Cho dù cô không hiểu nhiều về anh thì cũng biết công việc tổng thống quan trọng nhường nào đối với anh, anh không quan tâm tới quyền lợi mà là vì người dân, vì đất nước.
Có lẽ bây giờ anh áy náy muốn cho cô một tương lai nhưng tương lai này quá nặng nề, cô không thể đòi hỏi.
Cho dù trong lòng cô đã đồng ý đợi anh từ lâu, cho dù đợi tới già cô cũng sẽ đợi anh, chỉ có điều cô không thể cho anh câu trả lời vào lúc này, vì cô trả lời anh sẽ nỗ lực đi về hướng đó, nhỡ anh hối hận thì sao?
Cô không muốn tới cuối cùng anh sống trong hối hận và không cam tâm, cuộc sống bình thường tạm thời không phù hợp với anh ở tuổi hiện tại.
"Hỏa Hỏa, hãy tin anh, anh sẽ cố gắng vì tương lai của hai chúng ta, chỉ cần em cho anh thời gian." Tịch Phong Hàn định khuyên cô.
Hỏa Hỏa bất ngờ nhẫn tâm đẩy anh ra, cô cười nhạt nói: "Anh sai rồi, tôi căn bản không hi vọng có tương lai gì với anh, tôi có thân phận gì tôi biết rất rõ, tôi thậm chí không thích cuộc sống bình tĩnh, tôi thích tự do tự tại, thích không bị gò bó."
Tịch Phong Hàn hơi mở to mắt nhìn cô, gương mặt tuấn tú không khỏi kinh ngạc.
Thái độ mỉa mai trên mặt Hỏa Hỏa càng trở lên mãnh liệt hơn: "Anh căn bản không hiểu tôi muốn gì, cho dù anh cho tôi vị trí phu nhân tổng thống thì tôi cũng không vui vẻ, ở bên anh tôi sẽ rất mệt mỏi, luôn luôn bị gò bó, những thứ tôi theo đuổi anh sẽ vĩnh viễn không thể cho tôi được."
"Vậy em muốn gì?" Tịch Phong Hàn ôm chặt cô.
Hỏa Hỏa mỉm cười: "Tôi muốn rất ít ỏi, nhưng duy nhất anh không cho tôi được."
Trái tim Tịch Phong Hàn lại một lần nữa bị tổn thương, đúng, thứ duy nhất anh không thể cho cô được chính là thân phận có thể quang minh chính đại ở bên cạnh anh, giống như cô ở bên Lăng Hi, cô có thể trở thành bất cứ một cô gái nào, nhưng ở bên anh, cô chỉ có thể là một người phụ nữ không thể đường hoàng.
Chí ít trước khi anh xử lý hết mọi vấn đề, quan hệ giữa cô và anh chỉ có thể đặt trong bóng tối.
Hỏa Hỏa cầm lấy mũ và khẩu trang của anh bước ra ngoài cửa, đưa cho anh: "Ngài tổng thống, xin mời."
Tịch Phong Hàn cắn chặt răng, sắc mặt sa sầm bước ra ngoài cửa, anh nhìn cô, ánh mắt phức tạp và thất vọng.
Anh thậm chí còn không cầm khẩu trang và mũ trong tay cô, cứ thế đi ra ngoài.
Điều này khiến Hỏa Hỏa không khỏi lo lắng và sốt ruột, người đàn ông này không sợ bị người khác nhận ra sao?
Vệ sĩ của Tịch Phong Hàn lập tức bước tới đưa anh vào trong thang máy, lúc này có người lên tầng này, khi cửa thang máy mở ra, một đôi nam nữ trẻ tuổi xách túi mua đồ bước ra, bất ngờ nhìn thấy người đứng đợi bên ngoài thang máy liền giật mình, vội vàng bước ra khỏi thang máy.
Sau lưng vệ sĩ, ánh mắt Tịch Phong Hàn u tối, trầm tĩnh, khiến người khác cảm thấy áp lực.
Đợi sau khi Tịch Phong Hàn và vệ sĩ đi vào, đôi nam nữ đó mới kịp phản ứng lại, cô gái chớp mắt, hỏi ông xã mình: "Vừa rồi người đàn ông đó có phải là ngài tổng thống hay không?"
"Hình như là vậy."
"Chúng ta không hoa mắt đấy chứ! Ngài tổng thống xuất hiện ở đây sao? Trời ơi! Em có may mắn được gặp tổng thống."
"Có lẽ là điều tra dân tình." Hai người kích động vừa trò chuyện vừa về phòng.
Trong phòng của Hỏa Hỏa, cô dựa lưng vào cửa, ngồi trên mặt đất, cảm giác sức lực toàn thân đã bị hút đi hết, Tiểu Cát Từ bước tới từ bên cạnh, khẽ kêu meo meo dụi đầu vào tay cô, như thể đang an ủi.
