Trình Ly Nguyệt cũng không ngốc nghếch, khi cô khoác tay người đàn ông này bước vào đại sảnh lập tức cảm nhận được nơi nơi thái độ mập mờ, đúng là nguy cơ tiềm ẩn khắp nơi, và mục tiêu chính là người đàn ông bên cạnh cô.
Tâm tư của phụ nữ vô cùng nhạy cảm, cô cũng không ngoại lệ, chỉ có điều cô không hề biểu hiện ra ngoài mà vẫn thản nhiên cùng Cung Dạ Tiêu chào hỏi những người xung quanh.
Xung quanh Trình Ly Nguyệt cũng có không ít đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt ái mộ, có một số người không rõ thân phận của cô còn nghĩ đây là thiên kim tiểu thư của nhà nào.
Tuy nhiên bạn gái đi cùng Cung Dạ Tiêu, không ai dám lớn gan tới bắt chuyện, cũng chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn mà thôi.
Trình Ly Nguyệt muốn đi vào nhà vệ sinh, cô khẽ kiễng chân nói với Cung Dạ Tiêu một tiếng, Cung Dạ Tiêu lập tức dắt tay cô, xin lỗi khách một tiếng định đưa cô đi.
Trình Ly Nguyệt hạnh phúc gật đầu, nhưng cô không cần Cung Dạ Tiêu phải đưa tới cửa, cô chỉ bảo anh đợi mình ở hành lang.
Sau khi Trình Ly Nguyệt vào nhà vệ sinh, một bóng người ăn vận trang điểm rất gợi cảm, xinh đẹp bước ra từ ngã rẽ, chính là Hoắc Yên Nhiên, cô vừa hay cũng vào nhà vệ sinh để dặm phấn. Khi cô nhìn thấy bóng người đứng dựa tường hành lang, trái tim cô lập tức loạn nhịp, cô lập tức vén lại tóc, mím chặt môi hồng, soi gương trên cột bên cạnh để kiểm tra diện mạo của mình lúc này, sau đó mới uyển chuyển bước đi.
Bước tới bên cạnh Cung Dạ Tiêu.
Cô lập tức vờ như bất ngờ gặp gỡ: "Dạ Tiêu, trùng hợp quá, có thể gặp anh ở đây."
Cung Dạ Tiêu lạnh nhạt liếc nhìn cô nhưng không trả lời.
Hoắc Yên Nhiên cắn môi, tỏ vẻ đáng thương: "Anh vẫn còn giận em sao? Trước đây em quá nông nổi nên mới làm ra việc như vậy, bây giờ em rất hối hận, em hi vọng anh có thể tha thứ cho em, anh người lớn rộng lượng đừng chấp nhặt với em có được không?"
Cung Dạ Tiêu nheo mắt, lạnh lùng nói: "Nói xong rồi?"
Anh không muốn lúc này Trình Ly Nguyệt bước ra có hiểu nhầm gì. Hoắc Yên Nhiên cảm nhận rõ ràng sự lạnh nhạt của người đàn ông này, tâm trạng cô trùng xuống, không ngờ việc năm xưa lại khiến anh hận cô tới tận bây giờ.
Đúng lúc này, cô liếc mắt nhìn thấy Trình Ly Nguyệt bước ra từ đầu bên kia của hành lang, cô lập tức nảy sinh mưu kế, giả vờ trẹo chân, cả người ngã vào lòng Cung Dạ Tiêu.
Cung Dạ Tiêu hai tay đút túi quần dựa người vào tường, không kịp né Hoắc Yên Nhiên, cách duy nhất là vội vã giơ tay đẩy cô ta ra.
Hoắc Yên Nhiên cả người mềm nhũn trong lòng Cung Dạ Tiêu, Cung Dạ Tiêu cũng không muốn làm bị thương người khác, anh chỉ đẩy Hoắc yên Nhiên sang tường bên cạnh, sau đó lùi lại một bước giữ khoảng cách.
Hoắc Yên Nhiên dựa vào tường, giả bộ nói: "Dạ Tiêu, em bị trẹo chân."
