Ngày đầu tiên sau khi về căn cứ trôi qua như vậy, buổi tối, Dạ Nghiên Tịch ăn cơm cùng ba mẹ nhưng tỏ ra không mấy tập trung, trong lòng cô vẫn nghĩ về Phong Dạ Minh, mặc dù anh hoàn toàn không cần cô phải lo lắng vì anh mạnh mẽ hơn bất cứ người đàn ông nào khác.
Nhưng trong thâm tâm cô vẫn không thể yên lòng, cứ muốn đi gặp anh.
"Ba, mẹ, con ăn xong rồi, con đi dạo một lát." Dạ Nghiên Tịch đứng dậy, không dám nhìn vào mắt ba mẹ mình, vì cô sợ ba mẹ sẽ phát hiện ra suy nghĩ của mình.
Cô đương nhiên không phải là đi dạo bộ, mà là đi tìm Phong Dạ Minh.
Dạ Nghiên Tịch đi rồi, bên bàn ăn, Cung Muội Muội nhìn ông xã của mình bằng ánh mắt bao hàm nhiều ý nghĩ: "Xem ra con gái chúng ta không cần em phải bận tâm nữa rồi, em thấy tâm tư của nó đã biết bay ra ngoài rồi."
Ánh mắt Dạ Lương Thành cũng có chút lo lắng: "Xem ra, đúng như anh lo lắng, quan hệ giữa Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh đã vượt qua những gì chúng ta dự tính."
Trong mắt Cung Muội Muội ánh lên vẻ động viên: "Nói không chừng Phong Dạ Minh không tệ như vậy, chúng ta nên tin vào con mắt nhìn người của con gái chúng ta! Em tin sự lựa chọn của con."
"Được rồi! Tạm thời mặc kệ Nghiên Tịch, nhưng Phong Dạ Minh muốn cưới con gái của anh thì nhất định phải được anh thừa nhận, nếu không anh sẽ không đồng ý giao con gái cho cậu ta đâu."
"Anh đừng lo nhiều chuyện như vậy, nên làm thế nào thì làm vậy, con gái cũng đã lớn rồi."
"Anh chuẩn bị để cậu ta huấn luyện dưới sự quản lý của Dương Thận." Dạ Lương Thành nhíu mày nói.
Cung Muội Muội vừa nghe vậy lập tức có ý kiến: "Anh biết rõ rằng Dương Thận có ý với Nghiên Tịch, những năm qua Nghiên Tịch chỉ coi cậu ta là anh em, anh lại còn để Dương Thận huấn luyện Phong Dạ Minh, lẽ nào anh không lo lắng Dương Thận sẽ gây khó dễ với cậu ta sao?"
Ánh mắt Dạ Lương Thành thấp thoáng nụ cười, an ủi nói: "Em yên tâm đi, việc này vừa hay có thể huấn luyện được tính khí của cậu ta mà. Hãy để anh xem nhân phẩm và tính cách cậu ta ra sao, em biết trên lý lịch của cậu ta còn viết một dòng đánh giá thế nào không?"
Cung Muội Muội lập tức chú tâm hỏi: "Gì vậy?"
"Nghi ngờ có khuynh hướng bạo lực." Ánh mắt Dạ Lương Thành hơi trầm tư.
"Cái gì cơ?" Cung Muội Muội không khỏi lo lắng, bà không muốn giao con gái của mình cho một người như vậy.
"Vì thế, anh đưa cậu ta tới cho Dương Thận quản, chúng ta cứ lặng lẽ quan sát! Xem cậu ta rốt cuộc là người thế nào, việc của con cái em cũng đừng quá bận tâm!"
Cung Muội Muội cũng là thực lòng quan tâm tới tương lai của con, người làm cha mẹ đâu có ai không lo lắng cho việc chung thân đại sự của con gái? Bà gật đầu nói: "Vâng! Có điều Nghiên Tịch chắc chắn sẽ rất lo lắng."
"Yên tâm đi, tính cách con bé anh hiểu rất rõ, hơn nữa bây giờ nó vẫn còn chưa nói thật với chúng ta." Nụ cười của Dạ thủ trưởng ánh lên vẻ toan tính.
