"Thật sao? Vậy anh không được ghét bỏ em đâu đấy!" Diệp Tiểu Thi lớn mật nhìn hắn, nghiêm túc nói.
Ánh mắt của Lam Ca hết sức nghiêm túc,"Từ trước tới giờ anh chưa hề ghét bỏ em, trong mắt của anh, những thứ thuộc về em anh đều thích."
Diệp Tiểu Thi bối rối vội vàng cúi đầu sửa sang lại quần áo của mình, không dám nhìn thêm ánh mắt của người đàn ông này lần nữa, nếu không, cô sẽ nhanh chóng hi sinh tại trận mất.
Lam Ca cho cô chọn một bộ trang sức, Diệp Tiểu Thi cũng rất thích, uyển chuyển mà đơn giản, váy hồng đi cùng ngọc xanh vừa khéo tô điểm màu sắc khác nhau trên cơ thể cô, Lam Ca mở nắp hộp nhung, lấy ra một sợ dây chuyền xinh xắn,"Anh đeo lên cho em."
Diệp Tiểu Thi đưa tóc gạt sang một bên, hai tay Lam Ca ấm áp đeo dây chuyền lên cổ cô, nhẹ nhàng cài móc, chiếc cổ tuyết trắng của cô đẹp đẽ tinh tế, nội tâm Lam Ca xúc động nhẹ, cảm giác trắng mịn mềm mại, đôi mắt xanh của hắn có chút co rút.
Đeo dây chuyền xong, Lam Ca lấy ra một chiếc vòng đeo lên tay trái của cô, cuối cùng là một chiếc nhẫn kim cương, khi Lam Ca lấy ra, Diệp Tiểu Thi bỗng chốc cảm thấy không gian bốn phía như thu hẹp lại, bình thường, đàn ông đeo nhẫn kim cương cho bạn gái, hoặc là đính hôn, hoặc là ngày kết hôn đại sự.
"Em đưa tay ra đây." Giọng nói của Lam Ca trầm thấp vài phần.
Diệp Tiểu Thi đưa tay ra, ngón tay bạch ngọc mảnh mai, Lam Ca cầm chiếc nhẫn nhẹ nhàng đeo vào ngón giữa, kích cỡ vừa chuẩn, nhẫn kim cương màu lam nhạt, rất tinh tế.
Khóe miệng Diệp Tiểu Thi nhẹ nhàng cong lên cười e thẹn, Lam Ca vốn chẳng hề thưởng thức chiếc nhẫn,toàn bộ ánh mắt của anh đều đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn thùng của cô, tâm trạng kích động không ngừng. Đột nhiên anh đưa cánh tay cường tráng tới, Diệp Tiểu Thi có chút giật mình, cả người cô được người đàn ông này ôm chặt lấy, mà Lam Ca thở gấp, đôi môi mỏng gợi cảm đặt lên bờ môi đỏ mọng của cô mà hôn.
Diệp Tiểu Thi vô cùng bối rối, cô không nghĩ rằng Lam Ca sẽ cưỡng hôn cô, thế nhưng, cô chẳng hề ghét bỏ, chỉ là chưa chuẩn bị tâm lý, cả người luống cuống.
Bàn tay nhỏ của cô theo bản năng đẩy hắn ra, mà hô hấp của Lam Ca có chút trầm đục, không nỡ buông cô ra, cứ thế hôn tới khi Diệp Tiểu Thi chóng mặt quay cuồng ngã vào ngực hắn, khuôn mặt nhỏ đỏ lên thiếu dưỡng khí, Lam Ca cũng không dám hôn tiếp, buông cô ra.
Diệp Tiểu Thi thở gấp, tim đập thình thịch, đây là nụ hôn đầu của cô!
Lam Ca lo lắng vuốt ve tóc cô,"Em không sao chứ!"
Diệp Tiểu Thi ngại ngùng cắn môi, rầu rĩ lắc đầu, xấu hổ đến nỗi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Lam Ca nhẹ nhàng ôm lấy cô, thấp giọng,"Tiểu Thi, anh thích em, cũng rất muốn cưới em làm vợ, vì vậy... em có thể dần tiếp nhận anh được không?"
Lòng Diệp Tiểu Thi vô cùng rối loạn, cô thốt ra một tiếng nhỏ như muỗi kêu,"Vâng..."
