Cung Dạ Tiêu mím môi khẽ cười: "Công việc nhiều, ban ngày đều mở cuộc họp, chỉ có thể làm buổi tối."
Nội tâm Trình Ly Nguyệt không khỏi mất mát, hắn nghiễm nhiên không nói cho cô, được thôi! Nếu như hắn không nhắc, cô tuyệt đối không mở miệng nói đến chuyện này. Nói không chừng hắn cũng không có ý định mời cô, hà tất phải tự chuốc nhục.
"Được, vậy tôi đưa con đi ngủ trước."
Cung Dạ Tiêu gật đầu: "Được."
Lúc Trình Ly Nguyệt bước đến cửa, đột nhiên nhớ đên hôn chúc ngủ ngon. Nhưng tất nhiên hắn không đề cập tới thì cô cũng không chủ động muốn.
Hơn nữa, cô cẩn thận bấm đốt ngón tay, hình như sắp đến tháng rồi. Về sau cô có thể từ chối hắn.
Cũng có thể hắn bận quá mà quên.
Thằng bé dạo này nổi danh ở trong trường, bởi vì trí thông minh tuyệt đỉnh cho nên toàn bộ giáo viên học sinh trong trường đều biết nó. Tài hội họa của cậu nhóc xếp thứ nhất trường, trừ ca hát ra thì hầu như cái gì cũng xếp thứ nhất.
Giáo viên cũng gọi điện cho Trình Ly Nguyệt định kì, kể chuyện cậu nhóc ở trường cho cô nghe, hầu hết toàn là khen ngợi. Trình Ly Nguyệt cảm thấy vô cùng yên tâm.
Con trai của Cung Dạ Tiêu không cần quá bận tâm.
Trình Ly Nguyệt dỗ thằng bé ngủ, trong lòng đang nghĩ đến nụ hôn chúc ngủ ngon kia liền có chút ảo não nằm trên giường. Cô bị hôn đến nghiện rồi sao? Làm sao lúc này lại muốn chủ động muốn nụ hôn này cơ chứ?
Thôi đi, hắn đã quên rồi, hơn nữa cô đã đếm chính xác ngày, nụ hôn ngày mai sẽ hết hạn.
Đối với việc hắn không đề cập đến buổi lêc này, trong lòng cô có chút oán niệm, kì thực trong lòng cô cơ bản là buồn bã tự oán trách.
Trình Ly Nguyệt cũng không biết mình làm sao nữa, chỉ vì chuyện này thôi mà mãi không ngủ được.
Phút chốc, cửa phòng cô bị đẩy ra, cô tưởng thằng bé muốn đi vệ sinh. Co vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy ngoài cửa, bóng dáng người đàn ông cao to bước tới, lập tức dây thần kinh của cô như căng ra, Cung Dạ Tiêu tại sao có thể vào được?
"Có chuyện gì sao?" Trình Ly Nguyệt lập tức ngồi dậy, đồng thời cô kéo chăn lên che ngực lại. Cô chỉ mặc mỗi chiếc váy ngủ mỏng manh.
"Tôi hình như đã quên chúc em ngủ ngon." Giọng nói mê người của Cung Dạ Tiêu vang lên, hắn đưa tay chốt cửa phòng, đi tới mép giường cô.
Trình Ly Nguyệt hô hấp có chút gấp gáp, hắn nghiêm nhiên không quên?
Cung Dạ Tiêu híp mắt nói: "Tại sao em không nhắc nhở tôi?"
Trình Ly Nguyệt mới không muốn nhắc nhở hắn!
Hắn thích hôn thì hôn, cô cũng không nhất thiết phải cần đến nụ hôn của hắn.
"Đã muộn rồi, tôi muốn ngủ,hơn nữa đêm qua đã hết hạn rồi." Trình Ly Nguyệt cố ý lừa hắn, cô nghĩ hắn nhất định sẽ không tính toán tỉ mỉ ngày tháng.
Hắn híp mắt, trầm tư vài giây rồi nói: "Không phải ngày mai mới đến kì sao? Em muốn gạt tôi?"
Trình Ly Nguyệt quýnh lên, người đàn ông này trí nhớ thật tốt, chuyện đó mà hắn vẫn có thể nhớ rõ ràng được, lúc này cô phải mở lịch ra mới tính được.