Cung Muội Muội nhìn ông xã mình, ánh mắt ánh lên yêu thương nhưng giọng nói vẫn oán trách: "Được lắm! Tới con gái của mình anh cũng gài bẫy!"
"Tất cả cũng chỉ vì muốn tốt cho nó mà thôi."
"Em thấy khi nào đấy hãy để Đình Khâm về một chuyến, lâu rồi không được gặp con, nhớ con quá!"
"Được rồi, để anh bố trí." Đối với con trai, Dạ Lương Thành rất mong muốn con có thể thành tài, tuy nhiên hai con ông đều không cần ông phải bận lòng, cả hai đều trở thành những người xuất sắc.
Dạ Nghiên Tịch đi trong hoa viên yên ắng, những khóm vạn niên thanh chỉnh tề lan dài ra mãi đằng xa, mọi con đường ở đây đều được quy hoạch rất quy củ, đèn đêm buổi tối rất sáng, ở đây cách xa thành phố huyên náo, đêm xuống có cảnh sắc thơ mộng độc đáo, một đầu của căn cứ này tiếp giáp với biển, còn một đầu thì tiếp giáp với rừng, có được điều kiện địa lý đặc biệt, cũng khiến cho bầu không khí ở đây vô cùng nghiêm túc và trang trọng.
Dạ Nghiên Tịch nghe tiếng đùa giỡn của cánh đàn em về lại kí túc xá sau khi huấn luyện, càng tiến lại gần phòng kí túc ở phía cuối cùng càng cảm thấy yên tĩnh, cô bất giác cảm thấy thương anh.
Cô bước tới nơi liền đưa tay gõ cửa, Dạ Nghiên Tịch không hề nghe thấy có tiếng mở cửa từ bên trong, cô liền cắn môi, sao anh không có ở đây?
"Tìm anh sao?" Bất ngờ sau lưng vang lên một giọng nam trầm ấm.
Dạ Nghiên Tịch quay người lại thì thấy Phong Dạ Minh một tay bưng một chậu nước, cởi trần vắt một chiếc khăn bông trên cổ, anh chỉ mặc một chiếc quần dài màu xanh quân đội, tới mái tóc hơi ngắn cũng đã cắt thành đầu đinh.
Dưới ánh đèn càng toát lên sức quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành, dưới ánh sáng, thân hình anh cao lớn, cơ bắp trên người cuồn cuộn, tỏa ra một loại mùi gợi cảm khiến nữ giới phải đỏ mặt.
"Anh đi đâu vậy?" Dạ Nghiên Tịch bối rối hỏi.
"Đi cắt tóc, tắm gội." Nói xong, Phong Dạ Minh liền bước tới, giơ tay mở then cửa, nói với cô: "Em vào đi."
Dạ Nghiên Tịch nhìn thấy ở phía xa có mấy người đàn em đang bước về phía này, họ cũng đang nhìn cô.
Cô lập tức do dự không bước vào phòng anh mà nói với anh: "Anh thay đồ đi, chúng ta ra ngoài đi dạo một lát."
Phong Dạ Minh nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh biêt ở đây cô nhất định phải gây dựng thật tốt thân phận của mình, ở cùng anh trong một căn phòng sẽ khiến người khác nghi ngờ về mối quan hệ giữa họ.
Mặc dù trong lòng họ, quan hệ giữa hai người đã vượt qua tất cả, hòa làm một thể từ lâu.
"Ừ, đợi anh một lát." Phong Dạ Minh nói xong cũng không đóng cửa phòng mà cứ thế đi vào thay đồ, Dạ Nghiên Tịch thấy vậy bất giác thấy tim đập thình thịch, tâm trạng thiếu nữ đang yêu ngập tràn trong tim.
Ở đây, mọi tâm tư tình cảm của cô dường như bị gông xiềng lại, không dám thể hiện ra ngoài.
