Những chuyện mà Lam Ca dặn dò người khác làm, họ đâu dám không làm nhanh chóng, trừ khi không còn muốn ở đây nữa.
Lời của Lam Ca giống như ra lệnh. Vì thế, những người anh nhờ làm chứng minh thư cho Diệp Tiểu Thi không dám chậm chễ. Mặc dù chưa có chứng minh thư, thế nhưng một khi đã nhập vào hệ thống chứng minh thư các nước, thì đều tra ra chứng minh thư này.
Buổi trưa, lúc ăn cơm, Lam Ca đưa chứng minh thư, hộ chiếu và giấy thông hành của các nước cùng một tấm thẻ liên thông toàn thế giới đặt lên bàn, đưa ra trước mặt cô. Lam Ca nhẹ nhàng nói, “Những thứ em cần hôm qua, anh đã làm xong hết rồi.“
Diệp Tiểu Thi ngạc nhiên, anh ấy làm nhanh quá. Cô cười nhìn anh nói, “Không vấn đề gì chứ!”
“Sao có thể có vấn đề gì được. Với thân phận của anh, chắc chắn không vấn đề gì. ” Lam Ca đảm bảo với cô.
Diệp Tiểu Thi nhìn những giấy tờ kỹ lưỡng rồi sau đó để vào trong túi. Cô ngẩng đầu nhìn Lam Ca, “Gần đây trên đảo thấy hơi chán, em vẫn chưa tới khu trung tâm chơi. Lúc nào anh có thời gian đưa em đi được không?”
“Em thích đi lúc nào anh cũng có thể đưa em đi. Chiều nay cũng được. ”Lam Ca cũng cảm nhận thấy, dù trên đảo rất đẹp nhưng cô không quen. Con gái đều thích nơi náo nhiệt. Anh thật là ngốc quá đi.
Chẳng nghĩ tới việc đưa cô ấy đi chơi, lại còn để cô đích thân đề nghị.
Diệp Tiểu Thi ngẩng đầu, cô nhìn chứng minh thư của mình nói, “Sáng sớm mai đi! ” Sáng sớm mai chúng ta đi.
“Được, vậy sáng sớm mai, nếu sau này em không thích ở trên đảo mà thích ở trong trung tâm thành phố cũng được. Ở đó anh cũng có một ít bất động sản, tùy em chọn nơi ở.” Lam Ca chờ đợi câu trả lời của cô.
Diệp Tiểu Thi nghĩ trong giây lát rồi cười, “Được, để em suy nghĩ.”
Lam Ca nhìn bộ dạng vui vẻ của cô, anh cũng thấy thoải mái hơn. Anh đưa tay nắm lấy tay cô, “Tiểu Thi, anh muốn em biết, vì em, anh sẽ làm mọi thứ.”
Câu nói này giống như điện giậtt khiến Diệp Tiểu Thi giật tay lại. Cô nhìn biểu cảm nghiêm túc của Lam Ca, cảm giác như nhìn thấy cảnh trước đây Lam Ca nói câu này với cô gái kia.
Lam Ca thấy cô rụt tay lại thì hơi bất ngờ. Anh cảm giác Diệp Tiểu Thi đang dần xa cách anh, lập tức anh thấy lo lắng, “Diệp Tiểu Thi, em sao vậy?” Có phải là vì gần đây anh ít quan tâm tới em, khiến em không vui phải không?
Diệp Tiểu Thi lắc đầu, “Không ạ”
“Vậy em... Em vẫn hiểu lầm anh và Many hay sao? Anh chỉ coi cô ấy là em gái thôi. Anh không có tình cảm nam nữ gì với cô ấy. Em phải tin anh.”
“Em tin anh.” Diệp Tiểu Thi tin tưởng, bởi tỏng lòng Lam Ca, người anh yêu không phải Many, không phải cô mà là một người khác.
Lam Ca thấy cô tin anh một cách quyết đoán, thấy mãn nguyện trong lòng. Anh nghĩ, sáng mai đưa cô ấy đi chơi. Có thể rời khỏi hòn đảo nay, tâm trạng của cô sẽ tốt hơn.
