Cung Dạ Tiêu nhìn ánh mắt to tròn long lanh của thằng bé, hắn thở nhẹ một cái, cầm điện thoại di động lên, đi đến một hành lang yên tĩnh rồi tìm số điện thoại của Trình Ly Nguyệt gọi cho cô.
Vào lúc này, Trình Ly Nguyệt đang ăn cùng Linda trong một nhà hàng buffet. Nhưng cô cũng không ăn nổi cái gì hết, chỉ ăn vài lát hoa quả, nghe Linda kể chuyện các loại đàn ông bước qua cuộc đời cô.
Đúng lúc điện thoại ở trên mặt bàn vang lên, Trình Ly Nguyệt liếc mắt nhìn một cái, rõ ràng là Cung Dạ Tiêu gọi điện đến, cô nhíu mày, Cung Dạ Tiêu vào thời khắc này gọi điện cho cô làm gì?
Hắn không phải đang ở buổi lễ của tập đoàn Cung thị sao?
Trình Ly Nguyệt lập tức nghĩ ngay đến Tiểu Trạch, vội vàng nghe điện thoại: "Alo."
"Em đang ở đâu? Âm thanh trầm thấp mê người của Cung Dạ Tiêu truyền đến.
"Tôi đang...hẹn hò." Trình Ly Nguyệt nhìn Linda ngồi đối diện cười nói.
Giọng người đàn ông bên trong điện thoại lập tức mang theo một luồng khí lạnh: "Cùng ai hẹn hò?"
"Đồng nghiệp công ty tôi? Làm sao vậy? Anh có chuyện gì à? Tiểu Trạch có ngoan hay không?" Trình Ly Nguyệt hỏi ngược lại, cũng không nói rõ ràng đối tượng hẹn hò.
"Tiểu Trạch đang khóc ầm ĩ nói muốn tìm em. Bây giờ tôi cho trợ lí đến đón em, mặc kệ em đang hẹn hò với ai, phải lập tức đến cho tôi." Giọng Cung Dạ Tiêu mang đầy sự ghen tuông.
Trình Ly Nguyệt chớp chớp mắt, người đàn ông này tức giận cái gì a?
"Tôi biết hôm nay là buổi tiệc kỷ niệm ngày thành lập công ty anh, tôi đến có ổn không? Hay là tôi đưa Tiểu Trạch về nhà!" Trình Ly Nguyệt thay hắn suy nghĩ, cô nghĩ hắn gọi điện cho cô bởi Tiểu Trạch khóc nên hắn bắt buộc phải gọi. Thực tế hắn không muốn cô đến để gây thêm phiền phức cho hắn.
Cung Dạ Tiêu hừm nhẹ một tiếng: "Buổi lễ kỉ niệm vẫn còn chưa bắt đầu, tối nay Tiểu Trạch bắt buộc phải ở đây. Tôi đưa số điện thoại của trợ lý của tôi cho em, em tự gọi điện thoại cho cô ấy."
"Không ổn, hay là cứ để tôi mang Tiểu Trạch về nhà! Hơn nữa người trong gia tộc nhà anh cũng đến, tôi ở lâu không hay cho lắm." Trình Ly Nguyệt cũng không muốn thấy người nhà họ Cung.
Giọng người đàn ông trong điện thoại trầm xuống, lạnh lùng truyền đến: "Trình Ly Nguyệt, em cứ đến, tôi cho người sắp xếp ổn thỏa rồi."
Trình Ly Nguyệt ngẩn người ra, người đàn ông này nhất định phải muốn cô đến sao?"
"Được rồi." Trình Ly Nguyệt khó khăn đáp ứng.
Cung Dạ Tiêu cúp điện thoại sau đó không lâu, rất nhanh liền có tin gửi đến, Trình Ly Nguyệt nhấc lên xem, là một dãy số điện thoại.
"Lúc nãy em thật là muốn hắn hiểu lầm em sao? Rõ ràng là cùng chị hẹn hò. Em làm vậy trong lòng hắn sẽ khó chịu đó." Linda cười nói.