Khác hẳn khi cùng anh ở bên ngoài, cô muốn làm gì cũng không ai quản. Ở đây có ba mẹ cô, còn có rất nhiều anh em cùng cô lớn lên từ nhỏ, cô và anh làm gì đều cảm thấy rất ngại ngùng.
Khi cô còn đang bần thần thì anh đã mặc xong áo bước ra khỏi cửa, trên người chỉ mặc một chiếc t-shirt nhưng vô hình chung, anh mặc những bộ đồ này, toàn thân cũng có thêm cảm giác lạnh lùng khó gần.
Phong Dạ Minh thấy đôi mắt trong veo của cô đang chăm chú nhìn mình liền nheo mắt bật cười: "Sao vậy? Sắp bị anh mê hoặc rồi sao?"
Dạ Nghiên Tịch cạn lời, nhưng cảm giác lưu manh thi thoảng lại thể hiện ra trên con người anh thì không hề thay đổi.
"Đừng linh tinh, đi theo em." Dạ Nghiên Tịch nói xong liền đi về hướng ít người.
Sau lưng, Phong Dạ Minh liền bước theo, hai người đi dạo bộ trên con đường mòn trong rừng dưới ánh đèn đêm.
Hai người đều không nói gì, cứ thế đi được một đoạn, Dạ Nghiên Tịch mới quay đầu lại tò mò hỏi một câu: "Anh ở đây có quen không?"
Ánh mắt Phong Dạ Minh thấp thoáng nụ cười: "Nơi có em, sao có thể không quen chứ?"
Trong lòng Dạ Nghiên Tịch cảm thấy vô cùng hạnh phúc, khóe miệng cô bất giác mỉm cười.
"Vậy anh không có ý kiến gì với toàn bộ những sắp xếp ở đây phải không!" Dạ Nghiên Tịch nói tiếp, dù sao người đối với anh những mục huấn luyện người mới đều đơn giản như trò chơi.
"Không có, anh phùng tùng mọi sắp xếp." Phong Dạ Minh ở đây đã thu lại mọi cao ngạo, anh biết anh ở đây, ngoài việc để được thừa nhận một lần nữa ra còn phải giành được cô.
Anh không thể phạm lỗi thêm một lần nào nữa, cho dù vì cô phải thay đổi mọi suy nghĩ anh cũng cam lòng.
Dạ Nghiên Tịch hiểu được ý anh nói, đột nhiên cảm thấy rất xót ruột, anh giống như một con dã thú bất ngờ bị nhốt trong lồng, bị một loại sức mạnh huấn luyện cho trở nên ngoan ngoãn, tới sức mạnh của anh cũng bị dìm xuống, chỉ vì muốn có được kết quả tốt.
Dạ Nghiên Tịch quay lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn anh: "Em không cần anh phải làm một người tuân thủ quy tắc, em muốn anh là chính bản thân mình."
Ánh mắt Phong Dạ Minh mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài của cô, nhân lúc xung quanh không có người, liền hôn nhẹ lên trán cô: "Yên tâm đi! Anh sẽ không để mình phải uất ức, anh biết anh đang làm gì, đừng xót ruột."
Dạ Nghiên Tịch gật đầu, khi cô quay người chuẩn bị đi tiếp thì tay cô bị người đàn ông sau lưng nắm lại, nắm thật chặt.
Trong lòng Dạ Nghiên Tịch dấy lên niềm hạnh phúc vô biên, cô không ngờ rằng sẽ có một ngày cô dắt tay một chàng trai đi dạo trong căn cứ, ngắm nhìn bầu trời đêm ở đây.
Nhưng cảm giác này thực sự rất tuyệt vời.
Có điều cảm giác tuyệt vời đó khi gặp phải mấy người đàn anh đang chạy bộ trong đêm từ phía xa tới, Dạ Nghiên Tịch liền buông tay, Phong Dạ Minh hơi rầu rĩ nhưng cũng vẫn tôn trọng cô.
"Nghiên Tịch, về rồi à?" Người dẫn đầu chào hỏi cô.
"Vâng, em về rồi."
