Dạ Nghiên Tịch không lái xe về nhà mà vào một tiệm cà phê gần bệnh viện gọi một tách cà phê, trong đầu nghĩ tới việc Phong Dạ Minh bị giáng cấp.
Nếu như người khiến anh đưa ra quyết định sai lầm khi làm nhiệm vụ là Đỗ Chí Kiệt, và hôm nay cô vừa nhìn người đàn ông này liền cảm thấy đó là một người mưu mô toan tính, có lòng tranh giành hơn thua.
Cho dù anh ta biết cô là bạn gái của Phong Dạ Minh nhưng trong ánh mắt anh ta vẫn có ý xâm phạm.
Dạ Nghiên Tịch cũng biết rằng vì thân phận của ba cô, cô rất được những thanh niên trẻ trong giới quân đội và chính trị hoan nghênh, người có dạ tâm thích cô không hoàn toàn đặt tình cảm lên hàng đầu mà là coi trọng quyền thế của ba cô, coi trọng địa vị gia tộc của cô.
Vì thế nếu gặp phải những người như vậy Dạ Nghiên Tịch chỉ có thể lạnh lùng liếc nhìn, không cho họ có bất cứ cơ hội nào cả.
Khi mới quen Phong Dạ Minh, mặc dù anh cũng vậy nhưng trên người anh có những thứ rất thực tế, đó chính là tình cảm, không hề có tình xâm phạm, đả động nội tâm cô từng chút một, khiến cô ngoài thích anh, yêu anh ra thì không còn con đường nào khác để lựa chọn.
Nghĩ tới anh, Dạ Nghiên Tịch khẽ mím môi, ánh mắt nở nụ cười hạnh phúc.
Đây chính là mị lực khi yêu một người, khiến trái tim người ta bất giác cảm thấy ngập tràn hạnh phúc.
Dạ Nghiên Tịch nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, cúi đầu nhìn thời gian trên đồng hồ, đã hơn một giờ đồng hồ, cũng không biết người lính kia đã cấp cứu xong ra ngoài chưa?
Dạ Nghiên Tịch gửi tin nhắn cho Phong Dạ Minh nói với anh rằng cô đang ngồi ở tiệm cà phê gần bệnh viện, nếu đồng đội của anh đã tỉnh lại thì báo với cô một tiếng, cô sẽ qua đón.
Phong Dạ Minh trả lời "được!", nhưng vẫn còn đang cấp cứu.
Trong phòng cấp cứu, hai người đàn ông mặc áo bác sĩ màu trắng đang gấp gáp làm phẫu thuật gắp đạn, do đầu đạn nằm trong đầu, muốn gắp ra đòi hỏi bác sĩ phải rất có kinh nghiệm và kỹ thuật.
Hai bác sĩ trán lấm tấm mồ hôi, khăn ướt trên tay của y tá bên đứng bên cạnh đã gần khô hết.
Cuối cùng bác sĩ cầm kẹp cũng giơ tay ra hiệu, sau đó ông khẽ nhấc lên, kẹp gắp chặt một đầu đạn đặt vào khay có đựng nước khử trùng ở bên cạnh, phát ra âm thanh giòn tan.
Sau nửa tiếng, ánh đèn của phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt, hai người đàn ông đợi bên ngoài đồng loạt đứng dậy, Phong Dạ Minh nhíu mày, ánh mắt lo lắng và mong đợi.
Trong ánh mắt Đỗ Chí Kiệt thì chỉ thoáng chút căng thẳng, cảm giác căng thẳng đóng vô cùng mãnh liệt trong lòng anh ta.
Khi bác sĩ đẩy cửa phòng ra, anh ta bước lên trước hỏi: "Bác sĩ, cấp dưới của tôi sao rồi?"
"Mặc dù nguy hiểm nhưng rất may đầu đạn đã được gắp ra, có điều thần kinh não bị ảnh hưởng, có thể tỉnh lại hay không còn phải phụ thuộc vào anh ấy."
Dứt lời, bác sĩ mệt mỏi dặn dò vài câu sau đó về phòng nghỉ của mình nghỉ ngơi.