"Đừng giả bộ nữa." Cung Dạ Tiêu lạnh lùng nói.
Trình Ly Nguyệt vừa hay nhìn thấy cảnh này, cô hơi ngạc nhiên, người phụ nữ này gọi anh là Dạ Tiêu? Lẽ nào họ quen biết nhau?
Trình Ly Nguyệt đang trong trạng thái mất trí, vì thế cô hoàn toàn không nhớ Hoắc Yên Nhiên.
Cung Dạ Tiêu lo lắng khi nhìn thấy Trình Ly Nguyệt bước ra, lo sợ cô hiểu nhầm.
Tuy nhiên, Trình Ly Nguyệt hiện tại sớm đã không phải người thích ghen vì những chuyện nhỏ nhặt, cô hoàn toàn tin tưởng người đàn ông của mình, nhìn nét mặt căng thẳng của Cung Dạ Tiêu cô rất bình tĩnh.
"Sao vậy?" Trình Ly Nguyệt hiếu kỳ hỏi Cung Dạ Tiêu.
"Vừa nãy tôi trẹo chân, Dạ Tiêu đỡ tôi." Hoắc Yên Nhiên lập tức lên tiếng, giọng nói của cô gái vô cùng dịu dàng, rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
Cung Dạ Tiêu thực sự rất phẫn nộ, Hoắc Yên Nhiên vẫn còn định khiến Trình Ly Nguyệt và anh hiểu lầm nhau? Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn cô ta, không muốn nói gì.
Trình Ly Nguyệt dịu dàng mỉm cười, khoác tay anh: "Em đói rồi, tới sảnh buffet cùng em ăn chút gì đó nhé?"
Cung Dạ Tiêu cũng ngại nhiên, cơn giận của anh lập tức tan biến, vì anh cảm thấy cô tin tưởng mình tuyệt đối.
"Được!" Cung Dạ Tiêu mỉm cười dắt tay cô đi.
Sau lưng, Hoắc Yên Nhiên cũng rất ngạc nhiên, Trình Ly Nguyệt còn không thèm nhìn cô lấy một cái? Cô ta không ghen? Cũng không hiểu lầm?
Tuy nhiên, cô phải hiện rất rõ ràng khí chất chất hoàn toàn khác biệt trên người Trình Ly Nguyệt, cao quý, nho nhã, và tràn ngập lòng vị tha.
Tính cách rộng lượng của Trình Ly Nguyệt vừa hay càng phóng đại lòng dạ ác độc của cô, điều này khiến Hoắc Yên Nhiên giận dữ nắm chặt tay lại, Trình Ly Nguyệt cố ý có phải không?
Đi về phía sảnh ăn, Trình Ly Nguyệt còn tò mò hỏi một câu: "Cô gái vừa nãy, anh quen với cô ta sao?"
Cung Dạ Tiêu lúc này mới nhớ ra Trình Ly Nguyệt đã quên Hoắc Yên Nhiên rồi, anh không muốn nói với cô người phụ nữ này trước đây là đối tượng ông anh giới thiệu cho anh.
"Không quen, nhưng rất phiền toái." Cung Dạ Tiêu tỏ ra rất ghét, nói xong anh lại lo lắng nhìn cô: "Em không hiểu nhầm chứ!"
Trình Ly Nguyệt lắc đầu: "Em tin anh."
Câu nói này đủ để chứng minh tình cảm giữa họ.
Bàn tay Cung Dạ Tiêu đan xen với tay cô, nói khẽ: "Ngoài em ra không có cô gái nào có thể khiến anh hứng thú."
"Theo em biết thì có một người." Trình Ly Nguyệt liếc nhìn anh.
Cung Dạ Tiêu lập tức lo lắng: "Ai?"
"Con gái anh!" Trình Ly Nguyệt cười gòn tan.
Cung Dạ Tiêu khẽ véo má cô: "Em dám trêu chọc anh."
Trình Ly Nguyệt tinh nghịch chớp mắt, cầm đĩa bắt đầu lựa chọn thức ăn, Cung Dạ Tiêu cũng đi sau cô lựa chọn.