Mọi người đều bên người đàn ông đứng bên cạnh cô là ai, ngay khi anh chưa tới, không hiểu vì sao danh tiếng của anh lại trở nên nổi như cồn trong quân ngũ.
"Chào mừng anh tới đây, đồng chí Phong Dạ Minh."
Nhưng trong thâm tâm cô vẫn không thể yên lòng, cứ muốn đi gặp anh.
"Ba, mẹ, con ăn xong rồi, con đi dạo một lát." Dạ Nghiên Tịch đứng dậy, không dám nhìn vào mắt ba mẹ mình, vì cô sợ ba mẹ sẽ phát hiện ra suy nghĩ của mình.
Cô đương nhiên không phải là đi dạo bộ, mà là đi tìm Phong Dạ Minh.
Dạ Nghiên Tịch đi rồi, bên bàn ăn, Cung Muội Muội nhìn ông xã của mình bằng ánh mắt bao hàm nhiều ý nghĩ: "Xem ra con gái chúng ta không cần em phải bận tâm nữa rồi, em thấy tâm tư của nó đã biết bay ra ngoài rồi."
Ánh mắt Dạ Lương Thành cũng có chút lo lắng: "Xem ra, đúng như anh lo lắng, quan hệ giữa Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh đã vượt qua những gì chúng ta dự tính."
Trong mắt Cung Muội Muội ánh lên vẻ động viên: "Nói không chừng Phong Dạ Minh không tệ như vậy, chúng ta nên tin vào con mắt nhìn người của con gái chúng ta! Em tin sự lựa chọn của con."
"Được rồi! Tạm thời mặc kệ Nghiên Tịch, nhưng Phong Dạ Minh muốn cưới con gái của anh thì nhất định phải được anh thừa nhận, nếu không anh sẽ không đồng ý giao con gái cho cậu ta đâu."
"Anh đừng lo nhiều chuyện như vậy, nên làm thế nào thì làm vậy, con gái cũng đã lớn rồi."
"Anh chuẩn bị để cậu ta huấn luyện dưới sự quản lý của Dương Thận." Dạ Lương Thành nhíu mày nói.
Cung Muội Muội vừa nghe vậy lập tức có ý kiến: "Anh biết rõ rằng Dương Thận có ý với Nghiên Tịch, những năm qua Nghiên Tịch chỉ coi cậu ta là anh em, anh lại còn để Dương Thận huấn luyện Phong Dạ Minh, lẽ nào anh không lo lắng Dương Thận sẽ gây khó dễ với cậu ta sao?"
Ánh mắt Dạ Lương Thành thấp thoáng nụ cười, an ủi nói: "Em yên tâm đi, việc này vừa hay có thể huấn luyện được tính khí của cậu ta mà. Hãy để anh xem nhân phẩm và tính cách cậu ta ra sao, em biết trên lý lịch của cậu ta còn viết một dòng đánh giá thế nào không?"
Cung Muội Muội lập tức chú tâm hỏi: "Gì vậy?"
"Nghi ngờ có khuynh hướng bạo lực." Ánh mắt Dạ Lương Thành hơi trầm tư.
"Cái gì cơ?" Cung Muội Muội không khỏi lo lắng, bà không muốn giao con gái của mình cho một người như vậy.
"Vì thế, anh đưa cậu ta tới cho Dương Thận quản, chúng ta cứ lặng lẽ quan sát! Xem cậu ta rốt cuộc là người thế nào, việc của con cái em cũng đừng quá bận tâm!"
Cung Muội Muội cũng là thực lòng quan tâm tới tương lai của con, người làm cha mẹ đâu có ai không lo lắng cho việc chung thân đại sự của con gái? Bà gật đầu nói: "Vâng! Có điều Nghiên Tịch chắc chắn sẽ rất lo lắng."
"Yên tâm đi, tính cách con bé anh hiểu rất rõ, hơn nữa bây giờ nó vẫn còn chưa nói thật với chúng ta." Nụ cười của Dạ thủ trưởng ánh lên vẻ toan tính.
Cung Muội Muội nhìn ông xã mình, ánh mắt ánh lên yêu thương nhưng giọng nói vẫn oán trách: "Được lắm! Tới con gái của mình anh cũng gài bẫy!"