Phong Dạ Minh giơ tay vỗ vai Đỗ Chí Kiệt: "Yên tâm đi! A Chí là người rất dũng cảm kiên cường, cậu ấy nhất định sẽ tỉnh lại."
"Hi vọng là vậy." Ánh mắt Đỗ Chí Kiệt nhìn chằm chặp vào phòng bệnh, nheo mắt, người ngoài nhìn vào sẽ thấy hình như anh ta rất mong chờ người bị thương hồi phục.
Một lúc sau, Trương Chí đã được thay trang phục bệnh nhân, nhìn vô cùng yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, cho dù anh ta có cơ thể khỏe mạnh thì cũng không thể bù lại được ca phẫu thuật lần này, anh ta hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Ngoài việc mang máy thở ra, thiết bị bên cạnh cũng hiển thị anh ta vẫn đang còn thở, nhưng anh ta vẫn đang rơi vào hôn mê sâu.
"Đưa tới phòng bệnh tốt nhất để chăm sóc." Phong Dạ Minh nói với y tá.
"Vâng, chúng tôi sẽ cung cấp cho anh ấy dịch vụ chăm sóc đặc biệt."
Sau khi Trương Chí được đưa vào phòng bệnh, Đỗ Chí Kiệt khoanh tay đứng bên cạnh cửa sổ còn Phong Dạ Minh thì ngồi bên cạnh giường, ánh mắt xót ruột nhìn Trương Chí sau phẫu thuật, anh giơ tay cầm nhẹ cổ tay anh ta.
Ánh mắt Đỗ Chí Kiệt liếc nhìn Trương Chí đang hôn mê sau đó lại nhìn Phong Dạ Minh, tận sâu trong đáy mắt thoáng qua một luồng sát ý lạnh lùng.
Anh ta tưởng rằng có thể đưa Phong Dạ Minh về lại căn cứ, lỗi anh phạm phải chí ít cũng khiến anh mười năm không thể xoay mình, có điều Phong Dạ Minh đã theo đuổi được Dạ Nghiên Tịch, điều này sẽ giúp anh ta có cơ hội đổi đời.
Có lẽ, không cần tới một năm anh sẽ có thể trở về lại vị trí trước đây, cho dù không thể cũng có thể theo kịp anh ta.
Trong đời sẽ có một người mà bản thân mình vô cùng muốn vượt qua, Đỗ Chí Kiệt cũng có, người đó chính là Phong Dạ Minh đã thành công bước lên địa vị binh vương, rõ ràng họ cùng ra nhập đội đặc chủng binh nhưng anh luôn xuất sắc hơn người bên cạnh, khiến năm hai lăm tuổi anh đã có thể dẫn dắt đội ngũ, hoàn thành hết nhiệm vụ này tới nhiệm vụ khác, khiến địa vị thân phận của anh không ngừng tăng lên, được coi trọng.
Còn anh ta là một trong những cấp dưới của Phong Dạ Minh, anh ta tự cho rằng mình không hề kém cỏi hơn anh nhưng chẳng qua chỉ là thiếu một cơ hội, chỉ cần Phong Dạ Minh phạm lỗi anh ta sẽ có cơ hội thăng tiến.
Lần này anh ta đã tìm được cơ hội khiến Phong Dạ Minh bị giáng cấp còn anh ta thành công thăng cấp.
Vì đố kị quá lâu, anh ta hy vọng Phong Dạ Minh sẽ gục ngã thê thảm nhưng vận may của Phong Dạ Mình thì rất tuyệt, khiến anh có thể gặp được Dạ Nghiên Tịch.
Có lẽ ánh mắt Đỗ Chí Kiệt quá mãnh liệt, Phong Dạ Minh có thể cảm nhận được sự săm soi trong ánh mắt của anh ta, trong lòng anh sững sờ vài giây, anh không quay đầu lại chỉ lạnh nhạt nói một câu: "Chí Kiệt, khi nào anh về?"
Cứ địa hành động của họ là nơi bí mật nhất của quốc gia, hơn nữa cứ cách một khoảng thời gian sẽ thay đổi một lần, vì thế Phong Dạ Minh không nói địa điểm cụ thể.
