Đêm nay ánh trăng không phải là rất tròn, mà là trăng khuyết, ánh sáng mờ nhạt nhìn không thấy, mà lúc này đây, một đám mây đen kéo đến trực tiếp che ánh trăng đi, toàn bộ núi rừng thành khu vực đen tối mà giơ tay ra không nhìn thấy năm ngón.
Trong tay của Hỏa Hỏa có một cái thiết bị theo dõi nhiệt, đang trong bóng đêm, cô ta nghe thấy trong rừng rậm yên tĩnh, một âm thanh cảm biến tia hồng ngoại từ chỗ khác truyền đến, cộng thêm cô ta một mình ở đây, cô ta nhanh nhẹn lập tức tìm tới một cái tảng đá trốn vào.
Mà hiển nhiên, cái máy cảm biến khoảng cách một trăm mét, cô ta có thể cảm biến đến bọn họ, mà bọn họ cũng có thể cảm biến đến cô ta, hai bên đều biết mục tiêu đối phương ở ngay trong phạm vi một trăm mét.
Đây chỉ là máy cảm biến, nếu không có kết nối máy vi tính, chỉ có thể cảm biến được nguồn nhiệt, nhưng không có cách xác định được phương hướng của nguồn nhiệt.
Khi hai người Liệt Diệm và Lôi nghe thấy âm thanh cảm biến, liền cười lạnh nhạt liếc nhau một cái, người mà bọn họ muốn tìm, chính là ở đối diện.
Súng trong tay Liệt Diệm lập tức không chút do dự nâng lên, hướng bốn phía quét loạn lên, bởi vì nơi này đã cách Sơn Trang gần bốn cây số, tiếng súng bị gió thổi, căn bản không có thể truyền đến tai Cảnh Sát ở Sơn Trang.
Hỏa Hỏa trốn ở chỗ tảng đá, mấy viên đạn bắn lên tảng đá bên tai, phát ra âm thanh vang vọng, cô ta bò ra phía sau, nhạy bén nghe được tiếng súng bốn phía, hiển nhiên, bên địch cũng không biết phương hướng vị trí của cô ta, cho nên, đến bây giờ cũng chỉ là một trận bắn loạn xạ, như này cũng tốt, có thể tạm thời tiêu hao một chút đạn của bọn họ.
Liệt Diệm tràn đầy tức giận làm cô ta mất đi lý trí tạm thời, nhưng, Lôi đang ở bên cạnh cô ta tỉnh táo lại, anh ta lập tức vỗ một cái Liệt Diễm, chỉ chỉ hướng hộp đạn, ra hiệu cô ta đừng lãng phí đạn nữa, Liệt Diễm cũng lập tức ngừng tiếng súng, lắng nghe động tĩnh bốn phía.
Bởi vì vừa rồi hai người bọn họ bị lộ phương hướng vị trí, Hỏa Hỏa hầu như có thể xác định chuẩn xác phương hướng vị trí của bọn họ, trong tay cô ta nhặt lên một hòn đá, ra sức ném về hướng bên trái chỗ rừng cây.
“Bịch!” Một âm thanh vang lên, lập tức trong bóng đêm, cô ta nhìn thấy Liệt Diệm lại đứng lên giơ súng mãnh liệt bắn quét, nổ súng phát ra một tia laser, Hỏa Hỏa chuẩn bị súng trong tay ngắm chuẩn, cô ta liền mãnh liệt ấn cò súng, bắn thẳng khoảng cách xa bốn con đường.
“A...” Cô ta nghe thấy trong bóng tối phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn, hình như là Lôi trúng đạn.
Liệt Diệm cũng đồng thời tìm được phương hướng vị trí của Hỏa Hỏa, cô ta lập tức đưa súng lên bắn quét mãnh liệt, súng AK47 ở trong tay cô ta băng tiếp đạn đã bắn hết.
“Lôi...” Liệt Diệm ngồi xổm người xuống, kiểm tra tình trạng vết thương của Lôi, mới phát hiện, Lôi bị bắn thẳng vào động mạch ở cổ của anh ta, giờ phút này, anh ta đang bịt vào cổ, trực tiếp nấc nghẹn rồi ra đi.
“Lôi...” Liệt Diệm cả người sụp đổ, hai người đồng bọn của cô ta trong vòng một ngày đã bị Hỏa Hỏa tiêu diệt, cô ta thật sự muốn phát điên.
