Thế nhưng cô cũng không có ý muốn rời đi. Cô phải điều tra ra lý do tại sao Tổng Thống lại đưa cô đến đây, đây là đâu?
Dưới ánh đèn lờ mờ, cô đi đến cánh cửa của căn nhà. Trong phút chốc, cô ý thức được một việc, mấy gã vệ sĩ kia nào có đưa chìa khóa nhà cho cô đâu, vậy cô vào đây nghỉ ngơi bằng cách nào?
Sau khi đi đến cửa, cô mới phát hiện ra ở đây dùng khóa vân tay. Cô hơi nhíu mày, nếu vậy thì cô có cách nhưng cách này khá liều lĩnh. Cô chìa ngón tay cái ra, nhẹ nhàng đặt vào chỗ nhận dạng vân tay, chiếc máy nhận dạng vân tay “ting” một tiếng, lóe lên một tia sáng xanh.
Đó là báo hiệu nhận dạng vân tay thành công, Giản Hinh sợ đến mức khẽ run lên, không dám tin lùi về phía sau một bước. Cô nào có nghĩ rằng, chỉ tiện tay thử một chút thế mà lại thành công cơ chứ. Chiếc cửa này đúng là dùng vân tay của cô để mở khóa ư?
Chẳng lẽ trước đây cô đã từng ở nơi này sao? Nhưng tại sao người đưa cô tới đây lại là Tổng Thống?
Lúc này, hắn đang ngồi thư giãn trong gian phòng nghỉ xa hoa của Phủ Tổng Thống, tay cầm chiếc ipad, trên màn hình hiển thị dáng vẻ đang đứng đờ ra trước cửa của Giản Hinh. Hắn híp mắt, tỉ mỉ đánh giá nét mặt của cô gái đang đứng trong ánh sáng lờ mờ tối kia.
Hắn không tin cô đã thật sự quên hắn. Từ sau khi cô xảy ra chuyện, hắn đã mang tất cả đồ đạc của hắn trong căn nhà đó đi, xóa sạch mọi dấu hiệu tồn tại của bản thân mình trong đó, vì thế, cô tất nhiên không thể nào nhận ra rằng, căn nhà kia chính là của hắn.
Có điều, hắn vẫn để dấu vân tay của cô làm chìa khóa nhà. Khi đó hắn đơn giản chỉ muốn lưu lại một chút kỉ niệm, muốn giữ lại căn nhà này mãi mãi. Thế nhưng, hắn nào có ngờ được rằng, cô lại xuất hiện, vì thế cho nên, trong giờ phút này, hắn muốn xác minh một chuyện.
Người con gái này phải chăng đã không còn nhớ gì về hắn nữa? Hay là cô vẫn chưa quên hắn, chỉ là lười nhớ lại hắn thôi?
Đêm nay, hắn đưa cô vào căn nhà này, là muốn xem xem phản ứng của cô như thế nào.
Vì trong đầu đang cảm thấy rất rối bời, nên Giản Hinh vốn chẳng ngờ rằng đây là một căn nhà đang bị vệ sĩ giám sát rất chặt, hơn nữa còn được lắp đặt các thiết bị quay phim chụp ảnh một cách vô cùng bí mật và tinh vi. Trong một thời gian ngắn cô không thể nào phát hiện ra chúng được.
Cô đẩy cửa nhà ra, bật đèn lên. Ngọn đèn khiến cho căn nhà, thậm chí là cả ngóc ngách nhỏ bé nhất của nó cũng hiện lên thật rõ ràng. Cô cảm tưởng, nơi đây dường như đã rất lâu rồi không có người ở, bởi vì không khí trong nhà rất thoáng đãng, những trên mặt bàn ngay cả một vết bụi cũng không thấy.
Hiển nhiên, ở đây có người đến quét dọn theo định kỳ.
Đôi mắt trong veo của Giản Hinh cẩn thận quan sát căn nhà này, mọi thứ đều rất xa lạ, chẳng có bất cứ một vật dụng gì gợi cho cô cảm giác quen thuộc. Cô chớp chớp mắt, lại tiếp tục đi lên tầng hai, bật tất cả những ngọn đèm mờ ảo trong nhà lên nhưng vẫn cảm thấy hoàn toàn xa lạ.
