“Được, lát nữa sẽ viết cho em.” Lam Ca nhếch môi mỉm cười.
Tập đoàn Cung Thị.
Hôm nay, Cung Dạ Tiêu không có cuộc gặp xã giao nào, cũng không đi ra ngoài. Hắn bảo trợ lý mua cho mình một suất cơm trưa. Tuy cơm trưa mang về được làm từ nhà hàng cao cấp, nhưng lúc này hắn không có cảm giác muốn ăn. Vừa mới ăn được hai miếng, hắn đã buông đũa xuống.
Trong đầu hắn vẫn luôn nghĩ tới bữa cơm buổi trưa của Trình Ly Nguyệt và Lam Ca. Xét về bề ngoài, vóc dáng hay tài sản thì tên Lam Ca kia không thua kém hắn chút nào.
Chính bởi vì quá yêu một người nên bao nhiêu tự tin mạnh mẽ cũng sẽ biến thành tự ti, luôn lo sợ bản thân mình kém cỏi ở mặt nào đó, khiến cho cô ấy không vừa lòng.
Phải biết rằng, không thể coi nhẹ thân phận hoàng tộc của Trình Ly Nguyệt được. Cô ấy có một người anh trai làm tổng thống, Cung Dạ Tiêu cũng phải kiềm chế lại ít nhiều.
Cho dù bây giờ Trình Ly Nguyệt không cần hắn nữa, thì ở trước mặt cô, hắn cũng không có cách nào tiếp tục bộc lộ tính cách độc tài ngang ngược.
Cung Dạ Tiêu cúi đầu nhìn đồng hồ. Tính đến giờ, Trình Ly Nguyệt đã vào nhà hàng được hai tiếng, chắc là cũng sắp dùng bữa xong. Hắn cầm điện thoại di động lên lập tức bấm số máy của Trình Ly Nguyệt.
“Alo, Dạ Tiêu à.”
“Đã ăn xong chưa? Anh đến đón em.” Cung Dạ Tiêu lập tức nói.
“Không cần đâu, em đã tới lầu dưới của công ty rồi.”
“Gì cơ? Sao em lại tới được?”
“Lam Ca đưa em tới đây. Bây giờ em sẽ đi lên.” Trình Ly Nguyệt cúp điện thoại.
Khuôn mặt tuấn tú của Cung Dạ Tiêu có chút khó coi, rõ ràng khắp người lộ rõ sự ghen tuông không giấu giếm.
Một lát sau, Trình Ly Nguyệt đẩy cửa bước vào. Cung Dạ Tiêu bước vài bước tới trước mặt cô, dùng đôi mắt thâm sâu quan sát cô một hồi. Trình Ly Nguyệt nhìn bộ dạng ghen tuông của người đàn ông này liền có chút không nỡ. Cô chủ động vươn tay níu hông, ôm nhẹ lấy hắn.
“Được rồi mà, đừng như vậy. Bữa cơm của em và Lam Ca chỉ là giữa hai người bạn với nhau thôi.”
Cung Dạ Tiêu cúi đầu: “Anh ghen cũng là chuyện bình thường. Ai bảo em là người phụ nữ anh yêu nhất chứ?”
Trình Ly Nguyệt mỉm cười ôm lấy cổ hắn: “Em biết.”
“Anh ta tìm được cô gái muốn tìm chưa? Lúc nào thì rời đi?”
“Vẫn chưa tìm được. Bởi vậy mới muốn nhờ anh giúp một chút, thay anh ấy tìm thử được không?” Trình Ly Nguyệt nhìn hắn dịu dàng hỏi.
Điều này Cung Dạ Tiêu lại không phản đối. Hắn cũng muốn Lam Ca tìm được cô gái kia, sau đó bay khỏi đây.
“Được, trong tay em có tin tức gì?”
Trình Ly Nguyệt rút ra một tờ giấy, bên trên Lam Ca viết một ít tin tức về Diệp Tiểu Thi mà hắn ta biết được, tên của ông nội và cả địa chỉ cô ấy từng ở.
Cung Dạ Tiêu gọi trợ lý vào, giao tin tức đã biết cho cô rồi dặn dò cô nhanh chóng đi điều tra.
Mối quan hệ giữa Nhan Dương và cục công an khá tốt, muốn tìm ra một người tên Diệp Tiểu Thi cũng tương đối nhanh.
