"Lam Ca, anh có giấu diếm em chuyện gì không?" Diệp Tiểu Thi thở dài: "Có thể không phải do anh cố ý, vì muốn tốt cho em, nhưng em vẫn đã biết rồi."
"Em muốn nói đến chuyện nào?" Lam Ca bắt đầu thấy hơi hồ đồ, từ sau khi quen biết cô, anh chưa bao giờ giấu diếm cô điều gì.
"Anh từng dùng một cô gái khác đến thế thân em, vả lại suýt nữa anh còn kết hôn với cô gái đó, đúng không?" Diệp Tiểu Thi cũng thản nhiên nhắc đến chuyện này với anh.
Đôi con ngươi màu lam của Lam Ca trợn to, đột nhiên, mọi thắc mắc trong lòng đều đã được giải đáp, lúc này anh thấy vô cùng hối hận tự trách, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra, Diệp Tiểu Thi bỏ đi, không phải vì cô không yêu anh, mà là vì hiểu lầm.
"Tiểu Thi, anh xin lỗi em, xin lỗi ông nội của em, anh đã từng quá ngu ngốc, tìm một cô gái để thay thế em, nhưng anh cảm ơn thượng đế đã không để anh vụt mất đi em."
Vành mắt Diệp Tiểu Thi ươn ướt: "Em không trách anh, với anh mà nói, việc anh tìm kết hôn với người con gái mà anh yêu không hề sai, nếu anh muốn tìm lại cô gái ấy, em sẽ không phản đối đâu."
Lam Ca lại thở dài, nhìn cô, anh nói: "Em có biết cô gái ấy là ai không? Em đã từng gặp qua cô ấy."
Diệp Tiểu Thi kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Em gặp rồi ư?"
"Đúng, em đã gặp qua cô ấy, cô ấy chính là cô gái mà anh đã dẫn em đến tham gia hôn lễ của cô ấy, cô ấy tên Trình Ly Nguyệt, cô ấy chính là cô gái được anh dẫn về đảo, suýt chút nữa đã kết hôn."
"Là cô ấy!" Diệp Tiểu Thi kinh ngạc, há mồm trợn mắt, chẳng trách người trên đảo đều nói đó là một cô gái có sắc đẹp khuynh thành, hóa ra là cô ấy.
Giờ đây Lam Ca hối hận, anh muốn đấm mình một cái, là lỗi của anh, anh không nên giấu diếm Diệp Tiểu Thi, anh nên chủ động nói với cô về chuyện ngốc anh đã làm lúc trước, cho dù Diệp Tiểu Thi hận anh, đó cũng do anh đáng đời.
"Tiểu Thi, em nghe anh nói có được không? Trước khi nghe xong chuyện lúc trước, xin em đừng suy đoán lung tung, anh chỉ cần em biết rằng, người anh yêu bây giờ là em, người anh thích là em, người anh muốn cưới là em, em là người quan trọng nhất quý giá nhất với anh." Lam Ca nôn nóng kéo ghế đến gần, nắm chặt tay lay cô: "Mọi thứ đều chỉ là hiểu lầm."
Diệp Tiểu Thi chớp mắt, cảm xúc kích động dâng trào mạnh mẽ trong lòng, cô che miệng lại, mắt đẫm lệ, gật đầu: "Được, em nghe anh nói."
Lam Ca kể lại chuyện một năm trước, anh dẫn người tìm kiếm cô suốt một tháng trời trong nước nhưng không có kết quả gì, cuối cùng, đụng phải Trình Ly Nguyệt mất trí nhớ, sau đó bệnh tình của ông nội cũng trở nên nguy cấp không cầm cự được bao lâu, cộng thêm thời gian ở lại trong nước của anh cũng chỉ còn lại vài hôm, nên anh mới dẫn Trình Ly Nguyệt về đảo.
"Cô ấy rấy đẹp, cũng rất ưu tú, từ bức tranh trên tường của anh, em có thể biết được cô ấy là một người đa tài đa nghệ." Diệp Tiểu Thi cười, trong mắt cô không có sự oán hận, cũng không có sự đố kỵ, cô thật lòng khen ngợi Trình Ly Nguyệt.