Ánh mắt Đỗ Chí Kiệt ẩn đi lòng đố kỵ, anh ta bình tĩnh trả lời: "Tôi tạm thời chưa trở về, gần đây không có nhiệm vụ đặc biệt nào cả, tôi sẽ ở lại đây một thời gian để chăm sóc Chí Kiệt."
Phong Dạ Minh đứng dậy nói: "Ừ, vừa hay tôi cũng đang nghỉ phép, tôi sẽ thường xuyên qua đây thăm cậu ấy."
"Lẽ nào anh không về căn cứ sao?" Đỗ Chí Kiệt nhướng mày hỏi.
"Vốn dĩ là vậy nhưng gần đây có chút việc, tôi được phê chuẩn nghỉ phép." Phong Dạ Minh không muốn nói nhiều tới chuyện của mình.
Đỗ Chí Kiệt nhìn anh: "Xem ra có Dạ tiểu thư ở bên cạnh anh, anh ở căn cứ cũng rất thoải mái, muốn nghỉ phép thì nghỉ phép."
Phong Dạ Minh nhíu mày, bật cười không để bụng: "Có lẽ vậy, nhờ phúc của cô ấy."
Nói xong Phong Dạ Minh nhìn Trương Chí trên giường bệnh nói với anh ta: "Chăm sóc A Chí cẩn thận nhé, cậu ấy là anh em tốt nhất của chúng ta."
"Không cần anh phải nói, tôi biết rồi." Đỗ Chí Kiệt trả lời một câu.
Sau khi Phong Dạ Minh bước ra, liền gọi điện cho Dạ Nghiên Tịch, Dạ Nghiên Tịch đang đứng đợi anh ở cửa thang máy.
Ánh mắt Dạ Nghiên Tịch lo lắng nhìn anh: "Phẫu thuật sao rồi, có thành công không?"
"Phẫu thuật thành công, tạm thời giữ được tính mạng cho A Chí nhưng cậu ta có thể tỉnh lại hay không, khi nào tỉnh lại thì bác sĩ không dám chắc, tình trạng xấu nhất là người thực vật."
Dạ Nghiên Tịch giơ tay vỗ nhẹ an ủi: "Đừng lo lắng, chúng ta cứ bình tĩnh đợi tin tức!"
Phong Dạ Minh gật đầu ôm nhẹ vai cô, hôn xuống tóc cô: "Chúng ta về thôi!"
Khi tới bệnh viện, tâm trạng của Phong Dạ Minh rất tốt nhưng khi trở về thì vô cùng nặng nề.
Dạ Nghiên Tịch sau vài lần nhìn anh liền nói ra tâm sự của mình.
"Anh cho rằng Đỗ Chí Kiệt là người thế nào?"
Phong Dạ Minh ngạc nhiên nói: "Em có hứng thú với anh ta?"
Dạ Nghiên Tịch quay đầu liếc nhìn anh, biết rằng anh đã nghĩ ngợi nhiều rồi, cô nói thẳng: "Từ khi hẹn hò với anh, em không có hứng thú với bất cứ người đàn ông nào cả."
Phong Dạ Minh vui vẻ mỉm cười, anh cũng nghiêm túc suy nghĩ trả lời rằng: "Anh và anh ta cùng vào đội, là anh em kết giao trong mưa bom bão đạn, anh từng cứu anh ta, anh ta cũng từng cứu anh, giữa bọn anh ngoài việc không phải ruột thịt ra thì cũng coi là tình cảm kiên cố nhất."
"Nhưng anh ta đã bán đứng anh, lại còn ngồi vào vị trí của anh." Dạ Nghiên Tịch biết Phong Dạ Minh là người trọng tình cảm, qua việc của Thẩm Kiệt, cô đã biết rõ điều này.
Đây là điểm tốt và cũng là nhược điểm của anh, tình cảm khiến người ta mất đi một số suy nghĩ, cũng khiến người ta có phiến diện đối với người khác.
Nhưng cô thích điểm này của anh, nếu một người đàn ông không có tình cảm, vậy thì anh ta có khác gì động vật?
Phong Dạ Minh gối đầu lên cánh tay, ánh mắt nhìn về phía trước, thần sắc bình tĩnh: "Anh ta là người rất có dã tâm, cũng luôn muốn vượt qua anh, cho dù anh biết anh ta dùng thủ đoạn để ngồi vào vị trí của anh nhưng anh không trách anh ta."
