Trình Ly Nguyệt giấu chuyện đòi ảnh chỗ Lục Tuấn Hiên đi, cô biết, Cung Dạ Tiêu rất mẫn cảm, đặc biệt là quan hệ giữa cô và Lục Tuấn Hiên, nếu hắn hiết, không hiểu sẽ hiểu lầm ra sao nữa!
Mục đích của cô chỉ là lấy ảnh về, không muốn làm to chuyện
Cung Dạ Tiêu không hề nghi ngờ, một lát sau, Nhan Dương đưa tài liệu đến. Buổi chưa, Cung Dạ Tiêu đích thân nấu cơm cho cô ăn. Hôm nay bọn họ có nguyên một ngày cùng nhau ở tổ ấm.
Thời tiết mùa đông rất ấm áp, đặc biệt là thời tiết trong phòng, ấm như mùa xuân vậy. Trình Ly Nguyệt ngủ trưa một lát, cô vẫn luôn nghĩ, nếu bức ảnh ở trong tay Thẩm Quân Dao thì đến bao giờ cô ta mới trả lại cô đây.
Chớp mắt đã hai ngày trôi qua, Trình Ly Nguyệt ở trong lâu đài một ngày. Hôm nay là ngày thứ ba, buổi sáng Cung Dạ Tiêu có mộ hội nghị quan trọng. Thằng nhóc kia sắp được nghỉ rồi, hơn nữa trường học còn tổ chức một bữa tiệc tối, nó được chọn làm MC, hơn nữa còn tham gia hoạt động đọc thuộc. Trình Ly Nguyệt hỏi nó tại sao không tham gia những hoạt động khác.
Thằng nhóc liền nói nghĩ đến phải mặc quần áo lòe loẹt, nhảy trên khán đài là nó không thích rồi, đến hát nó cũng không tham gia. Đọc thuộc là hoạt động của các bạn nhỏ lớp lớn hơn, nó là người duy nhất trong lớp mầm tham gia. Thầy cô khen nó có trí nhớ đáng kinh ngạc, đã học thuộc hết Đệ Tử Quy và Tam Tự Kinh, hơn nữa còn học một kỳ thôi đã thuộc, mấy bạn nhỏ lớp lớn hơn mất những ba năm học đi học lại mới nhớ được.
Trình Ly Nguyệt cũng không có cách nào khác, từ nhỏ thằng nhóc này đã có khí chất nam tử hán, vô cùng để ý đến hình tượng.
Trình Ly Nguyệt rất háo hức đến tham gia bữa tiệc, xem màn biểu diễn xuất sắc của con trai.
Đang ngồi ngây người trên sofa, điện thoại ở trước mặt bỗng reo lên., cô lấy điện thoại lên, mơ hồ nhớ ra số điện thoại đó là của Thẩm Quân Dao, cô nhíu mày: “Alo!”
“Ly Nguyệt, là tôi, Quân Dao.” Bên kia, giọng nói của Thẩm Quân Dao vô cùng thân thiết.
Đáng tởm đến nỗi bữa trưa cô mới ăn xong suýt chút nữa bị nôn ra hết, cô dùng giọng điệu lạnh nhạt hỏi lại: “Có phải cô gửi ảnh không?”
“Ra đây ngồi lát đã, tôi đặt nhà hàng rồi, tôi gặp mặt sẽ trả cho cô.” Thẩm Quân Dao vẫn vô cùng thân thiết.
“Tôi không rảnh, cô để luôn ở đại sảnh công ty Lục Tuấn Hiên đi, tôi sẽ đến lấy.” Trình Ly Nguyệt không hề muốn gặp cô ta.
“Trình Ly Nguyệt, nếu cô không đến thì đừng hối hận đó nhá! Ảnh của cô ở trong tay tôi, cô không sợ tôi tung ra ngoài sao?” Thẩm Quân Dao cười uy hiếp.
“Cô dám.” Trình Ly Nguyệt nghiến răng cảnh cáo.