"Bức tranh ấy là của cô ấy vẽ, anh cũng thừa nhận, trong nửa tháng sống chung với cô ấy, anh đã từng rung động, nhưng sau này anh mới phát hiện ra, đó chỉ là sự tán thưởng của anh dành cho cô ấy chứ không phải là tình yêu khắc sâu vào trong tâm khảm, em mới là người con gái anh luôn tìm kiếm, mới là người phụ nữ định mệnh của đời anh." Lam Ca nói xong, kéo mạnh Diệp Tiểu Thi vào trong lòng anh.
Người Diệp Tiểu Thi run lên, cô đụng vào trong lồng ngực rắn chắc của anh, trong hô hấp của cô đều là hơi thở nam tính mát lạnh thơm tho của anh, và khúc mắc trong lòng cô cũng được mở ra từ đó.
"Tiểu Thi, xin lỗi, là anh đã giấu diếm em, anh chỉ sợ khi em biết được anh tìm người giả mạo em, em sẽ hận anh rời khỏi anh, anh sợ để mất đi em." Lam Ca ôm chặt cô, tỏ tình đầy tha thiết và chân thành.
Diệp Tiểu Thi vùi trong lồng ngực của anh, nước mắt của cô thấm ướt áo sơ mi của anh, cô khẽ hỏi: "Thật chứ?"
"Xin lỗi... Anh xin lỗi em! Anh cũng xin lỗi lòng tin của ông nội anh dành cho anh, càng xin lỗi sự gửi gắm của ông nội của em, suýt chút nữa anh đã mất đi em, lúc này anh rất muốn thời gian quay ngược trở về một năm trước, anh nhất định sẽ tìm được em." Giọng của Lam Ca trầm khàn, giọng điệu tràn đầy sự ân hận và tự trách.
Diệp Tiểu Thi nghe thấy rồi, cũng cảm nhận tình yêu mà anh dành cho cô, hóa ra là do cô đã hiểu lầm.
"Nếu em không tin anh có thể lập tức đưa em đi gặp Trình Ly Nguyệt, nhờ cô ấy giái thích chuyện trước đây của tụi anh, anh và cô ấy chỉ nắm tay nhau, ngoài việc đó ra, cả hai người tụi anh đều rất lịch sự và khách sáo với nhau."
Diệp Tiểu Thi vui mừng nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài, cô khẽ cười, nói: "Không cần đâu, em tin anh!"
Lam Ca vui sướng khẽ đẩy cô ra, nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô, con tim anh đau nhói, anh dùng tay áo lau nước mắt cho cô một cách vụng về: "Em có biết sau khi em bỏ đi anh cảm thấy nôn nóng suốt ruột như thế nào không? Anh rất muốn chặn máy bay của em lại, rất muốn mọc ra một đôi cánh đuổi theo em."
Diệp Tiểu Thi bật cười vì những lời nói của anh: "Thật không ngờ anh lại biết nói những lời mùi mẩn sến súa như thế."
"Em thích nghe ư? Chỉ cần em thích, anh sẽ dùng cả đời này để nói những lời tỏ tình sến súa cho em nghe." Lam Ca bắt đầu cười ngốc.
Diệp Tiểu Thi càng thêm thẹn thùng: "Thích nghe."
Lam Ca hôn lên trán cô, sau đó nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, hôn xuống chóp mũi xinh đẹp trắng nõn đó, cuối cùng, nhìn vào đôi môi trái tim màu hồng đào kia, anh đã không thể kiềm chế được tình cảm trong lòng, anh trao một nụ hôn lên môi cô.
Đầu óc Diệp Tiểu Thi bỗng trở nên trống rỗng, cô thẹn thùng nắm chặt lấy vạt áo sơ mi của anh, tiếp nhận nụ hôn của anh một cách vụng về, con tim cô đập liên hồi, cơ thể cô cũng vì thế mà trở nên run rẩy.