"Tất cả cũng chỉ vì muốn tốt cho nó mà thôi."
"Em thấy khi nào đấy hãy để Đình Khâm về một chuyến, lâu rồi không được gặp con, nhớ con quá!"
"Được rồi, để anh bố trí." Đối với con trai, Dạ Lương Thành rất mong muốn con có thể thành tài, tuy nhiên hai con ông đều không cần ông phải bận lòng, cả hai đều trở thành những người xuất sắc.
Dạ Nghiên Tịch đi trong hoa viên yên ắng, những khóm vạn niên thanh chỉnh tề lan dài ra mãi đằng xa, mọi con đường ở đây đều được quy hoạch rất quy củ, đèn đêm buổi tối rất sáng, ở đây cách xa thành phố huyên náo, đêm xuống có cảnh sắc thơ mộng độc đáo, một đầu của căn cứ này tiếp giáp với biển, còn một đầu thì tiếp giáp với rừng, có được điều kiện địa lý đặc biệt, cũng khiến cho bầu không khí ở đây vô cùng nghiêm túc và trang trọng.
Dạ Nghiên Tịch nghe tiếng đùa giỡn của cánh đàn em về lại kí túc xá sau khi huấn luyện, càng tiến lại gần phòng kí túc ở phía cuối cùng càng cảm thấy yên tĩnh, cô bất giác cảm thấy thương anh.
Cô bước tới nơi liền đưa tay gõ cửa, Dạ Nghiên Tịch không hề nghe thấy có tiếng mở cửa từ bên trong, cô liền cắn môi, sao anh không có ở đây?
"Tìm anh sao?" Bất ngờ sau lưng vang lên một giọng nam trầm ấm.
Dạ Nghiên Tịch quay người lại thì thấy Phong Dạ Minh một tay bưng một chậu nước, cởi trần vắt một chiếc khăn bông trên cổ, anh chỉ mặc một chiếc quần dài màu xanh quân đội, tới mái tóc hơi ngắn cũng đã cắt thành đầu đinh.
Dưới ánh đèn càng toát lên sức quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành, dưới ánh sáng, thân hình anh cao lớn, cơ bắp trên người cuồn cuộn, tỏa ra một loại mùi gợi cảm khiến nữ giới phải đỏ mặt.
"Anh đi đâu vậy?" Dạ Nghiên Tịch bối rối hỏi.
"Đi cắt tóc, tắm gội." Nói xong, Phong Dạ Minh liền bước tới, giơ tay mở then cửa, nói với cô: "Em vào đi."
Dạ Nghiên Tịch nhìn thấy ở phía xa có mấy người đàn em đang bước về phía này, họ cũng đang nhìn cô.
Cô lập tức do dự không bước vào phòng anh mà nói với anh: "Anh thay đồ đi, chúng ta ra ngoài đi dạo một lát."
Phong Dạ Minh nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh biêt ở đây cô nhất định phải gây dựng thật tốt thân phận của mình, ở cùng anh trong một căn phòng sẽ khiến người khác nghi ngờ về mối quan hệ giữa họ.
Mặc dù trong lòng họ, quan hệ giữa hai người đã vượt qua tất cả, hòa làm một thể từ lâu.
"Ừ, đợi anh một lát." Phong Dạ Minh nói xong cũng không đóng cửa phòng mà cứ thế đi vào thay đồ, Dạ Nghiên Tịch thấy vậy bất giác thấy tim đập thình thịch, tâm trạng thiếu nữ đang yêu ngập tràn trong tim.
Ở đây, mọi tâm tư tình cảm của cô dường như bị gông xiềng lại, không dám thể hiện ra ngoài.
Khác hẳn khi cùng anh ở bên ngoài, cô muốn làm gì cũng không ai quản. Ở đây có ba mẹ cô, còn có rất nhiều anh em cùng cô lớn lên từ nhỏ, cô và anh làm gì đều cảm thấy rất ngại ngùng.
