Sau khi hai cô gái bày biện đồ ăn lên bàn xong, cô gái có ý định ăn trộm nhân lúc cô gái phía sau không chú ý, nhặt chiếc đồng hồ nam vàng óng lên, rồi bỏ chiếc đồng hồ vào túi áo bên trái của cô gái kia.
Tuy đồng hồ hơi nặng, nhưng cô ta vội vàng nói chuyện với cô gái kia để đánh lạc hướng sự chú ý.
“Tiểu Thi à! Biểu hiện của em không tồi, chị tin em sẽ nhanh chóng trở thành nhân viên chính thức thôi.” Cô ta khen ngợi cô gái.
Cô gái Tiểu Thi đang đẩy xe đồ ăn ra ngoài, nghe thấy đồng nghiệp nói vậy thì rất vui: “Cảm ơn chị Diễm đã quan tâm chỉ bảo.”
“Là do em cố gắng thôi, em có biết bao nhiêu cô gái bị đánh trượt rồi không? Nhưng em không giống vậy! Em xinh đẹp, giỏi tiếng Anh, hình tượng khí chất rất nổi bật, khách sạn như này cần phải có những nhân tài như em đó.”
Cô gái Tiểu Thi vừa mới bước vào môi trường làm việc mới, được người khác coi trọng khiến lòng cô lâng lâng, mà đâu biết trong túi mình đã có thêm một đồ vật.
Lam Ca thay sang một bộ đồ ngủ rồi đi ra ngoài, hắn cũng không để ý đến đồng hồ ở trên bàn kính đã biến mất. Hắn vừa ăn, vừa tận hưởng cảnh đêm của thành phố, khung cảnh ấy khiến người ta cảm thấy hắn có chút cô độc.
Sáng sớm.
Lam Ca mở mắt ra, dáng vẻ như con báo săn vừa tỉnh giấc, con ngươi hẹp dài sâu hút, lộ ra sự sắc bén. Hắn mặc một bộ đồ ngủ màu đen, toát lên thần thái của thiếu gia quý tộc.
Đánh răng rửa mặt xong, hắn thay sang bộ vest sang trọng, ôm lấy vóc dáng cường tráng chuẩn xác như người mẫu của hắn.
Hắn cố ý không cài ba chiếc cúc trên áo sơ mi, loáng thoáng có thể thấy xương quai xanh gợi cảm nam tính của người đàn ông.
Hắn cảm thấy thiếu một thứ gì đó, đúng rồi, đồng hồ của hắn. Hắn nhớ ra tối qua hắn thay quần áo rồi để trên sofa, hắn bước thẳng đến nơi hắn thay quần áo tối qua. Rõ ràng hôm qua hắn để đồng hồ trên mặt bàn, vậy mà bây giờ mặt bàn lại trống trơn, không thấy chiếc đồng hồ đâu.
Lam Ca nheo mắt lại, bắt đầu lục tìm trên sofa, vẫn không thấy. Thoáng chốc một nỗi tức giận nổi lên trong lòng hắn.
Đồng hồ của hắn đã bị trộm mất? Kẻ nào dám trộm đồ của hắn chứ?
Hắn nhớ ra, từ hôm qua đến bây giờ, chỉ có hai nhân viên phục vụ vào phòng của hắn. Không chừng, đồng hồ của hắn chính là do hai nhân viên nữ kia tiện tay cuỗm mất rồi.
Đáng chết, trộm của ai không trộm, dám trộm đồ của hắn, lại còn lấy trộm thứ hắn thích nhất.
Tâm trạng tốt đẹp lúc tỉnh dậy của hắn biến thành sự tức giận và bực bội trong nháy mắt. Hắn đi đến chiếc điện thoại bên cạnh, gọi cho lễ tân khách sạn, hắn lạnh lùng nói: “Đồ của tôi bị nhân viên của các người trộm mất rồi, lập tức gọi nhân viên của các người lên đây cho tôi.”
Lễ tân vội vàng hỏi: “Tiên sinh, xin hỏi ngài bị mất đồ gì ạ?”
“Đồng hồ.”
“Xin hỏi lúc đó có những ai đã vào phòng của ngài?”
“Hai nhân viên phục vụ mang bữa ăn tối, hạn cho các người mười phút phải bảo bọn họ lên phòng trả lại đồ cho tôi.” Lam Ca nói xong, khuôn mặt anh tuấn đầy vẻ lạnh lẽo đáng sợ.
Khách quý bị mất đồ, là một chuyện lớn ở trong khách sạn này. Lễ tân lập tức báo lại cho giám đốc, giám đốc nghe thấy vậy, lập tức bảo lễ tân tìm ra danh sách những nhân viên đưa đồ ăn tối qua.
“Thưa giám đốc, nhân viên đưa đồ ăn tối qua là Tống Diễm và Diệp Tiểu Thi.”
