Dọc đường đi, ánh mắt của Lăng Hi không ngừng quan sát Giản Hinh, tuy nhìn ánh mắt cô vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt xinh đẹp giống như một ngôi sao tỏa ánh sáng lạnh, trong veo như đá quý, nhưng khi cô quay lại nhìn sẽ khiến người ta có cảm giác hoảng sợ.
Lăng Hi thực sự không dám tin một cô gái lại có được ma lực như vậy, điều này khiến trái tim sống hai mươi sáu năm của anh xao xuyến không thôi, cô có một đôi mắt đẹp tới mức khiến người ta phải nín thở.
"Giản Hinh, cô làm nghề gì vậy?" Lăng Hi hiếu kỳ thăm dò, lúc này cả trái tim anh đều nằm trên người cô, không thể nào ngồi yên được.
"Tôi còn đang đi học." Giản Hinh lễ phép trả lời.
Y Y ngồi bên cạnh cũng chống cằm bắt chuyện: "Tôi làm về lĩnh vực làm đẹp, còn anh thì sao?"
"Tôi làm về tài chính."
"Ồ, nghề của anh rất nhiều tiền đấy! Tôi nghĩ gia đình anh chắc chắn rất giàu có!" Y Y phát hiện quần áo mặc trên người anh không phải thương hiệu nổi tiếng mà là được đặt may thủ công, tới đá quý màu xanh trên cúc tay áo cũng trị giá tới hàng mấy chục nghìn tệ.
Lăng Hi lúc này rất muốn khoe gia thế của mình, đương nhiên không phải muốn hấp dẫn Y Y mà là muốn để Giản Hinh ở bên cạnh hiểu về mình.
"Cũng bình thường, khắp nơi trên thế giới đều có công ty của nhà tôi."
"A, thì ra anh là con nhà giàu."
"Tôi cũng rất cố gắng, không dựa vào gia đình." Lăng Hi không muốn khiến Giản Hinh cho rằng mình chỉ biết dựa vào gia đình, anh phải nhấn mạnh năng lực của mình.
Tuy nhiên khi anh và Y Y nói chuyện, anh quay đầu lại thì thấy Giản Hinh dựa lưng vào ghế, tai đeo tai nghe, nhắm mắt như thể đang nghỉ ngơi.
Sắc mặt Lăng Hi có phần bối rối, anh thầm thở dài, những lời mình vừa nói ban nãy, cô có nghe không vậy? Y Y bên cạnh sao lại không nhận ra anh có hứng thú với Giản Hinh chứ?
Giản Hinh là một cô gái xinh đẹp hiếm có, nhưng khí chất trên người cô ấy quá lạnh, đừng nói Lăng Hi cảm nhận được tới cô cũng cảm thấy. Trên người cô gái này có một loại khí thế khiến người khác không dám tiếp cận, rõ ràng cô ấy còn rất nhỏ nhưng lại khiến cô không dám tùy ý bắt chuyện.
"Anh Lăng đẹp trai, rất vui được quen biết anh, tôi có thể xin số điện thoại của anh được không?"
"Xin lỗi, tôi rất ít thêm số của người lạ."
"Sau này chúng ta sẽ thân quen thôi!"
"Xin lỗi, tôi hơi mệt rồi!" Lăng Hi từ chối sau đó đeo tai nghe vào nghe nhạc. Chỉ có điều dọc đường thi thoảng anh lại quay sang nhìn Giản Hinh, trong lòng nghĩ thầm, nếu cô xin anh số điện thoại, anh chắc chắn sẽ cho cô mà không hề do dự.
Máy bay hạ xuống sân bay vào khoảng ba giờ sáng, do lần này Bùi Mạn Lâm bất ngờ về nước lại không thông báo cho người nhà vì thế không có tài xế ra đón.
Lăng Hi dọc đường đi gần như muốn phát điên, anh chưa bao giờ gặp cô gái nào trầm ngâm như vậy, mười mấy tiếng đồng hồ trên máy bay, cô chỉ nói với anh không quá mười câu, còn Y Y ở bên cạnh thì thường xuyên kiếm cớ để trò chuyện với anh.
Lăng Hi khi đang lấy hành lý ở băng chuyền thì nhìn thấy Giản Hinh cũng đang đợi, anh hít một hơi thật sâu tới hỏi thẳng cô: "Giản Hinh, có thể cho tôi xin số điện thoại liên lạc được không?"
Giản Hinh đang đợi lấy hành lý, quay đầu nhìn anh, khi cô còn đang trầm ngâm, Lăng Hi lập tức nhướng mày: "Dù sao thì lần này tôi cũng giúp bạn cô, sau này cô mời tôi ăn cơm được chứ? Cả chặng đường đi, chân tôi tê hết rồi này."