Cô quay trở lại đại sảnh, ngồi trên ghế salon, trầm tư suy nghĩ, thỉnh thoảng lại cầm vài thứ nho nhỏ trên bàn lên đánh giá mà lòng lại nghĩ đâu đâu.
Thế nhưng, chiếc khóa vân tay kia, hoàn toàn là thật, điều này chứng tỏ, căn phòng này nhất đinh có liên quan đến phần kí ức đã bị đánh mất.
Biết đâu đây là nhà của cô thì sao!
Trong một năm nay, Giản Hinh dường như chẳng có khái niệm gì về nhà, về người thân, mà giờ đây, căn nhà xa lạ này lại đem đến cho cô cảm giác bình yên.
Thế những, điều kỳ quái nhất chính là người đàn ông đưa cô đến đây, lại chính là Tổng Thống Phong Hàn, một Đế Vương quyền lực mà vừa mới hôm qua thôi, hắn ta còn tuyên bố thông tin về hôn sự của mình.
Tại sao hắn lại phải làm như vậy?
Hôm nay Giản Hinh cũng đã mệt rồi, cô đưa tay cởi bộ âu phục trên người ra vắt lên ghế salon, đồng thời vuốt mái tóc dài óng ả mê người đang rối tung của mình ra phía sau đầu. Cô nhẹ nhàng lắc lắc đầu, mái tóc dài cũng lay động theo, óng ả mềm mượt như lụa.
Chuyện gì đến thì đến, trước hết vẫn phải bình tâm trở lại mới có thể giải quyết vấn đề được! Người đàn ông kia đã đưa cô đến đây rồi thì cô sao phải hoài nghi làm gì cơ chứ? Nếu như hắn muốn làm gì cô, thì đã trực tiếp ép cô đi rồi, sao phải cho cô một chỗ ở làm gì!
Thế cho nên, cô có thể tự nhiên hưởng thụ căn nhà xa hoa này, biến nó trở thành nơi dùng chân của cô đêm nay.
Mà trước màn hình máy tính ở một nơi khác, Tịch Phong Hàn nheo mắt nhìn cô gái đang bắt đầu lơ là cảnh giác, dự định yên tâm ngủ một giấc thật ngon trong căn nhà kia. Trong đôi mắt hắn ánh lên tâm tình phức tạp, còn nơi lồng ngực lại dâng lên nỗi sợ hãi.
Hắn chuyển màn hình, Giản Hinh đi đến tủ treo quần áo trong phòng khách tìm đồ ngủ, cô định đi tắm. Tịch Phong Hàn nhắm mắt, hi vọng đám vệ sĩ không lắp camera trong nhà tắm.
Cũng may, đây là nơi duy nhất vệ sĩ không lắp camera. Giản Hinh cầm bộ quần áo ngủ đi vào phòng tắm. Đúng lúc đó, Tịch Phong Hàn lại cầm cốc nước lên, uống một ngụm to hết nửa cốc.
Hắn vô thức ngồi ở đây, thấy đoạn video đã chạy được hơn một giờ. Trong hơn một giờ đó, hắn chỉ thấy vẻ mặt vô cùng hiếu kỳ và xa lạ của Giản Hinh khi nhìn căn nhà, điều đó khiến cho Tịch Phong Hàn bắt đầu nhận ra một điều.
Sự thật về chuyện cô mất trí nhớ, tất cả mọi thông tin quan đến cô gái này, cho dù vệ sĩ có điều tra được thông tin gì đi chăng nữa hắn cũng chẳng dám tin tưởng hoàn toàn, bởi cô gái này đã được huấn luyện rất kỹ càng và nghiêm khắc, cô ta có thể biến hóa linh hoạt, dù là vai diễn nào cũng diễn vô cùng khéo, không để lộ sơ hở gì. Vì thế chuyện cô ta bị mất trí nhớ, hắn phải đích thân kiểm chứng.
Hai mươi phút sau, chỉ thấy Giản Hinh mặc bộ đồ ngủ có đai áo màu tím nhạt, mái tóc dài búi ở sau đầu, mà bộ áo ngủ kia lại mỏng manh trong suốt, cả người cô gần như đều lộ ra hết.
Tịch Phong Hàn thở gấp, hắn không ngờ cô gái này lại chẳng có chút phòng bị nào khi ở trong căn nhà này, hơn nữa, còn tắm gội, tất cả những việc cô làm lúc này, đều không hề đề phòng một chút nào, vì thế cho nên khi cô đột nhiên ép chân lên tường, thì thân thể hoàn mỹ kia dường như lộ ra hoàn toàn trước mắt hắn, cô cũng không có bất kỳ sự phòng bị nào.