"Anh...anh làm sao có thể nhớ được rõ ràng đến vậy?" Trình Ly Nguyệt cảm thấy khó lòng tin nổi.
"Tôi thiên bẩm đã có trí nhớ tốt." Người đàn ông có chút đắc ý nói, đồng thời hướng về phía mạn giường ngồi xuống.
Giường Trình Ly Nguyệt bị đè xuống, trái tim cô như bị cái gì đó đè nén. Cô cảm thấy người đàn ông này đêm nay có chút nguy hiểm, cô liên di chuyển cơ thể sang một bên.
Đột nhiên, Cung Dạ Tiêu đưa cánh tay thon dài giữ chặt lấy cô mà tìm tòi, cơ thể cường tráng của hắn nghiêng về phía trước một chút, đem cô ép ở dưới chăn.
Hơi thở mát lạnh của người đàn ông phun trên khuôn mặt mềm mại của cô, như xúc tua vô hình quấy động dây thần kinh mẫn cảm của cô.
Hơi thở của Trình Ly Nguyệt gấp gáp. Hiện tại cô không biết có phải do hắn bình thường hay khiêu khích cô hay không mà cơ thể cô trở lên cực kì mẫn cảm. Hắn vừa đè xuống, cô liền cảm thấy tê dại và có chút nóng.
"Cung Dạ Tiêu, anh muốn làm gì?" Trình Ly Nguyệt đẩy tay hắn ra: "Anh muốn hôn thì hôn, đừng đè lên tôi, tôi không thở nổi."
Cung Dạ Tiêu nghe xong lền bất giác dùng đầu gối tay chống đỡ lấy thân thể, không để cô bị khó chịu. Đôi môi lạnh của hắn bắt đầu hôn trán cô, rồi đến mi tâm, chóp mũi, cuối cùng mới hôn môi cô. Hôn một hồi hắn mới ngẩng đầu lên đánh giá cô.
Trình Ly Nguyệt cũng chớp chớp mắt nhìn hắn. Hắn đè lên khiến cô có cảm giác như có một tấm lưới vô hình bảo vệ. Dưới ánh vàng mờ nhạt, đôi mắt hắn giống như mảnh thiên thạch màu đen lấp lánh mê người, bên trong màu sắc u tối đó đầy phức tạp, khiến người ta phải sợ hãi.
Hơi thở của Trình Ly Nguyệt và hắn quấn quýt lấy nhau. Trong hơi thở của hắn có mùi thuốc lá nhàn nhạt, rõ ràng là hắn vừa hút thuốc. Hai người bọn họ vô cùng ám muội,cơ thể cô bị ép chặt trong chăn. Nhiệt độ trong chăn không ngừng tăng khiến cô cảm thấy toàn thân đều ra mồ hôi.
"Anh hút thuốc?" Trình Ly Nguyệt lập tức có chút ghét bỏ hỏi, cô không thích người khác hút thuốc.
Cung Dạ Tiêu híp híp mí "Ừm" một tiếng, sau đó liền thấy cô quay mặt đi, khuôn mặt đầy chán ghét, ánh mắt hắn hơi trầm xuống: "Sao vậy, không thích tôi hôn?"
"Tôi không thích mùi thuốc." Trình Ly Nguyệt lắc lắc đầu, né tránh hơi tở của hắn.
Cung Dạ Tiêu không khỏi tức giận: "Chỉ hút có một điếu, bình thường tôi không có hút."
"Nhưng tôi vẫn không thích." Trình Ly Nguyệt vẫn nghiêm mặt. Kỳ thực hắn có hút thuốc nhưng hơi tở của hắn vẫn nhẹ nhàng khoan khoái, không khiến người khác chán ghét, chỉ là cô muốn vin lý do này để trốn tránh hắn.
Đại khái là có liên quan đến chuyện kia.
"Được, vậy đêm nay tôi không hôn môi." Người đàn ông khan khan giọng, đôi mắt hắn trong bóng đêm dường như trở lên mãnh liệt, đôi môi hắn trực tiếp rơi trên xương quai xanh giống như bạch ngọc của cô.