Lam Ca dịu dàng tách hai cánh môi của cô ra, nhưng anh lại không tấn cạnh mạnh mẽ, anh sợ sẽ dọa cô, anh sợ cô lại sẽ bỏ đi thêm một lần nữa.
Một nụ hôn, tô hồng khuôn mặt trắng nõn của Diệp Tiểu Thi, dưới ánh đèn, cô thẹn thùng như một cô vợ nhỏ.
Lam Ca thở phào, anh nắm chặt lấy tay cô: "Tiểu Thi, anh không cho phép em bỏ trốn, cũng không cho phép em rời xa anh, cả đời này, anh đều sẽ ở bên cạnh em."
"Nhưng... em tầm thường như thế."
Lam Ca mỉm cười: "Em không cần phải quá tốt đẹp, chỉ cần anh thích là được, anh nghĩ anh trải qua nhiều chuyện như thế cũng là vì để gặp đúng người, cho dù trễ một chút, chỉ cần người đó là em là được."
Diệp Tiểu Thi lại phát hiện ra, Lam Ca không đi làm nhà thơ thì thật đáng tiếc.
Nội tâm cô thấy rất ngọt ngào, trải qua quyết định lần này, cô mới hiểu được trái tim của mình, cô đã yêu người đàn ông này rồi, yêu đến mức, cả đời này không hề muốn buông tay.
Cô nghĩ, cô sẽ không rời xa anh, cho dù có một ngày anh không còn yêu cô nữa, cô vẫn sẽ ở lì bên cạnh anh, bảo vệ anh.
"Lam Ca... xin lỗi!" Diệp Tiểu Thi nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy anh, xin lỗi, cô xin lỗi vì lần ra đi này của cô.
Lam Ca cười vuốt tóc cô, anh hôn nhẹ xuống mái tóc cô như hôn một món châu báu: "Đồ ngốc, người sai là anh, em không cần xin lỗi."
Diệp Tiểu Thy yên tâm, ôm lấy anh, khóe môi cô nở một nụ cười hạnh phúc.
Hai người yêu nhau, cuối cùng đã đến được với nhau, trải qua nhiều thử thách và khó khăn, chỉ vì để gặp đúng người vào đúng thời điểm.
"Em muốn nói đến chuyện nào?" Lam Ca bắt đầu thấy hơi hồ đồ, từ sau khi quen biết cô, anh chưa bao giờ giấu diếm cô điều gì.
"Anh từng dùng một cô gái khác đến thế thân em, vả lại suýt nữa anh còn kết hôn với cô gái đó, đúng không?" Diệp Tiểu Thi cũng thản nhiên nhắc đến chuyện này với anh.
Đôi con ngươi màu lam của Lam Ca trợn to, đột nhiên, mọi thắc mắc trong lòng đều đã được giải đáp, lúc này anh thấy vô cùng hối hận tự trách, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra, Diệp Tiểu Thi bỏ đi, không phải vì cô không yêu anh, mà là vì hiểu lầm.
"Tiểu Thi, anh xin lỗi em, xin lỗi ông nội của em, anh đã từng quá ngu ngốc, tìm một cô gái để thay thế em, nhưng anh cảm ơn thượng đế đã không để anh vụt mất đi em."
Vành mắt Diệp Tiểu Thi ươn ướt: "Em không trách anh, với anh mà nói, việc anh tìm kết hôn với người con gái mà anh yêu không hề sai, nếu anh muốn tìm lại cô gái ấy, em sẽ không phản đối đâu."
Lam Ca lại thở dài, nhìn cô, anh nói: "Em có biết cô gái ấy là ai không? Em đã từng gặp qua cô ấy."
Diệp Tiểu Thi kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Em gặp rồi ư?"
"Đúng, em đã gặp qua cô ấy, cô ấy chính là cô gái mà anh đã dẫn em đến tham gia hôn lễ của cô ấy, cô ấy tên Trình Ly Nguyệt, cô ấy chính là cô gái được anh dẫn về đảo, suýt chút nữa đã kết hôn."