Khi cô còn đang bần thần thì anh đã mặc xong áo bước ra khỏi cửa, trên người chỉ mặc một chiếc t-shirt nhưng vô hình chung, anh mặc những bộ đồ này, toàn thân cũng có thêm cảm giác lạnh lùng khó gần.
Phong Dạ Minh thấy đôi mắt trong veo của cô đang chăm chú nhìn mình liền nheo mắt bật cười: "Sao vậy? Sắp bị anh mê hoặc rồi sao?"
Dạ Nghiên Tịch cạn lời, nhưng cảm giác lưu manh thi thoảng lại thể hiện ra trên con người anh thì không hề thay đổi.
"Đừng linh tinh, đi theo em." Dạ Nghiên Tịch nói xong liền đi về hướng ít người.
Sau lưng, Phong Dạ Minh liền bước theo, hai người đi dạo bộ trên con đường mòn trong rừng dưới ánh đèn đêm.
Hai người đều không nói gì, cứ thế đi được một đoạn, Dạ Nghiên Tịch mới quay đầu lại tò mò hỏi một câu: "Anh ở đây có quen không?"
Ánh mắt Phong Dạ Minh thấp thoáng nụ cười: "Nơi có em, sao có thể không quen chứ?"
Trong lòng Dạ Nghiên Tịch cảm thấy vô cùng hạnh phúc, khóe miệng cô bất giác mỉm cười.
"Vậy anh không có ý kiến gì với toàn bộ những sắp xếp ở đây phải không!" Dạ Nghiên Tịch nói tiếp, dù sao người đối với anh những mục huấn luyện người mới đều đơn giản như trò chơi.
"Không có, anh phùng tùng mọi sắp xếp." Phong Dạ Minh ở đây đã thu lại mọi cao ngạo, anh biết anh ở đây, ngoài việc để được thừa nhận một lần nữa ra còn phải giành được cô.
Anh không thể phạm lỗi thêm một lần nào nữa, cho dù vì cô phải thay đổi mọi suy nghĩ anh cũng cam lòng.
Dạ Nghiên Tịch hiểu được ý anh nói, đột nhiên cảm thấy rất xót ruột, anh giống như một con dã thú bất ngờ bị nhốt trong lồng, bị một loại sức mạnh huấn luyện cho trở nên ngoan ngoãn, tới sức mạnh của anh cũng bị dìm xuống, chỉ vì muốn có được kết quả tốt.
Dạ Nghiên Tịch quay lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn anh: "Em không cần anh phải làm một người tuân thủ quy tắc, em muốn anh là chính bản thân mình."
Ánh mắt Phong Dạ Minh mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài của cô, nhân lúc xung quanh không có người, liền hôn nhẹ lên trán cô: "Yên tâm đi! Anh sẽ không để mình phải uất ức, anh biết anh đang làm gì, đừng xót ruột."
Dạ Nghiên Tịch gật đầu, khi cô quay người chuẩn bị đi tiếp thì tay cô bị người đàn ông sau lưng nắm lại, nắm thật chặt.
Trong lòng Dạ Nghiên Tịch dấy lên niềm hạnh phúc vô biên, cô không ngờ rằng sẽ có một ngày cô dắt tay một chàng trai đi dạo trong căn cứ, ngắm nhìn bầu trời đêm ở đây.
Nhưng cảm giác này thực sự rất tuyệt vời.
Có điều cảm giác tuyệt vời đó khi gặp phải mấy người đàn anh đang chạy bộ trong đêm từ phía xa tới, Dạ Nghiên Tịch liền buông tay, Phong Dạ Minh hơi rầu rĩ nhưng cũng vẫn tôn trọng cô.
"Nghiên Tịch, về rồi à?" Người dẫn đầu chào hỏi cô.
"Vâng, em về rồi."
Mọi người đều bên người đàn ông đứng bên cạnh cô là ai, ngay khi anh chưa tới, không hiểu vì sao danh tiếng của anh lại trở nên nổi như cồn trong quân ngũ.
"Chào mừng anh tới đây, đồng chí Phong Dạ Minh."
/1503
|