Trình Ly Nguyệt lúc này cũng cười lớn: "Hiểu lầm thì hiểu lầm! Em muốn nói cho hắn rằng em không phải không có người đàn ông nào thưởng thức."
"Em đương nhiên có a! Thực ra lúc em vừa mới đến công ty, có không ít đồng nghiệp nam nghe ngóng về em, còn có cả nhân viên trong tòa nhà đó đều quan tâm em." Linda cười nói.
Trình Ly Nguyệt cười nhạt, cầm điện thoại lên gọi vào dãy số kia, đầu dây bên kia nghe rất nhanh: "Alo, Trình tiểu thư phải không? Tôi là Nhan Dương, xin hỏi cô hiện giờ đang ở đâu?"
Trình Ly Nguyệt lập tức nói tên nhà hàng, Nhan Dương hai mươi phút sau mới có thể đến nơi, nói cô không cần vội vàng xuống lầu.
"Đi đi, chơi vui vẻ." Linda ngưỡng mộ nhìn cô.
Trình Ly Nguyệt chỉ nghĩ tại sao con trai lại vào đúng lúc này khóc? Ở đó không vui sao?
Cô không biết ở đây đông vui nên con trai cô mới muốn cô đến đây để cùng chia sẻ.
Ở trong hành lang, sắc mặt Cung Dạ Tiêu có chút khó coi, người phụ nữ này lén hắn đi hẹn hò. Khó trách sáng nay hắn mang Tiểu Trạch đi, lúc hắn gọi điện thoại đến, cô một câu cũng không nói, dường như rất vui vẻ. Thì ra hôm nay cô đi hẹn hò.
Chết tiệt, sao hắn không nhìn ra bên cạnh cô không thiếu đàn ông.
Cung Dạ Tiêu đi tới trước mặt cậu nhóc: "Mami lát nữa sẽ tới, con phải ngoan,."
"Dạ! Daddy, con sẽ ngoan, không chạy loạn, con cũng đảm bảo sẽ không ăn nhiều kẹo." Thằng bé dùng sức đảm bảo.
"Phải đảm bảo nghe lời mami và cô, có điều mami còn đang trên đường, có thể sẽ đến muộn một chút." Cung Dạ Tiêu xoa đầu thằng bé. "Có thể daddy sẽ rất bận, không có thời gian nói chuyện với con."
"Daddy bận thì đi đi, con ở cùng với mami và cô là được rồi."
Câu nói này khiến Cung Dạ Tiêu nghe không lọt tai, thằng bé có mami với cô rồi liền không cần daddy nữa rồi?
Sau khi Cung Dạ Tiêu rời đi, Cung Mạt Mạt cười hihi rồi hôn một cái vào khuôn mặt nhỏ bé của thằng nhóc: "Tiểu Trạch, lúc nãy cháu cố ý khóc đúng không!"
Thằng bé không chút do dự thừa nhận: "Không khóc daddy sẽ không để mami tới."
"Nhóc con, sau này lớn lên có thể đi làm diễn viên được đó." Cung Muội Muội buồn cười nói.
Hai mươi phút sau Nhan Dương đã đón được Trình Ly Nguyệt. Hôm nay Nhan Dương mặc một bộ lễ phục đẹp đẽ, trang điểm vô cùng xinh đẹp. Bình thường trông cô khôn khéo, già dặn hơn so với tuổi, là kiểu người con gái nữ tính đầy nhu tình mị lực.
"Trình tiểu thư, chúng tạm thời chưa đến buổi tiệc ngay, chúng ta nên đi đến cửa hàng lễ phục, cô ăn mặc như này đến buổi tiệc không được phù hợp cho lắm."
"Ở nhà tôi có một bộ lễ phục, hay là chúng ta quay trở về lấy!"
"Thật phiền hà quá, ý của Cung tổng là muốn chúng ta trực tiếp đến cửa hàng lễ phục." Nhan Dương cười nói.
"Như vậy thật lãng phí." Trình Ly Nguyệt lập tức đáp.