Mới qua mười năm phút, Nhan Dương đã in ra tất cả tài liệu về Diệp Tiểu Thi. Trình Ly Nguyệt vội vàng nhận lấy xem thử. Nhìn vào khuôn mặt người thiếu nữ rám đen trên bức ảnh, cô trừng mắt sửng sốt: “Diệp Tiểu Thi còn nhỏ vậy sao?”
“Không phải. Đây là lúc cô ấy mới làm thẻ căn cước. Nói chung là trong khoảng thời gian đó, cô ấy có tham gia huấn luyện quân sự của cấp ba! Phơi nắng đen da. Hiện giờ cô ấy đã sắp tròn hai mươi tư tuổi rồi.” Nhan Dương giải thích.
Trình Ly Nguyệt nhìn bên dưới viết một dãy số điện thoại, còn có cả địa chỉ hiện giờ mà cô ấy đã đăng ký với cảnh sát. Cô nghĩ vậy là ổn rồi, rất nhanh thôi Lam Ca sẽ tìm được Diệp Tiểu Thi.
“Tôi mới nhờ các mối quan hệ điều tra rồi, cô ấy không có tài liệu xuất nhập cảnh và chuyến đi xa sắp tới. Bởi vậy, chắc hắn cô ấy đang ở thành phố này.”
Vì để chụp rõ hơn một chút bức ảnh của Diệp Tiểu Thi, Trình Ly Nguyệt đã tới cục công an để chụp thật rõ nét bức ảnh lưu lại ở đây và gửi tới điện thoại của Lam Ca, kèm theo tin nhắn: “Anh có thể gọi điện thoại liên lạc với cô ấy trước. Nếu thực sự không được thì đi tới nơi ở của cô ấy để tìm nhé!”
Bấy giờ, Lam Ca đang lái xe trên đường, nghe thấy tiếng tin nhắn hắn liền tấp xe vào lề. Lúc mở tin nhắn ra, hai mắt hắn lập tức sang bừng. Tư liệu cá nhân của Diệp Tiểu Thi. Nhưng khi hắn nhìn thấy bức ảnh cô gái nhỏ rám đen bên trên thẻ căn cước, ánh sáng trong đáy mắt chợt vụt tắt. Khi nhìn người con gái giống như nhóc con đen nhẻm này, hắn không dám tin cô ấy là Diệp Tiểu Thi?
Quả nhiên hy vọng của hắn đã quá nhiều. Thở dài một hơi, hắn nhìn xuống hàng số điện thoại bên dưới. Do dự vài giây, hắn bấm số gọi đi.
Nhưng mà, ngay lập tức hắn nhận được nhắc nhở đây là dãy số không tồn tại. Lam Ca khẽ ngẩn người, dãy số này đã không được dùng trong bao lâu rồi?
Hắn quan sát mặt mũi cô nhóc cẩn thận hơn, đường nét thanh tú nhưng lại đen nhẻm. Bởi vậy, khi nhìn cô nhóc học sinh này, hắn không có cách nào liên tưởng tới người con gái đã trêu chọc hắn hai lần kia.
Tâm trạng Lam Ca có chút phiền muộn. Nhưng chí ít còn có một địa chỉ nhà. Hắn định bụng lúc này sẽ tới tìm cô ấy luôn. Thế nhưng đường ngang ngã rẽ ở đây chẳng khác nào giáng một đòn trí mạng vào phương hướng tìm đường của hắn.
Cuối cùng, chiếc xe thể thao của hắn bị kẹt trong một con đường nhỏ, thiếu chút nữa không ra được. Sau đó, hắn vừa lái xe tới một quảng trường thì bị cảnh sát chặn đường. Giấy phép lái xe vẫn là của nước ngoài nên chiếc xe thể thao lập tức bị giữ lại.
Hắn bực mình muốn chết! Rốt cuộc đến lúc thuộc hạ tìm được hắn, hắn vẫn treo một khuôn mặt đầy phiền não, trong tay cầm một ly cà phê ngồi nhàn nhã trên chiếc ghế ở quảng trường, nhìn một đám nhóc trượt patin phía trước.
“Thiếu gia, cậu không sao chứ!”
“Không sao, mau đi lấy xe của tôi ra.” Lam Ca thản nhiên đáp lời rồi đứng lên rời đi cùng thuộc hạ của mình.