Hỏa Hỏa giơ tay ôm Tiểu Cát Tử vào lòng, cô gượng cười xót xa: "Tao làm tổn thương anh ấy rồi! Có lẽ anh ấy thực sự sẽ không xuất hiện trong đời tao nữa, Tiểu Cát Tử, làm sao đây? Tao hối hận rồi, tao không nên nói những lời nói đó."
"Meo..." Tiểu Cát Tử kêu lên một tiếng an ủi, đôi mắt to tròn long lanh của nó chớp chớp thương cô.
Hỏa Hỏa ôm mèo nhỏ lên, cầm lấy khẩu trang anh để lại phòng, sau đó bật khóc như một đứa trẻ, mãi lâu sau vẫn không dừng lại được, tối nay cô đã khóc hết nước mắt dồn nén suốt hơn hai mươi năm.
Ở hàng rào sắt nơi biên giới, một chiếc tàu phi pháp chở một nhóm khách vượt biên xuất hiện, trên tàu vượt biên, một nam hai nữ trà trộn giữa đám người, khiến đám người không dám lại gần, vì trên người họ có khí thế rất đáng sợ.
Ba người này chính là tiên phong của tổ chức hắc ám, bọn họ nhận lệnh của ông trùm tổ chức Locke tìm Hỏa Hỏa, Locke biết người nhà Hỏa Hỏa là ai, vì thế mục tiêu của họ lần này rất rõ ràng, dựa vào những thông tin họ biết để bắt Hỏa Hỏa, xử lý cô.
Trong số ba người có một cô gái ôm mối oán hận mãnh liệt, Hắc Nguyên chết trước đây chính là người cô ta yêu thầm, mặc dù người Hắc Nguyên thích là Hỏa Hỏa, nhưng lúc này trong trái tim cô ta, Hỏa Hỏa trở thành kẻ thù ba đời cô ta không thể không giết.
Tàu vượt biên tiếp tục đi về phía trước nhưng khi ba người nhìn thấy hàng rào sắt của biên giới, liền nhảy xuống nước ở vùng thủy vực gần nhất, họ không có nhiều thời gian để đi đường vòng, họ từng trải qua rất nhiều huấn luyện, muốn xâm nhập vào một quốc gia cũng không hề khó.
Ba người nhân lúc trời tối đã tìm tới một thôn làng, cướp một chiếc xe, sau đó chạy thẳng. Dọc đường đi họ đều trộm xe để làm phương tiện đi lại, thủ pháp vô cùng đặc biệt, cho dù cảnh sát nhận được báo án mất xe cũng không thể ngay lập tức tìm ra được ba người bọn họ.
Họ có các giấy tờ chứng minh thân phận giả được làm từ trước của đất nước này, hơn nữa trong số ba người bọn họ có hai cô gái là người châu Á, chàng trai là người lai có ngoại hình thiên về nét châu Á, khi đi trên phố họ đều đeo khẩu trang, đội mũ, rất khó để người khác nhận ra.
Họ chỉ dùng ba ngày để đi từ biên giới tới thủ đô của đất nước này, đợi tới khi họ đứng tại địa điểm mục tiêu, ánh mắt của ba người đều thoáng vẻ tàn nhẫn, nghĩ tới việc có thể tận tay giết chết kẻ phản bội, đó là việc họ đắc ý nhất.
Đây là nhiệm vụ vô cùng vinh quang trong tổ chức.
Vì thế, họ chỉ muốn nhanh chóng bắt được phản đồ Hỏa Hỏa, khiến cô trả giá vì những gì mình đã làm, hơn nữa lần này họ giết Hỏa Hỏa sẽ có thể dẫn dụ Tịch Phong Hàn xuất hiện, sau đó thành viên của tổ chức sẽ xuất kích, phần thắng sẽ lớn hơn!
Bây giờ lính đánh thuê của Tịch Phong Hàn đã truy sát họ không còn đường trốn, cách duy nhất là liều mạng mới có thể có được cơ hội sống sót.
"Liệt Diệm, chúng ta đi tìm một nơi để ở trước, mai tìm tới nhà họ Sở, chúng ta phải quan sát xem Hỏa Hỏa có tìm ra thân thế của cô ta hay không."
"Được! Không cần biết cô ta trốn ở đâu, tôi cũng phải tìm cho ra cô ta báo thù cho Hắc Nguyên."
"Yên tâm, đao kết liễu sẽ để dành cho cô."
"Cô ta là kẻ phản bội, nếu như không phải cô ta gọi tới sự truy sát của Tịch Phong Hàn, năm nay chúng ta sẽ không phải trốn tránh ẩn nấp, sống cuộc sống như chuột qua đường thế này."