Nhan Dương quay đầu nhìn cô, âm thầm kinh ngạc, chẳng trách Cung tổng thích cô, bởi vì cô giúp Cung tổng tiết kiệm tiền.
"Trình tiểu thư không cần lo lắng, Cung tổng không quan tâm đến chút tiền này đâu." Nhan Dương nói xong liền dắt Trình Ly Nguyệt đến một cửa hàng lễ phục là cô thường lui tới. Bà chủ cười nghênh tiếp: "Nhan tiểu thư, không biết tôi có thể giúp gì được cho các cô?"
Nhan Dương cười nói: "Bà chủ, phiền bà giúp vị tiểu thư này tìm một bộ lễ phục."
Bà chủ quả có mắt nhìn, bà chỉ nhìn đáng giá Trình Ly Nguyệt từ trên xuống dưới vài lần, tựa hồ đã nắm chắc được số đo cơ thể cô. Bà chủ nói với cô: "Mời tiểu thư đi cùng tôi, chõ tôi có vài bộ lễ phúc rất phù hợp với cô."
Trình Ly Nguyệt lập tức trả lời: "Bà chủ, tôi muốn chọn bộ lễ phục bảo thủ một chút, không muốn quá lộ."
"Được, mời qua bên này." Bà chủ cũng đã nhìn ra ý nghĩ của cô rồi, cho nên nơi bà dẫn cô tới đều là những bộ lễ phục bảo thủ.
Vì thời gian khá là gấp gáp, Trình Ly Nguyệt trực tiếp thử một cái váy đen cổ chữ V, ở giữa eo thắt ba cái đai đính đá tinh tế tỉ mỉ, tay áo lửng bó sát. Trong sự đơn giản lộ rõ một loại khí chất tinh tế ưu nhã.
Chiếc váy đen vĩnh viễn không bao giờ lỗi mốt, bà chủ nhanh chóng tạo kiểu tóc cho cô, bà cột tóc đuôi ngựa của cô lên, hai lọn tóc rơi xuống hai bên tai, cảm giác hơi lộn xộn. Khí chất vốn có của cô, lại thêm một loại gợi cảm nữ tính.
Vào lúc này, Trình Ly Nguyệt đang ăn cùng Linda trong một nhà hàng buffet. Nhưng cô cũng không ăn nổi cái gì hết, chỉ ăn vài lát hoa quả, nghe Linda kể chuyện các loại đàn ông bước qua cuộc đời cô.
Đúng lúc điện thoại ở trên mặt bàn vang lên, Trình Ly Nguyệt liếc mắt nhìn một cái, rõ ràng là Cung Dạ Tiêu gọi điện đến, cô nhíu mày, Cung Dạ Tiêu vào thời khắc này gọi điện cho cô làm gì?
Hắn không phải đang ở buổi lễ của tập đoàn Cung thị sao?
Trình Ly Nguyệt lập tức nghĩ ngay đến Tiểu Trạch, vội vàng nghe điện thoại: "Alo."
"Em đang ở đâu? Âm thanh trầm thấp mê người của Cung Dạ Tiêu truyền đến.
"Tôi đang...hẹn hò." Trình Ly Nguyệt nhìn Linda ngồi đối diện cười nói.
Giọng người đàn ông bên trong điện thoại lập tức mang theo một luồng khí lạnh: "Cùng ai hẹn hò?"
"Đồng nghiệp công ty tôi? Làm sao vậy? Anh có chuyện gì à? Tiểu Trạch có ngoan hay không?" Trình Ly Nguyệt hỏi ngược lại, cũng không nói rõ ràng đối tượng hẹn hò.
"Tiểu Trạch đang khóc ầm ĩ nói muốn tìm em. Bây giờ tôi cho trợ lí đến đón em, mặc kệ em đang hẹn hò với ai, phải lập tức đến cho tôi." Giọng Cung Dạ Tiêu mang đầy sự ghen tuông.
Trình Ly Nguyệt chớp chớp mắt, người đàn ông này tức giận cái gì a?