Thế nào gọi là mặt dày, lúc này Lăng Hi đã biểu diễn hoàn hảo cảnh giới tối cao của mặt dày.
Giản Hinh gật đầu: "Đưa điện thoại của anh cho tôi."
Lăng Hi lập tức đưa cô điện thoại của mình, Giản Hinh liền nhập một dãy số vào điện thoại: "Bữa nào đó tôi sẽ mời anh ăn cơm."
"Được, nói rồi đấy nhé." Lăng Hi nói xong liền hỏi lại: "Có ai tới đón các cô không? Hay là đi xe của tôi?"
"Không cần đầu, chúng tôi bắt taxi là được."
"Không sao, tôi có thể đưa các cô về nhà." Lăng Hi nhiệt tình nói.
"Thực sự không cần đâu." Nói xong, Giản Hinh liền xách hai va ly hành lý xuống, Lăng Hi có phần ngạc nhiên, hai rương hành lý trong tay Giản Hinh khá lớn nhưng cô cô xách không hề mất sức.
Anh tròn mắt kinh ngạc, cảm giác không dám tin vào mắt mình, trong mắt anh cô gái nào chẳng như thể trói gà không chặt? Nhưng sao cô gái này lại khỏe thế?
Giản Hinh đặt va ly lên xe đẩy, đẩy đi, còn Lăng Hi hơi rầu rĩ cắn môi đợi hành lý của mình, đợi khi anh kéo va ly ra ngoài thì đã không thấy bóng dáng Giản Hinh đâu nữa.
Giản Hinh đẩy hành lý đi sau lưng Bùi Mạn Lâm, ánh mắt Bùi Mạn Lâm có phần không hài lòng, bây giờ cô nhìn thấy Giản Hinh trong lòng lại cảm thấy bực bội.
Lúc này, taxi rất đắt khách, bắt được một chiếc taxi là may mắn, Giản Hinh cho hành lý vào trong cốp sau, cùng Bùi Mạn Lâm ngồi vào ghế sau, taxi chạy thẳng về phía trước.
Ở đường đi dành cho xe riêng, trong một chiếc Bentley, Lăng Hi vừa ngồi xuống, hai mắt đã nhìn ngó xung quanh như thể đang tìm ai đó, tài xế đón anh tò mò hỏi: "Thiếu gia, cậu đang tìm ai vậy?"
"Thôi, đi thôi." Lăng Hi hụt hẫng thở dài, cũng may anh có số điện thoại của cô, điều này cũng đủ khiến anh hài lòng rồi.
Bùi Mạn Lâm đăng ký một phòng khách sạn năm sao, cô không đặt phòng cho Giản Hinh mà nói với cô: "Cô tìm đại chỗ nào đó để ở đi! Mai tôi đi gặp một người bạn, cô đi cùng tôi!"
Có vệ sĩ bảo vệ đúng là một việc rất đáng để khoe khoang, vì thế Bùi Mạn Lâm nhất định phải dẫn Giản Hinh đi cùng.
Giản Hinh nhìn theo Bùi Mạn Lâm vào trong thang máy khách sạn, cô đợi một lát, lúc này trời đã gần sáng, cô định ở lại trong đại sảnh khách sạn. Cảm thấy nhàm chán cô liền lấy một tờ nhật báo chính trị ở bên cạnh lên xem, ngay trang đầu, dưới ánh mờ ảo, một bóng người khí thế trác việt đang bắt tay với tổng thống một nước nào đó, mặc dù độ phân giải của tấm hình không cao nhưng cũng không thể làm lu mờ khí thế mạnh mẽ của người đàn ông đó, tim Giản Hinh bất giác đập nhanh hơn.
Cô không biết tại sao mình nhìn thấy người đàn ông này, trái tim lại loạn nhịp?
Cô khẽ vỗ đầu mình, bộ dạng có phần rầu rĩ, trước khi mất trí cô là ai?
Giản Hinh nhìn chằm chặp vào tấm hình, dáng vẻ ngẩn ngơ. Sau đó do quá mệt, cô ngủ thiếp đi, nhưng chỉ cần có một tiếng động nhẹ cô sẽ lập tức tỉnh dậy ngay.
Sáng sớm.
Bùi Mạn Lâm ăn xong buffet đi xuống thì thấy Giản Hinh trong đại sảnh, cô chưa thay quần áo nhưng nhìn tổng thể không hề nhếch nhác, ngược lại vẫn rất sạch sẽ, lôi cuốn.
"Tôi cần đi mua quần áo, cô đi cùng tôi!" Bùi Mạn Lâm sai bảo cô.