“Tiện nhân.” Cô ta khẽ nguyền rủa một tiếng, cầm lựu đạn và súng trên tay, cô ta nhanh chóng tìm được một lùm cây núp vào.
Tiếp theo, là chiến trường của hai người phụ nữ rồi.
Liệt Diệm ghìm súng, áp sát theo hướng tảng đá mà Hỏa Hỏa vừa núp, súng trong tay của Liệt Diễm mãnh liệt bắn qua đó, khi Hỏa Hỏa lúc phát hiện vị trí của cô ta, cô ta đưa tay ra tìm ống ngắm mà cô ta vừa làm rơi ở trên tảng đá, không ngờ Liệt Diệm công kích quá mạnh, cô ta đành phải bỏ cây súng này, núp vào đằng sau một cây tùng, cô ta bắn một viên về phương hướng tảng đá, nhưng không những không bắn trúng Liệt Diệm, mà còn bị bắn trả mạnh liệt.
Thânh hình của Hỏa Hỏa nhanh nhẹn lộn người xuống đất, cả người cô ta hướng rừng cây rậm rạp lăn đi, ngọn núi này là một ngọn núi nổi tiếng rừng rậm nguyên thủy của thành phố B, đã lâu không có người vào, cả khu rừng đều bị cây tùng lớn như ô che mất, dưới tán cây, giờ phút này, bóng tối mà giơ tay ra không nhìn thấy năm ngón.
Liệt Diệm ra sức đuổi không bắn, thân hình của Hỏa Hỏa chạy trong rừng cây, theo đó tìm được một thân cây to trốn vào, trên người cô ta chỉ có hai khẩu súng lục, bắn không lại được với súng bắn tầm xa của Liệt Diệm.
Cứ như vậy, hai người chỉ còn cách là cô đuổi thì tôi chạy, chạy liều mạng trong bụi cây mà với bóng đêm giơ tay ra không nhìn thấy năm ngón.
Cuối cùng, tiếng súng bắn của Liệt Diệm biến mất, súng AK47 trong tay của Liệt Diệm đạn đã cạn kiệt, rất nhanh, lại có một trận tiếng súng nhanh mà ngắn truyền đến, đó là một loại súng lục, đối với kẻ địch mà nói lực sát thương, cũng không lớn lắm.
Hỏa Hỏa giờ phút này núp người ở phía dưới một cây hắc, đột nhiên, cô ta nhìn thấy phía trước có một đám sương đen dày đặc, giống như một cái miệng lớn, sắc mặt của cô ta biến đổi nhẹ, đó là một vách núi, mà giờ khắc này, nơi của cô ta cách vách núi không quá mười mét, cô ta không biết Liệt Diệm có phát hiện không.
“Tiện nhân, cô giết Hắc Nguyên, kể cả cô có chạy trốn tới chân trời góc biển, tôi cũng lấy tính mạng cô.” Liệt Diệm trốn sau một cây khác ở đằng sau, bắt đầu hướng cô ta chửi rủa.
Hỏa Hỏa không lời nào để nói, đối với tất cả việc trước đây đã làm, cô ta cũng không hối hận, đặc biệt là khi cô ta tìm được thân thế của mình, đối với tổ chức và người của tổ chức, cô ta đều không có bất kỳ tình cảm gì.
“Cô đã phản bội cha kết nghĩa, phản bội tổ chức, tại sao cô muốn làm như vậy? có phải chính là vì cô phải lòng Tổng thống đáng chết đó?
Khóe miệng của Hỏa Hỏa cong lên vẻ khổ sở, hóa ra trong tổ chức biết sự việc này, nhất định là một năm trước, Phi Vũ đã tiết lộ tin tức đó cho bọn họ.
“Cô đã đáng chết từ lâu rồi, một năm trước đó cô nên bị trôn cùng Hắc Nguyên, nhưng cô vẫn còn sống, hôm nay tôi tuyệt đối không tha cho cô.
Hỏa Hỏa biết cô ta trốn tại thân cây đằng sau, cho dù biết cụ thể phương hướng vị trí của cô ta, cô ta cũng chỉ lãng phí đạn nếu bắn, cô ta chỉ có thể tiếp tục kéo dài thời gian với cô ta.