Cơ thể Trình Ly Nguyệt lập tức căng cứng, cánh tay mảnh khảnh lập tức túm chặt lấy cổ hắn, không biết là đang đẩy hay đang ôm chặt hắn nữa.
Nụ hôn của hắn không ngừng rơi vào xương quai xanh của cô, râu cằm hắn đâm vào da thịt cô có chút ngứa ngáy, cô nhẹ giọng: "Cung Dạ Tiêu, đủ rồi."
"Chưa đủ..." Cung Dạ Tiêu đêm nay có chút điên cuồng, mất lí trí. Chết tiệt, người phụ nữ này khiến hắn đau khổ, dằn vặt, cảm giác muốn nhưng lại không thể có được, thật khó chịu.
"Cung Dạ Tiêu, anh còn tiếp tục như vậy tôi sẽ giận đó." Trình Ly Nguyệt cao giọng uy hiếp hắn.
Cung Dạ Tiêu lúc này ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hắn hiện rõ lên vẻ kiềm chế và nhẫn nại, hắn có chút tức giận. Hắn hôn lên đôi môi cô, mặc cho cô giãy giụa, hắn xâm phạm một lúc rồi ngẩng đầu lên nguyền rủa một tiếng: "Tiểu Yêu Tinh."
Nói xong hắn liền đứng dậy bỏ đi. Cơ thể Trình Ly Nguyệt trong chăn đã đầm đài mồ hồi, lúc hắn rời đi lập tức trở lên lạnh lẽo. Cô hất chăn bước xuống giường,sau khi hắn rời đi cô liền lập tức chốt cửa.
Buổi tối mỗi ngày đều bị người đàn ông này dày vò một phen, cô thấy thế là đủ lắm rồi.
Hắn khó chịu lẽ nào cô không khó chịu sao? Nghĩ đến bản thân vì hắn mà mộng xuân liền mắc cỡ muốn chết, đều trách người đàn ông đó, cô tuyệt đối không bao giờ có ý nghĩ không lành mạnh này. Bây giờ bị hắn truyền nhiễm, cô cũng trở thành con quỷ háo sắc giống hắn rồi.
====
End chương 162
Nội tâm Trình Ly Nguyệt không khỏi mất mát, hắn nghiễm nhiên không nói cho cô, được thôi! Nếu như hắn không nhắc, cô tuyệt đối không mở miệng nói đến chuyện này. Nói không chừng hắn cũng không có ý định mời cô, hà tất phải tự chuốc nhục.
"Được, vậy tôi đưa con đi ngủ trước."
Cung Dạ Tiêu gật đầu: "Được."
Lúc Trình Ly Nguyệt bước đến cửa, đột nhiên nhớ đên hôn chúc ngủ ngon. Nhưng tất nhiên hắn không đề cập tới thì cô cũng không chủ động muốn.
Hơn nữa, cô cẩn thận bấm đốt ngón tay, hình như sắp đến tháng rồi. Về sau cô có thể từ chối hắn.
Cũng có thể hắn bận quá mà quên.
Thằng bé dạo này nổi danh ở trong trường, bởi vì trí thông minh tuyệt đỉnh cho nên toàn bộ giáo viên học sinh trong trường đều biết nó. Tài hội họa của cậu nhóc xếp thứ nhất trường, trừ ca hát ra thì hầu như cái gì cũng xếp thứ nhất.
Giáo viên cũng gọi điện cho Trình Ly Nguyệt định kì, kể chuyện cậu nhóc ở trường cho cô nghe, hầu hết toàn là khen ngợi. Trình Ly Nguyệt cảm thấy vô cùng yên tâm.
Con trai của Cung Dạ Tiêu không cần quá bận tâm.
Trình Ly Nguyệt dỗ thằng bé ngủ, trong lòng đang nghĩ đến nụ hôn chúc ngủ ngon kia liền có chút ảo não nằm trên giường. Cô bị hôn đến nghiện rồi sao? Làm sao lúc này lại muốn chủ động muốn nụ hôn này cơ chứ?
Thôi đi, hắn đã quên rồi, hơn nữa cô đã đếm chính xác ngày, nụ hôn ngày mai sẽ hết hạn.