"Hừm, tao sẽ cho cô ta chết rất thê thảm."
Có lẽ bây giờ anh áy náy muốn cho cô một tương lai nhưng tương lai này quá nặng nề, cô không thể đòi hỏi.
Cho dù trong lòng cô đã đồng ý đợi anh từ lâu, cho dù đợi tới già cô cũng sẽ đợi anh, chỉ có điều cô không thể cho anh câu trả lời vào lúc này, vì cô trả lời anh sẽ nỗ lực đi về hướng đó, nhỡ anh hối hận thì sao?
Cô không muốn tới cuối cùng anh sống trong hối hận và không cam tâm, cuộc sống bình thường tạm thời không phù hợp với anh ở tuổi hiện tại.
"Hỏa Hỏa, hãy tin anh, anh sẽ cố gắng vì tương lai của hai chúng ta, chỉ cần em cho anh thời gian." Tịch Phong Hàn định khuyên cô.
Hỏa Hỏa bất ngờ nhẫn tâm đẩy anh ra, cô cười nhạt nói: "Anh sai rồi, tôi căn bản không hi vọng có tương lai gì với anh, tôi có thân phận gì tôi biết rất rõ, tôi thậm chí không thích cuộc sống bình tĩnh, tôi thích tự do tự tại, thích không bị gò bó."
Tịch Phong Hàn hơi mở to mắt nhìn cô, gương mặt tuấn tú không khỏi kinh ngạc.
Thái độ mỉa mai trên mặt Hỏa Hỏa càng trở lên mãnh liệt hơn: "Anh căn bản không hiểu tôi muốn gì, cho dù anh cho tôi vị trí phu nhân tổng thống thì tôi cũng không vui vẻ, ở bên anh tôi sẽ rất mệt mỏi, luôn luôn bị gò bó, những thứ tôi theo đuổi anh sẽ vĩnh viễn không thể cho tôi được."
"Vậy em muốn gì?" Tịch Phong Hàn ôm chặt cô.
Hỏa Hỏa mỉm cười: "Tôi muốn rất ít ỏi, nhưng duy nhất anh không cho tôi được."
Trái tim Tịch Phong Hàn lại một lần nữa bị tổn thương, đúng, thứ duy nhất anh không thể cho cô được chính là thân phận có thể quang minh chính đại ở bên cạnh anh, giống như cô ở bên Lăng Hi, cô có thể trở thành bất cứ một cô gái nào, nhưng ở bên anh, cô chỉ có thể là một người phụ nữ không thể đường hoàng.
Chí ít trước khi anh xử lý hết mọi vấn đề, quan hệ giữa cô và anh chỉ có thể đặt trong bóng tối.
Hỏa Hỏa cầm lấy mũ và khẩu trang của anh bước ra ngoài cửa, đưa cho anh: "Ngài tổng thống, xin mời."
Tịch Phong Hàn cắn chặt răng, sắc mặt sa sầm bước ra ngoài cửa, anh nhìn cô, ánh mắt phức tạp và thất vọng.
Anh thậm chí còn không cầm khẩu trang và mũ trong tay cô, cứ thế đi ra ngoài.
Điều này khiến Hỏa Hỏa không khỏi lo lắng và sốt ruột, người đàn ông này không sợ bị người khác nhận ra sao?
Vệ sĩ của Tịch Phong Hàn lập tức bước tới đưa anh vào trong thang máy, lúc này có người lên tầng này, khi cửa thang máy mở ra, một đôi nam nữ trẻ tuổi xách túi mua đồ bước ra, bất ngờ nhìn thấy người đứng đợi bên ngoài thang máy liền giật mình, vội vàng bước ra khỏi thang máy.
Sau lưng vệ sĩ, ánh mắt Tịch Phong Hàn u tối, trầm tĩnh, khiến người khác cảm thấy áp lực.
Đợi sau khi Tịch Phong Hàn và vệ sĩ đi vào, đôi nam nữ đó mới kịp phản ứng lại, cô gái chớp mắt, hỏi ông xã mình: "Vừa rồi người đàn ông đó có phải là ngài tổng thống hay không?"
"Hình như là vậy."
"Chúng ta không hoa mắt đấy chứ! Ngài tổng thống xuất hiện ở đây sao? Trời ơi! Em có may mắn được gặp tổng thống."
"Có lẽ là điều tra dân tình." Hai người kích động vừa trò chuyện vừa về phòng.
Trong phòng của Hỏa Hỏa, cô dựa lưng vào cửa, ngồi trên mặt đất, cảm giác sức lực toàn thân đã bị hút đi hết, Tiểu Cát Từ bước tới từ bên cạnh, khẽ kêu meo meo dụi đầu vào tay cô, như thể đang an ủi.