Lam Ca nghe thấy, khuôn mặt anh tuấn của anh lộ rõ ý cười đầy cuốn hút, cứ thế ôm cô thật chặt.
Ngày tổ chức hôn lễ càng tới gần, hai nhân vật chính trái lại rất ung dung, tất cả đều đã hoàn tất, chỉ đang chờ ngày tốt đẹp đó tới.
Hai ngày nay Cung Dạ Tiêu vẫn luôn sắp xếp công việc ở công ty, anh không muốn trong ngày hôn lễ đại sự còn phải bận làm việc, vì vậy mấy ngày nay hắn rất an phận ngồi ở phòng làm việc, đối diện một với đống văn kiện như núi, kí tên, quyết sách.
Buổi trưa, Trình Ly Nguyệt nghe trợ lý Nhan Dương nói, anh ấy không về nhà ăn cơm, còn có rất nhiều việc phải giải quyết, cô đau lòng liền bảo Nhan Dương không cần gọi cơm cho anh, cô sẽ tự mình mang tới.
Với tư cách là vợ của anh, chăm sóc anh, yêu thương anh, là điều chắc chắn.
Quan hệ của Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu, trên dưới công ty sớm đã biết, ở trong lòng nữ nhân viên, cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất.
Mà Trình Ly Ngyệt cũng rất ít khi lộ diện ở công ty của anh, không giống như những bà lớn nhà giàu khác, coi việc đi đến công ty như chuyện thường ngày, cố ý để cho những công nhân nịnh hót, hầu hạ, tranh thủ hưởng cảm giác giàu sang.
Mà hôm nay, Trình Ly Nguyệt tới, đi theo phía sau là hai vệ sĩ, cô mặc một bộ quần áo đơn giản màu trắng, vóc dáng tinh tế, khuôn mặt như trăng sáng long lanh mê người, trong tay cầm đồ ăn, Nhan Dương sớm đã ở đại sảnh chờ cô.
Trong đại sảnh công nhân viên ra ra vào vào nhìn thấy cô, lập tức ngạc nhiên kinh ngạc kêu to một tiếng,"Bà Cung xinh chào!"
Trình Ly Nguyệt nghe xong, tự nhiên nhìn về phía họ mỉm cười,"Xin chào."
Lễ phép mà không hề kiêu ngạo, hơn nữa còn tươi cười thân thiện, khiến cho những nữ viên chức ở đây trong nháy mắt đều cảm phục, khó trách ông chủ lại thích cô, bởi vì cô thật sự rất hoàn mỹ.
Nhan Dương quét thẻ, đưa cô lên lầu, Trình Ly Nguyệt không khỏi quan tâm hỏi,"Trợ lý Nhan, cô có đối tượng chưa?"
Nhan Dương mím môi cười,"Vẫn chưa có ạ!"
"Hoa cưới lễ kết hôn của tôi, tôi ném cho cô, chúc cô sớm có thể tìm thấy một nửa của mình." Trình Ly Nguyệt cười rộ lên.
Nhan Dương lập tức được sủng ái mà lo sợ, nhưng cô khoát tay áo,"Không cần đâu, không cần đâu, bà Cung, bà có rất nhiều bạn, bà ném cho bọn họ đi!"
Trình Ly Nguyệt cười lớn,"Đến lúc đó cô nhất định phải có mặt nhé!"
Nhan Dương cũng rất vui vẻ, cô gật gật đầu nói,"Được, tôi sẽ tới."
Trình Ly Nguyệt tới trước cửa phòng làm việc của Cung Dạ Tiêu, cô đưa tay gõ cửa, bên trong truyền tới một giọng nói trầm thấp,"Vào đi."
Trình Ly Nguyệt đẩy cửa bước vào, chỉ thấy trước bàn làm việc, Cung Dạ Tiêu mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng đơn giản mát mẻ, cả người tản ra hơi thở của người đàn ông trưởng thành, đẹp trai đến độ dễ dàng đả động tới trái tim nhỏ của cô.
Nhịp tim củaTrình Ly Nguyệt tăng lên nhanh chóng, mặc dù đánh mất kí ức trước đây, nhưng mà hiện giờ cô đã tìm được lại rồi, đây có lẽ chính là sự động tâm ban đầu của cô đối với anh!