Thân thể mềm mại của cô, đôi chân thon dài của cô áp sát lên tường, làm động tác luyện tập khó đến nỗi người bình thường không thể tưởng tượng nổi. Bộ đồ ngủ của cô đã co lên đến ngang eo, mà bên dưới cô cũng chỉ mặc chiếc quần lót màu hồng.
Tịch Phong Hàn nín thở, hô hấp không kìm được mà trở lên hỗn loạn, thậm chí cả người còn nóng dần lên. Cô gái này khơi dậy mọi xúc cảm trong hắn, điều này trước đây đã được chứng minh.
Lúc này, người phía trong đoạn video là cô, tưạ như một con yêu tinh xinh đẹp quyến rũ mê hoặc lòng người, âm thầm lặng lẽ quyến rũ hắn.
Giản Hinh trong đoạn video sau khi đã làm hoàn thành hết những động tác kia, liền khoanh tay đứng trên ban công. Trong đoạn video chỉ hiện ra bóng lưng nhẹ nhàng uyển chuyển của cô, cô nhìn ra xa bao lâu, thì người ngồi trước màn hình máy tính ở một nơi khác cũng nhìn cô bấy lâu.
Tịch Phong Hàn giống như một kẻ đang lén lút rình mò, trộm nhìn tất cả hành động, lời nói và biểu cảm trên gương mặt cô, đây tuyệt đối không phải là chuyện một vị Tổng Thống như hắn nên làm.
Khỏang tầm mười một giờ, Tịch Phong Hàn đặt chiếc ipad xuống, hắn tự rót cho mình một chén rượu, cho đến giờ phút này, hắn vẫn có chút gì đó giống như đang nằm mơ, người đã đánh mất giờ đây quay trở lại, ngay trước mắt hắn, cô ấy sống rất tốt.
Nhưng hắn lại không biết phải làm gì để thu xếp cho cô, thậm chí, còn không dám nói ra hết mọi chuyện trước kia của hai người cho cô ấy nghe, chỉ có thể giống như một kẻ trộm lén lút quan sát cuộc sống của cô ấy.
Dưới ánh đèn lờ mờ, cô đi đến cánh cửa của căn nhà. Trong phút chốc, cô ý thức được một việc, mấy gã vệ sĩ kia nào có đưa chìa khóa nhà cho cô đâu, vậy cô vào đây nghỉ ngơi bằng cách nào?
Sau khi đi đến cửa, cô mới phát hiện ra ở đây dùng khóa vân tay. Cô hơi nhíu mày, nếu vậy thì cô có cách nhưng cách này khá liều lĩnh. Cô chìa ngón tay cái ra, nhẹ nhàng đặt vào chỗ nhận dạng vân tay, chiếc máy nhận dạng vân tay “ting” một tiếng, lóe lên một tia sáng xanh.
Đó là báo hiệu nhận dạng vân tay thành công, Giản Hinh sợ đến mức khẽ run lên, không dám tin lùi về phía sau một bước. Cô nào có nghĩ rằng, chỉ tiện tay thử một chút thế mà lại thành công cơ chứ. Chiếc cửa này đúng là dùng vân tay của cô để mở khóa ư?
Chẳng lẽ trước đây cô đã từng ở nơi này sao? Nhưng tại sao người đưa cô tới đây lại là Tổng Thống?
Lúc này, hắn đang ngồi thư giãn trong gian phòng nghỉ xa hoa của Phủ Tổng Thống, tay cầm chiếc ipad, trên màn hình hiển thị dáng vẻ đang đứng đờ ra trước cửa của Giản Hinh. Hắn híp mắt, tỉ mỉ đánh giá nét mặt của cô gái đang đứng trong ánh sáng lờ mờ tối kia.
Hắn không tin cô đã thật sự quên hắn. Từ sau khi cô xảy ra chuyện, hắn đã mang tất cả đồ đạc của hắn trong căn nhà đó đi, xóa sạch mọi dấu hiệu tồn tại của bản thân mình trong đó, vì thế, cô tất nhiên không thể nào nhận ra rằng, căn nhà kia chính là của hắn.