Công việc này của Giản Hinh hợp đồng là một năm, nhà họ Bùi cũng đã thanh toán tiền lương một năm, vì thế trong một năm này chỉ cần nhà họ Bùi không cho cô nghỉ việc cô nhất định phải bảo vệ Bùi Mạn Lâm.
Lăng Hi thực sự không dám tin một cô gái lại có được ma lực như vậy, điều này khiến trái tim sống hai mươi sáu năm của anh xao xuyến không thôi, cô có một đôi mắt đẹp tới mức khiến người ta phải nín thở.
"Giản Hinh, cô làm nghề gì vậy?" Lăng Hi hiếu kỳ thăm dò, lúc này cả trái tim anh đều nằm trên người cô, không thể nào ngồi yên được.
"Tôi còn đang đi học." Giản Hinh lễ phép trả lời.
Y Y ngồi bên cạnh cũng chống cằm bắt chuyện: "Tôi làm về lĩnh vực làm đẹp, còn anh thì sao?"
"Tôi làm về tài chính."
"Ồ, nghề của anh rất nhiều tiền đấy! Tôi nghĩ gia đình anh chắc chắn rất giàu có!" Y Y phát hiện quần áo mặc trên người anh không phải thương hiệu nổi tiếng mà là được đặt may thủ công, tới đá quý màu xanh trên cúc tay áo cũng trị giá tới hàng mấy chục nghìn tệ.
Lăng Hi lúc này rất muốn khoe gia thế của mình, đương nhiên không phải muốn hấp dẫn Y Y mà là muốn để Giản Hinh ở bên cạnh hiểu về mình.
"Cũng bình thường, khắp nơi trên thế giới đều có công ty của nhà tôi."
"A, thì ra anh là con nhà giàu."
"Tôi cũng rất cố gắng, không dựa vào gia đình." Lăng Hi không muốn khiến Giản Hinh cho rằng mình chỉ biết dựa vào gia đình, anh phải nhấn mạnh năng lực của mình.
Tuy nhiên khi anh và Y Y nói chuyện, anh quay đầu lại thì thấy Giản Hinh dựa lưng vào ghế, tai đeo tai nghe, nhắm mắt như thể đang nghỉ ngơi.
Sắc mặt Lăng Hi có phần bối rối, anh thầm thở dài, những lời mình vừa nói ban nãy, cô có nghe không vậy? Y Y bên cạnh sao lại không nhận ra anh có hứng thú với Giản Hinh chứ?
Giản Hinh là một cô gái xinh đẹp hiếm có, nhưng khí chất trên người cô ấy quá lạnh, đừng nói Lăng Hi cảm nhận được tới cô cũng cảm thấy. Trên người cô gái này có một loại khí thế khiến người khác không dám tiếp cận, rõ ràng cô ấy còn rất nhỏ nhưng lại khiến cô không dám tùy ý bắt chuyện.
"Anh Lăng đẹp trai, rất vui được quen biết anh, tôi có thể xin số điện thoại của anh được không?"
"Xin lỗi, tôi rất ít thêm số của người lạ."
"Sau này chúng ta sẽ thân quen thôi!"
"Xin lỗi, tôi hơi mệt rồi!" Lăng Hi từ chối sau đó đeo tai nghe vào nghe nhạc. Chỉ có điều dọc đường thi thoảng anh lại quay sang nhìn Giản Hinh, trong lòng nghĩ thầm, nếu cô xin anh số điện thoại, anh chắc chắn sẽ cho cô mà không hề do dự.
Máy bay hạ xuống sân bay vào khoảng ba giờ sáng, do lần này Bùi Mạn Lâm bất ngờ về nước lại không thông báo cho người nhà vì thế không có tài xế ra đón.
Lăng Hi dọc đường đi gần như muốn phát điên, anh chưa bao giờ gặp cô gái nào trầm ngâm như vậy, mười mấy tiếng đồng hồ trên máy bay, cô chỉ nói với anh không quá mười câu, còn Y Y ở bên cạnh thì thường xuyên kiếm cớ để trò chuyện với anh.
Lăng Hi khi đang lấy hành lý ở băng chuyền thì nhìn thấy Giản Hinh cũng đang đợi, anh hít một hơi thật sâu tới hỏi thẳng cô: "Giản Hinh, có thể cho tôi xin số điện thoại liên lạc được không?"
Giản Hinh đang đợi lấy hành lý, quay đầu nhìn anh, khi cô còn đang trầm ngâm, Lăng Hi lập tức nhướng mày: "Dù sao thì lần này tôi cũng giúp bạn cô, sau này cô mời tôi ăn cơm được chứ? Cả chặng đường đi, chân tôi tê hết rồi này."
Thế nào gọi là mặt dày, lúc này Lăng Hi đã biểu diễn hoàn hảo cảnh giới tối cao của mặt dày.