“Tôi có lòng tốt muốn trả lại cho cô, nếu cô không đến lấy thì tôi cũng hết cách, gần đây Tuấn Hiên đi công tác nên đã đưa ảnh cho tôi giữ, nếu cô không đến lấy, đừng trách tôi không cho cô cơ hội nhé.”
Trình Ly Nguyệt vốn không biết hành tung của Lục Tuấn Hiên, có điều, nếu Lục Tuấn Hiên đưa cho Thẩm Quân Dao, có nghĩa là hắn không để tâm đến những bức ảnh kia, đáng chết.
“Được, địa chỉ ở đâu, tôi sẽ đến lấy.” Trình Ly Nguyệt nghiến răng hỏi.
“Lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô, cô cứ đến đó là được rồi, đúng nửa tiếng, quá thời gian thì thôi vậy.” Thẩm Quân Dao nói xong, cúp điện thoại.
Một lát sau, một dãy địa chỉ được gửi đến. Trình Ly Nguyệt nhìn địa chỉ này, cắn môi nghĩ, Thẩm Quân Dao mời cô như vậy chắc chắn không phỉa điều tốt đẹp gì.
Ngữ khí khi này của cô ta rất khác thường, mà cứ khác thường chắc chắn có chuyện.
Nói không chừa cô ta còn đang đặt bẫy chờ cô nhảy vào nữa!
Không được, mặc dù không thể nói cho Cung Dạ Tiêu biết, nhưng vệ sỹ của Cung Dạ Tiêu có thể giúp được, trong điện thoại của Trình Ly Nguyệt có lưu số, cô cũng không muốn đưa đầu vào rọ. Cô gọi điện cho vệ sỹ kêu anh ta đến đi ra ngoài cùng cô một chuyến.
Vệ sỹ hẹn mười năm phút sau có mặt.
Nhưng Trình Ly Nguyệt lại không biết rằng mỗi lần làm nhiệm vụ, vệ sỹ sẽ lập tức báo với Cung Dạ Tiêu đầu tiên.
Cung Dạ Tiêu ngồi trong phòng làm việc, nghe vệ sỹ báo lại, liền nhíu mày, Trình Ly Nguyệt muốn gặp ai? Lại còn cần vệ sỹ của hắn hộ tống? Không phải cô nói sẽ ngoan ngoãn ở nhà sao?
Trong đầu Cung Dạ Tiêu liền nghĩ đến một người, Lục Tuấn Hiên, lẽ nào cô lén đi hẹn hò với chồng trước.
Nghĩ đến đây khuôn mặt anh tuấn của Cung Dạ Tiêu liền nhăn lại, hắn lập tức gọi điện thoại cho vệ sỹ: “Đến đón tôi trước.”
Trình Ly Nguyệt ở nhà trang điểm nhẹ nhàng ra khỏi nhà, định lấy ảnh trong tay Thẩm Quân Dao rồi rời đi, cộng thêm có vệ sỹ bên cạnh, chắc không có chuyện gì đâu.
Trình Ly Nguyệt đứng trước cổng chung cư đợi khoảng mười phút thì thấy vệ sỹ lái xe đến. Cô không đợi vệ sỹ mở cửa, liền đi đến sau xe, mở cửa định vào ngồi thì thấy đằng sai có một thân ảnh cao dài có vẻ không vui đang ngồi đó.
Cung Dạ Tiêu ngồi ở ghế sau?
Trình Ly Nguyệt sợ hãi, không nói lên lời, “Anh... không phải anh ở công ty sao?”
“Định đi gặp ai?” Cung Dạ Tiêu lạnh giọng dò hỏi.
Trình Ly Nguyệt chớp mắt, ngồi vào trong xe, đóng cửa lại, vệ sỹ rất biết điều liền mở cửa ra ngoài đứng.
Trình Ly Nguyệt không biết nên mở miệng thế nào, Cung Dạ Tiêu tức giận ép hỏi lại: “Nói, định lén đi gặp đàn ông sau lưng anh ư?”
Trình Ly Nguyệt bỗng cảm thấy có chút bức bách, người đàn ông này ghen sao?
“Em không đi gặp đàn ông, là đi gặp Thẩm Quân Dao.” Trình Ly Nguyệt đành nói thật.