Có điều, hắn vẫn để dấu vân tay của cô làm chìa khóa nhà. Khi đó hắn đơn giản chỉ muốn lưu lại một chút kỉ niệm, muốn giữ lại căn nhà này mãi mãi. Thế nhưng, hắn nào có ngờ được rằng, cô lại xuất hiện, vì thế cho nên, trong giờ phút này, hắn muốn xác minh một chuyện.
Người con gái này phải chăng đã không còn nhớ gì về hắn nữa? Hay là cô vẫn chưa quên hắn, chỉ là lười nhớ lại hắn thôi?
Đêm nay, hắn đưa cô vào căn nhà này, là muốn xem xem phản ứng của cô như thế nào.
Vì trong đầu đang cảm thấy rất rối bời, nên Giản Hinh vốn chẳng ngờ rằng đây là một căn nhà đang bị vệ sĩ giám sát rất chặt, hơn nữa còn được lắp đặt các thiết bị quay phim chụp ảnh một cách vô cùng bí mật và tinh vi. Trong một thời gian ngắn cô không thể nào phát hiện ra chúng được.
Cô đẩy cửa nhà ra, bật đèn lên. Ngọn đèn khiến cho căn nhà, thậm chí là cả ngóc ngách nhỏ bé nhất của nó cũng hiện lên thật rõ ràng. Cô cảm tưởng, nơi đây dường như đã rất lâu rồi không có người ở, bởi vì không khí trong nhà rất thoáng đãng, những trên mặt bàn ngay cả một vết bụi cũng không thấy.
Hiển nhiên, ở đây có người đến quét dọn theo định kỳ.
Đôi mắt trong veo của Giản Hinh cẩn thận quan sát căn nhà này, mọi thứ đều rất xa lạ, chẳng có bất cứ một vật dụng gì gợi cho cô cảm giác quen thuộc. Cô chớp chớp mắt, lại tiếp tục đi lên tầng hai, bật tất cả những ngọn đèm mờ ảo trong nhà lên nhưng vẫn cảm thấy hoàn toàn xa lạ.
Cô quay trở lại đại sảnh, ngồi trên ghế salon, trầm tư suy nghĩ, thỉnh thoảng lại cầm vài thứ nho nhỏ trên bàn lên đánh giá mà lòng lại nghĩ đâu đâu.
Thế nhưng, chiếc khóa vân tay kia, hoàn toàn là thật, điều này chứng tỏ, căn phòng này nhất đinh có liên quan đến phần kí ức đã bị đánh mất.
Biết đâu đây là nhà của cô thì sao!
Trong một năm nay, Giản Hinh dường như chẳng có khái niệm gì về nhà, về người thân, mà giờ đây, căn nhà xa lạ này lại đem đến cho cô cảm giác bình yên.
Thế những, điều kỳ quái nhất chính là người đàn ông đưa cô đến đây, lại chính là Tổng Thống Phong Hàn, một Đế Vương quyền lực mà vừa mới hôm qua thôi, hắn ta còn tuyên bố thông tin về hôn sự của mình.
Tại sao hắn lại phải làm như vậy?
Hôm nay Giản Hinh cũng đã mệt rồi, cô đưa tay cởi bộ âu phục trên người ra vắt lên ghế salon, đồng thời vuốt mái tóc dài óng ả mê người đang rối tung của mình ra phía sau đầu. Cô nhẹ nhàng lắc lắc đầu, mái tóc dài cũng lay động theo, óng ả mềm mượt như lụa.
Chuyện gì đến thì đến, trước hết vẫn phải bình tâm trở lại mới có thể giải quyết vấn đề được! Người đàn ông kia đã đưa cô đến đây rồi thì cô sao phải hoài nghi làm gì cơ chứ? Nếu như hắn muốn làm gì cô, thì đã trực tiếp ép cô đi rồi, sao phải cho cô một chỗ ở làm gì!
Thế cho nên, cô có thể tự nhiên hưởng thụ căn nhà xa hoa này, biến nó trở thành nơi dùng chân của cô đêm nay.
Mà trước màn hình máy tính ở một nơi khác, Tịch Phong Hàn nheo mắt nhìn cô gái đang bắt đầu lơ là cảnh giác, dự định yên tâm ngủ một giấc thật ngon trong căn nhà kia. Trong đôi mắt hắn ánh lên tâm tình phức tạp, còn nơi lồng ngực lại dâng lên nỗi sợ hãi.