Giản Hinh gật đầu: "Đưa điện thoại của anh cho tôi."
Lăng Hi lập tức đưa cô điện thoại của mình, Giản Hinh liền nhập một dãy số vào điện thoại: "Bữa nào đó tôi sẽ mời anh ăn cơm."
"Được, nói rồi đấy nhé." Lăng Hi nói xong liền hỏi lại: "Có ai tới đón các cô không? Hay là đi xe của tôi?"
"Không cần đầu, chúng tôi bắt taxi là được."
"Không sao, tôi có thể đưa các cô về nhà." Lăng Hi nhiệt tình nói.
"Thực sự không cần đâu." Nói xong, Giản Hinh liền xách hai va ly hành lý xuống, Lăng Hi có phần ngạc nhiên, hai rương hành lý trong tay Giản Hinh khá lớn nhưng cô cô xách không hề mất sức.
Anh tròn mắt kinh ngạc, cảm giác không dám tin vào mắt mình, trong mắt anh cô gái nào chẳng như thể trói gà không chặt? Nhưng sao cô gái này lại khỏe thế?
Giản Hinh đặt va ly lên xe đẩy, đẩy đi, còn Lăng Hi hơi rầu rĩ cắn môi đợi hành lý của mình, đợi khi anh kéo va ly ra ngoài thì đã không thấy bóng dáng Giản Hinh đâu nữa.
Giản Hinh đẩy hành lý đi sau lưng Bùi Mạn Lâm, ánh mắt Bùi Mạn Lâm có phần không hài lòng, bây giờ cô nhìn thấy Giản Hinh trong lòng lại cảm thấy bực bội.
Lúc này, taxi rất đắt khách, bắt được một chiếc taxi là may mắn, Giản Hinh cho hành lý vào trong cốp sau, cùng Bùi Mạn Lâm ngồi vào ghế sau, taxi chạy thẳng về phía trước.
Ở đường đi dành cho xe riêng, trong một chiếc Bentley, Lăng Hi vừa ngồi xuống, hai mắt đã nhìn ngó xung quanh như thể đang tìm ai đó, tài xế đón anh tò mò hỏi: "Thiếu gia, cậu đang tìm ai vậy?"
"Thôi, đi thôi." Lăng Hi hụt hẫng thở dài, cũng may anh có số điện thoại của cô, điều này cũng đủ khiến anh hài lòng rồi.
Bùi Mạn Lâm đăng ký một phòng khách sạn năm sao, cô không đặt phòng cho Giản Hinh mà nói với cô: "Cô tìm đại chỗ nào đó để ở đi! Mai tôi đi gặp một người bạn, cô đi cùng tôi!"
Có vệ sĩ bảo vệ đúng là một việc rất đáng để khoe khoang, vì thế Bùi Mạn Lâm nhất định phải dẫn Giản Hinh đi cùng.
Giản Hinh nhìn theo Bùi Mạn Lâm vào trong thang máy khách sạn, cô đợi một lát, lúc này trời đã gần sáng, cô định ở lại trong đại sảnh khách sạn. Cảm thấy nhàm chán cô liền lấy một tờ nhật báo chính trị ở bên cạnh lên xem, ngay trang đầu, dưới ánh mờ ảo, một bóng người khí thế trác việt đang bắt tay với tổng thống một nước nào đó, mặc dù độ phân giải của tấm hình không cao nhưng cũng không thể làm lu mờ khí thế mạnh mẽ của người đàn ông đó, tim Giản Hinh bất giác đập nhanh hơn.
Cô không biết tại sao mình nhìn thấy người đàn ông này, trái tim lại loạn nhịp?
Cô khẽ vỗ đầu mình, bộ dạng có phần rầu rĩ, trước khi mất trí cô là ai?
Giản Hinh nhìn chằm chặp vào tấm hình, dáng vẻ ngẩn ngơ. Sau đó do quá mệt, cô ngủ thiếp đi, nhưng chỉ cần có một tiếng động nhẹ cô sẽ lập tức tỉnh dậy ngay.
Sáng sớm.
Bùi Mạn Lâm ăn xong buffet đi xuống thì thấy Giản Hinh trong đại sảnh, cô chưa thay quần áo nhưng nhìn tổng thể không hề nhếch nhác, ngược lại vẫn rất sạch sẽ, lôi cuốn.
"Tôi cần đi mua quần áo, cô đi cùng tôi!" Bùi Mạn Lâm sai bảo cô.
Công việc này của Giản Hinh hợp đồng là một năm, nhà họ Bùi cũng đã thanh toán tiền lương một năm, vì thế trong một năm này chỉ cần nhà họ Bùi không cho cô nghỉ việc cô nhất định phải bảo vệ Bùi Mạn Lâm.
/1503
|