Nếu như người khiến anh đưa ra quyết định sai lầm khi làm nhiệm vụ là Đỗ Chí Kiệt, và hôm nay cô vừa nhìn người đàn ông này liền cảm thấy đó là một người mưu mô toan tính, có lòng tranh giành hơn thua.
Cho dù anh ta biết cô là bạn gái của Phong Dạ Minh nhưng trong ánh mắt anh ta vẫn có ý xâm phạm.
Dạ Nghiên Tịch cũng biết rằng vì thân phận của ba cô, cô rất được những thanh niên trẻ trong giới quân đội và chính trị hoan nghênh, người có dạ tâm thích cô không hoàn toàn đặt tình cảm lên hàng đầu mà là coi trọng quyền thế của ba cô, coi trọng địa vị gia tộc của cô.
Vì thế nếu gặp phải những người như vậy Dạ Nghiên Tịch chỉ có thể lạnh lùng liếc nhìn, không cho họ có bất cứ cơ hội nào cả.
Khi mới quen Phong Dạ Minh, mặc dù anh cũng vậy nhưng trên người anh có những thứ rất thực tế, đó chính là tình cảm, không hề có tình xâm phạm, đả động nội tâm cô từng chút một, khiến cô ngoài thích anh, yêu anh ra thì không còn con đường nào khác để lựa chọn.
Nghĩ tới anh, Dạ Nghiên Tịch khẽ mím môi, ánh mắt nở nụ cười hạnh phúc.
Đây chính là mị lực khi yêu một người, khiến trái tim người ta bất giác cảm thấy ngập tràn hạnh phúc.
Dạ Nghiên Tịch nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, cúi đầu nhìn thời gian trên đồng hồ, đã hơn một giờ đồng hồ, cũng không biết người lính kia đã cấp cứu xong ra ngoài chưa?
Dạ Nghiên Tịch gửi tin nhắn cho Phong Dạ Minh nói với anh rằng cô đang ngồi ở tiệm cà phê gần bệnh viện, nếu đồng đội của anh đã tỉnh lại thì báo với cô một tiếng, cô sẽ qua đón.
Phong Dạ Minh trả lời "được!", nhưng vẫn còn đang cấp cứu.
Trong phòng cấp cứu, hai người đàn ông mặc áo bác sĩ màu trắng đang gấp gáp làm phẫu thuật gắp đạn, do đầu đạn nằm trong đầu, muốn gắp ra đòi hỏi bác sĩ phải rất có kinh nghiệm và kỹ thuật.
Hai bác sĩ trán lấm tấm mồ hôi, khăn ướt trên tay của y tá bên đứng bên cạnh đã gần khô hết.
Cuối cùng bác sĩ cầm kẹp cũng giơ tay ra hiệu, sau đó ông khẽ nhấc lên, kẹp gắp chặt một đầu đạn đặt vào khay có đựng nước khử trùng ở bên cạnh, phát ra âm thanh giòn tan.
Sau nửa tiếng, ánh đèn của phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt, hai người đàn ông đợi bên ngoài đồng loạt đứng dậy, Phong Dạ Minh nhíu mày, ánh mắt lo lắng và mong đợi.
Trong ánh mắt Đỗ Chí Kiệt thì chỉ thoáng chút căng thẳng, cảm giác căng thẳng đóng vô cùng mãnh liệt trong lòng anh ta.
Khi bác sĩ đẩy cửa phòng ra, anh ta bước lên trước hỏi: "Bác sĩ, cấp dưới của tôi sao rồi?"
"Mặc dù nguy hiểm nhưng rất may đầu đạn đã được gắp ra, có điều thần kinh não bị ảnh hưởng, có thể tỉnh lại hay không còn phải phụ thuộc vào anh ấy."
Dứt lời, bác sĩ mệt mỏi dặn dò vài câu sau đó về phòng nghỉ của mình nghỉ ngơi.
Phong Dạ Minh giơ tay vỗ vai Đỗ Chí Kiệt: "Yên tâm đi! A Chí là người rất dũng cảm kiên cường, cậu ấy nhất định sẽ tỉnh lại."