“Tổng thống đó hình như đã lấy vợ, cô giống như một đồ chơi thôi, cùng anh ta đùa giỡn, cô đến sự tôn nghiêm tối thiểu của một sát thủ cũng không có, cô đã làm cho bọn tôi mất hết mặt mũi.” Chửi rủa của Liệt Diệm ngày càng ác độc, giống như cố tình chọc giận chô ta.
“Cô câm miệng lại.” Hỏa Hỏa cuối cùng cũng phản bác lại.
Liệt Diệm cũng biết vị trí của cô ta, chỉ là bốn phía của hai người đều là cây lớn chọc trời, vị trí ẩn núp rất tốt, không ai có thể có cơ hội làm thương đối phương, trở thành một cục diện bế tắc.
“Tôi nói sai sao? Chẳng lẽ cô còn khát vọng Tổng thống này lấy cô? Cô còn muốn cùng anh ta kết hôn? Cô nằm mơ à, ai sẽ đồng ý lấy một sát thủ về nhà? Huống chi anh ta là Tổng thống của một nước, đến tư cách được yêu của cô cũng không có.”
“Cô nói đủ chưa? Nói đủ rồi, chúng ta hãy giải quyết việc của chúng ta đi. Hỏa Hỏa lên tiếng lạnh lùng.
“Cô dám cùng ta đơn độc đánh sao?”
“Có gì mà không dám? Hỏa Hỏa cười nhạt.
“Được! Chúng ta đều ném súng đi, giải quyết bằng phương thức đối kháng, tối nay chỉ có một người có thể sống sót.” Liệt Diệm kích cô ta. [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
Nhưng mà, Hỏa Hỏa không muốn làm như vậy, ánh mắt của cô ta luôn cố gắng nhìn rõ cái vách núi đó, cô ta phát hiện trên bên vách có trất nhiều bụi dây to quấn nhau, cô ta chuẩn bị lấy trí, Hỏa Hỏa mạnh mẽ như mèo nhảy sang bên cạnh vách núi, mà lúc này, Liệt Diệm phát hiện ra cô ta, bỗng nhiên bắn mấy tiếng súng đến.
Hỏa Hỏa bắt lấy hai sợi dây to trực tiếp đu xuống vách núi trốn, Liệt Diệm lập tức từ vị trí trốn xông lên, cô ta nghĩ Hỏa Hỏa nhất định là muốn men theo vách núi chạy trốn, cô ta tối nay tuyệt đối không thể để cô ta thoát khỏi.
Trong tay của Hỏa Hỏa có một cái thiết bị theo dõi nhiệt, đang trong bóng đêm, cô ta nghe thấy trong rừng rậm yên tĩnh, một âm thanh cảm biến tia hồng ngoại từ chỗ khác truyền đến, cộng thêm cô ta một mình ở đây, cô ta nhanh nhẹn lập tức tìm tới một cái tảng đá trốn vào.
Mà hiển nhiên, cái máy cảm biến khoảng cách một trăm mét, cô ta có thể cảm biến đến bọn họ, mà bọn họ cũng có thể cảm biến đến cô ta, hai bên đều biết mục tiêu đối phương ở ngay trong phạm vi một trăm mét.
Đây chỉ là máy cảm biến, nếu không có kết nối máy vi tính, chỉ có thể cảm biến được nguồn nhiệt, nhưng không có cách xác định được phương hướng của nguồn nhiệt.
Khi hai người Liệt Diệm và Lôi nghe thấy âm thanh cảm biến, liền cười lạnh nhạt liếc nhau một cái, người mà bọn họ muốn tìm, chính là ở đối diện.
Súng trong tay Liệt Diệm lập tức không chút do dự nâng lên, hướng bốn phía quét loạn lên, bởi vì nơi này đã cách Sơn Trang gần bốn cây số, tiếng súng bị gió thổi, căn bản không có thể truyền đến tai Cảnh Sát ở Sơn Trang.
Hỏa Hỏa trốn ở chỗ tảng đá, mấy viên đạn bắn lên tảng đá bên tai, phát ra âm thanh vang vọng, cô ta bò ra phía sau, nhạy bén nghe được tiếng súng bốn phía, hiển nhiên, bên địch cũng không biết phương hướng vị trí của cô ta, cho nên, đến bây giờ cũng chỉ là một trận bắn loạn xạ, như này cũng tốt, có thể tạm thời tiêu hao một chút đạn của bọn họ.
