Trong khi đó Dạ Lương Thành hoàn toàn không nhận thức được rằng bạn gái của anh đang bị xâm hại.
“Dạ Lương Thành, anh mau tỉnh lại, mau cứu em...” Cung Muội Muội chỉ biết gọi cầu cứu Dạ Lương Thành.
Trương Việt thấy những lời này thật buồn cười, “Vô dụng thôi. Em có gào thét tới cả trăm lần, vạn lần thì bạn trai em cũng khác gì người chết đấu. Hắn ta chẳng biết đang xảy ra chuyện gì đâu. Tới đây nào, người đẹp! Chúng ta vui vẽ một phen nào.”
Cung Muội Muội cắn môi, trong nỗi sợ hãi và vô vọng, sức lực của cô hao cạn nhanh chóng. Cô hy vọng giờ này có người tới, hy vọng là anh trai cô. Nhưng cô biết, anh trai cô giờ này sẽ không tới.
“A...” Trong phút hoảng loạn, cô va vào thành giường, cả người cô lăn xuống đất. Lúc này Trương Việt đã lao tới. Hắn cười lớn, “Giờ thì em còn chạy đi đâu được nữa?”
“Anh đừng lại gần, đừng lại gần... Tôi cầu xin anh, đừng hại tôi. ” Cung Muội Muội rơi nước mắt. Cô không sợ chết, mà sợ mình bị dơ bẩn. Dạ Lương Thành ở ngay đây, nếu thực sự bị làm nhục, cô chắc chắn sẽ chết ngay tại đây.
“Đừng... đừng tới gần...” Cung Muội Muội hoàn toàn đã bất lực.
Trương Việt đang tiến tới, Cung Muội Muội ôm lấy cơ thể mình, lùi từng bước trên sàn nhà, khóc lóc van xin, “Đừng tới gần... đừng...”
Trương Việt đột nhiên nắm chặt cánh tay cô, kéo cô lên trên ghế sô-pha. Cung Muội Muội lập tức gào thét, “A... thả tôi ra...”
Lúc này, hai người không nhận ra rằng, nắm tay bình thường chỉ hơi khép hờ của người đàn ông trên giường giờ đang nắm chặt thành nắm đấm. Đôi mắt cũng đang nhắm nghiền giống như đang giãy giụa giữa một cơn ác mộng.
Trong thế giới của Dạ Lương Thành, lúc này, xung quanh hoàn toàn là tiếng kêu thét của Cung Muội Muội, tiếng kêu gào bất lực. Trong bóng đêm, anh như sắp phát điên, chạy giữa bóng đêm. Anh muốn tìm tới một lối đi liên kết tới hiện thực. Anh biết người yêu của mình đang cần giúp đỡ, đang cần có anh.
“Dạ Lương Thành... cứu em...” Trong thế giới của anh bao trùm bởi tiếng gọi thất thanh của Cung Muội Muội.
“Muội Muội..Muội Muội... em đang ở đâu!” Dạ Lương Thành chạy điên cuồng trong bóng tối. Sắc mặt đầy vẻ phẫn nộ. Nhưng anh không tìm thấy lối ra...
Ở trên ghế sô-pha, Cung Muội Muội đã bị Trương Việt đè chặt trên ghế. Bàn tay hắn đang lần sờ vào y phục của cô, chuẩn bị cởi áo cô.
“Thả tôi ra... Tên khốn nạn... Mau bỏ tay ra...” Cung Muội Muội ra sức phản kháng. Thế nhưng Trương Việt là bác sỹ, hắn biết cách áp chế người khác. Cộng thêm sức mạnh của hắn, Cung Muội Muội chẳng có đường nào thoát. Đôi mắt tuyệt vọng của cô trừng mắt nhìn hắn. Bàn tay cô vẫn tiếp tục đánh hắn, đấm vào người hắn...
Trương Việt đã bắt đầu lao vào hôn khắp cơ thể cô. Cung Muội Muội thấy ghê tởm, né người sang một bên. Cô nhắm tịt mắt lại, khóc lóc một cách bất lực.
Trương Việt nghĩ rằng lần này hắn sẽ được thỏa mãn tung hoành rồi. Thế nhưng đúng lúc đó, một bàn tay mạnh mẽ kéo vai hắn dậy. Khi mà hắn chưa kịp phản ứng đã hứng nay một cú đấm trời giáng vào giữa ngực. Cả người hắn ngã bật ngược về phía sau.
Cung Muội Muội nghe thấy “bụp” một tiếng, lập tức mở mắt ra nhìn. Cô giống như đang trong mơ, nhìn thấy Dạ Lương Thành đứng trước mặt mình. Nhìn đôi mắt quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc của anh.