“Không phải em rất ghét cô ta sao? Sao đột nhiên lại đi gặp cô ta?” Cung Dạ Tiêu vẫn cảm thấy người đàn bà này giấu hắn.
Trình Ly Nguyệt bị hắn chặn họng, hay cô không nói nữa nhỉ? Cơ thở dài một hơi: “Bốn năm trước, vào một buổi sáng em bị người nhà họ Lục chụp ảnh, khi đó em đang dùng khăn quấn quanh ngực, cũng không phải là hở lắm, nhưng em muốn lấy lại bức ảnh đó.”
“Bức ảnh đó trong tay Thẩm Quân Dao ư?” Cung Dạ Tiêu nheo mắt, đáy mắt đầy phẫn nộ, bốn năm trước người nhà họ Lục dám ức hiếp cô ấy?
Trình Ly Nguyệt gật đầu, “Ừ! Cô ta hẹn em ra ngoài gặp mặt, muốn tận tay đưa cho em, nhưng em sợ cô ta giở trò nên mới liên lạc với vệ sỹ của anh, muốn anh ấy đi cùng em một chuyến.”
Cung Dạ Tiêu đột nhiên giận dữ cốc lên đầu cô một cái: “Hứ! Xem ra em cũng không ngốc lắm.”
“Nhưng sao anh lại ở đây?” Trình Ly Nguyệt ngây người nhìn hắn.
Cung Dạ Tiêu hứ một tiếng, “Em dùng là vệ sỹ của anh, họ làm gì đều báo cho anh hết, em nói xem?”
“Vậy.. em có nên đi lấy ảnh không? Thẩm Quân Dao nói, nếu em không tự mình đến thì sẽ không giao ra.” Trình Ly Nguyệt nhíu mày.
Cung Dạ Tiêu hứ một tiếng. “Cô ta hẹn em, chắc chắn có ý đồ xấu? Em đi làm gì? Ảnh, anh kêu người cướp lại cho em là được.”
“Được không vậy?” Trình Ly Nguyệt cảm thấy cách này rất hay.
Cung Dạ Tiêu nói với cô: “Gửi tất cả địa chỉ của cô ta cho anh, anh sai người đến đó.”
Mục đích của cô chỉ là lấy ảnh về, không muốn làm to chuyện
Cung Dạ Tiêu không hề nghi ngờ, một lát sau, Nhan Dương đưa tài liệu đến. Buổi chưa, Cung Dạ Tiêu đích thân nấu cơm cho cô ăn. Hôm nay bọn họ có nguyên một ngày cùng nhau ở tổ ấm.
Thời tiết mùa đông rất ấm áp, đặc biệt là thời tiết trong phòng, ấm như mùa xuân vậy. Trình Ly Nguyệt ngủ trưa một lát, cô vẫn luôn nghĩ, nếu bức ảnh ở trong tay Thẩm Quân Dao thì đến bao giờ cô ta mới trả lại cô đây.
Chớp mắt đã hai ngày trôi qua, Trình Ly Nguyệt ở trong lâu đài một ngày. Hôm nay là ngày thứ ba, buổi sáng Cung Dạ Tiêu có mộ hội nghị quan trọng. Thằng nhóc kia sắp được nghỉ rồi, hơn nữa trường học còn tổ chức một bữa tiệc tối, nó được chọn làm MC, hơn nữa còn tham gia hoạt động đọc thuộc. Trình Ly Nguyệt hỏi nó tại sao không tham gia những hoạt động khác.
Thằng nhóc liền nói nghĩ đến phải mặc quần áo lòe loẹt, nhảy trên khán đài là nó không thích rồi, đến hát nó cũng không tham gia. Đọc thuộc là hoạt động của các bạn nhỏ lớp lớn hơn, nó là người duy nhất trong lớp mầm tham gia. Thầy cô khen nó có trí nhớ đáng kinh ngạc, đã học thuộc hết Đệ Tử Quy và Tam Tự Kinh, hơn nữa còn học một kỳ thôi đã thuộc, mấy bạn nhỏ lớp lớn hơn mất những ba năm học đi học lại mới nhớ được.