"Là cô ấy!" Diệp Tiểu Thi kinh ngạc, há mồm trợn mắt, chẳng trách người trên đảo đều nói đó là một cô gái có sắc đẹp khuynh thành, hóa ra là cô ấy.
Giờ đây Lam Ca hối hận, anh muốn đấm mình một cái, là lỗi của anh, anh không nên giấu diếm Diệp Tiểu Thi, anh nên chủ động nói với cô về chuyện ngốc anh đã làm lúc trước, cho dù Diệp Tiểu Thi hận anh, đó cũng do anh đáng đời.
"Tiểu Thi, em nghe anh nói có được không? Trước khi nghe xong chuyện lúc trước, xin em đừng suy đoán lung tung, anh chỉ cần em biết rằng, người anh yêu bây giờ là em, người anh thích là em, người anh muốn cưới là em, em là người quan trọng nhất quý giá nhất với anh." Lam Ca nôn nóng kéo ghế đến gần, nắm chặt tay lay cô: "Mọi thứ đều chỉ là hiểu lầm."
Diệp Tiểu Thi chớp mắt, cảm xúc kích động dâng trào mạnh mẽ trong lòng, cô che miệng lại, mắt đẫm lệ, gật đầu: "Được, em nghe anh nói."
Lam Ca kể lại chuyện một năm trước, anh dẫn người tìm kiếm cô suốt một tháng trời trong nước nhưng không có kết quả gì, cuối cùng, đụng phải Trình Ly Nguyệt mất trí nhớ, sau đó bệnh tình của ông nội cũng trở nên nguy cấp không cầm cự được bao lâu, cộng thêm thời gian ở lại trong nước của anh cũng chỉ còn lại vài hôm, nên anh mới dẫn Trình Ly Nguyệt về đảo.
"Cô ấy rấy đẹp, cũng rất ưu tú, từ bức tranh trên tường của anh, em có thể biết được cô ấy là một người đa tài đa nghệ." Diệp Tiểu Thi cười, trong mắt cô không có sự oán hận, cũng không có sự đố kỵ, cô thật lòng khen ngợi Trình Ly Nguyệt.
"Bức tranh ấy là của cô ấy vẽ, anh cũng thừa nhận, trong nửa tháng sống chung với cô ấy, anh đã từng rung động, nhưng sau này anh mới phát hiện ra, đó chỉ là sự tán thưởng của anh dành cho cô ấy chứ không phải là tình yêu khắc sâu vào trong tâm khảm, em mới là người con gái anh luôn tìm kiếm, mới là người phụ nữ định mệnh của đời anh." Lam Ca nói xong, kéo mạnh Diệp Tiểu Thi vào trong lòng anh.
Người Diệp Tiểu Thi run lên, cô đụng vào trong lồng ngực rắn chắc của anh, trong hô hấp của cô đều là hơi thở nam tính mát lạnh thơm tho của anh, và khúc mắc trong lòng cô cũng được mở ra từ đó.
"Tiểu Thi, xin lỗi, là anh đã giấu diếm em, anh chỉ sợ khi em biết được anh tìm người giả mạo em, em sẽ hận anh rời khỏi anh, anh sợ để mất đi em." Lam Ca ôm chặt cô, tỏ tình đầy tha thiết và chân thành.
Diệp Tiểu Thi vùi trong lồng ngực của anh, nước mắt của cô thấm ướt áo sơ mi của anh, cô khẽ hỏi: "Thật chứ?"
"Xin lỗi... Anh xin lỗi em! Anh cũng xin lỗi lòng tin của ông nội anh dành cho anh, càng xin lỗi sự gửi gắm của ông nội của em, suýt chút nữa anh đã mất đi em, lúc này anh rất muốn thời gian quay ngược trở về một năm trước, anh nhất định sẽ tìm được em." Giọng của Lam Ca trầm khàn, giọng điệu tràn đầy sự ân hận và tự trách.
Diệp Tiểu Thi nghe thấy rồi, cũng cảm nhận tình yêu mà anh dành cho cô, hóa ra là do cô đã hiểu lầm.