Cô ngồi dậy mạnh mẽ, không quan tâm tới nỗi nhục nhã khi nãy. Cô lau mắt, cuối cùng cô đã nhìn rõ, là anh ấy. Chính là anh ấy.
Anh ấy đã tỉnh, anh ấy đã tỉnh lại!
“Dạ Lương Thành... là anh sao? Đúng là anh ư?” Cung Muội Muội ôm chầm lấy anh.
Nắm tay đầy phẫn nộ bỗng trở lên dịu dàng khi cô lao vào ôm lấy anh. Anh ôm chặt cô, giọng khàn khàn nói, “Là anh, anh đã tỉnh rồi.”
Lúc này, Trương Việt đang ôm ngực một cách khó khăn. Hắn không thể ngờ người đàn ông này đã tỉnh lại. Đứng trước mặt hắn, người đàn ông này quả thật cao lớn. Hơn nữa, giống như chiến thần trở về từ địa ngục, dù chỉ mới tỉnh lại nhưng người đàn ông này vẫn như một con mãnh thủ, khí thế kinh người.
Trương Việt định bỏ chạy. Lúc này sau khi ăn đòn từ Dạ Lương Thành, lý trí của hắn đã hoàn toàn tỉnh táo.
Hắn vừa định nhỏm dậy đã nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Dạ Lương Thành. Với ánh mắt đầy sát khí, Trương Việt không dám động đậy.
“Tôi... tôi chưa động vào cô gái của anh. Anh hãy tha cho tôi.” Hắn khẩn cầu.
Dạ Lương Thành lao về phía trước, đạp mạnh chân lên xương sườn trước ngực hắn, “Dám động vào người con gái của ta, nhà ngươi phải trả giá.”
Cùng với tiếng kêu thất thanh, ba thanh xương sườn của Trương Việt đã bị đạp gãy.
Cung Muội Muội khi nãy ngoài việc bị uy hiếp, cũng chỉ bị hắn đè không chế. Lúc này công không muốn mềm lòng. Cô cũng muốn tống hắn xuống địa ngục. Cô kéo Dạ Lương Thành, “Lương Thành, thôi đi. Loại người này không đã để làm bẩn tay anh. Mau gọi cảnh sát tới!”
“Anh sẽ cho hắn ngồi tù mọt gông. ” Dạ Lương Thành tức giận nói.
Trương Việt lập tức sợ hãi nằm trên sàn. Vì đã bị gãy mấy đoạn xương sườn, nên hắn chỉ có thể nằm đó mà thở.
Cung Muội Muội thấy Dạ Lương Thành mới tỉnh đã tức giận lại còn động thủ, liền an ủi, “Được rồi, Lương Thành, đừng tức giận. Em không sao, hắn cũng chưa động được tới em. ”
Dạ Lương Thành ôm chặt cô vào trong lòng, hôn nhẹ lên mái tóc cô. Khi đó anh mới hỏi, “Anh ngủ bao lâu rồi?”
“3 tháng 6 ngày rồi ” Cung Muội Muội luôn nhớ rõ từng ngày!
Dạ Lương Thành kinh ngạc, anh đã ngủ lâu như vậy sao? Trong thời gian này, ai là người chăm sóc cô? Trong lòng anh trỗi dậy một sự cảm động mãnh liệt. Anh khẽ lau khóe mắt ướt lệ của cô.
Cung Muội Muội muốn xử lý xong chuyện của Trương Việt. Cô cầm một chiếc điện thoại khác gọi cảnh sát. Rất nhanh chóng, 1 chiếc xe cảnh sát tới, 3 nhân viên cảnh sát đem Trương Việt đang bị trọng thương đi.
Cung Muội Muội thuật lại sự việc cho cảnh sát. Cảnh sát sẽ tiếp tục điều tra, thu thập chứng cứ để bắt giữ Trương Việt với hành vi hiếp dâm không thành.
Cung Muội Muội giao lại căn phòng cho cảnh sát thu thập chứng cứ. Lúc này, cô xúc động đến nỗi quên mất việc gọi điện thoại cho bố mẹ của Dạ Lương Thành và người thân của anh. Cô gọi cho bác sỹ chữa trị trước, sau đó mới lần lượt gọi cho người nhà họ Dạ, anh trai và người thân của cô. Bác sỹ và các trợ lý đến đầu tiên, kiểm tra tổng thể cho Dạ Lương Thành.
Dạ Lương Thành ngồi trong phòng khách. Ngoài việc trông gầy đi một chút, hoàn toàn không có vấn đề hay di chứng gì. Bác sỹ cho rằng đó là một kỳ tích. Không nhiều người có thể hồi tỉnh hoàn toàn ý thức như thế này.
Cung Muội Muội chưa rời mắt khỏi anh kể từ lúc anh tỉnh lại. Nếu bác sỹ không có ở đây, cô nhất định sẽ ôm chặt anh, không bảo giờ để anh rời xa mình một lần nữa.