"Hi vọng là vậy." Ánh mắt Đỗ Chí Kiệt nhìn chằm chặp vào phòng bệnh, nheo mắt, người ngoài nhìn vào sẽ thấy hình như anh ta rất mong chờ người bị thương hồi phục.
Một lúc sau, Trương Chí đã được thay trang phục bệnh nhân, nhìn vô cùng yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, cho dù anh ta có cơ thể khỏe mạnh thì cũng không thể bù lại được ca phẫu thuật lần này, anh ta hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Ngoài việc mang máy thở ra, thiết bị bên cạnh cũng hiển thị anh ta vẫn đang còn thở, nhưng anh ta vẫn đang rơi vào hôn mê sâu.
"Đưa tới phòng bệnh tốt nhất để chăm sóc." Phong Dạ Minh nói với y tá.
"Vâng, chúng tôi sẽ cung cấp cho anh ấy dịch vụ chăm sóc đặc biệt."
Sau khi Trương Chí được đưa vào phòng bệnh, Đỗ Chí Kiệt khoanh tay đứng bên cạnh cửa sổ còn Phong Dạ Minh thì ngồi bên cạnh giường, ánh mắt xót ruột nhìn Trương Chí sau phẫu thuật, anh giơ tay cầm nhẹ cổ tay anh ta.
Ánh mắt Đỗ Chí Kiệt liếc nhìn Trương Chí đang hôn mê sau đó lại nhìn Phong Dạ Minh, tận sâu trong đáy mắt thoáng qua một luồng sát ý lạnh lùng.
Anh ta tưởng rằng có thể đưa Phong Dạ Minh về lại căn cứ, lỗi anh phạm phải chí ít cũng khiến anh mười năm không thể xoay mình, có điều Phong Dạ Minh đã theo đuổi được Dạ Nghiên Tịch, điều này sẽ giúp anh ta có cơ hội đổi đời.
Có lẽ, không cần tới một năm anh sẽ có thể trở về lại vị trí trước đây, cho dù không thể cũng có thể theo kịp anh ta.
Trong đời sẽ có một người mà bản thân mình vô cùng muốn vượt qua, Đỗ Chí Kiệt cũng có, người đó chính là Phong Dạ Minh đã thành công bước lên địa vị binh vương, rõ ràng họ cùng ra nhập đội đặc chủng binh nhưng anh luôn xuất sắc hơn người bên cạnh, khiến năm hai lăm tuổi anh đã có thể dẫn dắt đội ngũ, hoàn thành hết nhiệm vụ này tới nhiệm vụ khác, khiến địa vị thân phận của anh không ngừng tăng lên, được coi trọng.
Còn anh ta là một trong những cấp dưới của Phong Dạ Minh, anh ta tự cho rằng mình không hề kém cỏi hơn anh nhưng chẳng qua chỉ là thiếu một cơ hội, chỉ cần Phong Dạ Minh phạm lỗi anh ta sẽ có cơ hội thăng tiến.
Lần này anh ta đã tìm được cơ hội khiến Phong Dạ Minh bị giáng cấp còn anh ta thành công thăng cấp.
Vì đố kị quá lâu, anh ta hy vọng Phong Dạ Minh sẽ gục ngã thê thảm nhưng vận may của Phong Dạ Mình thì rất tuyệt, khiến anh có thể gặp được Dạ Nghiên Tịch.
Có lẽ ánh mắt Đỗ Chí Kiệt quá mãnh liệt, Phong Dạ Minh có thể cảm nhận được sự săm soi trong ánh mắt của anh ta, trong lòng anh sững sờ vài giây, anh không quay đầu lại chỉ lạnh nhạt nói một câu: "Chí Kiệt, khi nào anh về?"
Cứ địa hành động của họ là nơi bí mật nhất của quốc gia, hơn nữa cứ cách một khoảng thời gian sẽ thay đổi một lần, vì thế Phong Dạ Minh không nói địa điểm cụ thể.
Ánh mắt Đỗ Chí Kiệt ẩn đi lòng đố kỵ, anh ta bình tĩnh trả lời: "Tôi tạm thời chưa trở về, gần đây không có nhiệm vụ đặc biệt nào cả, tôi sẽ ở lại đây một thời gian để chăm sóc Chí Kiệt."