Trình Ly Nguyệt cũng không có cách nào khác, từ nhỏ thằng nhóc này đã có khí chất nam tử hán, vô cùng để ý đến hình tượng.
Trình Ly Nguyệt rất háo hức đến tham gia bữa tiệc, xem màn biểu diễn xuất sắc của con trai.
Đang ngồi ngây người trên sofa, điện thoại ở trước mặt bỗng reo lên., cô lấy điện thoại lên, mơ hồ nhớ ra số điện thoại đó là của Thẩm Quân Dao, cô nhíu mày: “Alo!”
“Ly Nguyệt, là tôi, Quân Dao.” Bên kia, giọng nói của Thẩm Quân Dao vô cùng thân thiết.
Đáng tởm đến nỗi bữa trưa cô mới ăn xong suýt chút nữa bị nôn ra hết, cô dùng giọng điệu lạnh nhạt hỏi lại: “Có phải cô gửi ảnh không?”
“Ra đây ngồi lát đã, tôi đặt nhà hàng rồi, tôi gặp mặt sẽ trả cho cô.” Thẩm Quân Dao vẫn vô cùng thân thiết.
“Tôi không rảnh, cô để luôn ở đại sảnh công ty Lục Tuấn Hiên đi, tôi sẽ đến lấy.” Trình Ly Nguyệt không hề muốn gặp cô ta.
“Trình Ly Nguyệt, nếu cô không đến thì đừng hối hận đó nhá! Ảnh của cô ở trong tay tôi, cô không sợ tôi tung ra ngoài sao?” Thẩm Quân Dao cười uy hiếp.
“Cô dám.” Trình Ly Nguyệt nghiến răng cảnh cáo.
“Tôi có lòng tốt muốn trả lại cho cô, nếu cô không đến lấy thì tôi cũng hết cách, gần đây Tuấn Hiên đi công tác nên đã đưa ảnh cho tôi giữ, nếu cô không đến lấy, đừng trách tôi không cho cô cơ hội nhé.”
Trình Ly Nguyệt vốn không biết hành tung của Lục Tuấn Hiên, có điều, nếu Lục Tuấn Hiên đưa cho Thẩm Quân Dao, có nghĩa là hắn không để tâm đến những bức ảnh kia, đáng chết.
“Được, địa chỉ ở đâu, tôi sẽ đến lấy.” Trình Ly Nguyệt nghiến răng hỏi.
“Lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô, cô cứ đến đó là được rồi, đúng nửa tiếng, quá thời gian thì thôi vậy.” Thẩm Quân Dao nói xong, cúp điện thoại.
Một lát sau, một dãy địa chỉ được gửi đến. Trình Ly Nguyệt nhìn địa chỉ này, cắn môi nghĩ, Thẩm Quân Dao mời cô như vậy chắc chắn không phỉa điều tốt đẹp gì.
Ngữ khí khi này của cô ta rất khác thường, mà cứ khác thường chắc chắn có chuyện.
Nói không chừa cô ta còn đang đặt bẫy chờ cô nhảy vào nữa!
Không được, mặc dù không thể nói cho Cung Dạ Tiêu biết, nhưng vệ sỹ của Cung Dạ Tiêu có thể giúp được, trong điện thoại của Trình Ly Nguyệt có lưu số, cô cũng không muốn đưa đầu vào rọ. Cô gọi điện cho vệ sỹ kêu anh ta đến đi ra ngoài cùng cô một chuyến.
Vệ sỹ hẹn mười năm phút sau có mặt.
Nhưng Trình Ly Nguyệt lại không biết rằng mỗi lần làm nhiệm vụ, vệ sỹ sẽ lập tức báo với Cung Dạ Tiêu đầu tiên.
Cung Dạ Tiêu ngồi trong phòng làm việc, nghe vệ sỹ báo lại, liền nhíu mày, Trình Ly Nguyệt muốn gặp ai? Lại còn cần vệ sỹ của hắn hộ tống? Không phải cô nói sẽ ngoan ngoãn ở nhà sao?