Sau khi chọn xong họ ngồi tại vị trí gần cửa sổ, nơi này địa thế rất tốt, không khí phòng ăn có màu sắc lãng mạn, xung quanh đều là cửa kính, có thể nhìn thấy hết cảnh đêm bên ngoài.
Cung Dạ Tiêu tận tay bóc tôm, lấy đũa chấm nước tương đưa lại tận miệng cho cô, Trình Ly Nguyệt ăn rất hạnh phúc và mãn nguyện.
Khi tới thành phố bên cạnh đã là tám giờ, Lam Ca tìm một khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố, để bảo đảm an toàn anh đăng ký một phòng tổng thống, ở trong có hai phòng ngủ, Lam Ca cũng hỏi ý kiến của Diệp Tiểu Thi và đảm bảo nhân cách của mình, Diệp Tiểu Thi không có ý kiến gì.
Cô tin Lam Ca không phải người đàn ông dễ dàng làm bừa.
Họ ăn bữa tối trong nhà hàng món tây của khách sạn, Diệp Tiểu Thi đi theo anh ăn uống toàn những món ngon.
Không khí nhà hàng rất tuyệt vời, trên đầu là đèn chùm pha lê được thiết kế sang trọng, chiếu ánh sáng lung linh cho một khoảng không gian, bên cạnh ánh đèn mờ ảo, như thể nơi này là thế giới chỉ thuộc về hai người.
Diệp Tiểu Thi thi thoảng lại ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Lam Ca, ánh mắt anh sâu thẳm, xanh biếc và hút hồn, mấy lần nhìn nhau cô đều bất giác đỏ mặt.
Lúc này bỗng nhiên nhân viên phục vụ mang một phần quà bước tới đặt bên cạnh Diệp Tiểu Thi: "Xin chào quý khách, hôm nay nhà hàng chúng tôi có sự kiện tình nhân, chỉ cần là cặp đôi tới dùng bữa chúng tôi sẽ đều tặng một phần quà đặc biệt, chúc quý khách dùng ngon miệng." Diệp Tiểu Thi kinh ngạc, tình nhân?
Tâm tư của phụ nữ vô cùng nhạy cảm, cô cũng không ngoại lệ, chỉ có điều cô không hề biểu hiện ra ngoài mà vẫn thản nhiên cùng Cung Dạ Tiêu chào hỏi những người xung quanh.
Xung quanh Trình Ly Nguyệt cũng có không ít đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt ái mộ, có một số người không rõ thân phận của cô còn nghĩ đây là thiên kim tiểu thư của nhà nào.
Tuy nhiên bạn gái đi cùng Cung Dạ Tiêu, không ai dám lớn gan tới bắt chuyện, cũng chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn mà thôi.
Trình Ly Nguyệt muốn đi vào nhà vệ sinh, cô khẽ kiễng chân nói với Cung Dạ Tiêu một tiếng, Cung Dạ Tiêu lập tức dắt tay cô, xin lỗi khách một tiếng định đưa cô đi.
Trình Ly Nguyệt hạnh phúc gật đầu, nhưng cô không cần Cung Dạ Tiêu phải đưa tới cửa, cô chỉ bảo anh đợi mình ở hành lang.
Sau khi Trình Ly Nguyệt vào nhà vệ sinh, một bóng người ăn vận trang điểm rất gợi cảm, xinh đẹp bước ra từ ngã rẽ, chính là Hoắc Yên Nhiên, cô vừa hay cũng vào nhà vệ sinh để dặm phấn. Khi cô nhìn thấy bóng người đứng dựa tường hành lang, trái tim cô lập tức loạn nhịp, cô lập tức vén lại tóc, mím chặt môi hồng, soi gương trên cột bên cạnh để kiểm tra diện mạo của mình lúc này, sau đó mới uyển chuyển bước đi.
Bước tới bên cạnh Cung Dạ Tiêu.
Cô lập tức vờ như bất ngờ gặp gỡ: "Dạ Tiêu, trùng hợp quá, có thể gặp anh ở đây."