"Em đến rồi!" Cung Dạ Tiêu đứng dậy, sau khi đóng nắp chiếc bút máy, thân ảnh ấy thon dài hướng tới cô.
Trình Ly Nguyệt để thức ăn ở trên chiếc bàn cạnh sô pha, sau đó, cô dựa sát vào lòng anh, ôm cổ anh, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên, cười đến ngốc nghếch, Cung Dạ Tiêu cúi đầu, hôn lên môi đỏ mọng kiều diễm của cô hai cái, bàn tay to lớn ôm eo nhỏ của cô,"Sao vậy? Nhớ ông xã rồi sao?"
Trình Ly Nguyệt cũng không ngại gật đầu,"Vâng, nhớ rồi."
Ánh mắt Cung Dạ Tiêu sâu hun hút, sắc thái nồng đậm, nhẹ nhàng véo chóp mũi cô,"Đợi anh ăn cơm xong sẽ chiều em."
Trình Ly Nguyệt lập tức thấy hoảng sợ, cạnh văn phòng có một gian nghỉ ngơi, cô biết anh ám chỉ cái gì, cô cười ha hả đứng dậy," Không cần đâu, anh mau ăn cơm đi."
Đáy mắt Cung Dạ Tiêu đầy kiên định, tỏ ý anh nhất định phải làm, tối qua con trai ầm ĩ đòi ngủ cùng bọn họ, làm loạn tới nỗi hắn khó chịu mà không dám làm càn, gần đây, ngày ngày con cũng ăn vạ bên giường bọn họ,vì vậy, sinh hoạt vợ chồng tất nhiên cũng giảm bớt.
Mặc dù con gái rất ỷ lại hai người, anh cũng hưởng thụ vô cùng, nhưng anh vẫn lo lắng như vậy sẽ khiến vợ mình “đói”, vì vậy chiều nay đúng là ngày tốt đẹp hiếm có.
Trình Ly Nguyệt mở hộp thức ăn giúp anh, sau đó ngồi xuống ăn cơm cùng hắn, người đàn ông này khi ăn vẫn cứ đẹp đẽ tao nhã như vậy.
Cung Dạ Tiêu gọi một cuộc nội bộ, cho Nhan Dương chuẩn bị hai cốc nước trà đem vào.
Ánh mắt của Lam Ca hết sức nghiêm túc,"Từ trước tới giờ anh chưa hề ghét bỏ em, trong mắt của anh, những thứ thuộc về em anh đều thích."
Diệp Tiểu Thi bối rối vội vàng cúi đầu sửa sang lại quần áo của mình, không dám nhìn thêm ánh mắt của người đàn ông này lần nữa, nếu không, cô sẽ nhanh chóng hi sinh tại trận mất.
Lam Ca cho cô chọn một bộ trang sức, Diệp Tiểu Thi cũng rất thích, uyển chuyển mà đơn giản, váy hồng đi cùng ngọc xanh vừa khéo tô điểm màu sắc khác nhau trên cơ thể cô, Lam Ca mở nắp hộp nhung, lấy ra một sợ dây chuyền xinh xắn,"Anh đeo lên cho em."
Diệp Tiểu Thi đưa tóc gạt sang một bên, hai tay Lam Ca ấm áp đeo dây chuyền lên cổ cô, nhẹ nhàng cài móc, chiếc cổ tuyết trắng của cô đẹp đẽ tinh tế, nội tâm Lam Ca xúc động nhẹ, cảm giác trắng mịn mềm mại, đôi mắt xanh của hắn có chút co rút.
Đeo dây chuyền xong, Lam Ca lấy ra một chiếc vòng đeo lên tay trái của cô, cuối cùng là một chiếc nhẫn kim cương, khi Lam Ca lấy ra, Diệp Tiểu Thi bỗng chốc cảm thấy không gian bốn phía như thu hẹp lại, bình thường, đàn ông đeo nhẫn kim cương cho bạn gái, hoặc là đính hôn, hoặc là ngày kết hôn đại sự.
"Em đưa tay ra đây." Giọng nói của Lam Ca trầm thấp vài phần.
Diệp Tiểu Thi đưa tay ra, ngón tay bạch ngọc mảnh mai, Lam Ca cầm chiếc nhẫn nhẹ nhàng đeo vào ngón giữa, kích cỡ vừa chuẩn, nhẫn kim cương màu lam nhạt, rất tinh tế.