"Nếu em không tin anh có thể lập tức đưa em đi gặp Trình Ly Nguyệt, nhờ cô ấy giái thích chuyện trước đây của tụi anh, anh và cô ấy chỉ nắm tay nhau, ngoài việc đó ra, cả hai người tụi anh đều rất lịch sự và khách sáo với nhau."
Diệp Tiểu Thi vui mừng nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài, cô khẽ cười, nói: "Không cần đâu, em tin anh!"
Lam Ca vui sướng khẽ đẩy cô ra, nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô, con tim anh đau nhói, anh dùng tay áo lau nước mắt cho cô một cách vụng về: "Em có biết sau khi em bỏ đi anh cảm thấy nôn nóng suốt ruột như thế nào không? Anh rất muốn chặn máy bay của em lại, rất muốn mọc ra một đôi cánh đuổi theo em."
Diệp Tiểu Thi bật cười vì những lời nói của anh: "Thật không ngờ anh lại biết nói những lời mùi mẩn sến súa như thế."
"Em thích nghe ư? Chỉ cần em thích, anh sẽ dùng cả đời này để nói những lời tỏ tình sến súa cho em nghe." Lam Ca bắt đầu cười ngốc.
Diệp Tiểu Thi càng thêm thẹn thùng: "Thích nghe."
Lam Ca hôn lên trán cô, sau đó nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, hôn xuống chóp mũi xinh đẹp trắng nõn đó, cuối cùng, nhìn vào đôi môi trái tim màu hồng đào kia, anh đã không thể kiềm chế được tình cảm trong lòng, anh trao một nụ hôn lên môi cô.
Đầu óc Diệp Tiểu Thi bỗng trở nên trống rỗng, cô thẹn thùng nắm chặt lấy vạt áo sơ mi của anh, tiếp nhận nụ hôn của anh một cách vụng về, con tim cô đập liên hồi, cơ thể cô cũng vì thế mà trở nên run rẩy.
Lam Ca dịu dàng tách hai cánh môi của cô ra, nhưng anh lại không tấn cạnh mạnh mẽ, anh sợ sẽ dọa cô, anh sợ cô lại sẽ bỏ đi thêm một lần nữa.
Một nụ hôn, tô hồng khuôn mặt trắng nõn của Diệp Tiểu Thi, dưới ánh đèn, cô thẹn thùng như một cô vợ nhỏ.
Lam Ca thở phào, anh nắm chặt lấy tay cô: "Tiểu Thi, anh không cho phép em bỏ trốn, cũng không cho phép em rời xa anh, cả đời này, anh đều sẽ ở bên cạnh em."
"Nhưng... em tầm thường như thế."
Lam Ca mỉm cười: "Em không cần phải quá tốt đẹp, chỉ cần anh thích là được, anh nghĩ anh trải qua nhiều chuyện như thế cũng là vì để gặp đúng người, cho dù trễ một chút, chỉ cần người đó là em là được."
Diệp Tiểu Thi lại phát hiện ra, Lam Ca không đi làm nhà thơ thì thật đáng tiếc.
Nội tâm cô thấy rất ngọt ngào, trải qua quyết định lần này, cô mới hiểu được trái tim của mình, cô đã yêu người đàn ông này rồi, yêu đến mức, cả đời này không hề muốn buông tay.
Cô nghĩ, cô sẽ không rời xa anh, cho dù có một ngày anh không còn yêu cô nữa, cô vẫn sẽ ở lì bên cạnh anh, bảo vệ anh.
"Lam Ca... xin lỗi!" Diệp Tiểu Thi nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy anh, xin lỗi, cô xin lỗi vì lần ra đi này của cô.
Lam Ca cười vuốt tóc cô, anh hôn nhẹ xuống mái tóc cô như hôn một món châu báu: "Đồ ngốc, người sai là anh, em không cần xin lỗi."
Diệp Tiểu Thy yên tâm, ôm lấy anh, khóe môi cô nở một nụ cười hạnh phúc.
Hai người yêu nhau, cuối cùng đã đến được với nhau, trải qua nhiều thử thách và khó khăn, chỉ vì để gặp đúng người vào đúng thời điểm.
/1503
|