Đối với việc hắn không đề cập đến buổi lêc này, trong lòng cô có chút oán niệm, kì thực trong lòng cô cơ bản là buồn bã tự oán trách.
Trình Ly Nguyệt cũng không biết mình làm sao nữa, chỉ vì chuyện này thôi mà mãi không ngủ được.
Phút chốc, cửa phòng cô bị đẩy ra, cô tưởng thằng bé muốn đi vệ sinh. Co vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy ngoài cửa, bóng dáng người đàn ông cao to bước tới, lập tức dây thần kinh của cô như căng ra, Cung Dạ Tiêu tại sao có thể vào được?
"Có chuyện gì sao?" Trình Ly Nguyệt lập tức ngồi dậy, đồng thời cô kéo chăn lên che ngực lại. Cô chỉ mặc mỗi chiếc váy ngủ mỏng manh.
"Tôi hình như đã quên chúc em ngủ ngon." Giọng nói mê người của Cung Dạ Tiêu vang lên, hắn đưa tay chốt cửa phòng, đi tới mép giường cô.
Trình Ly Nguyệt hô hấp có chút gấp gáp, hắn nghiêm nhiên không quên?
Cung Dạ Tiêu híp mắt nói: "Tại sao em không nhắc nhở tôi?"
Trình Ly Nguyệt mới không muốn nhắc nhở hắn!
Hắn thích hôn thì hôn, cô cũng không nhất thiết phải cần đến nụ hôn của hắn.
"Đã muộn rồi, tôi muốn ngủ,hơn nữa đêm qua đã hết hạn rồi." Trình Ly Nguyệt cố ý lừa hắn, cô nghĩ hắn nhất định sẽ không tính toán tỉ mỉ ngày tháng.
Hắn híp mắt, trầm tư vài giây rồi nói: "Không phải ngày mai mới đến kì sao? Em muốn gạt tôi?"
Trình Ly Nguyệt quýnh lên, người đàn ông này trí nhớ thật tốt, chuyện đó mà hắn vẫn có thể nhớ rõ ràng được, lúc này cô phải mở lịch ra mới tính được.
"Anh...anh làm sao có thể nhớ được rõ ràng đến vậy?" Trình Ly Nguyệt cảm thấy khó lòng tin nổi.
"Tôi thiên bẩm đã có trí nhớ tốt." Người đàn ông có chút đắc ý nói, đồng thời hướng về phía mạn giường ngồi xuống.
Giường Trình Ly Nguyệt bị đè xuống, trái tim cô như bị cái gì đó đè nén. Cô cảm thấy người đàn ông này đêm nay có chút nguy hiểm, cô liên di chuyển cơ thể sang một bên.
Đột nhiên, Cung Dạ Tiêu đưa cánh tay thon dài giữ chặt lấy cô mà tìm tòi, cơ thể cường tráng của hắn nghiêng về phía trước một chút, đem cô ép ở dưới chăn.
Hơi thở mát lạnh của người đàn ông phun trên khuôn mặt mềm mại của cô, như xúc tua vô hình quấy động dây thần kinh mẫn cảm của cô.
Hơi thở của Trình Ly Nguyệt gấp gáp. Hiện tại cô không biết có phải do hắn bình thường hay khiêu khích cô hay không mà cơ thể cô trở lên cực kì mẫn cảm. Hắn vừa đè xuống, cô liền cảm thấy tê dại và có chút nóng.
"Cung Dạ Tiêu, anh muốn làm gì?" Trình Ly Nguyệt đẩy tay hắn ra: "Anh muốn hôn thì hôn, đừng đè lên tôi, tôi không thở nổi."
Cung Dạ Tiêu nghe xong lền bất giác dùng đầu gối tay chống đỡ lấy thân thể, không để cô bị khó chịu. Đôi môi lạnh của hắn bắt đầu hôn trán cô, rồi đến mi tâm, chóp mũi, cuối cùng mới hôn môi cô. Hôn một hồi hắn mới ngẩng đầu lên đánh giá cô.