Hỏa Hỏa giơ tay ôm Tiểu Cát Tử vào lòng, cô gượng cười xót xa: "Tao làm tổn thương anh ấy rồi! Có lẽ anh ấy thực sự sẽ không xuất hiện trong đời tao nữa, Tiểu Cát Tử, làm sao đây? Tao hối hận rồi, tao không nên nói những lời nói đó."
"Meo..." Tiểu Cát Tử kêu lên một tiếng an ủi, đôi mắt to tròn long lanh của nó chớp chớp thương cô.
Hỏa Hỏa ôm mèo nhỏ lên, cầm lấy khẩu trang anh để lại phòng, sau đó bật khóc như một đứa trẻ, mãi lâu sau vẫn không dừng lại được, tối nay cô đã khóc hết nước mắt dồn nén suốt hơn hai mươi năm.
Ở hàng rào sắt nơi biên giới, một chiếc tàu phi pháp chở một nhóm khách vượt biên xuất hiện, trên tàu vượt biên, một nam hai nữ trà trộn giữa đám người, khiến đám người không dám lại gần, vì trên người họ có khí thế rất đáng sợ.
Ba người này chính là tiên phong của tổ chức hắc ám, bọn họ nhận lệnh của ông trùm tổ chức Locke tìm Hỏa Hỏa, Locke biết người nhà Hỏa Hỏa là ai, vì thế mục tiêu của họ lần này rất rõ ràng, dựa vào những thông tin họ biết để bắt Hỏa Hỏa, xử lý cô.
Trong số ba người có một cô gái ôm mối oán hận mãnh liệt, Hắc Nguyên chết trước đây chính là người cô ta yêu thầm, mặc dù người Hắc Nguyên thích là Hỏa Hỏa, nhưng lúc này trong trái tim cô ta, Hỏa Hỏa trở thành kẻ thù ba đời cô ta không thể không giết.
Tàu vượt biên tiếp tục đi về phía trước nhưng khi ba người nhìn thấy hàng rào sắt của biên giới, liền nhảy xuống nước ở vùng thủy vực gần nhất, họ không có nhiều thời gian để đi đường vòng, họ từng trải qua rất nhiều huấn luyện, muốn xâm nhập vào một quốc gia cũng không hề khó.
Ba người nhân lúc trời tối đã tìm tới một thôn làng, cướp một chiếc xe, sau đó chạy thẳng. Dọc đường đi họ đều trộm xe để làm phương tiện đi lại, thủ pháp vô cùng đặc biệt, cho dù cảnh sát nhận được báo án mất xe cũng không thể ngay lập tức tìm ra được ba người bọn họ.
Họ có các giấy tờ chứng minh thân phận giả được làm từ trước của đất nước này, hơn nữa trong số ba người bọn họ có hai cô gái là người châu Á, chàng trai là người lai có ngoại hình thiên về nét châu Á, khi đi trên phố họ đều đeo khẩu trang, đội mũ, rất khó để người khác nhận ra.
Họ chỉ dùng ba ngày để đi từ biên giới tới thủ đô của đất nước này, đợi tới khi họ đứng tại địa điểm mục tiêu, ánh mắt của ba người đều thoáng vẻ tàn nhẫn, nghĩ tới việc có thể tận tay giết chết kẻ phản bội, đó là việc họ đắc ý nhất.
Đây là nhiệm vụ vô cùng vinh quang trong tổ chức.
Vì thế, họ chỉ muốn nhanh chóng bắt được phản đồ Hỏa Hỏa, khiến cô trả giá vì những gì mình đã làm, hơn nữa lần này họ giết Hỏa Hỏa sẽ có thể dẫn dụ Tịch Phong Hàn xuất hiện, sau đó thành viên của tổ chức sẽ xuất kích, phần thắng sẽ lớn hơn!
Bây giờ lính đánh thuê của Tịch Phong Hàn đã truy sát họ không còn đường trốn, cách duy nhất là liều mạng mới có thể có được cơ hội sống sót.
"Liệt Diệm, chúng ta đi tìm một nơi để ở trước, mai tìm tới nhà họ Sở, chúng ta phải quan sát xem Hỏa Hỏa có tìm ra thân thế của cô ta hay không."
"Được! Không cần biết cô ta trốn ở đâu, tôi cũng phải tìm cho ra cô ta báo thù cho Hắc Nguyên."
"Yên tâm, đao kết liễu sẽ để dành cho cô."
"Cô ta là kẻ phản bội, nếu như không phải cô ta gọi tới sự truy sát của Tịch Phong Hàn, năm nay chúng ta sẽ không phải trốn tránh ẩn nấp, sống cuộc sống như chuột qua đường thế này."
"Hừm, tao sẽ cho cô ta chết rất thê thảm."
/1503
|