Liệt Diệm tràn đầy tức giận làm cô ta mất đi lý trí tạm thời, nhưng, Lôi đang ở bên cạnh cô ta tỉnh táo lại, anh ta lập tức vỗ một cái Liệt Diễm, chỉ chỉ hướng hộp đạn, ra hiệu cô ta đừng lãng phí đạn nữa, Liệt Diễm cũng lập tức ngừng tiếng súng, lắng nghe động tĩnh bốn phía.
Bởi vì vừa rồi hai người bọn họ bị lộ phương hướng vị trí, Hỏa Hỏa hầu như có thể xác định chuẩn xác phương hướng vị trí của bọn họ, trong tay cô ta nhặt lên một hòn đá, ra sức ném về hướng bên trái chỗ rừng cây.
“Bịch!” Một âm thanh vang lên, lập tức trong bóng đêm, cô ta nhìn thấy Liệt Diệm lại đứng lên giơ súng mãnh liệt bắn quét, nổ súng phát ra một tia laser, Hỏa Hỏa chuẩn bị súng trong tay ngắm chuẩn, cô ta liền mãnh liệt ấn cò súng, bắn thẳng khoảng cách xa bốn con đường.
“A...” Cô ta nghe thấy trong bóng tối phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn, hình như là Lôi trúng đạn.
Liệt Diệm cũng đồng thời tìm được phương hướng vị trí của Hỏa Hỏa, cô ta lập tức đưa súng lên bắn quét mãnh liệt, súng AK47 ở trong tay cô ta băng tiếp đạn đã bắn hết.
“Lôi...” Liệt Diệm ngồi xổm người xuống, kiểm tra tình trạng vết thương của Lôi, mới phát hiện, Lôi bị bắn thẳng vào động mạch ở cổ của anh ta, giờ phút này, anh ta đang bịt vào cổ, trực tiếp nấc nghẹn rồi ra đi.
“Lôi...” Liệt Diệm cả người sụp đổ, hai người đồng bọn của cô ta trong vòng một ngày đã bị Hỏa Hỏa tiêu diệt, cô ta thật sự muốn phát điên.
“Tiện nhân.” Cô ta khẽ nguyền rủa một tiếng, cầm lựu đạn và súng trên tay, cô ta nhanh chóng tìm được một lùm cây núp vào.
Tiếp theo, là chiến trường của hai người phụ nữ rồi.
Liệt Diệm ghìm súng, áp sát theo hướng tảng đá mà Hỏa Hỏa vừa núp, súng trong tay của Liệt Diễm mãnh liệt bắn qua đó, khi Hỏa Hỏa lúc phát hiện vị trí của cô ta, cô ta đưa tay ra tìm ống ngắm mà cô ta vừa làm rơi ở trên tảng đá, không ngờ Liệt Diệm công kích quá mạnh, cô ta đành phải bỏ cây súng này, núp vào đằng sau một cây tùng, cô ta bắn một viên về phương hướng tảng đá, nhưng không những không bắn trúng Liệt Diệm, mà còn bị bắn trả mạnh liệt.
Thânh hình của Hỏa Hỏa nhanh nhẹn lộn người xuống đất, cả người cô ta hướng rừng cây rậm rạp lăn đi, ngọn núi này là một ngọn núi nổi tiếng rừng rậm nguyên thủy của thành phố B, đã lâu không có người vào, cả khu rừng đều bị cây tùng lớn như ô che mất, dưới tán cây, giờ phút này, bóng tối mà giơ tay ra không nhìn thấy năm ngón.
Liệt Diệm ra sức đuổi không bắn, thân hình của Hỏa Hỏa chạy trong rừng cây, theo đó tìm được một thân cây to trốn vào, trên người cô ta chỉ có hai khẩu súng lục, bắn không lại được với súng bắn tầm xa của Liệt Diệm.
Cứ như vậy, hai người chỉ còn cách là cô đuổi thì tôi chạy, chạy liều mạng trong bụi cây mà với bóng đêm giơ tay ra không nhìn thấy năm ngón.
Cuối cùng, tiếng súng bắn của Liệt Diệm biến mất, súng AK47 trong tay của Liệt Diệm đạn đã cạn kiệt, rất nhanh, lại có một trận tiếng súng nhanh mà ngắn truyền đến, đó là một loại súng lục, đối với kẻ địch mà nói lực sát thương, cũng không lớn lắm.