Khóe miệng Diệp Tiểu Thi nhẹ nhàng cong lên cười e thẹn, Lam Ca vốn chẳng hề thưởng thức chiếc nhẫn,toàn bộ ánh mắt của anh đều đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn thùng của cô, tâm trạng kích động không ngừng. Đột nhiên anh đưa cánh tay cường tráng tới, Diệp Tiểu Thi có chút giật mình, cả người cô được người đàn ông này ôm chặt lấy, mà Lam Ca thở gấp, đôi môi mỏng gợi cảm đặt lên bờ môi đỏ mọng của cô mà hôn.
Diệp Tiểu Thi vô cùng bối rối, cô không nghĩ rằng Lam Ca sẽ cưỡng hôn cô, thế nhưng, cô chẳng hề ghét bỏ, chỉ là chưa chuẩn bị tâm lý, cả người luống cuống.
Bàn tay nhỏ của cô theo bản năng đẩy hắn ra, mà hô hấp của Lam Ca có chút trầm đục, không nỡ buông cô ra, cứ thế hôn tới khi Diệp Tiểu Thi chóng mặt quay cuồng ngã vào ngực hắn, khuôn mặt nhỏ đỏ lên thiếu dưỡng khí, Lam Ca cũng không dám hôn tiếp, buông cô ra.
Diệp Tiểu Thi thở gấp, tim đập thình thịch, đây là nụ hôn đầu của cô!
Lam Ca lo lắng vuốt ve tóc cô,"Em không sao chứ!"
Diệp Tiểu Thi ngại ngùng cắn môi, rầu rĩ lắc đầu, xấu hổ đến nỗi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Lam Ca nhẹ nhàng ôm lấy cô, thấp giọng,"Tiểu Thi, anh thích em, cũng rất muốn cưới em làm vợ, vì vậy... em có thể dần tiếp nhận anh được không?"
Lòng Diệp Tiểu Thi vô cùng rối loạn, cô thốt ra một tiếng nhỏ như muỗi kêu,"Vâng..."
Lam Ca nghe thấy, khuôn mặt anh tuấn của anh lộ rõ ý cười đầy cuốn hút, cứ thế ôm cô thật chặt.
Ngày tổ chức hôn lễ càng tới gần, hai nhân vật chính trái lại rất ung dung, tất cả đều đã hoàn tất, chỉ đang chờ ngày tốt đẹp đó tới.
Hai ngày nay Cung Dạ Tiêu vẫn luôn sắp xếp công việc ở công ty, anh không muốn trong ngày hôn lễ đại sự còn phải bận làm việc, vì vậy mấy ngày nay hắn rất an phận ngồi ở phòng làm việc, đối diện một với đống văn kiện như núi, kí tên, quyết sách.
Buổi trưa, Trình Ly Nguyệt nghe trợ lý Nhan Dương nói, anh ấy không về nhà ăn cơm, còn có rất nhiều việc phải giải quyết, cô đau lòng liền bảo Nhan Dương không cần gọi cơm cho anh, cô sẽ tự mình mang tới.
Với tư cách là vợ của anh, chăm sóc anh, yêu thương anh, là điều chắc chắn.
Quan hệ của Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu, trên dưới công ty sớm đã biết, ở trong lòng nữ nhân viên, cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất.
Mà Trình Ly Ngyệt cũng rất ít khi lộ diện ở công ty của anh, không giống như những bà lớn nhà giàu khác, coi việc đi đến công ty như chuyện thường ngày, cố ý để cho những công nhân nịnh hót, hầu hạ, tranh thủ hưởng cảm giác giàu sang.
Mà hôm nay, Trình Ly Nguyệt tới, đi theo phía sau là hai vệ sĩ, cô mặc một bộ quần áo đơn giản màu trắng, vóc dáng tinh tế, khuôn mặt như trăng sáng long lanh mê người, trong tay cầm đồ ăn, Nhan Dương sớm đã ở đại sảnh chờ cô.
Trong đại sảnh công nhân viên ra ra vào vào nhìn thấy cô, lập tức ngạc nhiên kinh ngạc kêu to một tiếng,"Bà Cung xinh chào!"
Trình Ly Nguyệt nghe xong, tự nhiên nhìn về phía họ mỉm cười,"Xin chào."