"Tôi biết hôm nay là buổi tiệc kỷ niệm ngày thành lập công ty anh, tôi đến có ổn không? Hay là tôi đưa Tiểu Trạch về nhà!" Trình Ly Nguyệt thay hắn suy nghĩ, cô nghĩ hắn gọi điện cho cô bởi Tiểu Trạch khóc nên hắn bắt buộc phải gọi. Thực tế hắn không muốn cô đến để gây thêm phiền phức cho hắn.
Cung Dạ Tiêu hừm nhẹ một tiếng: "Buổi lễ kỉ niệm vẫn còn chưa bắt đầu, tối nay Tiểu Trạch bắt buộc phải ở đây. Tôi đưa số điện thoại của trợ lý của tôi cho em, em tự gọi điện thoại cho cô ấy."
"Không ổn, hay là cứ để tôi mang Tiểu Trạch về nhà! Hơn nữa người trong gia tộc nhà anh cũng đến, tôi ở lâu không hay cho lắm." Trình Ly Nguyệt cũng không muốn thấy người nhà họ Cung.
Giọng người đàn ông trong điện thoại trầm xuống, lạnh lùng truyền đến: "Trình Ly Nguyệt, em cứ đến, tôi cho người sắp xếp ổn thỏa rồi."
Trình Ly Nguyệt ngẩn người ra, người đàn ông này nhất định phải muốn cô đến sao?"
"Được rồi." Trình Ly Nguyệt khó khăn đáp ứng.
Cung Dạ Tiêu cúp điện thoại sau đó không lâu, rất nhanh liền có tin gửi đến, Trình Ly Nguyệt nhấc lên xem, là một dãy số điện thoại.
"Lúc nãy em thật là muốn hắn hiểu lầm em sao? Rõ ràng là cùng chị hẹn hò. Em làm vậy trong lòng hắn sẽ khó chịu đó." Linda cười nói.
Trình Ly Nguyệt lúc này cũng cười lớn: "Hiểu lầm thì hiểu lầm! Em muốn nói cho hắn rằng em không phải không có người đàn ông nào thưởng thức."
"Em đương nhiên có a! Thực ra lúc em vừa mới đến công ty, có không ít đồng nghiệp nam nghe ngóng về em, còn có cả nhân viên trong tòa nhà đó đều quan tâm em." Linda cười nói.
Trình Ly Nguyệt cười nhạt, cầm điện thoại lên gọi vào dãy số kia, đầu dây bên kia nghe rất nhanh: "Alo, Trình tiểu thư phải không? Tôi là Nhan Dương, xin hỏi cô hiện giờ đang ở đâu?"
Trình Ly Nguyệt lập tức nói tên nhà hàng, Nhan Dương hai mươi phút sau mới có thể đến nơi, nói cô không cần vội vàng xuống lầu.
"Đi đi, chơi vui vẻ." Linda ngưỡng mộ nhìn cô.
Trình Ly Nguyệt chỉ nghĩ tại sao con trai lại vào đúng lúc này khóc? Ở đó không vui sao?
Cô không biết ở đây đông vui nên con trai cô mới muốn cô đến đây để cùng chia sẻ.
Ở trong hành lang, sắc mặt Cung Dạ Tiêu có chút khó coi, người phụ nữ này lén hắn đi hẹn hò. Khó trách sáng nay hắn mang Tiểu Trạch đi, lúc hắn gọi điện thoại đến, cô một câu cũng không nói, dường như rất vui vẻ. Thì ra hôm nay cô đi hẹn hò.
Chết tiệt, sao hắn không nhìn ra bên cạnh cô không thiếu đàn ông.
Cung Dạ Tiêu đi tới trước mặt cậu nhóc: "Mami lát nữa sẽ tới, con phải ngoan,."
"Dạ! Daddy, con sẽ ngoan, không chạy loạn, con cũng đảm bảo sẽ không ăn nhiều kẹo." Thằng bé dùng sức đảm bảo.