Hỏa Hỏa giờ phút này núp người ở phía dưới một cây hắc, đột nhiên, cô ta nhìn thấy phía trước có một đám sương đen dày đặc, giống như một cái miệng lớn, sắc mặt của cô ta biến đổi nhẹ, đó là một vách núi, mà giờ khắc này, nơi của cô ta cách vách núi không quá mười mét, cô ta không biết Liệt Diệm có phát hiện không.
“Tiện nhân, cô giết Hắc Nguyên, kể cả cô có chạy trốn tới chân trời góc biển, tôi cũng lấy tính mạng cô.” Liệt Diệm trốn sau một cây khác ở đằng sau, bắt đầu hướng cô ta chửi rủa.
Hỏa Hỏa không lời nào để nói, đối với tất cả việc trước đây đã làm, cô ta cũng không hối hận, đặc biệt là khi cô ta tìm được thân thế của mình, đối với tổ chức và người của tổ chức, cô ta đều không có bất kỳ tình cảm gì.
“Cô đã phản bội cha kết nghĩa, phản bội tổ chức, tại sao cô muốn làm như vậy? có phải chính là vì cô phải lòng Tổng thống đáng chết đó?
Khóe miệng của Hỏa Hỏa cong lên vẻ khổ sở, hóa ra trong tổ chức biết sự việc này, nhất định là một năm trước, Phi Vũ đã tiết lộ tin tức đó cho bọn họ.
“Cô đã đáng chết từ lâu rồi, một năm trước đó cô nên bị trôn cùng Hắc Nguyên, nhưng cô vẫn còn sống, hôm nay tôi tuyệt đối không tha cho cô.
Hỏa Hỏa biết cô ta trốn tại thân cây đằng sau, cho dù biết cụ thể phương hướng vị trí của cô ta, cô ta cũng chỉ lãng phí đạn nếu bắn, cô ta chỉ có thể tiếp tục kéo dài thời gian với cô ta.
“Tổng thống đó hình như đã lấy vợ, cô giống như một đồ chơi thôi, cùng anh ta đùa giỡn, cô đến sự tôn nghiêm tối thiểu của một sát thủ cũng không có, cô đã làm cho bọn tôi mất hết mặt mũi.” Chửi rủa của Liệt Diệm ngày càng ác độc, giống như cố tình chọc giận chô ta.
“Cô câm miệng lại.” Hỏa Hỏa cuối cùng cũng phản bác lại.
Liệt Diệm cũng biết vị trí của cô ta, chỉ là bốn phía của hai người đều là cây lớn chọc trời, vị trí ẩn núp rất tốt, không ai có thể có cơ hội làm thương đối phương, trở thành một cục diện bế tắc.
“Tôi nói sai sao? Chẳng lẽ cô còn khát vọng Tổng thống này lấy cô? Cô còn muốn cùng anh ta kết hôn? Cô nằm mơ à, ai sẽ đồng ý lấy một sát thủ về nhà? Huống chi anh ta là Tổng thống của một nước, đến tư cách được yêu của cô cũng không có.”
“Cô nói đủ chưa? Nói đủ rồi, chúng ta hãy giải quyết việc của chúng ta đi. Hỏa Hỏa lên tiếng lạnh lùng.
“Cô dám cùng ta đơn độc đánh sao?”
“Có gì mà không dám? Hỏa Hỏa cười nhạt.
“Được! Chúng ta đều ném súng đi, giải quyết bằng phương thức đối kháng, tối nay chỉ có một người có thể sống sót.” Liệt Diệm kích cô ta. [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
Nhưng mà, Hỏa Hỏa không muốn làm như vậy, ánh mắt của cô ta luôn cố gắng nhìn rõ cái vách núi đó, cô ta phát hiện trên bên vách có trất nhiều bụi dây to quấn nhau, cô ta chuẩn bị lấy trí, Hỏa Hỏa mạnh mẽ như mèo nhảy sang bên cạnh vách núi, mà lúc này, Liệt Diệm phát hiện ra cô ta, bỗng nhiên bắn mấy tiếng súng đến.
Hỏa Hỏa bắt lấy hai sợi dây to trực tiếp đu xuống vách núi trốn, Liệt Diệm lập tức từ vị trí trốn xông lên, cô ta nghĩ Hỏa Hỏa nhất định là muốn men theo vách núi chạy trốn, cô ta tối nay tuyệt đối không thể để cô ta thoát khỏi.
/1503
|