Lễ phép mà không hề kiêu ngạo, hơn nữa còn tươi cười thân thiện, khiến cho những nữ viên chức ở đây trong nháy mắt đều cảm phục, khó trách ông chủ lại thích cô, bởi vì cô thật sự rất hoàn mỹ.
Nhan Dương quét thẻ, đưa cô lên lầu, Trình Ly Nguyệt không khỏi quan tâm hỏi,"Trợ lý Nhan, cô có đối tượng chưa?"
Nhan Dương mím môi cười,"Vẫn chưa có ạ!"
"Hoa cưới lễ kết hôn của tôi, tôi ném cho cô, chúc cô sớm có thể tìm thấy một nửa của mình." Trình Ly Nguyệt cười rộ lên.
Nhan Dương lập tức được sủng ái mà lo sợ, nhưng cô khoát tay áo,"Không cần đâu, không cần đâu, bà Cung, bà có rất nhiều bạn, bà ném cho bọn họ đi!"
Trình Ly Nguyệt cười lớn,"Đến lúc đó cô nhất định phải có mặt nhé!"
Nhan Dương cũng rất vui vẻ, cô gật gật đầu nói,"Được, tôi sẽ tới."
Trình Ly Nguyệt tới trước cửa phòng làm việc của Cung Dạ Tiêu, cô đưa tay gõ cửa, bên trong truyền tới một giọng nói trầm thấp,"Vào đi."
Trình Ly Nguyệt đẩy cửa bước vào, chỉ thấy trước bàn làm việc, Cung Dạ Tiêu mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng đơn giản mát mẻ, cả người tản ra hơi thở của người đàn ông trưởng thành, đẹp trai đến độ dễ dàng đả động tới trái tim nhỏ của cô.
Nhịp tim củaTrình Ly Nguyệt tăng lên nhanh chóng, mặc dù đánh mất kí ức trước đây, nhưng mà hiện giờ cô đã tìm được lại rồi, đây có lẽ chính là sự động tâm ban đầu của cô đối với anh!
"Em đến rồi!" Cung Dạ Tiêu đứng dậy, sau khi đóng nắp chiếc bút máy, thân ảnh ấy thon dài hướng tới cô.
Trình Ly Nguyệt để thức ăn ở trên chiếc bàn cạnh sô pha, sau đó, cô dựa sát vào lòng anh, ôm cổ anh, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên, cười đến ngốc nghếch, Cung Dạ Tiêu cúi đầu, hôn lên môi đỏ mọng kiều diễm của cô hai cái, bàn tay to lớn ôm eo nhỏ của cô,"Sao vậy? Nhớ ông xã rồi sao?"
Trình Ly Nguyệt cũng không ngại gật đầu,"Vâng, nhớ rồi."
Ánh mắt Cung Dạ Tiêu sâu hun hút, sắc thái nồng đậm, nhẹ nhàng véo chóp mũi cô,"Đợi anh ăn cơm xong sẽ chiều em."
Trình Ly Nguyệt lập tức thấy hoảng sợ, cạnh văn phòng có một gian nghỉ ngơi, cô biết anh ám chỉ cái gì, cô cười ha hả đứng dậy," Không cần đâu, anh mau ăn cơm đi."
Đáy mắt Cung Dạ Tiêu đầy kiên định, tỏ ý anh nhất định phải làm, tối qua con trai ầm ĩ đòi ngủ cùng bọn họ, làm loạn tới nỗi hắn khó chịu mà không dám làm càn, gần đây, ngày ngày con cũng ăn vạ bên giường bọn họ,vì vậy, sinh hoạt vợ chồng tất nhiên cũng giảm bớt.
Mặc dù con gái rất ỷ lại hai người, anh cũng hưởng thụ vô cùng, nhưng anh vẫn lo lắng như vậy sẽ khiến vợ mình “đói”, vì vậy chiều nay đúng là ngày tốt đẹp hiếm có.
Trình Ly Nguyệt mở hộp thức ăn giúp anh, sau đó ngồi xuống ăn cơm cùng hắn, người đàn ông này khi ăn vẫn cứ đẹp đẽ tao nhã như vậy.
Cung Dạ Tiêu gọi một cuộc nội bộ, cho Nhan Dương chuẩn bị hai cốc nước trà đem vào.
/1503
|