“Dạ Lương Thành, anh mau tỉnh lại, mau cứu em...” Cung Muội Muội chỉ biết gọi cầu cứu Dạ Lương Thành.
Trương Việt thấy những lời này thật buồn cười, “Vô dụng thôi. Em có gào thét tới cả trăm lần, vạn lần thì bạn trai em cũng khác gì người chết đấu. Hắn ta chẳng biết đang xảy ra chuyện gì đâu. Tới đây nào, người đẹp! Chúng ta vui vẽ một phen nào.”
Cung Muội Muội cắn môi, trong nỗi sợ hãi và vô vọng, sức lực của cô hao cạn nhanh chóng. Cô hy vọng giờ này có người tới, hy vọng là anh trai cô. Nhưng cô biết, anh trai cô giờ này sẽ không tới.
“A...” Trong phút hoảng loạn, cô va vào thành giường, cả người cô lăn xuống đất. Lúc này Trương Việt đã lao tới. Hắn cười lớn, “Giờ thì em còn chạy đi đâu được nữa?”
“Anh đừng lại gần, đừng lại gần... Tôi cầu xin anh, đừng hại tôi. ” Cung Muội Muội rơi nước mắt. Cô không sợ chết, mà sợ mình bị dơ bẩn. Dạ Lương Thành ở ngay đây, nếu thực sự bị làm nhục, cô chắc chắn sẽ chết ngay tại đây.
“Đừng... đừng tới gần...” Cung Muội Muội hoàn toàn đã bất lực.
Trương Việt đang tiến tới, Cung Muội Muội ôm lấy cơ thể mình, lùi từng bước trên sàn nhà, khóc lóc van xin, “Đừng tới gần... đừng...”
Trương Việt đột nhiên nắm chặt cánh tay cô, kéo cô lên trên ghế sô-pha. Cung Muội Muội lập tức gào thét, “A... thả tôi ra...”
Lúc này, hai người không nhận ra rằng, nắm tay bình thường chỉ hơi khép hờ của người đàn ông trên giường giờ đang nắm chặt thành nắm đấm. Đôi mắt cũng đang nhắm nghiền giống như đang giãy giụa giữa một cơn ác mộng.
Trong thế giới của Dạ Lương Thành, lúc này, xung quanh hoàn toàn là tiếng kêu thét của Cung Muội Muội, tiếng kêu gào bất lực. Trong bóng đêm, anh như sắp phát điên, chạy giữa bóng đêm. Anh muốn tìm tới một lối đi liên kết tới hiện thực. Anh biết người yêu của mình đang cần giúp đỡ, đang cần có anh.
“Dạ Lương Thành... cứu em...” Trong thế giới của anh bao trùm bởi tiếng gọi thất thanh của Cung Muội Muội.
“Muội Muội..Muội Muội... em đang ở đâu!” Dạ Lương Thành chạy điên cuồng trong bóng tối. Sắc mặt đầy vẻ phẫn nộ. Nhưng anh không tìm thấy lối ra...
Ở trên ghế sô-pha, Cung Muội Muội đã bị Trương Việt đè chặt trên ghế. Bàn tay hắn đang lần sờ vào y phục của cô, chuẩn bị cởi áo cô.
“Thả tôi ra... Tên khốn nạn... Mau bỏ tay ra...” Cung Muội Muội ra sức phản kháng. Thế nhưng Trương Việt là bác sỹ, hắn biết cách áp chế người khác. Cộng thêm sức mạnh của hắn, Cung Muội Muội chẳng có đường nào thoát. Đôi mắt tuyệt vọng của cô trừng mắt nhìn hắn. Bàn tay cô vẫn tiếp tục đánh hắn, đấm vào người hắn...
Trương Việt đã bắt đầu lao vào hôn khắp cơ thể cô. Cung Muội Muội thấy ghê tởm, né người sang một bên. Cô nhắm tịt mắt lại, khóc lóc một cách bất lực.
Trương Việt nghĩ rằng lần này hắn sẽ được thỏa mãn tung hoành rồi. Thế nhưng đúng lúc đó, một bàn tay mạnh mẽ kéo vai hắn dậy. Khi mà hắn chưa kịp phản ứng đã hứng nay một cú đấm trời giáng vào giữa ngực. Cả người hắn ngã bật ngược về phía sau.
Cung Muội Muội nghe thấy “bụp” một tiếng, lập tức mở mắt ra nhìn. Cô giống như đang trong mơ, nhìn thấy Dạ Lương Thành đứng trước mặt mình. Nhìn đôi mắt quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc của anh.
Cô ngồi dậy mạnh mẽ, không quan tâm tới nỗi nhục nhã khi nãy. Cô lau mắt, cuối cùng cô đã nhìn rõ, là anh ấy. Chính là anh ấy.