Tối đó, Diệp Tiểu Thi nằm trên giường. Cô cầm một cuốn danh thắng thế giới và đọc. Rõ ràng nhìn những nơi đẹp như thiên đường mà trong mắt cô không có chút gì vui vẻ mà thấy u uất, nặng nề.
Đúng, cô muốn rời khỏi đây. Không phải vì những câu nói của Many, mà là vì cô yêu người đàn ông này. Cô nghĩ cần cho anh ấy lựa chọn, vì yêu cô mới lựa chọn ra đi.
Như thế thật là ngốc. Người đàn ông giống như Lam Ca, cô gái nào chẳng phải cố gắng níu giữ. Thế nhưng, người khác có cơ hội theo đuổi, còn cô thì không thể. Chỉ cần cô theo đuổi, Lam Ca nhất định sẽ chấp nhận cô. Thế nhưng, trong lòng anh ấy có vui vẻ thật hay không?
Hay là tất cả những gì hiện này anh ta làm đều là để báo đáp cho cô?
Cô không muốn anh hy sinh cả đời mình vì phải báo ơn, giống như nhân vật nam chính, cuối cùng mới tìm được hạnh phúc, tìm được tình yêu. Thế nhưng anh ta phải trải qua một cuộc hôn nhân mệt mọi, tất cả tình yêu và niềm vui đã bị cướp mất.
Trở thành một nô lệ bị hôn nhân đè nén, cuối cùng khi có được tình yêu đích thực thì lại không thể ở bên nhau một cách chính thức. Còn người vợ của anh thì đau khổ vô cùng.
3 người 3 nỗi đau. Nếu ngay từ đầu để cho Lam Ca chời đợi hành phúc của mình, thì tới lúc đó, anh mới có thể đón nhận tình yêu đích thực. Cuộc sống như thế mới phù hợp với anh.
Diệp Tiểu Thi cuối cùng lựa chọn nơi mà cô muốn đi. Đó là một quốc gia an toàn. Cô có 1 triệu Usd, có thể giúp cô làm điều cô muốn. Đợi cô chơi đủ, vui chơi đến phát mệt thì cô sẽ về nước, sau đó tìm một thành phố phù hợp để định cư.
Có thể, cuộc đời này cô sẽ cô đơn một mình. Thế nhưng, nếu có thể khiến Lam Ca hạnh phúc thì cô không hối hận.
Lam Ca ở phòng của mình, sắp xếp mọi việc đi chơi ngày mai. Hơn nữa, anh cũng đã nghĩ tới những địa điểm sẽ đưa cô đi. Anh cũng nghĩ tới nhà hàng nào sẽ khiến cô thích nhất. Ngày mai nhất định sẽ đưa cô đi ăn, khiến cô cảm nhận hơi thở cuộc sống ở đây.
Buổi tối, Diệp Tiểu Thi mất ngủ. Tới 3 giờ sáng, cô mới mơ hồ ngủ thiếp đi. Dù chỉ ngủ vài tiếng, thế những khoảng 7 giờ sáng, đồng hồ sinh học của cô đã đánh thức cô.
Đôi mắt cô cay xè. Thế nhưng đầu óc cô rất tỉnh táo. Cảm giác này rất khó chịu. Ngủ không đủ khiến cô bơ phờ. Cô đứng trong phòng tắm, nhìn mình như thấy một con ma, ngay cả đến bản thân còn ghét bỏ chính mình. Tâm lý tự ti ngày càng mãnh liệt.
Cô muốn mình trông có tinh thần một chút nên đã lựa chọn một chiếc váy hoa, đẩy cửa bước ra. Đúng lúc đó không ngờ là Lam Ca đang ngồi trên ghế sô-pha đợi cô. Ánh nắng từ ban công chiếu xuống khiến anh trông như một vị hoàng tử.
Tim Diệp Tiểu Thi bỗng đập nhanh hơn. Đột nhiên cô đưa tay ôm lấy anh khi Lam Ca đứng dậy bước tới, rồi vùi mặt mình vào trong lòng anh, dùng mọi sức lực để cảm nhận con người anh.
Lam Ca bị ôm đột ngột nên thấy vui vô cùng. Anh lập tức đưa tay ôm lấy cô, hôn nhẹ lên mái tóc cô, “Sao thế! Nhớ anh đến thế sao?”