Hắn chuyển màn hình, Giản Hinh đi đến tủ treo quần áo trong phòng khách tìm đồ ngủ, cô định đi tắm. Tịch Phong Hàn nhắm mắt, hi vọng đám vệ sĩ không lắp camera trong nhà tắm.
Cũng may, đây là nơi duy nhất vệ sĩ không lắp camera. Giản Hinh cầm bộ quần áo ngủ đi vào phòng tắm. Đúng lúc đó, Tịch Phong Hàn lại cầm cốc nước lên, uống một ngụm to hết nửa cốc.
Hắn vô thức ngồi ở đây, thấy đoạn video đã chạy được hơn một giờ. Trong hơn một giờ đó, hắn chỉ thấy vẻ mặt vô cùng hiếu kỳ và xa lạ của Giản Hinh khi nhìn căn nhà, điều đó khiến cho Tịch Phong Hàn bắt đầu nhận ra một điều.
Sự thật về chuyện cô mất trí nhớ, tất cả mọi thông tin quan đến cô gái này, cho dù vệ sĩ có điều tra được thông tin gì đi chăng nữa hắn cũng chẳng dám tin tưởng hoàn toàn, bởi cô gái này đã được huấn luyện rất kỹ càng và nghiêm khắc, cô ta có thể biến hóa linh hoạt, dù là vai diễn nào cũng diễn vô cùng khéo, không để lộ sơ hở gì. Vì thế chuyện cô ta bị mất trí nhớ, hắn phải đích thân kiểm chứng.
Hai mươi phút sau, chỉ thấy Giản Hinh mặc bộ đồ ngủ có đai áo màu tím nhạt, mái tóc dài búi ở sau đầu, mà bộ áo ngủ kia lại mỏng manh trong suốt, cả người cô gần như đều lộ ra hết.
Tịch Phong Hàn thở gấp, hắn không ngờ cô gái này lại chẳng có chút phòng bị nào khi ở trong căn nhà này, hơn nữa, còn tắm gội, tất cả những việc cô làm lúc này, đều không hề đề phòng một chút nào, vì thế cho nên khi cô đột nhiên ép chân lên tường, thì thân thể hoàn mỹ kia dường như lộ ra hoàn toàn trước mắt hắn, cô cũng không có bất kỳ sự phòng bị nào.
Thân thể mềm mại của cô, đôi chân thon dài của cô áp sát lên tường, làm động tác luyện tập khó đến nỗi người bình thường không thể tưởng tượng nổi. Bộ đồ ngủ của cô đã co lên đến ngang eo, mà bên dưới cô cũng chỉ mặc chiếc quần lót màu hồng.
Tịch Phong Hàn nín thở, hô hấp không kìm được mà trở lên hỗn loạn, thậm chí cả người còn nóng dần lên. Cô gái này khơi dậy mọi xúc cảm trong hắn, điều này trước đây đã được chứng minh.
Lúc này, người phía trong đoạn video là cô, tưạ như một con yêu tinh xinh đẹp quyến rũ mê hoặc lòng người, âm thầm lặng lẽ quyến rũ hắn.
Giản Hinh trong đoạn video sau khi đã làm hoàn thành hết những động tác kia, liền khoanh tay đứng trên ban công. Trong đoạn video chỉ hiện ra bóng lưng nhẹ nhàng uyển chuyển của cô, cô nhìn ra xa bao lâu, thì người ngồi trước màn hình máy tính ở một nơi khác cũng nhìn cô bấy lâu.
Tịch Phong Hàn giống như một kẻ đang lén lút rình mò, trộm nhìn tất cả hành động, lời nói và biểu cảm trên gương mặt cô, đây tuyệt đối không phải là chuyện một vị Tổng Thống như hắn nên làm.
Khỏang tầm mười một giờ, Tịch Phong Hàn đặt chiếc ipad xuống, hắn tự rót cho mình một chén rượu, cho đến giờ phút này, hắn vẫn có chút gì đó giống như đang nằm mơ, người đã đánh mất giờ đây quay trở lại, ngay trước mắt hắn, cô ấy sống rất tốt.
Nhưng hắn lại không biết phải làm gì để thu xếp cho cô, thậm chí, còn không dám nói ra hết mọi chuyện trước kia của hai người cho cô ấy nghe, chỉ có thể giống như một kẻ trộm lén lút quan sát cuộc sống của cô ấy.
/1503
|