Ngày hôm nay Lam Ca có chút mệt mỏi. Hắn đang tính quay về tắm rửa rồi buổi tối lại ra ngoài xả stress. Mà cách hắn xả stress, cũng giống như những người đàn ông trẻ tuổi hiện nay thường làm, chính là đến quán bar!
Quản gia nhà hắn luôn gắng hết sức không để cho hắn tới những nơi thế này. Nếu hắn nhất quyết muốn đi, cũng phải dẫn theo vệ sĩ để bảo vệ sát sao.
Lam Ca thích âm nhạc trong bar. Thế nhưng hắn chẳng dấy nổi một tia hứng thú với những người phụ nữ trong bar. Bệnh sạch sẽ của hắn tương đối nghiêm trọng. Nhưng ở nơi này, hắn lại thu hút rất nhiều sự chú ý của đám đàn bà tới đây tìm vui.
Hắn tao nhã, đẹp trai, lại là con lai nên mị lực đàn ông hòa cùng phong độ ngời ngời khiến cho đám con gái mê mệt, hận không thể miễn phí dâng lên tận cửa, muốn được làm chuyện đó với hắn một lần, phải trả tiền cũng không quan trọng!
Nhưng mà người đàn ông này khoác hàng hiệu từ đầu đến chân, bên cạnh còn có hai vệ sĩ người nước ngoài trông vô cùng dữ dằn. Hắn vốn dĩ không phải loại đàn ông thiếu tiền kia.
“Anh đẹp trai, có hứng thú uống một chén rượu không?” Một người phụ nữ tìm đến hỏi bằng giọng tiếng anh quyến rũ.
Lam Ca quay đầu liếc nhìn cô ta lạnh lùng một cái: “Không có hứng.”
“Vậy mời tôi một chén thì sao?” Người phụ nữ chưa từ bỏ ý định, cô ta cúi thấp người xuống để lộ khe hở mê người, muốn lôi kéo sự chú ý của Lam Ca.
“Chủ nhân tôi nói không hứng thú. Cô còn không mau cút đi.” Vệ sĩ đuổi người phụ nữ này đi một cách lạnh lùng.
Tập đoàn Cung Thị.
Hôm nay, Cung Dạ Tiêu không có cuộc gặp xã giao nào, cũng không đi ra ngoài. Hắn bảo trợ lý mua cho mình một suất cơm trưa. Tuy cơm trưa mang về được làm từ nhà hàng cao cấp, nhưng lúc này hắn không có cảm giác muốn ăn. Vừa mới ăn được hai miếng, hắn đã buông đũa xuống.
Trong đầu hắn vẫn luôn nghĩ tới bữa cơm buổi trưa của Trình Ly Nguyệt và Lam Ca. Xét về bề ngoài, vóc dáng hay tài sản thì tên Lam Ca kia không thua kém hắn chút nào.
Chính bởi vì quá yêu một người nên bao nhiêu tự tin mạnh mẽ cũng sẽ biến thành tự ti, luôn lo sợ bản thân mình kém cỏi ở mặt nào đó, khiến cho cô ấy không vừa lòng.
Phải biết rằng, không thể coi nhẹ thân phận hoàng tộc của Trình Ly Nguyệt được. Cô ấy có một người anh trai làm tổng thống, Cung Dạ Tiêu cũng phải kiềm chế lại ít nhiều.
Cho dù bây giờ Trình Ly Nguyệt không cần hắn nữa, thì ở trước mặt cô, hắn cũng không có cách nào tiếp tục bộc lộ tính cách độc tài ngang ngược.
Cung Dạ Tiêu cúi đầu nhìn đồng hồ. Tính đến giờ, Trình Ly Nguyệt đã vào nhà hàng được hai tiếng, chắc là cũng sắp dùng bữa xong. Hắn cầm điện thoại di động lên lập tức bấm số máy của Trình Ly Nguyệt.
“Alo, Dạ Tiêu à.”
“Đã ăn xong chưa? Anh đến đón em.” Cung Dạ Tiêu lập tức nói.
“Không cần đâu, em đã tới lầu dưới của công ty rồi.”
“Gì cơ? Sao em lại tới được?”
“Lam Ca đưa em tới đây. Bây giờ em sẽ đi lên.” Trình Ly Nguyệt cúp điện thoại.