Lời của Lam Ca giống như ra lệnh. Vì thế, những người anh nhờ làm chứng minh thư cho Diệp Tiểu Thi không dám chậm chễ. Mặc dù chưa có chứng minh thư, thế nhưng một khi đã nhập vào hệ thống chứng minh thư các nước, thì đều tra ra chứng minh thư này.
Buổi trưa, lúc ăn cơm, Lam Ca đưa chứng minh thư, hộ chiếu và giấy thông hành của các nước cùng một tấm thẻ liên thông toàn thế giới đặt lên bàn, đưa ra trước mặt cô. Lam Ca nhẹ nhàng nói, “Những thứ em cần hôm qua, anh đã làm xong hết rồi.“
Diệp Tiểu Thi ngạc nhiên, anh ấy làm nhanh quá. Cô cười nhìn anh nói, “Không vấn đề gì chứ!”
“Sao có thể có vấn đề gì được. Với thân phận của anh, chắc chắn không vấn đề gì. ” Lam Ca đảm bảo với cô.
Diệp Tiểu Thi nhìn những giấy tờ kỹ lưỡng rồi sau đó để vào trong túi. Cô ngẩng đầu nhìn Lam Ca, “Gần đây trên đảo thấy hơi chán, em vẫn chưa tới khu trung tâm chơi. Lúc nào anh có thời gian đưa em đi được không?”
“Em thích đi lúc nào anh cũng có thể đưa em đi. Chiều nay cũng được. ”Lam Ca cũng cảm nhận thấy, dù trên đảo rất đẹp nhưng cô không quen. Con gái đều thích nơi náo nhiệt. Anh thật là ngốc quá đi.
Chẳng nghĩ tới việc đưa cô ấy đi chơi, lại còn để cô đích thân đề nghị.
Diệp Tiểu Thi ngẩng đầu, cô nhìn chứng minh thư của mình nói, “Sáng sớm mai đi! ” Sáng sớm mai chúng ta đi.
“Được, vậy sáng sớm mai, nếu sau này em không thích ở trên đảo mà thích ở trong trung tâm thành phố cũng được. Ở đó anh cũng có một ít bất động sản, tùy em chọn nơi ở.” Lam Ca chờ đợi câu trả lời của cô.
Diệp Tiểu Thi nghĩ trong giây lát rồi cười, “Được, để em suy nghĩ.”
Lam Ca nhìn bộ dạng vui vẻ của cô, anh cũng thấy thoải mái hơn. Anh đưa tay nắm lấy tay cô, “Tiểu Thi, anh muốn em biết, vì em, anh sẽ làm mọi thứ.”
Câu nói này giống như điện giậtt khiến Diệp Tiểu Thi giật tay lại. Cô nhìn biểu cảm nghiêm túc của Lam Ca, cảm giác như nhìn thấy cảnh trước đây Lam Ca nói câu này với cô gái kia.
Lam Ca thấy cô rụt tay lại thì hơi bất ngờ. Anh cảm giác Diệp Tiểu Thi đang dần xa cách anh, lập tức anh thấy lo lắng, “Diệp Tiểu Thi, em sao vậy?” Có phải là vì gần đây anh ít quan tâm tới em, khiến em không vui phải không?
Diệp Tiểu Thi lắc đầu, “Không ạ”
“Vậy em... Em vẫn hiểu lầm anh và Many hay sao? Anh chỉ coi cô ấy là em gái thôi. Anh không có tình cảm nam nữ gì với cô ấy. Em phải tin anh.”
“Em tin anh.” Diệp Tiểu Thi tin tưởng, bởi tỏng lòng Lam Ca, người anh yêu không phải Many, không phải cô mà là một người khác.
Lam Ca thấy cô tin anh một cách quyết đoán, thấy mãn nguyện trong lòng. Anh nghĩ, sáng mai đưa cô ấy đi chơi. Có thể rời khỏi hòn đảo nay, tâm trạng của cô sẽ tốt hơn.
Tối đó, Diệp Tiểu Thi nằm trên giường. Cô cầm một cuốn danh thắng thế giới và đọc. Rõ ràng nhìn những nơi đẹp như thiên đường mà trong mắt cô không có chút gì vui vẻ mà thấy u uất, nặng nề.