“Không phải Tống Diễm đã nghỉ việc rồi sao? Còn Diệp Tiểu Thi là người mới vào.” Giám đốc ở đầu dây bên kia nghe thấy vậy lập tức đau đầu. Chắc hẳn cô nhân viên mới vào kia thấy tiền là sáng mắt, nên đã lấy trộm đồng hồ của khách quý, chuyện này quả thực đã ảnh hưởng đến danh tiếng của khách sạn.
Lúc này, cô gái đó đang trong phòng thay đồ của nhân viên của khách sạn. Mái tóc cô được búi lên toát lên vẻ hoạt bát, khuôn mặt nhỏ nhắn, dung mạo tinh xảo thanh thuần, xen lẫn chút khí chất trong sáng như tinh linh.
Tuổi tác của cô không lớn lắm, khoảng hai mươi ba tuổi. Đôi mắt trong trẻo như thủy tinh, tràn đầy sức sống thanh xuân.
“Diệp Tiểu Thi, cô qua đây cho tôi.” Một tiếng quát giận dữ lạnh lùng của người phụ nữ truyền đến.
Cô gái đang chuẩn bị đi ra làm việc lập tức hoảng sợ, nhìn quản lý tức giận đi về phía mình. Cô chớp mắt, mờ mịt hỏi: “Quản lý Dương, chị tìm tôi?”
“Được lắm! Tôi còn cho rằng cô là một người ngoan ngoãn, không ngờ cô lại là một đứa trộm cắp. Vị khách mà hôm qua các cô đưa đồ ăn bị mất một chiếc đồng hồ, cô lập tức giao nó ra đây.”
Diệp Tiểu Thi nghe xong, trợn tròn mắt ngạc nhiên: “Cái gì? Tôi lấy trộm đồ? Tôi không lấy! Tôi không lấy trộm cái gì hết.”
“Hừ! Nói với tôi có ích gì, bây giờ giám đốc bảo cô lập tức lên phòng của khách, giải thích với người đó đồng thời giao chiếc đồng hồ kia ra.”
“Tôi thật sự không ăn trộm.” Diệp Tiểu Thi tức giận đến nắm chặt nắm đấm, vành mắt đỏ hoe, cảm giác chịu oan uổng thật sự rất khó chịu.
“Có ăn trộm hay không, cô nói với khách ấy. Chỉ mong đồ của hắn vẫn còn trong phòng, chỉ là nhất thời không tìm được thôi, cô mau đi đi.”
“Vâng!” Diệp Tiểu Thi đỏ mặt, mà quản lý cũng không dám lơ là, đi phía sau cô.
Vì cô là người mới vào, nên so với một nhân viên đã nghỉ việc như Tống Diễm thì bọn họ cảm thấy chắc chắn cô nhân viên mới này không hiểu quy tắc mà trộm đồ của khách.
Đứng trong thang máy, Diệp Tiểu Thi vô cùng lo lắng, cô quay đầu nói với quản lý: “Quản lý Dương, tôi thật sự không lấy, tối qua đưa đồ ăn xong, tôi liền ra ngoài cùng chị Tống.”
“Các cô có lấy hay không thì tự mình biết. Tóm lại vị khách kia rất tức giận vì chuyện này.”
Diệp Tiểu Thi cắn môi, cô thật sự không lấy trộm mà! Cô nhớ kỹ lại tối qua, nhưng vì căng thẳng nên cô đầu óc cô trống rỗng, không phát giác ra sự bất thường của Tống Diễm.
Cô chỉ mong vị khách kia sơ ý để quên đồng hồ ở đâu đó, nhất thời chưa tìm thấy mà thôi.
Cửa thang máy mở ra, chỉ thấy giám đốc dẫn theo trợ lý chờ hai người với sắc mặt lạnh tanh, khó coi.
“Giám đốc.” Diệp Tiểu Thi hơi sợ vị giám đốc mặt lạnh này, cô đan hai tay vào nhau, không dám nhìn vào mắt ông ta.
“Diệp Tiểu Thi, cô lập tức đi giải thích với khách, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Cô có lấy trộm đồ của khách hay không.”
“Tôi không lấy.”
“Cô phải biết rằng ăn trộm là một chuyện vô cùng nghiêm trọng, nặng thì phải ngồi tù đấy.”
“Tôi thật sự không lấy.” Khuôn mặt Diệp Tiểu Thi trắng bệch, cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
Giám đốc dẫn hai người đi đến cửa phòng của Lam Ca, ông ta gõ cửa, cửa phòng không khóa nên ông ta nhẹ nhàng đẩy ra, dẫn Diệp Tiểu Thi và quản lý Dương đi vào.
Chỉ thấy một người đàn ông lai Tây nghiêm mặt ngồi trên sofa, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ lạnh lẽo bức người.