Anh ấy đã tỉnh, anh ấy đã tỉnh lại!
“Dạ Lương Thành... là anh sao? Đúng là anh ư?” Cung Muội Muội ôm chầm lấy anh.
Nắm tay đầy phẫn nộ bỗng trở lên dịu dàng khi cô lao vào ôm lấy anh. Anh ôm chặt cô, giọng khàn khàn nói, “Là anh, anh đã tỉnh rồi.”
Lúc này, Trương Việt đang ôm ngực một cách khó khăn. Hắn không thể ngờ người đàn ông này đã tỉnh lại. Đứng trước mặt hắn, người đàn ông này quả thật cao lớn. Hơn nữa, giống như chiến thần trở về từ địa ngục, dù chỉ mới tỉnh lại nhưng người đàn ông này vẫn như một con mãnh thủ, khí thế kinh người.
Trương Việt định bỏ chạy. Lúc này sau khi ăn đòn từ Dạ Lương Thành, lý trí của hắn đã hoàn toàn tỉnh táo.
Hắn vừa định nhỏm dậy đã nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Dạ Lương Thành. Với ánh mắt đầy sát khí, Trương Việt không dám động đậy.
“Tôi... tôi chưa động vào cô gái của anh. Anh hãy tha cho tôi.” Hắn khẩn cầu.
Dạ Lương Thành lao về phía trước, đạp mạnh chân lên xương sườn trước ngực hắn, “Dám động vào người con gái của ta, nhà ngươi phải trả giá.”
Cùng với tiếng kêu thất thanh, ba thanh xương sườn của Trương Việt đã bị đạp gãy.
Cung Muội Muội khi nãy ngoài việc bị uy hiếp, cũng chỉ bị hắn đè không chế. Lúc này công không muốn mềm lòng. Cô cũng muốn tống hắn xuống địa ngục. Cô kéo Dạ Lương Thành, “Lương Thành, thôi đi. Loại người này không đã để làm bẩn tay anh. Mau gọi cảnh sát tới!”
“Anh sẽ cho hắn ngồi tù mọt gông. ” Dạ Lương Thành tức giận nói.
Trương Việt lập tức sợ hãi nằm trên sàn. Vì đã bị gãy mấy đoạn xương sườn, nên hắn chỉ có thể nằm đó mà thở.
Cung Muội Muội thấy Dạ Lương Thành mới tỉnh đã tức giận lại còn động thủ, liền an ủi, “Được rồi, Lương Thành, đừng tức giận. Em không sao, hắn cũng chưa động được tới em. ”
Dạ Lương Thành ôm chặt cô vào trong lòng, hôn nhẹ lên mái tóc cô. Khi đó anh mới hỏi, “Anh ngủ bao lâu rồi?”
“3 tháng 6 ngày rồi ” Cung Muội Muội luôn nhớ rõ từng ngày!
Dạ Lương Thành kinh ngạc, anh đã ngủ lâu như vậy sao? Trong thời gian này, ai là người chăm sóc cô? Trong lòng anh trỗi dậy một sự cảm động mãnh liệt. Anh khẽ lau khóe mắt ướt lệ của cô.
Cung Muội Muội muốn xử lý xong chuyện của Trương Việt. Cô cầm một chiếc điện thoại khác gọi cảnh sát. Rất nhanh chóng, 1 chiếc xe cảnh sát tới, 3 nhân viên cảnh sát đem Trương Việt đang bị trọng thương đi.
Cung Muội Muội thuật lại sự việc cho cảnh sát. Cảnh sát sẽ tiếp tục điều tra, thu thập chứng cứ để bắt giữ Trương Việt với hành vi hiếp dâm không thành.
Cung Muội Muội giao lại căn phòng cho cảnh sát thu thập chứng cứ. Lúc này, cô xúc động đến nỗi quên mất việc gọi điện thoại cho bố mẹ của Dạ Lương Thành và người thân của anh. Cô gọi cho bác sỹ chữa trị trước, sau đó mới lần lượt gọi cho người nhà họ Dạ, anh trai và người thân của cô. Bác sỹ và các trợ lý đến đầu tiên, kiểm tra tổng thể cho Dạ Lương Thành.
Dạ Lương Thành ngồi trong phòng khách. Ngoài việc trông gầy đi một chút, hoàn toàn không có vấn đề hay di chứng gì. Bác sỹ cho rằng đó là một kỳ tích. Không nhiều người có thể hồi tỉnh hoàn toàn ý thức như thế này.
Cung Muội Muội chưa rời mắt khỏi anh kể từ lúc anh tỉnh lại. Nếu bác sỹ không có ở đây, cô nhất định sẽ ôm chặt anh, không bảo giờ để anh rời xa mình một lần nữa.
/1503
|