râu, khí trường rất mạnh, khiến người khác không khỏi trầm trồ.
"Dạ tiểu thư, Phong thiếu gia, hai vị tới đây điều tra vụ án mất cắp, chúng tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh, mời vào trong, chúng ta sẽ bàn bạc chi tiết."
"Được thôi!" Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh đều lễ độ gật đầu.
Vào tới phòng làm việc, Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh cũng không kịp nghỉ ngơi, cứ thế lắng nghe đội trưởng căn cứ kể lại quá trình mất cắp lần này, bây giờ họ đã phái người điều tra vụ việc nhưng từ đầu chí cuối vẫn không hề có manh mối nào.
"Tài liệu đều ở cả đây, hai người mang về xem trước và nghỉ ngơi một lát, ngày mai chúng tôi sẽ cử người hỗ trợ hai người đi điều tra vụ việc này."
"Được! Làm phiền rồi." Dạ Nghiên Tịch cầm lấy tài liệu, cùng Phong Dạ Minh đi về phía phòng nghỉ bố trí cho họ.
Do ở đây đều là phòng nghỉ đôi, vì thế Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh chọn một phòng nghỉ, cả hai đều không quan tâm tới sự khác biệt về thân phận.
Đóng cửa phòng lại, Phong Dạ Minh liều trầm giọng nói với Dạ Nghiên Tịch: "Anh cho rằng việc này hai chúng ta đi điều tra sẽ tốt hơn."
Dạ Nghiên Tịch cũng nghĩ giống anh: "Em cũng nghĩ vậy, em thậm chí còn nghi ngờ ở đây có nội gián, nếu không thời gian biểu vận chuyển của xưởng chế tạo vũ khí bí mật như vậy, tại sao đám người của xã hội đen lại nắm rõ tới vậy?"
Phong Dạ Minh mỉm cười: "Xem ra chúng ta thực sự là cặp bài trùng hợp tác ăn ý."
Dạ Nghiên Tịch bật cười: "Vâng!"
"Không, chúng ta là cặp tình nhân thân mật nhất." Nói xong Phong Dạ Minh liền ghé sát lại gần, hôn nhẹ lên má cô: "Sau này còn là vợ chồng nữa."
Gò má Dạ Nghiên Tịch nóng bừng, chỉ ngẩng đầu e thẹn lườm anh sau đó bước về phía chiếc giường đầu tiên nói: "Chúng ta nghỉ ngơi sớm thôi, sáng mai xuất phát."
Phong Dạ Minh lúc này cho dù ở cùng một căn phòng với cô cũng phải kìm nén toàn bộ mọi ham muốn xuống, ánh mắt anh sâu thẳm nhìn bóng dáng cô nằm trên giường, sau đó mới nằm gối đầu lên tay, anh khẽ nghiêng người, ánh mắt lại nhìn xuống gương mặt xinh đẹp của cô, khóe miệng khẽ mỉm cười.
Sáng sớm, khi tia nắng đầu tiên chiếu vào qua cửa sổ, Dạ Nghiên Tịch mở choàng mắt, cô nhìn chàng trai bên cạnh mình, vừa hay anh cũng hơi nhíu mày, hai hàng lông mi dài khẽ động đậy, lập tức đôi mắt trong veo sâu thẳm cũng nhìn thẳng vào cô.
Hai đôi mắt cứ thế nhìn nhau, Dạ Nghiên Tịch hơi bối rối né tránh, cô ngồi dậy, vuốt nhẹ mái tóc dài, buộc đuôi ngựa đơn giản ra sau gáy.
Hai người cầm lấy bàn chải và khăn mặt được đặt bên cạnh giường tới bể nước giặt rửa công cộng để đánh răng rửa mặt, lúc này đã có rất nhiều nhân viên làm việc trong xưởng chế tạo vũ khí, hai người họ bình tĩnh đánh răng rửa mặt xong bước ra.
Ăn sáng ở căng tin xong, hai người liên bước vào phòng của đội trưởng, chỉ thấy sau lưng anh ta có sáu người lính tinh nhuệ, đây là thuộc hạ đi cùng mà đội trưởng chọn riêng cho họ, giúp họ trong việc điều tra lần này.
"Đội trưởng Lý, không làm phiền mọi người đâu, tôi và Nghiên Tịch tới đây chẳng qua chỉ là muốn đi dạo một vòng, anh cung cấp cho chúng tôi một chiếc xe là được." Phong Dạ Minh mỉm cười lễ độ lễ tiếng.