"Phải đảm bảo nghe lời mami và cô, có điều mami còn đang trên đường, có thể sẽ đến muộn một chút." Cung Dạ Tiêu xoa đầu thằng bé. "Có thể daddy sẽ rất bận, không có thời gian nói chuyện với con."
"Daddy bận thì đi đi, con ở cùng với mami và cô là được rồi."
Câu nói này khiến Cung Dạ Tiêu nghe không lọt tai, thằng bé có mami với cô rồi liền không cần daddy nữa rồi?
Sau khi Cung Dạ Tiêu rời đi, Cung Mạt Mạt cười hihi rồi hôn một cái vào khuôn mặt nhỏ bé của thằng nhóc: "Tiểu Trạch, lúc nãy cháu cố ý khóc đúng không!"
Thằng bé không chút do dự thừa nhận: "Không khóc daddy sẽ không để mami tới."
"Nhóc con, sau này lớn lên có thể đi làm diễn viên được đó." Cung Muội Muội buồn cười nói.
Hai mươi phút sau Nhan Dương đã đón được Trình Ly Nguyệt. Hôm nay Nhan Dương mặc một bộ lễ phục đẹp đẽ, trang điểm vô cùng xinh đẹp. Bình thường trông cô khôn khéo, già dặn hơn so với tuổi, là kiểu người con gái nữ tính đầy nhu tình mị lực.
"Trình tiểu thư, chúng tạm thời chưa đến buổi tiệc ngay, chúng ta nên đi đến cửa hàng lễ phục, cô ăn mặc như này đến buổi tiệc không được phù hợp cho lắm."
"Ở nhà tôi có một bộ lễ phục, hay là chúng ta quay trở về lấy!"
"Thật phiền hà quá, ý của Cung tổng là muốn chúng ta trực tiếp đến cửa hàng lễ phục." Nhan Dương cười nói.
"Như vậy thật lãng phí." Trình Ly Nguyệt lập tức đáp.
Nhan Dương quay đầu nhìn cô, âm thầm kinh ngạc, chẳng trách Cung tổng thích cô, bởi vì cô giúp Cung tổng tiết kiệm tiền.
"Trình tiểu thư không cần lo lắng, Cung tổng không quan tâm đến chút tiền này đâu." Nhan Dương nói xong liền dắt Trình Ly Nguyệt đến một cửa hàng lễ phục là cô thường lui tới. Bà chủ cười nghênh tiếp: "Nhan tiểu thư, không biết tôi có thể giúp gì được cho các cô?"
Nhan Dương cười nói: "Bà chủ, phiền bà giúp vị tiểu thư này tìm một bộ lễ phục."
Bà chủ quả có mắt nhìn, bà chỉ nhìn đáng giá Trình Ly Nguyệt từ trên xuống dưới vài lần, tựa hồ đã nắm chắc được số đo cơ thể cô. Bà chủ nói với cô: "Mời tiểu thư đi cùng tôi, chõ tôi có vài bộ lễ phúc rất phù hợp với cô."
Trình Ly Nguyệt lập tức trả lời: "Bà chủ, tôi muốn chọn bộ lễ phục bảo thủ một chút, không muốn quá lộ."
"Được, mời qua bên này." Bà chủ cũng đã nhìn ra ý nghĩ của cô rồi, cho nên nơi bà dẫn cô tới đều là những bộ lễ phục bảo thủ.
Vì thời gian khá là gấp gáp, Trình Ly Nguyệt trực tiếp thử một cái váy đen cổ chữ V, ở giữa eo thắt ba cái đai đính đá tinh tế tỉ mỉ, tay áo lửng bó sát. Trong sự đơn giản lộ rõ một loại khí chất tinh tế ưu nhã.
Chiếc váy đen vĩnh viễn không bao giờ lỗi mốt, bà chủ nhanh chóng tạo kiểu tóc cho cô, bà cột tóc đuôi ngựa của cô lên, hai lọn tóc rơi xuống hai bên tai, cảm giác hơi lộn xộn. Khí chất vốn có của cô, lại thêm một loại gợi cảm nữ tính.
/1503
|