Khuôn mặt tuấn tú của Cung Dạ Tiêu có chút khó coi, rõ ràng khắp người lộ rõ sự ghen tuông không giấu giếm.
Một lát sau, Trình Ly Nguyệt đẩy cửa bước vào. Cung Dạ Tiêu bước vài bước tới trước mặt cô, dùng đôi mắt thâm sâu quan sát cô một hồi. Trình Ly Nguyệt nhìn bộ dạng ghen tuông của người đàn ông này liền có chút không nỡ. Cô chủ động vươn tay níu hông, ôm nhẹ lấy hắn.
“Được rồi mà, đừng như vậy. Bữa cơm của em và Lam Ca chỉ là giữa hai người bạn với nhau thôi.”
Cung Dạ Tiêu cúi đầu: “Anh ghen cũng là chuyện bình thường. Ai bảo em là người phụ nữ anh yêu nhất chứ?”
Trình Ly Nguyệt mỉm cười ôm lấy cổ hắn: “Em biết.”
“Anh ta tìm được cô gái muốn tìm chưa? Lúc nào thì rời đi?”
“Vẫn chưa tìm được. Bởi vậy mới muốn nhờ anh giúp một chút, thay anh ấy tìm thử được không?” Trình Ly Nguyệt nhìn hắn dịu dàng hỏi.
Điều này Cung Dạ Tiêu lại không phản đối. Hắn cũng muốn Lam Ca tìm được cô gái kia, sau đó bay khỏi đây.
“Được, trong tay em có tin tức gì?”
Trình Ly Nguyệt rút ra một tờ giấy, bên trên Lam Ca viết một ít tin tức về Diệp Tiểu Thi mà hắn ta biết được, tên của ông nội và cả địa chỉ cô ấy từng ở.
Cung Dạ Tiêu gọi trợ lý vào, giao tin tức đã biết cho cô rồi dặn dò cô nhanh chóng đi điều tra.
Mối quan hệ giữa Nhan Dương và cục công an khá tốt, muốn tìm ra một người tên Diệp Tiểu Thi cũng tương đối nhanh.
Mới qua mười năm phút, Nhan Dương đã in ra tất cả tài liệu về Diệp Tiểu Thi. Trình Ly Nguyệt vội vàng nhận lấy xem thử. Nhìn vào khuôn mặt người thiếu nữ rám đen trên bức ảnh, cô trừng mắt sửng sốt: “Diệp Tiểu Thi còn nhỏ vậy sao?”
“Không phải. Đây là lúc cô ấy mới làm thẻ căn cước. Nói chung là trong khoảng thời gian đó, cô ấy có tham gia huấn luyện quân sự của cấp ba! Phơi nắng đen da. Hiện giờ cô ấy đã sắp tròn hai mươi tư tuổi rồi.” Nhan Dương giải thích.
Trình Ly Nguyệt nhìn bên dưới viết một dãy số điện thoại, còn có cả địa chỉ hiện giờ mà cô ấy đã đăng ký với cảnh sát. Cô nghĩ vậy là ổn rồi, rất nhanh thôi Lam Ca sẽ tìm được Diệp Tiểu Thi.
“Tôi mới nhờ các mối quan hệ điều tra rồi, cô ấy không có tài liệu xuất nhập cảnh và chuyến đi xa sắp tới. Bởi vậy, chắc hắn cô ấy đang ở thành phố này.”
Vì để chụp rõ hơn một chút bức ảnh của Diệp Tiểu Thi, Trình Ly Nguyệt đã tới cục công an để chụp thật rõ nét bức ảnh lưu lại ở đây và gửi tới điện thoại của Lam Ca, kèm theo tin nhắn: “Anh có thể gọi điện thoại liên lạc với cô ấy trước. Nếu thực sự không được thì đi tới nơi ở của cô ấy để tìm nhé!”
Bấy giờ, Lam Ca đang lái xe trên đường, nghe thấy tiếng tin nhắn hắn liền tấp xe vào lề. Lúc mở tin nhắn ra, hai mắt hắn lập tức sang bừng. Tư liệu cá nhân của Diệp Tiểu Thi. Nhưng khi hắn nhìn thấy bức ảnh cô gái nhỏ rám đen bên trên thẻ căn cước, ánh sáng trong đáy mắt chợt vụt tắt. Khi nhìn người con gái giống như nhóc con đen nhẻm này, hắn không dám tin cô ấy là Diệp Tiểu Thi?