Phong Dạ Minh đứng dậy nói: "Ừ, vừa hay tôi cũng đang nghỉ phép, tôi sẽ thường xuyên qua đây thăm cậu ấy."
"Lẽ nào anh không về căn cứ sao?" Đỗ Chí Kiệt nhướng mày hỏi.
"Vốn dĩ là vậy nhưng gần đây có chút việc, tôi được phê chuẩn nghỉ phép." Phong Dạ Minh không muốn nói nhiều tới chuyện của mình.
Đỗ Chí Kiệt nhìn anh: "Xem ra có Dạ tiểu thư ở bên cạnh anh, anh ở căn cứ cũng rất thoải mái, muốn nghỉ phép thì nghỉ phép."
Phong Dạ Minh nhíu mày, bật cười không để bụng: "Có lẽ vậy, nhờ phúc của cô ấy."
Nói xong Phong Dạ Minh nhìn Trương Chí trên giường bệnh nói với anh ta: "Chăm sóc A Chí cẩn thận nhé, cậu ấy là anh em tốt nhất của chúng ta."
"Không cần anh phải nói, tôi biết rồi." Đỗ Chí Kiệt trả lời một câu.
Sau khi Phong Dạ Minh bước ra, liền gọi điện cho Dạ Nghiên Tịch, Dạ Nghiên Tịch đang đứng đợi anh ở cửa thang máy.
Ánh mắt Dạ Nghiên Tịch lo lắng nhìn anh: "Phẫu thuật sao rồi, có thành công không?"
"Phẫu thuật thành công, tạm thời giữ được tính mạng cho A Chí nhưng cậu ta có thể tỉnh lại hay không, khi nào tỉnh lại thì bác sĩ không dám chắc, tình trạng xấu nhất là người thực vật."
Dạ Nghiên Tịch giơ tay vỗ nhẹ an ủi: "Đừng lo lắng, chúng ta cứ bình tĩnh đợi tin tức!"
Phong Dạ Minh gật đầu ôm nhẹ vai cô, hôn xuống tóc cô: "Chúng ta về thôi!"
Khi tới bệnh viện, tâm trạng của Phong Dạ Minh rất tốt nhưng khi trở về thì vô cùng nặng nề.
Dạ Nghiên Tịch sau vài lần nhìn anh liền nói ra tâm sự của mình.
"Anh cho rằng Đỗ Chí Kiệt là người thế nào?"
Phong Dạ Minh ngạc nhiên nói: "Em có hứng thú với anh ta?"
Dạ Nghiên Tịch quay đầu liếc nhìn anh, biết rằng anh đã nghĩ ngợi nhiều rồi, cô nói thẳng: "Từ khi hẹn hò với anh, em không có hứng thú với bất cứ người đàn ông nào cả."
Phong Dạ Minh vui vẻ mỉm cười, anh cũng nghiêm túc suy nghĩ trả lời rằng: "Anh và anh ta cùng vào đội, là anh em kết giao trong mưa bom bão đạn, anh từng cứu anh ta, anh ta cũng từng cứu anh, giữa bọn anh ngoài việc không phải ruột thịt ra thì cũng coi là tình cảm kiên cố nhất."
"Nhưng anh ta đã bán đứng anh, lại còn ngồi vào vị trí của anh." Dạ Nghiên Tịch biết Phong Dạ Minh là người trọng tình cảm, qua việc của Thẩm Kiệt, cô đã biết rõ điều này.
Đây là điểm tốt và cũng là nhược điểm của anh, tình cảm khiến người ta mất đi một số suy nghĩ, cũng khiến người ta có phiến diện đối với người khác.
Nhưng cô thích điểm này của anh, nếu một người đàn ông không có tình cảm, vậy thì anh ta có khác gì động vật?
Phong Dạ Minh gối đầu lên cánh tay, ánh mắt nhìn về phía trước, thần sắc bình tĩnh: "Anh ta là người rất có dã tâm, cũng luôn muốn vượt qua anh, cho dù anh biết anh ta dùng thủ đoạn để ngồi vào vị trí của anh nhưng anh không trách anh ta."
/1503
|