Thấy vậy, đám người bước vào trong phòng lập tức cảm thấy sợ hãi, vì dường như người đàn ông này không dễ nói chuyện lắm.
Tuy đồng hồ hơi nặng, nhưng cô ta vội vàng nói chuyện với cô gái kia để đánh lạc hướng sự chú ý.
“Tiểu Thi à! Biểu hiện của em không tồi, chị tin em sẽ nhanh chóng trở thành nhân viên chính thức thôi.” Cô ta khen ngợi cô gái.
Cô gái Tiểu Thi đang đẩy xe đồ ăn ra ngoài, nghe thấy đồng nghiệp nói vậy thì rất vui: “Cảm ơn chị Diễm đã quan tâm chỉ bảo.”
“Là do em cố gắng thôi, em có biết bao nhiêu cô gái bị đánh trượt rồi không? Nhưng em không giống vậy! Em xinh đẹp, giỏi tiếng Anh, hình tượng khí chất rất nổi bật, khách sạn như này cần phải có những nhân tài như em đó.”
Cô gái Tiểu Thi vừa mới bước vào môi trường làm việc mới, được người khác coi trọng khiến lòng cô lâng lâng, mà đâu biết trong túi mình đã có thêm một đồ vật.
Lam Ca thay sang một bộ đồ ngủ rồi đi ra ngoài, hắn cũng không để ý đến đồng hồ ở trên bàn kính đã biến mất. Hắn vừa ăn, vừa tận hưởng cảnh đêm của thành phố, khung cảnh ấy khiến người ta cảm thấy hắn có chút cô độc.
Sáng sớm.
Lam Ca mở mắt ra, dáng vẻ như con báo săn vừa tỉnh giấc, con ngươi hẹp dài sâu hút, lộ ra sự sắc bén. Hắn mặc một bộ đồ ngủ màu đen, toát lên thần thái của thiếu gia quý tộc.
Đánh răng rửa mặt xong, hắn thay sang bộ vest sang trọng, ôm lấy vóc dáng cường tráng chuẩn xác như người mẫu của hắn.
Hắn cố ý không cài ba chiếc cúc trên áo sơ mi, loáng thoáng có thể thấy xương quai xanh gợi cảm nam tính của người đàn ông.
Hắn cảm thấy thiếu một thứ gì đó, đúng rồi, đồng hồ của hắn. Hắn nhớ ra tối qua hắn thay quần áo rồi để trên sofa, hắn bước thẳng đến nơi hắn thay quần áo tối qua. Rõ ràng hôm qua hắn để đồng hồ trên mặt bàn, vậy mà bây giờ mặt bàn lại trống trơn, không thấy chiếc đồng hồ đâu.
Lam Ca nheo mắt lại, bắt đầu lục tìm trên sofa, vẫn không thấy. Thoáng chốc một nỗi tức giận nổi lên trong lòng hắn.
Đồng hồ của hắn đã bị trộm mất? Kẻ nào dám trộm đồ của hắn chứ?
Hắn nhớ ra, từ hôm qua đến bây giờ, chỉ có hai nhân viên phục vụ vào phòng của hắn. Không chừng, đồng hồ của hắn chính là do hai nhân viên nữ kia tiện tay cuỗm mất rồi.
Đáng chết, trộm của ai không trộm, dám trộm đồ của hắn, lại còn lấy trộm thứ hắn thích nhất.
Tâm trạng tốt đẹp lúc tỉnh dậy của hắn biến thành sự tức giận và bực bội trong nháy mắt. Hắn đi đến chiếc điện thoại bên cạnh, gọi cho lễ tân khách sạn, hắn lạnh lùng nói: “Đồ của tôi bị nhân viên của các người trộm mất rồi, lập tức gọi nhân viên của các người lên đây cho tôi.”
Lễ tân vội vàng hỏi: “Tiên sinh, xin hỏi ngài bị mất đồ gì ạ?”
“Đồng hồ.”
“Xin hỏi lúc đó có những ai đã vào phòng của ngài?”
“Hai nhân viên phục vụ mang bữa ăn tối, hạn cho các người mười phút phải bảo bọn họ lên phòng trả lại đồ cho tôi.” Lam Ca nói xong, khuôn mặt anh tuấn đầy vẻ lạnh lẽo đáng sợ.
Khách quý bị mất đồ, là một chuyện lớn ở trong khách sạn này. Lễ tân lập tức báo lại cho giám đốc, giám đốc nghe thấy vậy, lập tức bảo lễ tân tìm ra danh sách những nhân viên đưa đồ ăn tối qua.
“Thưa giám đốc, nhân viên đưa đồ ăn tối qua là Tống Diễm và Diệp Tiểu Thi.”