Cung Dạ Tiêu lạnh nhạt liếc nhìn cô nhưng không trả lời.
Hoắc Yên Nhiên cắn môi, tỏ vẻ đáng thương: "Anh vẫn còn giận em sao? Trước đây em quá nông nổi nên mới làm ra việc như vậy, bây giờ em rất hối hận, em hi vọng anh có thể tha thứ cho em, anh người lớn rộng lượng đừng chấp nhặt với em có được không?"
Cung Dạ Tiêu nheo mắt, lạnh lùng nói: "Nói xong rồi?"
Anh không muốn lúc này Trình Ly Nguyệt bước ra có hiểu nhầm gì. Hoắc Yên Nhiên cảm nhận rõ ràng sự lạnh nhạt của người đàn ông này, tâm trạng cô trùng xuống, không ngờ việc năm xưa lại khiến anh hận cô tới tận bây giờ.
Đúng lúc này, cô liếc mắt nhìn thấy Trình Ly Nguyệt bước ra từ đầu bên kia của hành lang, cô lập tức nảy sinh mưu kế, giả vờ trẹo chân, cả người ngã vào lòng Cung Dạ Tiêu.
Cung Dạ Tiêu hai tay đút túi quần dựa người vào tường, không kịp né Hoắc Yên Nhiên, cách duy nhất là vội vã giơ tay đẩy cô ta ra.
Hoắc Yên Nhiên cả người mềm nhũn trong lòng Cung Dạ Tiêu, Cung Dạ Tiêu cũng không muốn làm bị thương người khác, anh chỉ đẩy Hoắc yên Nhiên sang tường bên cạnh, sau đó lùi lại một bước giữ khoảng cách.
Hoắc Yên Nhiên dựa vào tường, giả bộ nói: "Dạ Tiêu, em bị trẹo chân."
"Đừng giả bộ nữa." Cung Dạ Tiêu lạnh lùng nói.
Trình Ly Nguyệt vừa hay nhìn thấy cảnh này, cô hơi ngạc nhiên, người phụ nữ này gọi anh là Dạ Tiêu? Lẽ nào họ quen biết nhau?
Trình Ly Nguyệt đang trong trạng thái mất trí, vì thế cô hoàn toàn không nhớ Hoắc Yên Nhiên.
Cung Dạ Tiêu lo lắng khi nhìn thấy Trình Ly Nguyệt bước ra, lo sợ cô hiểu nhầm.
Tuy nhiên, Trình Ly Nguyệt hiện tại sớm đã không phải người thích ghen vì những chuyện nhỏ nhặt, cô hoàn toàn tin tưởng người đàn ông của mình, nhìn nét mặt căng thẳng của Cung Dạ Tiêu cô rất bình tĩnh.
"Sao vậy?" Trình Ly Nguyệt hiếu kỳ hỏi Cung Dạ Tiêu.
"Vừa nãy tôi trẹo chân, Dạ Tiêu đỡ tôi." Hoắc Yên Nhiên lập tức lên tiếng, giọng nói của cô gái vô cùng dịu dàng, rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
Cung Dạ Tiêu thực sự rất phẫn nộ, Hoắc Yên Nhiên vẫn còn định khiến Trình Ly Nguyệt và anh hiểu lầm nhau? Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn cô ta, không muốn nói gì.
Trình Ly Nguyệt dịu dàng mỉm cười, khoác tay anh: "Em đói rồi, tới sảnh buffet cùng em ăn chút gì đó nhé?"
Cung Dạ Tiêu cũng ngại nhiên, cơn giận của anh lập tức tan biến, vì anh cảm thấy cô tin tưởng mình tuyệt đối.
"Được!" Cung Dạ Tiêu mỉm cười dắt tay cô đi.
Sau lưng, Hoắc Yên Nhiên cũng rất ngạc nhiên, Trình Ly Nguyệt còn không thèm nhìn cô lấy một cái? Cô ta không ghen? Cũng không hiểu lầm?