Trong đầu Cung Dạ Tiêu liền nghĩ đến một người, Lục Tuấn Hiên, lẽ nào cô lén đi hẹn hò với chồng trước.
Nghĩ đến đây khuôn mặt anh tuấn của Cung Dạ Tiêu liền nhăn lại, hắn lập tức gọi điện thoại cho vệ sỹ: “Đến đón tôi trước.”
Trình Ly Nguyệt ở nhà trang điểm nhẹ nhàng ra khỏi nhà, định lấy ảnh trong tay Thẩm Quân Dao rồi rời đi, cộng thêm có vệ sỹ bên cạnh, chắc không có chuyện gì đâu.
Trình Ly Nguyệt đứng trước cổng chung cư đợi khoảng mười phút thì thấy vệ sỹ lái xe đến. Cô không đợi vệ sỹ mở cửa, liền đi đến sau xe, mở cửa định vào ngồi thì thấy đằng sai có một thân ảnh cao dài có vẻ không vui đang ngồi đó.
Cung Dạ Tiêu ngồi ở ghế sau?
Trình Ly Nguyệt sợ hãi, không nói lên lời, “Anh... không phải anh ở công ty sao?”
“Định đi gặp ai?” Cung Dạ Tiêu lạnh giọng dò hỏi.
Trình Ly Nguyệt chớp mắt, ngồi vào trong xe, đóng cửa lại, vệ sỹ rất biết điều liền mở cửa ra ngoài đứng.
Trình Ly Nguyệt không biết nên mở miệng thế nào, Cung Dạ Tiêu tức giận ép hỏi lại: “Nói, định lén đi gặp đàn ông sau lưng anh ư?”
Trình Ly Nguyệt bỗng cảm thấy có chút bức bách, người đàn ông này ghen sao?
“Em không đi gặp đàn ông, là đi gặp Thẩm Quân Dao.” Trình Ly Nguyệt đành nói thật.
“Không phải em rất ghét cô ta sao? Sao đột nhiên lại đi gặp cô ta?” Cung Dạ Tiêu vẫn cảm thấy người đàn bà này giấu hắn.
Trình Ly Nguyệt bị hắn chặn họng, hay cô không nói nữa nhỉ? Cơ thở dài một hơi: “Bốn năm trước, vào một buổi sáng em bị người nhà họ Lục chụp ảnh, khi đó em đang dùng khăn quấn quanh ngực, cũng không phải là hở lắm, nhưng em muốn lấy lại bức ảnh đó.”
“Bức ảnh đó trong tay Thẩm Quân Dao ư?” Cung Dạ Tiêu nheo mắt, đáy mắt đầy phẫn nộ, bốn năm trước người nhà họ Lục dám ức hiếp cô ấy?
Trình Ly Nguyệt gật đầu, “Ừ! Cô ta hẹn em ra ngoài gặp mặt, muốn tận tay đưa cho em, nhưng em sợ cô ta giở trò nên mới liên lạc với vệ sỹ của anh, muốn anh ấy đi cùng em một chuyến.”
Cung Dạ Tiêu đột nhiên giận dữ cốc lên đầu cô một cái: “Hứ! Xem ra em cũng không ngốc lắm.”
“Nhưng sao anh lại ở đây?” Trình Ly Nguyệt ngây người nhìn hắn.
Cung Dạ Tiêu hứ một tiếng, “Em dùng là vệ sỹ của anh, họ làm gì đều báo cho anh hết, em nói xem?”
“Vậy.. em có nên đi lấy ảnh không? Thẩm Quân Dao nói, nếu em không tự mình đến thì sẽ không giao ra.” Trình Ly Nguyệt nhíu mày.
Cung Dạ Tiêu hứ một tiếng. “Cô ta hẹn em, chắc chắn có ý đồ xấu? Em đi làm gì? Ảnh, anh kêu người cướp lại cho em là được.”
“Được không vậy?” Trình Ly Nguyệt cảm thấy cách này rất hay.
Cung Dạ Tiêu nói với cô: “Gửi tất cả địa chỉ của cô ta cho anh, anh sai người đến đó.”
/1503
|