Trình Ly Nguyệt cũng chớp chớp mắt nhìn hắn. Hắn đè lên khiến cô có cảm giác như có một tấm lưới vô hình bảo vệ. Dưới ánh vàng mờ nhạt, đôi mắt hắn giống như mảnh thiên thạch màu đen lấp lánh mê người, bên trong màu sắc u tối đó đầy phức tạp, khiến người ta phải sợ hãi.
Hơi thở của Trình Ly Nguyệt và hắn quấn quýt lấy nhau. Trong hơi thở của hắn có mùi thuốc lá nhàn nhạt, rõ ràng là hắn vừa hút thuốc. Hai người bọn họ vô cùng ám muội,cơ thể cô bị ép chặt trong chăn. Nhiệt độ trong chăn không ngừng tăng khiến cô cảm thấy toàn thân đều ra mồ hôi.
"Anh hút thuốc?" Trình Ly Nguyệt lập tức có chút ghét bỏ hỏi, cô không thích người khác hút thuốc.
Cung Dạ Tiêu híp híp mí "Ừm" một tiếng, sau đó liền thấy cô quay mặt đi, khuôn mặt đầy chán ghét, ánh mắt hắn hơi trầm xuống: "Sao vậy, không thích tôi hôn?"
"Tôi không thích mùi thuốc." Trình Ly Nguyệt lắc lắc đầu, né tránh hơi tở của hắn.
Cung Dạ Tiêu không khỏi tức giận: "Chỉ hút có một điếu, bình thường tôi không có hút."
"Nhưng tôi vẫn không thích." Trình Ly Nguyệt vẫn nghiêm mặt. Kỳ thực hắn có hút thuốc nhưng hơi tở của hắn vẫn nhẹ nhàng khoan khoái, không khiến người khác chán ghét, chỉ là cô muốn vin lý do này để trốn tránh hắn.
Đại khái là có liên quan đến chuyện kia.
"Được, vậy đêm nay tôi không hôn môi." Người đàn ông khan khan giọng, đôi mắt hắn trong bóng đêm dường như trở lên mãnh liệt, đôi môi hắn trực tiếp rơi trên xương quai xanh giống như bạch ngọc của cô.
Cơ thể Trình Ly Nguyệt lập tức căng cứng, cánh tay mảnh khảnh lập tức túm chặt lấy cổ hắn, không biết là đang đẩy hay đang ôm chặt hắn nữa.
Nụ hôn của hắn không ngừng rơi vào xương quai xanh của cô, râu cằm hắn đâm vào da thịt cô có chút ngứa ngáy, cô nhẹ giọng: "Cung Dạ Tiêu, đủ rồi."
"Chưa đủ..." Cung Dạ Tiêu đêm nay có chút điên cuồng, mất lí trí. Chết tiệt, người phụ nữ này khiến hắn đau khổ, dằn vặt, cảm giác muốn nhưng lại không thể có được, thật khó chịu.
"Cung Dạ Tiêu, anh còn tiếp tục như vậy tôi sẽ giận đó." Trình Ly Nguyệt cao giọng uy hiếp hắn.
Cung Dạ Tiêu lúc này ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hắn hiện rõ lên vẻ kiềm chế và nhẫn nại, hắn có chút tức giận. Hắn hôn lên đôi môi cô, mặc cho cô giãy giụa, hắn xâm phạm một lúc rồi ngẩng đầu lên nguyền rủa một tiếng: "Tiểu Yêu Tinh."
Nói xong hắn liền đứng dậy bỏ đi. Cơ thể Trình Ly Nguyệt trong chăn đã đầm đài mồ hồi, lúc hắn rời đi lập tức trở lên lạnh lẽo. Cô hất chăn bước xuống giường,sau khi hắn rời đi cô liền lập tức chốt cửa.
Buổi tối mỗi ngày đều bị người đàn ông này dày vò một phen, cô thấy thế là đủ lắm rồi.
Hắn khó chịu lẽ nào cô không khó chịu sao? Nghĩ đến bản thân vì hắn mà mộng xuân liền mắc cỡ muốn chết, đều trách người đàn ông đó, cô tuyệt đối không bao giờ có ý nghĩ không lành mạnh này. Bây giờ bị hắn truyền nhiễm, cô cũng trở thành con quỷ háo sắc giống hắn rồi.
====
End chương 162
/1503
|