Tuy nhiên, cô phải hiện rất rõ ràng khí chất chất hoàn toàn khác biệt trên người Trình Ly Nguyệt, cao quý, nho nhã, và tràn ngập lòng vị tha.
Tính cách rộng lượng của Trình Ly Nguyệt vừa hay càng phóng đại lòng dạ ác độc của cô, điều này khiến Hoắc Yên Nhiên giận dữ nắm chặt tay lại, Trình Ly Nguyệt cố ý có phải không?
Đi về phía sảnh ăn, Trình Ly Nguyệt còn tò mò hỏi một câu: "Cô gái vừa nãy, anh quen với cô ta sao?"
Cung Dạ Tiêu lúc này mới nhớ ra Trình Ly Nguyệt đã quên Hoắc Yên Nhiên rồi, anh không muốn nói với cô người phụ nữ này trước đây là đối tượng ông anh giới thiệu cho anh.
"Không quen, nhưng rất phiền toái." Cung Dạ Tiêu tỏ ra rất ghét, nói xong anh lại lo lắng nhìn cô: "Em không hiểu nhầm chứ!"
Trình Ly Nguyệt lắc đầu: "Em tin anh."
Câu nói này đủ để chứng minh tình cảm giữa họ.
Bàn tay Cung Dạ Tiêu đan xen với tay cô, nói khẽ: "Ngoài em ra không có cô gái nào có thể khiến anh hứng thú."
"Theo em biết thì có một người." Trình Ly Nguyệt liếc nhìn anh.
Cung Dạ Tiêu lập tức lo lắng: "Ai?"
"Con gái anh!" Trình Ly Nguyệt cười gòn tan.
Cung Dạ Tiêu khẽ véo má cô: "Em dám trêu chọc anh."
Trình Ly Nguyệt tinh nghịch chớp mắt, cầm đĩa bắt đầu lựa chọn thức ăn, Cung Dạ Tiêu cũng đi sau cô lựa chọn.
Sau khi chọn xong họ ngồi tại vị trí gần cửa sổ, nơi này địa thế rất tốt, không khí phòng ăn có màu sắc lãng mạn, xung quanh đều là cửa kính, có thể nhìn thấy hết cảnh đêm bên ngoài.
Cung Dạ Tiêu tận tay bóc tôm, lấy đũa chấm nước tương đưa lại tận miệng cho cô, Trình Ly Nguyệt ăn rất hạnh phúc và mãn nguyện.
Khi tới thành phố bên cạnh đã là tám giờ, Lam Ca tìm một khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố, để bảo đảm an toàn anh đăng ký một phòng tổng thống, ở trong có hai phòng ngủ, Lam Ca cũng hỏi ý kiến của Diệp Tiểu Thi và đảm bảo nhân cách của mình, Diệp Tiểu Thi không có ý kiến gì.
Cô tin Lam Ca không phải người đàn ông dễ dàng làm bừa.
Họ ăn bữa tối trong nhà hàng món tây của khách sạn, Diệp Tiểu Thi đi theo anh ăn uống toàn những món ngon.
Không khí nhà hàng rất tuyệt vời, trên đầu là đèn chùm pha lê được thiết kế sang trọng, chiếu ánh sáng lung linh cho một khoảng không gian, bên cạnh ánh đèn mờ ảo, như thể nơi này là thế giới chỉ thuộc về hai người.
Diệp Tiểu Thi thi thoảng lại ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Lam Ca, ánh mắt anh sâu thẳm, xanh biếc và hút hồn, mấy lần nhìn nhau cô đều bất giác đỏ mặt.
Lúc này bỗng nhiên nhân viên phục vụ mang một phần quà bước tới đặt bên cạnh Diệp Tiểu Thi: "Xin chào quý khách, hôm nay nhà hàng chúng tôi có sự kiện tình nhân, chỉ cần là cặp đôi tới dùng bữa chúng tôi sẽ đều tặng một phần quà đặc biệt, chúc quý khách dùng ngon miệng." Diệp Tiểu Thi kinh ngạc, tình nhân?
/1503
|