Đội trưởng Lý lập tức hiểu ý của anh, anh cười ha ha: "Được thôi, xe chuẩn bị cho hai người liền, còn nữa lương khô và nước cũng đều chuẩn bị cho hai người, có việc gì hãy lập tức gọi chi viện của chúng tôi, chúng tôi sẽ dốc sức chi viện cho hai người!"
"Vâng! Cám ơn!"
Ra khỏi phòng làm việc của đội trưởng Lý, họ liền thu dọn hành lý, xách ba lô đi về phía cửa lớn, chỉ thấy ở đó đã dừng sẵn một chiếc xe việt dã màu xanh. Đội trưởng Lý đích thân bước tới đưa cho họ một tấm bản đồ: "Xuất phát từ đây tới nơi xảy ra vụ việc mất chừng hai trăm cây số, đường khó đi, hai người phải chú ý an toàn đấy."
"Vâng!" Dạ Nghiên Tịch cầm lấy cất bản đồ đi, Phong Dạ Minh ngồi vào ghế lái, kiểm tra tính năng xe, hai người chào đội trưởng Lý một tiếng sau đó đi theo phương hướng trên bản đồ, chạy tới nơi xảy ra vụ việc.
Men theo đường đi quả nhiên là hướng đường núi, họ men theo phương hướng đường ray của xe lửa để đi về phía trước, Dạ Nghiên Tịch nhìn bản đồ, nghiên cứu địa mạo rừng núi xung quanh, vô cùng nguyên thủy, dường như chưa được khai phá, cây cổ thụ cao rợp trời, tới vệ tinh cũng không thể kiểm tra được môi trường cụ thể ở bên trong, chỉ có hình ảnh đường nét sơ bộ.
"Bọn cướp rất biết chọn vị trí, đây là địa điểm ẩn náu tốt nhất, vận chuyển hàng hóa cũng rất im ắng, có điều muốn vận chuyển sáu thùng vũ khí ra khỏi khu rừng nguyên thủy này, bọn chúng chắc cũng rất đau đầu."
"vì thế mới nói, có lẽ suy đoán của chúng ta không sai, loạt vũ khí này vẫn còn ở trong rừng, chỉ cần chúng ta ở lại đây thêm vài ngày nói không chừng sẽ có người phải suốt ruột." Ánh mắt Phong Dạ Minh ánh lên vẻ sâu sắc và trí tuệ.
Dạ Nghiên Tịch nhìn anh khen ngợi: "Không sai, phương pháp của anh có tác dụng đấy."
Cho dù là xe việt dã tính năng vô cùng tốt, đi trên đường thế này, không có tố chất sức khỏe tốt sẽ rất khó khăn.
Hai trăm km, họ đi suốt ba tiếng đồng hồ mới tới nơi, khi hai người đứng trên khu vực vũ khí bị đánh cắp, không khí nguyên thủy xung quanh đã vô cùng rõ rệt, trong vòng năm trăm km không nhìn thấy một bóng người.
Lúc này hai người đang ngồi trong xe ăn lương khô, bỏ phần còn lại vào trong ba lô, Dạ Nghiên Tịch nhảy lên xe còn Phong Dạ Minh thì lái xe tới bụi cây bên cạnh, cầm một con dao ngắn lên chặt một lùm cây che lên bên ngoài xe.
Ở nơi này, nếu không cất kỹ xe, sau này cho dù có thể chạy tới đây, muốn chạy tiếp cũng là một công trình khổng lồ.
"Được rồi, chúng ta có thể xuất phát rồi." Phong Dạ Minh bước tới, Dạ Nghiên Tịch vác theo ba lô leo núi, hai người dũng cảm tiến vào đoạn đường bị giẫm nhiều thành đường ở bên cạnh.
Nơi này chắc đã có mấy tốp người tiến vào, hiện trường bị phá hoại nghiêm trọng, người tới thăm dò trước đây không có kết luận gì.
Dạ Nghiên Tịch quan sát cây cối xung quanh, không bỏ qua bất cứ nơi nào có thể để lại lại chứng cứ.
Ánh mắt Phong Dạ Minh nhìn ra xa, lắng nghe động tĩnh xung quanh, để lại cho cô không gian yên tĩnh tìm kiếm mọi thứ.
/1503
|