“Không phải Tống Diễm đã nghỉ việc rồi sao? Còn Diệp Tiểu Thi là người mới vào.” Giám đốc ở đầu dây bên kia nghe thấy vậy lập tức đau đầu. Chắc hẳn cô nhân viên mới vào kia thấy tiền là sáng mắt, nên đã lấy trộm đồng hồ của khách quý, chuyện này quả thực đã ảnh hưởng đến danh tiếng của khách sạn.
Lúc này, cô gái đó đang trong phòng thay đồ của nhân viên của khách sạn. Mái tóc cô được búi lên toát lên vẻ hoạt bát, khuôn mặt nhỏ nhắn, dung mạo tinh xảo thanh thuần, xen lẫn chút khí chất trong sáng như tinh linh.
Tuổi tác của cô không lớn lắm, khoảng hai mươi ba tuổi. Đôi mắt trong trẻo như thủy tinh, tràn đầy sức sống thanh xuân.
“Diệp Tiểu Thi, cô qua đây cho tôi.” Một tiếng quát giận dữ lạnh lùng của người phụ nữ truyền đến.
Cô gái đang chuẩn bị đi ra làm việc lập tức hoảng sợ, nhìn quản lý tức giận đi về phía mình. Cô chớp mắt, mờ mịt hỏi: “Quản lý Dương, chị tìm tôi?”
“Được lắm! Tôi còn cho rằng cô là một người ngoan ngoãn, không ngờ cô lại là một đứa trộm cắp. Vị khách mà hôm qua các cô đưa đồ ăn bị mất một chiếc đồng hồ, cô lập tức giao nó ra đây.”
Diệp Tiểu Thi nghe xong, trợn tròn mắt ngạc nhiên: “Cái gì? Tôi lấy trộm đồ? Tôi không lấy! Tôi không lấy trộm cái gì hết.”
“Hừ! Nói với tôi có ích gì, bây giờ giám đốc bảo cô lập tức lên phòng của khách, giải thích với người đó đồng thời giao chiếc đồng hồ kia ra.”
“Tôi thật sự không ăn trộm.” Diệp Tiểu Thi tức giận đến nắm chặt nắm đấm, vành mắt đỏ hoe, cảm giác chịu oan uổng thật sự rất khó chịu.
“Có ăn trộm hay không, cô nói với khách ấy. Chỉ mong đồ của hắn vẫn còn trong phòng, chỉ là nhất thời không tìm được thôi, cô mau đi đi.”
“Vâng!” Diệp Tiểu Thi đỏ mặt, mà quản lý cũng không dám lơ là, đi phía sau cô.
Vì cô là người mới vào, nên so với một nhân viên đã nghỉ việc như Tống Diễm thì bọn họ cảm thấy chắc chắn cô nhân viên mới này không hiểu quy tắc mà trộm đồ của khách.
Đứng trong thang máy, Diệp Tiểu Thi vô cùng lo lắng, cô quay đầu nói với quản lý: “Quản lý Dương, tôi thật sự không lấy, tối qua đưa đồ ăn xong, tôi liền ra ngoài cùng chị Tống.”
“Các cô có lấy hay không thì tự mình biết. Tóm lại vị khách kia rất tức giận vì chuyện này.”
Diệp Tiểu Thi cắn môi, cô thật sự không lấy trộm mà! Cô nhớ kỹ lại tối qua, nhưng vì căng thẳng nên cô đầu óc cô trống rỗng, không phát giác ra sự bất thường của Tống Diễm.
Cô chỉ mong vị khách kia sơ ý để quên đồng hồ ở đâu đó, nhất thời chưa tìm thấy mà thôi.
Cửa thang máy mở ra, chỉ thấy giám đốc dẫn theo trợ lý chờ hai người với sắc mặt lạnh tanh, khó coi.
“Giám đốc.” Diệp Tiểu Thi hơi sợ vị giám đốc mặt lạnh này, cô đan hai tay vào nhau, không dám nhìn vào mắt ông ta.
“Diệp Tiểu Thi, cô lập tức đi giải thích với khách, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Cô có lấy trộm đồ của khách hay không.”
“Tôi không lấy.”
“Cô phải biết rằng ăn trộm là một chuyện vô cùng nghiêm trọng, nặng thì phải ngồi tù đấy.”
“Tôi thật sự không lấy.” Khuôn mặt Diệp Tiểu Thi trắng bệch, cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
Giám đốc dẫn hai người đi đến cửa phòng của Lam Ca, ông ta gõ cửa, cửa phòng không khóa nên ông ta nhẹ nhàng đẩy ra, dẫn Diệp Tiểu Thi và quản lý Dương đi vào.
Chỉ thấy một người đàn ông lai Tây nghiêm mặt ngồi trên sofa, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ lạnh lẽo bức người.
Thấy vậy, đám người bước vào trong phòng lập tức cảm thấy sợ hãi, vì dường như người đàn ông này không dễ nói chuyện lắm.
/1503
|