Quả nhiên hy vọng của hắn đã quá nhiều. Thở dài một hơi, hắn nhìn xuống hàng số điện thoại bên dưới. Do dự vài giây, hắn bấm số gọi đi.
Nhưng mà, ngay lập tức hắn nhận được nhắc nhở đây là dãy số không tồn tại. Lam Ca khẽ ngẩn người, dãy số này đã không được dùng trong bao lâu rồi?
Hắn quan sát mặt mũi cô nhóc cẩn thận hơn, đường nét thanh tú nhưng lại đen nhẻm. Bởi vậy, khi nhìn cô nhóc học sinh này, hắn không có cách nào liên tưởng tới người con gái đã trêu chọc hắn hai lần kia.
Tâm trạng Lam Ca có chút phiền muộn. Nhưng chí ít còn có một địa chỉ nhà. Hắn định bụng lúc này sẽ tới tìm cô ấy luôn. Thế nhưng đường ngang ngã rẽ ở đây chẳng khác nào giáng một đòn trí mạng vào phương hướng tìm đường của hắn.
Cuối cùng, chiếc xe thể thao của hắn bị kẹt trong một con đường nhỏ, thiếu chút nữa không ra được. Sau đó, hắn vừa lái xe tới một quảng trường thì bị cảnh sát chặn đường. Giấy phép lái xe vẫn là của nước ngoài nên chiếc xe thể thao lập tức bị giữ lại.
Hắn bực mình muốn chết! Rốt cuộc đến lúc thuộc hạ tìm được hắn, hắn vẫn treo một khuôn mặt đầy phiền não, trong tay cầm một ly cà phê ngồi nhàn nhã trên chiếc ghế ở quảng trường, nhìn một đám nhóc trượt patin phía trước.
“Thiếu gia, cậu không sao chứ!”
“Không sao, mau đi lấy xe của tôi ra.” Lam Ca thản nhiên đáp lời rồi đứng lên rời đi cùng thuộc hạ của mình.
Ngày hôm nay Lam Ca có chút mệt mỏi. Hắn đang tính quay về tắm rửa rồi buổi tối lại ra ngoài xả stress. Mà cách hắn xả stress, cũng giống như những người đàn ông trẻ tuổi hiện nay thường làm, chính là đến quán bar!
Quản gia nhà hắn luôn gắng hết sức không để cho hắn tới những nơi thế này. Nếu hắn nhất quyết muốn đi, cũng phải dẫn theo vệ sĩ để bảo vệ sát sao.
Lam Ca thích âm nhạc trong bar. Thế nhưng hắn chẳng dấy nổi một tia hứng thú với những người phụ nữ trong bar. Bệnh sạch sẽ của hắn tương đối nghiêm trọng. Nhưng ở nơi này, hắn lại thu hút rất nhiều sự chú ý của đám đàn bà tới đây tìm vui.
Hắn tao nhã, đẹp trai, lại là con lai nên mị lực đàn ông hòa cùng phong độ ngời ngời khiến cho đám con gái mê mệt, hận không thể miễn phí dâng lên tận cửa, muốn được làm chuyện đó với hắn một lần, phải trả tiền cũng không quan trọng!
Nhưng mà người đàn ông này khoác hàng hiệu từ đầu đến chân, bên cạnh còn có hai vệ sĩ người nước ngoài trông vô cùng dữ dằn. Hắn vốn dĩ không phải loại đàn ông thiếu tiền kia.
“Anh đẹp trai, có hứng thú uống một chén rượu không?” Một người phụ nữ tìm đến hỏi bằng giọng tiếng anh quyến rũ.
Lam Ca quay đầu liếc nhìn cô ta lạnh lùng một cái: “Không có hứng.”
“Vậy mời tôi một chén thì sao?” Người phụ nữ chưa từ bỏ ý định, cô ta cúi thấp người xuống để lộ khe hở mê người, muốn lôi kéo sự chú ý của Lam Ca.
“Chủ nhân tôi nói không hứng thú. Cô còn không mau cút đi.” Vệ sĩ đuổi người phụ nữ này đi một cách lạnh lùng.
/1503
|