Đúng, cô muốn rời khỏi đây. Không phải vì những câu nói của Many, mà là vì cô yêu người đàn ông này. Cô nghĩ cần cho anh ấy lựa chọn, vì yêu cô mới lựa chọn ra đi.
Như thế thật là ngốc. Người đàn ông giống như Lam Ca, cô gái nào chẳng phải cố gắng níu giữ. Thế nhưng, người khác có cơ hội theo đuổi, còn cô thì không thể. Chỉ cần cô theo đuổi, Lam Ca nhất định sẽ chấp nhận cô. Thế nhưng, trong lòng anh ấy có vui vẻ thật hay không?
Hay là tất cả những gì hiện này anh ta làm đều là để báo đáp cho cô?
Cô không muốn anh hy sinh cả đời mình vì phải báo ơn, giống như nhân vật nam chính, cuối cùng mới tìm được hạnh phúc, tìm được tình yêu. Thế nhưng anh ta phải trải qua một cuộc hôn nhân mệt mọi, tất cả tình yêu và niềm vui đã bị cướp mất.
Trở thành một nô lệ bị hôn nhân đè nén, cuối cùng khi có được tình yêu đích thực thì lại không thể ở bên nhau một cách chính thức. Còn người vợ của anh thì đau khổ vô cùng.
3 người 3 nỗi đau. Nếu ngay từ đầu để cho Lam Ca chời đợi hành phúc của mình, thì tới lúc đó, anh mới có thể đón nhận tình yêu đích thực. Cuộc sống như thế mới phù hợp với anh.
Diệp Tiểu Thi cuối cùng lựa chọn nơi mà cô muốn đi. Đó là một quốc gia an toàn. Cô có 1 triệu Usd, có thể giúp cô làm điều cô muốn. Đợi cô chơi đủ, vui chơi đến phát mệt thì cô sẽ về nước, sau đó tìm một thành phố phù hợp để định cư.
Có thể, cuộc đời này cô sẽ cô đơn một mình. Thế nhưng, nếu có thể khiến Lam Ca hạnh phúc thì cô không hối hận.
Lam Ca ở phòng của mình, sắp xếp mọi việc đi chơi ngày mai. Hơn nữa, anh cũng đã nghĩ tới những địa điểm sẽ đưa cô đi. Anh cũng nghĩ tới nhà hàng nào sẽ khiến cô thích nhất. Ngày mai nhất định sẽ đưa cô đi ăn, khiến cô cảm nhận hơi thở cuộc sống ở đây.
Buổi tối, Diệp Tiểu Thi mất ngủ. Tới 3 giờ sáng, cô mới mơ hồ ngủ thiếp đi. Dù chỉ ngủ vài tiếng, thế những khoảng 7 giờ sáng, đồng hồ sinh học của cô đã đánh thức cô.
Đôi mắt cô cay xè. Thế nhưng đầu óc cô rất tỉnh táo. Cảm giác này rất khó chịu. Ngủ không đủ khiến cô bơ phờ. Cô đứng trong phòng tắm, nhìn mình như thấy một con ma, ngay cả đến bản thân còn ghét bỏ chính mình. Tâm lý tự ti ngày càng mãnh liệt.
Cô muốn mình trông có tinh thần một chút nên đã lựa chọn một chiếc váy hoa, đẩy cửa bước ra. Đúng lúc đó không ngờ là Lam Ca đang ngồi trên ghế sô-pha đợi cô. Ánh nắng từ ban công chiếu xuống khiến anh trông như một vị hoàng tử.
Tim Diệp Tiểu Thi bỗng đập nhanh hơn. Đột nhiên cô đưa tay ôm lấy anh khi Lam Ca đứng dậy bước tới, rồi vùi mặt mình vào trong lòng anh, dùng mọi sức lực để cảm nhận con người anh.
Lam Ca bị ôm đột ngột nên thấy vui vô cùng. Anh lập tức đưa tay ôm lấy cô, hôn nhẹ lên mái tóc cô, “Sao thế! Nhớ anh đến thế sao?”
/1503
|